Bình Giấm Nhỏ

Chương 37




Trước khi đi vào đại sảnh tiệc lộng lẫy, chàng phục vụ đã dừng bước tại đây, Thi Nhiêu rất hối hận vì đã không mang theo danh thiếp của Thẩm Đại, dựa vào ánh mắt nhìn biết bao nhiêu gương mặt thì cô bảo đảm gương mặt xuất sắc này là tự nhiên.

Vào đến sảnh tiệc có không ít người nhận ra cô, ai cũng sôi nổi bàn luận, còn đang đoán xem cô là bạn nữ của nhân vật nào thì thấy Thi Nhiêu bước đến trước mặt thiên kim của Tạ gia, còn bắt chuyện vô cùng tự nhiên, nhìn qua có vẻ rất thân thiết.

"Chị tàn nhẫn thật đấy, cho em hẳn 4 giờ để chuẩn bị!"

Nhìn em gái muốn nhào lên cắn người, Tạ Dư vô cùng bình tĩnh cười : "Theo ý tứ của cô là chị không cần thông báo luôn đúng chứ?"

Thi Nhiêu hừ một tiếng rồi quét mắt quanh một vòng, chẳng phát hiện ra ai khả nghi cả.


"Chị điều tra ra rồi sao?"

"Không điều tra ra thì chị gọi cô làm gì?"

"....."

Trên mặt Thi Nhiêu cứng lại, nghĩ thầm : Chị không tranh cãi như vậy thì sẽ đau răng sao?

"Là ai thế?"

"Cô cũng biết đấy. Cái 'bao cỏ' của Tống gia, chính là người năm đó thiếu chút bị chị đâm xe chết."

"????"

Nhớ ra cái 'bao cỏ' kia là ai thì Thi Nhiêu điên cuồng nháy mắt, suy nghĩ có liên quan gì đến cô đâu.

"Vậy thì em bị chị liên lụy rồi."

"Cái logic này của cô ở đâu ra? Sao lại liên quan tới chị chứ?"

"Sao không liên quan đến chị? Em cùng anh ta là hai đường thẳng song song, nếu không phải vì chuyện năm đó chị làm thì tại sao anh ta lại nhắm vào em hả?"

"Này ai biết được, lỡ đâu đầu óc anh ta có vấn đề thì sao."

Nhìn người trước mắt chẳng có chút gì là bị uy hiếp, Thi Nhiêu nắm chặt tay lại : "Vậy hôm nay chị gọi em đến đây làm gì, anh ta biết em đấy."


"Không phải chị gọi cô đến, là ông ấy!"

Theo ngón tay chị gái chỉ thì cô ngẩn ra, đi vào lâu như vậy cũng không phát hiện ra người đàn ông đang đưa lưng lại ở bên kia là ba mình.

"Sao, sao ông ấy lại ở đây?"

"Chị đến được thì sao ông ấy lại không đến được?"

"Nhưng em hiện tại còn chưa muốn công bố thân phận mà!"

Tạ Dư càng bình tĩnh thì cô càng sốt ruột, ở đây nhiều người căn bản chẳng biết cô là con gái của Tạ Thanh Hữu.

"Sớm muộn gì cũng bị bại lộ thôi, hôm nay sẵn có rất nhiều truyền thông, ông ấy là muốn chống lưng cho cô đấy, đừng ở trong phúc mà không biết hưởng."

Dứt lời cô kéo cô em gái đang ngây người đến chào hỏi ba, Thi Nhiêu nặn ra một nụ cười lễ phép để chào hỏi với những ông chú kia.

Một lát sau, khi cô phát hiện ra tên thiếu gia của Tống gia kia thì vội vàng dùng khuỷu tay đâm vào Tạ Dư một cái.


"Anh ta đến kìa, bằng không một chút nữa chị lái xe đâm anh ta nữa đi?"

