Bình Giấm Nhỏ

Chương 49




Mấy người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, Thi Nhiêu ra dáng hiếu học ngồi nghe hai ngưới đàn ông nói chuyện kế hoạch thương trường, nhưng trong lòng đều là nghĩ xem Khâu Thừa đã chuẩn bị bất ngờ gì cho tiệc Năm mới.

Bữa tối dưới ánh nến? Nghe quá bình thường, một buổi party bất ngờ? Có ai mà vào đêm đón năm mới lại mời bạn bè đến tổ chức party, bóng đèn không phải quá nhiều sao?

Cô gái mấy năm nay cho dù có đón năm mới cũng là ở trường quay phim nên vắt hết óc cũng không nghĩ ra được anh muốn làm gì.

Thừa lúc ba mẹ đang nói chuyện với nhau cô khẽ đưa tay kéo tay áo Khâu Thừa, đôi mắt nhìn phía trước nhưng lại nhỏ giọng nói bên tai anh.

"Anh rốt cuộc đã chuẩn bị bất ngờ gì thế?"

"Không nói cho em, nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa."

Nghe vậy Thi Nhiêu nhăn mặt ra vẻ không vui, Khâu Thừa nhướng mày, bộ dáng chính là em có thể làm gì được anh, cô nhìn đến nghiến răng.

Lòng hiếu kỳ không thể khống chế được nên lòng can đảm cũng tăng cao lên, sau khi được ba mẹ đồng ý thì cô đưa Khâu Thừa ra cửa.

Anh kéo ghế lái ra ngồi vào, khi đang chuẩn bị cài dây an toàn thì thấy cô rón rén vòng qua trước đầu xe, trong ánh mắt mờ mịt của anh thì mở cửa ngồi vào ghế phụ.

"Em đang làm gì thế?"

Thấy anh không hiểu ý mình, Thi Nhiêu vừa cài dây an toàn vừa bất an nhìn về hướng cửa: "Mau lái xe đi, nếu ba mẹ em phát hiện thì không đi được nữa đâu."

"....."

Khâu Thừa nhướng mày, không nói tiếng nào mà lập tức khởi động xe quay đầu, chờ ra khỏi sân mới mở miệng.

"Em cứ thế mà đi, bọn họ tức giận thì sao?"

"Tức giận thì tức giận thôi, sự phản nghịch của em có thua kém gì chị em đâu, có tức giận cũng là giận chị ấy hơn."

Trong lúc nói chuyện cô đã cài xong dây an toàn, ánh mắt sáng quắc quay qua nhìn anh.

"Anh đã chuẩn bị bất ngờ gì? Nói nghe thử xem."

"Tạm thời không thể tiết lộ."

Hiện tại nói không chừng cô lập tức xuống xe chạy mất, anh mới không bị ngốc như thế.

"Hơ? Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đương nhiên về nhà anh rồi, miễn cho ba mẹ em lại đến cướp người."

Xe vững vàng tiến vào cổng Khâu gia, nhìn sân vườn hơi tiêu điều thì Thi Nhiêu nhíu mày.

"Anh định khi nào sẽ 'thu lưới'? Mẹ em vẫn luôn không yên tâm đấy."

"Mẹ em không yên tâm? Không yên tâm cái gì?"

"Đương nhiên là sợ ba em không kiềm được ánh mắt của mình đó! Người phụ nữ kia dù diện mạo hay dáng người thì đều là kiểu đàn ông thích, hơn nữa hai người đều có tiền án, mẹ em có thể không lo lắng sao?"

"....."

Khâu Thừa vẻ mặt ngại ngùng nắm chặt tay lái, giống như không hiểu nổi logic của phụ nữ.

"Dì không tin tưởng vào năng lực khống chế của chú đến vậy? Bọn họ mấy năm nay có cãi nhau sao?"

