Bình Giấm Nhỏ

Chương 11




Ánh nắng mờ ảo, trong mộng Thi Nhiêu bị một tảng đá đè lên ngực làm cô không thở nổi, giật mình tỉnh lại quả nhiên thấy trên người có 'tảng đá' thật.

Nhìn cái đầu tựa vào ngực mình, cô khẽ trợn mắt đẩy Khâu Thừa ra, bình tĩnh ngồi dậy nhìn người đàn ông đang ngủ say.

Sau khi tỉnh giấc người đầu tiên nhìn thấy là anh.

Dù muộn mấy năm nhưng tâm nguyện của cô cũng đã trở thành sự thật.

Nhìn quá nhập tâm nên cô không phát hiện người kia đã tỉnh, mãi đến khi đối diện với ánh mắt ôn nhu Thi Nhiêu mới giật mình.

"Anh tỉnh rồi."

"Ừm, là bị em nhìn tỉnh."

Anh hơi chống giường ngồi dậy, đưa tay ôm Thi Nhiêu vào ngực, cúi đầu trao cô một nụ hôn buổi sáng lãng mạn.

"Chào buổi sáng, tiểu công chúa của anh."

Thi Nhiêu nằm trên ngực anh, nhìn gương mặt anh vừa mới tỉnh ngủ khóe môi tự giác cong lên, nâng ngón tay lên lướt qua cằm của anh, nơi đó nhám nhám râu mọc.

Bàn tay mềm mại giống như lông chim xẹt qua cằm anh, cũng chạm nhẹ vào ngực anh, làm cho Khâu Thừa ngứa ngáy phải nhanh chóng nắm lấy bàn tay không an phận kia.

"Một lát giúp anh cạo râu."

"Em không biết."

"Học không, anh dạy em."

Thi Nhiêu bĩu môi suy nghĩ, cuối cùng vui vẻ cong đôi mắt cười đồng ý :" Được a, anh dạy em."

Nghe vậy Khâu Thừa hôn lên mu bàn tay cô, nếu không phải cần đi làm có lẽ anh sẽ cùng cô chơi đùa trên giường cả đời.

Trong phòng tắm, Thi Nhiêu ngồi trên bồn rửa tay cầm dao cạo râu cười không ngừng :"Anh chỉ cần đội thêm chiếc nón đỏ là có thể trở thành ông già Noel rồi."

Khâu Thừa đứng trước gương, trên má đều là bọt trắng, từ góc độ của cô xem quả thực rất giống ông già Noel râu bạc.

Liếc mắt nhìn cô gái cười đến thiếu chút nữa té xuống đất, anh bất đắc dĩ thở dài, rửa sạch bọt trên tay, ánh mắt nuông chiều đi đến trước mặt nắm lấy tay cô.

"Tới lượt em, nhẹ một chút, đừng phá hủy gương mặt anh. Nhưng cũng đừng nhẹ quá sẽ không sạch."

"Được, em biết rồi, anh thật phiền."

Thi Nhiêu thu lại tươi cười, nghiêm túc đỡ vai anh, mở dao cạo râu ra, cẩn thận đặt lên bọt trên mặt anh, chậm rãi quét xuống.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Khâu Thừa thấy thanh âm trong lúc cạo râu lại dễ nghe như vậy.

Vài phút sau cô buông dao cạo, tìm khăn lông lau mặt giúp anh, vừa lòng gật gật đầu.

"Được rồi, anh rửa mặt rồi đi làm đi."

"Giữa trưa đến tìm anh."

"Tìm anh làm gì? Anh đừng quên bây giờ em là nghệ sĩ, là nhân vật công chúng!"

"Fans của em không phải luôn thúc giục em yêu đương sao? Vừa thỏa mãn tâm nguyện bọn họ vừa thỏa mãn tâm nguyện của anh, thật tốt."

Cô nghe vậy thì nhíu mày :"Những việc này anh cũng biết?"

Khâu Thừa nâng mắt lên, một biểu tình đương nhiên. Thi Nhiêu chu chu môi, tùy ý gẩy gẩy mái tóc ngắn của anh.

"Anh không hiểu, fans chỉ thích ồn ào theo số đông, nếu em thoát kiếp độc thân thì ngày bọn họ thoát fans cũng không còn xa."

"Khoa trương đến vậy?"