Tạ Dư liếc cô một cái, thật muốn tạt ly rượu vào : "Cô xem pháp luật là gì? Hiện tại anh ta dù sao cũng là thiếu gia của Tống gia, nhưng mà....chị nghe nói anh ta đính hôn."

"Không phải là cùng với cô Cảnh Lạc kia chứ?"

"Hơ, Tống gia sẽ chấp nhận một gương mặt silicon như vậy sao? Chị không nhớ rõ tên, hình như là một công nghiệp ở phương Nam, cô biết nên làm thế nào thì làm đi."

Lời đã đến mức này mà cô còn không hiểu thì thật sự nên tự chôn mình luôn cho rồi.

"Hiểu rồi, nhưng mà....lỡ tương lai Đường Tỉ tìm em tính sổ thì sao?"

"Không đến mức ấy, nên lấy tiền sẽ lấy tiền, ai ở hạng đầu anh ấy chẳng quan tâm đâu."

Có những lời này của cô Thi Nhiêu yên tâm hơn nhiều : "Em sẽ tìm người làm."

Nói xong cô muốn chạy thì bị chị gái túm lại : "Cô chạy đi đâu, đêm nay cùng chị về Tạ gia."
Nghe vậy Thi Nhiêu hiểu ra : "Thì ra chị lợi dụng em cái này, bảo sao."

Cái gì cảnh cáo, cái gì chống lưng, đều là giả hết. Người chị gái này ngoài mặt thì giải vây hiền từ, kỳ thật bên trong đầy mưu kế, hừ!

"Đây cũng là ý của bọn họ."

Tạ Dư mạnh miệng mà bình tĩnh biện minh, Thi Nhiêu căn bản chẳng tin.

"Diễn, tiếp tục diễn đi."

Thừa dịp những người lớn đang nói chuyện, cô tránh sang một bên gọi điện thoại cho Thẩm Đại, hỏi chị ấy có muốn chọn người mới không.

"Thật sự rất soái, nếu chị không tin thì em sẽ tìm cơ hội để chụp ảnh cho xem."

"Được, không có bằng chứng mà ở đây nói cái gì, gửi ảnh qua đi rồi nói tiếp."

"Đã hiểu, chị chờ đi, một lát em sẽ gửi qua."

Tắt điện thoại cô lập tức đi tìm chàng soái ca phục vụ, tìm tìm kiếm kiếm nửa ngày rốt cuộc cũng thấy rồi.
"Soái ca, có thể cùng cậu chụp một tấm ảnh không?

"Em sao?"

Chàng trai lấy ngón tay chỉ vào mình với vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt ngẩn ra.

"Đúng vậy, có được không?"

Sau khi nhóm của chương trình ra mắt chắc chắn không thuộc sự quản lý của Thẩm Đại, hơn nữa cô có tám chín phần sẽ rời giới giải trí, trước khi rút lui cũng nên tìm giúp người đại diện vài gương mặt mới thôi.

"Dạ, dạ được."

Sợ chậm trễ công việc của chàng trai nên chụp xong cô lại chạy về ngồi bên cạnh Tạ Dư, cùng Thẩm Đại nói chuyện phiếm.

"Cô vừa làm gì thế?"

"Giúp người đại diện của em tìm người mới, chị thấy cậu bé này thế nào?"

"Cũng được." Không soái bằng người kia của chị.

"Cái gì mà chỉ 'cũng được', với nhan sắc này bước vào giới giải trí không tồi đâu, chưa trang điểm mà đã đẹp mắt thế này rồi."
Nhìn Thi Nhiêu cúi đầu gõ chữ Tạ Dư nhíu nhíu mày, nghĩ thầm : Cô hết lời khen một chàng trai khác như vậy, Khâu Thừa biết không?

Thẩm Đại vừa xem ảnh xong liền kích động muốn bảo cô đi nói chuyện giúp chị ấy, nhưng nghĩ lại sợ không cô biết lựa lời đem người dọa chạy, nên hỏi địa chỉ khách sạn rồi ngày mai tự mình đến xem.