"Ha..." Thi Nhiêu gãi gãi đầu, không biết nên nói chuyện này thế nào, rốt cuộc chuyện này cũng do cô nhắc đến mới làm mẹ lo lắng như vậy.

"Có thể....do nguy cơ tuổi tác đi. Thứ nhất do hai nhà quá gần nhau, thứ hai là nhìn người phụ nữ kia quá trẻ tuổi rồi."

Loại đàn bà này muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, muốn gợi cảm có gợi cảm, quan trọng nhất là bà ta biết rõ đàn ông họ thích gì.

Bà ta sẽ không giống như mấy nữ sinh trẻ tuổi nũng nịu cáu kỉnh, cũng sẽ không giống như những người giàu có chẳng biết làm việc gì, khí chất trên người bà ta sẽ có sự hòa hợp giữa người vợ ngoan hiền và kẻ thứ ba quyến rũ, là kiểu mà người đàn ông không thể nắm chắc được.

"Thật ra anh luôn nghi ngờ khi đi theo ba anh, bà ta còn chưa đủ tuổi thành niên, nhưng trên tư liệu rõ ràng ghi khi đó bà ta đã 25 tuổi, chỉ nhỏ hơn mẹ anh năm tuổi."

Thi Nhiêu xoay mặt qua, nhăn nhăn mũi: "Nếu không phải do lập trường không đúng thì thật sự em muốn đến học hỏi bà ta một chút, để xem rốt cuộc bà ta đã chăm sóc mình thế nào để tương lai em còn áp dụng."



Vừa dứt lời, Khâu Thừa quay qua liếc cô một cái với ánh mắt không còn gì để nói.

"Thế nào, em nói không đúng sao? Trái tim đàn ông thường thay đổi bất chợt, còn phụ nữ theo năm tháng sẽ già đi, nếu em không bảo dưỡng nhan sắc tốt, không chừng tương lai anh lại đem cô 'hồ ly' nào về."

"....." Khóe môi Khâu Thừa giật giật vài cái: "Em đang nói sảng gì thế? Anh là loại người đó sao?"

"Bây giờ không phải, nhưng tương lai thì chưa chắc. Đàn ông có tiền thì muốn đuổi theo quyền, khi đã có quyền thì lại theo đuổi tuổi trẻ đầy sức sống, em chỉ nhỏ hơn anh 4 tuổi, tương lai thì sức sống cũng chẳng còn, chắc chắn anh sẽ tìm người khác."

"Đúng vậy rồi, tương lai nếu anh tìm được một cô gái trẻ tuổi nào đó, tuyệt đối đừng mang đến trước mặt em. Tính tình em không tốt, ưm...."

Khâu Thừa thật sự không nghe tiếp được nữa nên giơ tay che kín miệng cô, trong xe cũng yên tĩnh đi nhiều.

Thi Nhiêu dùng hết sức gạt tay anh ra, mặt đỏ bừng hít thở từng hơi sâu, thiếu chút nữa đã nghẹn chết rồi.

"Anh bị sao thế, đang lái xe đấy!"

"Anh biết, nhưng người luôn dùng những từ ngữ khiêu khích thì sẽ có hậu quả gì em biết không?"

Mắt thấy xe đi ra khỏi tiểu khu nên Thi Nhiêu ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt không phục nhìn chằm chằm về phía trước.

Đại khái vài phút sau Tạ gia mới biết cô chạy trốn nên gọi điện đến bảo cô quay về, khi nghe giọng gằn của ba mình thì Thi Nhiêu chỉ sờ sờ mũi, chờ ông nói xong mới đáp.

"Con, con một chút nữa sẽ về, ba gấp cái gì chứ, với con đâu đi xa, đi cùng Khâu Thừa mà."

"Nhanh chóng quay về cho ba!"

Trong nhà chỉ có 2 cô con gái, một đứa đã chạy thì không thể cứ thế mất luôn đứa còn lại, trong nhà chỉ còn 3 người già, ngay cả một bàn mạc chược cũng không đủ người chơi.

