Bình Giấm Nhỏ

Chương 23




Sáng sớm, ánh mặt trời rực đỏ thay thế những giọt sương ban mai, thành phố lại bắt đầu một tuần bận rộn mới.

Sân bay người đến người đi tấp nập, Khâu Thụy đã ngồi trên máy bay 14 giờ đồng hồ đang ỉu xìu kéo hành lý đi ra, đang muốn lấy điện thoại ra gọi cho mẹ thì một chiếc xe lao đến.

Chiếc xe màu đen như đang say rượu, lượn qua lại như chữ S sau đó đâm thẳng vào người bên đường.

Kít....Kít....Ầm....A...

Bánh xe ma sát trên mặt đất, sau đó là âm thanh va chạm giữa người và xe, kế đến là tiếng la thất thanh của những người xung quanh.

Người tài xế đầy mùi rượu thấy đã đụng vào người khác thì sợ tới 'hồn phi phách tán', hoảng loạn đẩy cửa xe ra ngã nhào ra đất, bảo vệ của sân bay nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng chạy đến đẩy mọi người ra xem.

Hiện trường trong lúc nhất thời rối loạn như đem mồi thả vào ao cá, cả bầy cá cứ tụm lại giành giật lấy miếng mồi.

Lúc không cần làm việc thì Thi Nhiêu tương đối lười, khi xuống lầu ăn cơm thì mọi người ai nấy đã bận việc của mình, chẳng ai để ý đến cô.

Ngày mai bắt đầu quay show [Giấc Mộng Thiếu Nữ], đại biểu cho việc kỳ nghỉ của cô đã kết thúc, về sau không thể cứ thường xuyên chạy về Tạ gia như vậy nữa.

"Tiểu thư muốn ăn gì?"

"Ăn....ăn cháo đi ạ, có bánh bao không?"

"Có, cô chờ một lát nhé."

"Cảm ơn."

Vốn cô muốn ăn hoành thánh, nhưng bữa sáng tiêu chuẩn ở Tạ gia là cháo cùng bánh bao nên cô chỉ có thể đè nổi thèm xuống.

Trong lúc chờ cơm cô ngồi lên sô pha lướt Ipad, còn chưa kịp xem xong tin tức giải trí thì đã nhận dược tin nhắn Wechat.

[Em trai Khâu Thừa xảy ra tai nạn, là anh ta làm sao?]

Nhìn tin Tạ Dư gửi đến, Thi Nhiêu dùng một tay chống cằm, ngón tay kia thì bình tĩnh gõ gõ lên mặt bàn, chửi thầm trong lòng.

Chắc chắn là anh ấy làm rồi, nếu không còn có thể là ai?

Trả lời lại là : [Sao có thể là anh ấy? Nếu anh ấy mang ý tứ kia thì tên em trai này có thể sống đến giờ sao? Tai nạn nghiêm trọng không?]

Không phải cô không tin tưởng Tạ Dư, mà là không tin độ bảo mật của mạng xã hội hiện nay, lỡ như có người đánh cắp được tin nhắn giữa hai chị em thì không phải sẽ có phiền toái sao.

Tạ Dư nhăn mày, nhưng lại suy nghĩ cho dù anh ta có làm hay không thì cũng chẳng liên quan đến cô, kế đến lười lại quan tâm nữa.

[Không rõ lắm, người hình như còn trong phòng phẫu thuật, nghe bảo do tài xế say rượu đâm trúng, chảy không ít máu.]

[Chắc là đau lắm?]

Tạ Dư trợn mắt, nghĩ thầm : Cô hỏi loại vấn đề này là muốn chứng minh chỉ số thông minh của mình là số âm của Tạ gia sao?

[Cô nói xem?]

Tai nạn xe gì đó Thi Nhiêu chẳng quan tâm, khó có được một lần trưởng Công chúa chủ động nhắn tin, nội tâm hóng chuyện của cô bùng cháy lên.

[Chị và bạn trai làm sao quen biết được nhau thế?]

Một phút, hai phút....năm phút, đợi thật lâu vẫn không nhận được câu trả lời nên cô đành thêm một tin nữa.