Xong xuôi chính sự thì Thi Nhiêu đem điện thoại cất đi, cùng Tạ Dư vừa uống rượu vừa trò chuyện.

"Chị định khi nào sẽ mang bạn trai về nhà giới thiệu?"

Ánh mắt cô mong chờ nhìn Tạ Dư, vậy mà đối phương lại bĩu môi rồi đáp.

"Chia tay rồi."

"F*ck!"

Thi Nhiêu kích động đến mức thiếu chút nữa dở cả bàn lên, chột dạ liếc mắt một vòng xung quanh rồi kéo tay Tạ Dư truy hỏi.

"Chuyện khi nào hả?"

"Ngay hôm cô vừa rời đi."

Tạ Dư cong môi, biểu cảm vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.
"Em, em rời đi á?" Thi Nhiêu ngẩn người ra, sau đó cẩn thận nhớ đến hôm đó là ngày nào, nhận ra mới có vài ngày thì cằm muốn rơi xuống bàn.

"Vì sao chứ, chỉ vì em thấy được mặt cậu ấy?"

"Đúng vậy."

Nhìn người con gái chỉ dửng dưng phun ra hai chữ thì Thi Nhiêu thật muốn đè chị ấy xuống bàn chất vấn : "Chị có phải điên rồi không?"

"Cô quản chị đây sao?"

"Sao, sao chị phải làm thế chứ? Em sẽ không nói cho bọn họ, cũng không nói ra bên ngoài mà!"

"Cô gấp cái gì hả?"

Liếc mắt qua cô em gái muốn nhảy dựng lên để đánh mình xong thì Tạ Dư bình tĩnh cầm ly rượu lên uống một hơi, kế đến nắm chiếc ly rỗng đảo đảo còn khéo miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

"Chị và cô không giống nhau, tình cảm chính là thứ chị không cần nhất, chỉ chơi chơi thôi, khi nào cần dừng thì nên dừng thôi."
Nói đến đây cô ngẩng đầu nhìn về phía Thi Nhiêu cười.

"Chị còn đang không biết tìm lý do gì để đuổi cậu ta đi, ngày đó nhờ cô xuất hiện đấy, cảm ơn nhé."

"......"

Cảm con mẹ nó ơn! Cô thật muốn mắng chết bản thân mình.

Nhìn người trước mắt chẳng uống bao nhiêu đã bắt đầu nói khùng nói điên, Thi Nhiêu rất muốn cầm chiếc ly gõ vào đầu chị ấy để cho tỉnh táo muốn chút.

"Em nói này, chị như thế ổn không?"

"Sao lại không ổn, chị cảm thấy rất tốt mà, chị cũng đâu chiếm hữu gì cậu ta, vẫn trả tiền đầy đủ."

????

"Hai người rốt cuộc là quan hệ gì thế, sao em càng nghe càng khó hiểu?"

Lấy sự hiểu biết của mình với Tạ Dư, cô có tin tưởng chị mình sẽ không bởi vì áp lực quá nhiều mà tìm đại một người đàn ông để lên giường.

"Cô cảm thấy là quan hệ gì sẽ là quan hệ đó, dù sao từ đây cũng chẳng còn liên quan gì nhau nữa."
Tạ Dư xoa xoa thái dương, cảm giác rượu này có chút mạnh, nếu không sao mới vài ly đã say rồi.

"Chị khó chịu?"

"Muốn ngủ, hơi mệt rồi."

"Vậy...không thì em lái xe đưa chị về trước, dù sao ba cũng có tài xế mà, em chưa đụng rượu."

"Cô có mang theo bằng lái sao?"

"Ha..."

Bỏ đi, vẫn nên đi tìm ba vậy.

"Chị chờ ở đây một lát, em đi tìm ông ấy."

Người con gái đang lấy tay đỡ đầu khẽ gật một cái, Thi Nhiêu vội vàng đứng lên chạy đi tìm ba mình.