"Ba, ba để con nói chuyện với anh ấy thêm một lúc đi, bảo đảm trước trời tối sẽ trở về."

"Đây là con nói đấy."

"Đúng vậy, 'quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy', ba yên tâm đi."

Sau khi tắt điện thoại cô thở phào một hơi, nhưng người đàn ông bên cạnh lại lo lắng hỏi.

"Trở về thật? Bây giờ mặt trời đã sắp lặn rồi."

Cách trời tối nhiều nhất chỉ còn một tiếng, làm được gì đâu chứ.

"Về cái gì mà về, 'quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy', em là phụ nữ, không phải quân tử."

"...." Nhìn cô gái hợp tình hợp lý nói, anh ngẩn người xong phụt cười, nghĩ thầm: Nếu ba em biết em suy nghĩ như thế không chừng sẽ phá hủy cả căn phòng mất.

"Đúng đúng đúng, em không bao giờ sai, vậy là đêm nay vẫn ở cùng anh?"

"Không phải em ở cùng anh, mà là anh ở cùng em, chúng ta đừng làm loạn thân phận được không?"

Trước mặt anh cô luôn ra vẻ là một lão đại, Khâu Thừa nhìn mãi cũng quen.

Vợ do chính mình chọn thì còn có thể làm sao, chịu đựng thôi.

Khi hai người đến biệt thự thì trời đã gần sập tối, ánh hoàng hôn nhuộm cả bầu trời thành màu vàng kim, sau khi Thi Nhiêu xuống xe thì cảm thấy sân không giống trước lắm, nhưng lại không biết khác chỗ nào nên cũng chẳng nói.

"Vào thôi, bên trong ấm hơn."

Tuy rằng tuyết không rơi nhưng gió thổi qua vẫn lạnh thấu xương, vừa bước xuống xe anh đã thấy sống lưng mình tê tê nên vội ôm eo cô đi vào trong nhà."

Thấy Nhạc Vi Vi ngồi trên sô pha, Thi Nhiêu nhìn hai tay trống trơn của mình thì có chút xấu hổ, sau đó mặt dầ chào hỏi.

"Dì ơi, con lại đến ăn cơm ké đây."

"Năm nay ở lại không?"

"Dạ có, cùng anh ấy đón năm mới."

Khâu Thừa đứng phía sau cô không nhịn được giật khóe môi, trong lòng mắng thầm: Không phải lúc nãy mới nói là anh cùng em sao, giờ trước mặt mẹ lại trở thành em cùng anh.



"Hôm nay là ngày 31?"

"Đúng thế, ngày cuối cùng của năm."

Nghe vậy Nhạc Vi Vi giơ tay gõ nhẹ vào đầu mình, dở khóc dở cười nói.

"Nhìn cái trí nhớ này xem, cả ngày chỉ lo chăm cây cỏ nên không biết ngày tháng gì nữa cả."

"Nhân sinh ai lại chẳng có lúc hồ đồ, chỉ cần mỗi ngày vẫn trải qua vui vẻ là đủ rồi."

Nghe vậy trong ánh mắt Nhạc Vi Vi nhìn Thi Nhiêu thêm chút khen ngợi, cả mười mấy năm bà vẫn luôn mang thành kiến với cô gái trước mắt, mãi đến bây giờ mới nhận ra người sai lại là chính mình.

"Đúng thế, mấy ngày trước dì vừa nghiên cứu ra một món ăn, con muốn nếm thử không?"

"Dạ muốn, dì muốn tự mình xuống bếp sao?"

"Cái gì mà tự mình, đều là người trong nhà cả thôi, dì/mẹ muốn nấu, các con nguyện ý ăn là được rồi."

Nói xong bà vịn ghế sô pha đứng dậy, im lặng ra hiệu với Khâu Thừa để anh chơi cùng Thi Nhiêu trong chốc lát.