[Em bảo đảm sẽ không kể với ai, chị nói cho em đi em sẽ giúp chị tính kế.]

'Thích Ăn Lẩu Cay' đã hủy kết bạn, hai người hiện tại là người lạ, xin hãy gửi lời mời kết bạn và chờ được chấp nhận....

"F*ck!"

Cô rất muốn gọi điện thoại qua để mắng người, nhưng lại sợ ngay cả số điện thoại cũng bị chặn nên thôi.

Ăn cơm xong rồi chào qua người nhà, cô mang những đồ dùng cần thiết quay về biệt thự để chuẩn bị cho ngày mai quay show.

Cô là một diễn viên nên quay những show thế này cũng chỉ để lộ mặt, sau đó kéo thêm vài nhãn hàng đại diện cho nên ngoại hình rất quan trọng, những vật cần dùng để phải dùng.

"Cái hoa tai này.....có phải hơi lớn không?"

Liên tục thử qua mấy mẫu thì tâm lý của Thi Nhiêu rối ren, nào là hoa tai, vòng cổ, vòng tay..... Cô cũng không ngờ mấy năm qua lại mua nhiều như vậy?

"Không lớn, cổ em cao, xương quai xanh đẹp, mang vòng cùng loại này sẽ rất hợp."

Nhà tạo mẫu đều nói thế thì cô còn nói được gì, sau khi quyết định được quần áo và trang sức thì kế đến còn có những chuyện khác, ví dụ như phong cách trang điểm và kiểu tóc.

"Tóc đừng làm quá phức tạp, để kiểu thoải mái trẻ trung là được rồi, 40 thực tập sinh kia lớn nhất cũng chỉ khoảng 24 tuổi, em không muốn làm mình có khoảng cách so với các cô ấy."

Nhà tạo mẫu hơi chần chừ nhưng sau đó thấy lời cô nói cũng hợp lý nên gật đầu.

"Mức phổ biến của những cô gái đó rất cao, xem ra công ty lần này đầu tư hết vốn mà."

Nghe vậy thì Thi Nhiêu bĩu môi không cho đúng : "Không sao, Đường tổng của cải nhiều, không mất mát gì đâu."

Hai năm trở lại đây các công ty quản lý mọc nhanh như măng mọc sau mưa, trước đó việc 'xe chấn' của chị đại ở [Tinh Ngu] đã gây rất nhiều ảnh hưởng, hơn nữa bên mảng phim ảnh cũng không tốt lắm, vì thế chỉ có thể dùng những show tuyển chọn thế này để dành được tình cảm công chúng.

Từ vòng đầu đến khi chọn được 40 người như bây giờ đã trải qua ba tháng, kinh phí tiêu tốn không ít, [Tinh Ngu] rốt cuộc có nhân cơ hội này ngồi lên ghế lão làng hay không thì cũng liên quan đến rất nhiều vận mệnh.

Đến tối Thi Nhiêu mới có thời gian hỏi thăm tình hình của Khâu gia.

"Em trai anh sao rồi?"

"Vẫn ổn, bó thạch cao nằm vài tháng là được."

Nghe lời này, Thi Nhiêu đang nằm trên giường không nhịn được phụt cười : "Không phải anh nói chỉ một ngày trong phòng chỉnh hình sao?"

"Thì một ngày đó a, anh không làm cho cậu ta phải vào ICU(*) đấy."

(*)ICU hay còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp.(GG)

Nghe thanh âm nghiêm túc của anh, cô cười đến thở hổn hển.

"Có bị phát hiện không? Người kia không nghi ngờ anh chứ?"

'Người kia' ở đây tất nhiên là nói ba anh, lúc trước con trai nhỏ chỉ vừa bị trầy xước ngoài da đã gọi điện chất vấn, hôm nay thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn thì không thể nào mà im lặng được.

"Nghi ngờ? Sao có thể, lần đầu thì ông ta còn nghi ngờ, đến lần thứ hai thì không có khả năng."

Thi Nhiêu nhăn trán, không hiểu được lý do.

"Vì sao?"