Nghe nói Tạ Dư tự chuốc say mình Tạ Thanh Hữu cũng ngẩn ra, cùng vài người bạn chào hỏi xong liền đi theo Thi Nhiêu, hai người cùng đỡ cô gái đã say mèm đi ra cửa.

Sau khi lên xe Thi Nhiêu ngồi cùng chị gái ở ghế sau, cô nhìn chị gái đem đầu tựa vào cửa thì không biết tại sao lại như có tảng đá đè nặng trong lòng.

Trên đường Tạ Thanh Hữu gọi về nhà bảo chuẩn bị canh giải rượu, lúc xuống xe Thi Nhiêu thấy quanh mắt chị gái còn có vệt nước mắt chưa kịp khô.
Chị ấy khóc rồi, lần trước cô thấy chị ấy khóc là từ lúc nào chứ?

Thi Nhiêu suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra có lẽ là năm mà hai người vừa giận nhau, nếu không lầm thì đã 20 năm trước.

Vì trời sinh là một người con gái có tính tình kiêu ngạo mạnh mẽ, để giữ được tôn nghiêm mà chị ấy phải đem biết bao nhiêu chuyện cất giấu trong lòng, luôn phơi bày dáng vẻ chẳng để tâm chuyện gì.

"Nhiêu Nhiêu, con có muốn ăn cơm không?"

"Không đâu mẹ, buổi tối con không ăn cơm, mẹ và ba cứ ăn đi. Đúng rồi, chị của con....mẹ cứ để cho chị ấy ngủ một giấc ngon lành đi, có lẽ dạo này chị ấy làm việc vất vả lắm nên mới uống vài ly đã say rồi."

"Mẹ biết rồi, con nếu không ăn thì đi nghỉ ngơi sớm một chút, đừng chơi điện thoại."

"Dạ, ba mẹ ngủ ngon."

Thi Nhiêu ôm tâm sự đi lên lầu, vừa vào phòng liền muốn gọi điện thoại cho Khâu Thừa nhưng nghĩ đến dạo này anh rất bận nên thôi, sửa soạn chuẩn bị đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, người còn đang ngủ say thì điện thoại để ở đầu giường đã như đứa bé không nghe lời reo ồn ào, ồn đến mức Thi Nhiêu muốn mắng người.

"Aiiiii, mới sáng sớm mà điên rồi sao."

Cô nhắm mắt chụp lấy điện thoại nghe, còn chưa mở miệng hỏi đối phương đã bị một luồng thanh âm truyền đến muốn hồn phi phách tán.

"Thi Nhiêu, sao em lại bị paparazzi theo dõi!"

Bị Thẩm Đại hét làm não cô còn chưa kịp hoạt động, lẩm bẩm : "Paparazzi?"

"Đúng! Tin tức đầu bảng giới giải trí đều là em, hôm qua em đã tham gia hoạt động gì mà để paparazzi chụp lén thế kia!"

"Chị, chị từ từ, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, gửi cho em xem với."

Xem xong ảnh chụp trên hotsearch tay cầm điện thoại của Thi Nhiêu run lên : " Tên họ Tống kia, anh tìm chết rồi!"

Cô ra mắt nhiều năm vậy vẫn chưa dính tai tiếng bao giờ, vậy mà khi gần rút lui lại bị dính tin đồn có bạn trai, mà người ấy còn là chàng trai phục vụ trong khách sạn chứ.
Không rảnh để lo những tài khoản trên mạng đang đấu đá, cô nhanh chóng gọi điện thoại lại.

"Chị Thẩm, tranh thủ thời gian đi đến nói chuyện với chàng phục vụ kia đi, đem cậu ấy trở thành người dưới tay chị. Chuyện còn lại cứ để em lo!"

"Em cho rằng chị không biết sao, đang ở trên đường rồi, rốt cuộc ai ở sau lưng mà làm tin tức bị đẩy lên nhanh đến vậy."

"Một kẻ điên thôi, em sẽ giải quyết anh ta."