Nhận được ám chỉ của mẹ nên Khâu Thừa nhanh chóng túm lấy cô gái đang muốn vào phòng bếp giúp đỡ: "Đừng làm loạn, em và nhà bếp không hợp nhau đâu, vẫn nên ngồi sô pha xem TV đi."

Thi Nhiêu đi vào phòng bếp cho dù không làm gì cũng sẽ gây ảnh hưởng đến những người xung quanh, nhiều trường hợp nhỏ như bỗng dưng cúp điện, hết ga...lớn hơn nữa thì nồi cũng có thể bay xuống đất.

"Nào có khoa trương đến vậy chứ."

Dù ngoài miệng nói thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống dựa gần vào anh.

"Anh không đi vào phòng bếp làm sao có thể học nấu ăn?"

Nghe câu hỏi kỳ quái này nên Khâu Thừa bóp miệng cô hỏi.

"Sao anh lại phải vào?"

"Tương lai nấu cơm cho em ăn a."

"Anh nghèo đến nổi không thuê được giúp việc hay sao? Thế nào lại bắt anh tự mình xuống bếp chứ."

"Vì sao anh lại không thể nấu cơm, bạn trai của chị em nói học liền học, ban đầu anh ta cũng đâu biết nhưng giờ đã có thể nấu ra được vài món rồi, tự mình làm và người giúp việc sao mà giống nhau được."

Nhìn Thi Nhiêu đang ra sức khuyên bảo Khâu Thừa chỉ có thể nhăn mày, đưa tay chọc chọc trán cô.

"Anh ta là anh ta, anh là anh. Còn có, em không hiểu kịch bản của đàn ông đâu, hiện tại anh ta nấu cơm chỉ vì để lấy lòng chị em, tương lai nếu mối quan hệ ổn định rồi thì xem anh ta có bước chân vô phòng bếp nữa không, giúp chị em gọt được quả táo đã là tốt lắm rồi."

"Thật hay giả? Đàn ông các anh thay đổi chóng mặt vậy sao? Trước kết hôn là một kiểu, sau kết hôn là một kiểu."

"Cái này không chỉ là đàn ông, phụ nữ các em cũng vậy thôi, ai lại chẳng muốn mình có thể nhàn rỗi hơn một chút."

Lời này tuy rằng nghe rất có đạo lý, nhưng cô vẫn không hài lòng.

"Nhưng ít nhất anh ta vẫn nấu cơm, tự nguyện học vì chị em, còn anh thì sao? Học cũng chẳng chịu học, thật lười."

"....."

Không hiểu tại sao cô lại chấp nhất chuyện nhỏ như vậy, Khâu Thừa nắm vai cô rồi thở dài.

"Anh mà làm vậy cho em, lúc này được nhưng sau này sẽ mất đi, cảm giác ấy còn khó chịu hơn cả lúc chưa có gì."

"Hiện tại anh ta là một người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt, hầu hạ chị em dễ chịu thoải mái. Nhưng nếu tương lai anh ta không làm những chuyện đó nữa thì chị em sẽ thất vọng cỡ nào? Đặc biệt là những lúc nhớ về quá khứ, chỉ biết khóc mà thôi."

"Ngụy biện, tất cả là do anh lười thôi, đừng tìm cớ cho chính mình!"

"Đúng thế, anh lười đấy, ăn cơm chỉ mười phút mà mất tận vài giờ để nấu, thời gian đấy thà cùng em làm những chuyện khác không phải hay hơn sao?"

Hai người cứ ngồi trên sô pha tranh cãi về chuyện nấu cơm, mãi đến khi Nhạc Vi Vi nấu cơm xong vẫn chưa ra được kết quả gì.

Có thể dùng câu hình dung là: Bà nói bà có lý, ông nói ông có lý, chẳng ai chịu nhượng bộ.