"Ở trong mắt ba, anh là một đứa con bất hiếu chứ không phải là đồ ngốc, làm gì có đạo lý trên một thân cây thắt cổ hai lần?"

Tuy rằng cô không hiểu lắm nhưng nghe anh nói thì thấy cũng đúng.

.....

Trong phòng bệnh một bệnh viện cao cấp, Khương Quỳnh nhìn con trai mình nằm trên giường, đôi mắt dù tràn ngập nước mắt nhưng cũng không che giấu được sự cay độc.

"Có phải là bọn họ làm không, có phải bọn họ không hả? Nếu biết như vậy tôi đã không để nó trở về, ở nước ngoài tuy rằng người một nhà không thể đoàn tụ, nhưng ít nhất sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."

Ba Khâu vốn định để con trai nhỏ trở về rồi sẽ sắp xếp đưa vào công ty, lúc này trong lòng ông cũng vô cùng khó chịu, sao lại chẳng biết cố gắng gì cả!

"Em đừng nói bậy, Tiểu Thừa không có khả năng làm những chuyện này đâu."

"Gì mà không có khả năng hả? Anh kéo nó từ vị trí trên cao xuống, sau đó lại bảo Thụy Thụy trở về, hai mẹ con bọn họ không lẽ không sinh hận sao?"

Nói đến đây cảm xúc của Khương Quỳnh dần mất khống chế, bà ta chỉ vào con trai rồi quát vào mặt 'chồng' mình.

"Nói không chừng hai mẹ con họ giờ đang tổ chức tiệc ăn mừng đấy, sao anh lại nói chuyện thay cho bọn họ hả?"

Là một người có thành công mà kiêu ngạo, ba Khâu tự nhận mình rất hiểu rõ tính cách của hai đứa con, cũng như biết con trai lớn của mình sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.

"Lần đầu nó làm đã bị anh nghi ngờ, làm sao lại làm lần thứ hai, em sẽ té vào một cái hố hai lần sao?"

Khương Quỳnh đang mất khống chế nghe lời này thì theo bản năng tiếp lời : "Lần đầu tiên là....."

Cũng may lý trí kéo bà ta lại kịp thời, nhanh chóng ngậm miệng không nói nữa.

"Lần trước thế nào? Không phải em nói có chỗ khả nghi nên bảo anh điều tra Tiểu Thừa sao?"

Khương Quỳnh có chút hoảng loạn khi đối diện với ánh mắt nghi ngờ của 'chồng', bà ta nắm lấy tay của ba Khâu, hít hít mũi rặn ra vài giọt nước mắt.

"Em, em không phải thấy cậu ta có tiền án sao? Sao anh lại nghi ngờ đến cả em rồi, chẳng lẽ em muốn nhìn con trai mình ra nông nỗi này ư?"

"Ngày thường anh chẳng đến, Thụy Thụy lại ở nước ngoài, em một mình qua bao nhiêu năm có hờn trách câu nào không? Lần này...lần này sao con trai của chúng ta lại phải chịu khổ như vậy chứ."

Nói xong Khương Quỳnh đã khóc không thành tiếng, hình ảnh người đẹp rơi lệ luôn kíƈɦ ŧɦíƈɦ được sự đồng tình và che chở của người đàn ông, cũng thuận lợi chuyển đề tài.

"Anh biết mấy năm nay em chịu ủy khuất, chờ một chút nữa, chờ con trai vào được công ty anh sẽ đón em vào Khâu gia."

Nghe được lời này ánh mắt Khương Quỳnh hiện lên sự trào phúng, trong nháy mắt ngẩng đầu lên lại là dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.

"Đây là chính anh nói đấy, cả đời này của em đều cho anh, anh không thể nuốt lời đâu."

"Sao có thể, những năm qua anh đã đối với hai mẹ con em thế nào...."

Bởi vì trận tai nạn xe này mà kế hoạch lúc đầu của ba Khâu đều bị hủy, nhưng để ông bảo con trai lớn quay lại công ty cũng không có khả năng.

Đúng như Khâu Thừa lý giải, cái ba mình cần không phải là một người thừa kế, mà là một con rối biết nghe lời.