"Đó là đương nhiên, thị trường hiện tại không giống vài năm trước, fans so với số lượng tác phẩm còn quan trọng hơn, em không muốn vừa mới hết khổ thì mọi công sức đều đã tan biến."

Đây là lý do cô không dám quang minh chính đại đứng bên cạnh Khâu Thừa, rốt cuộc hợp đồng còn chưa kết thúc, muốn công khai cũng phải chờ thêm một chút nữa.

"Không phải còn có anh sao? Anh nuôi em."

Nhìn vị 'kim chủ' vô cùng đáng tin này, Thi Nhiêu cong khóe môi, vờ hờn dỗi đá chân anh.

"Em mới không cần, nếu em thật sự muốn tìm người nuôi thì trước hết cũng chọn ba em, xài tiền ông ấy em sẽ không đau lòng."

"Ý kiến hay, dùng sức mà tiêu xài, tiêu không hết thì gọi anh tiêu cùng. Đúng rồi, anh có ý tưởng này."

"Hửm?"

Cô thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn anh.

"Chúng ta nghĩ cách gả chị gái em ra ngoài đi."

"Hả?????!"

Nhìn cô dùng hết sức mở to mắt, Khâu Thừa nhéo nhéo khuôn mặt cô.

"Trước đây anh không biết tâm tư của mẹ do bà ấy giấu quá kỹ. Tối hôm qua anh suy nghĩ thật lâu, vì một tương lai tránh cho mọi người đều xấu hổ, phải tìm cho chị em một người đàn ông."

Thành thật mà nói, Tạ Dư với anh mới là thanh mai trúc mã, nhưng anh chỉ xem cô ấy là em gái, không có ý khác.

"Em cảm thấy Trình Lễ thế nào? Cậu ta mấy năm nay vẫn độc thân, gia thế hay bằng cấp đều không tệ, diện mạo thì hơi kém anh một chút nhưng vẫn được đi, để cậu ta làm anh rể em không thành vấn đề."

"....."

Thi Nhiêu câm nín nhìn người đàn ông mơ mộng hão huyền này, nghĩ thầm : Nếu Tạ Dư biết cái suy nghĩ này có thể đâm chết anh cùng Trình Lễ đấy!

"Biện pháp này ổn không?"

"Không ổn! Anh cho rằng chị em là búp bê sao? Bảo gả thì chị ấy phải gả."

Dù cô nổi loạn nhưng chỉ dám giấu trong lòng, nhưng Tạ Dư thì không, từ trong ra ngoài đều phản nghịch.

"Nghĩ cách sáng tạo cơ hội cho hai người đó a, chị em mấy năm nay chỉ lo làm việc không yêu đương, không chừng Trình Lễ vừa ra tay đã thành công."

Mối quan hệ giữa hai nhà Tạ-Khâu quá thân thiết, tránh để sau này nghe những lời ghép đôi loạn của người lớn thì không bằng sớm loại bỏ những khả năng đó đi.

"Anh...anh có hỏi qua ý Trình Lễ chưa? Nếu anh ta không thích chị em thì sao?"

Nói thật thì cô luôn cảm thấy Trình Lễ thích Khâu Thừa, hai tên đàn ông mà lúc nào cũng dính với nhau, là ai cũng sẽ hiểu lầm. (?)

"Cậu ta....thế này đi, đêm nay bốn chúng ta cùng ăn bữa cơm, tạo cơ hội cho hai người họ."

Anh làm sao biết ý nghĩ của Trình Lễ, đều nói dưa xanh hái không ngọt, nhưng không tạo cơ hội cho bọn họ thì ngay cả dưa xanh cũng không có.

Vừa nghe muốn ăn cơm với chị gái Thi Nhiêu liền suy sụp, nói giống như mất cha mất mẹ cũng không quá.

"Tối hôm qua em mới gặp chị ấy, anh có thể hoãn lại vài ngày không?"

Cô chưa từng hận Tạ Dư, chỉ là khó chịu tính cách cao ngạo của chị ấy, ánh hào quang của trưởng công chúa quá chói mắt, làm tiểu cung nữ như cô thật chua xót.

"Hoãn cái gì mà hoãn, làm gì cũng phải nhanh gọn em hiểu không? Anh hẹn Trình Lễ, Tạ Dư giao cho em, nếu được thì cứ hẹn ở nơi này của em, lâu rồi mọi người cũng không ngồi xuống tâm sự."

Anh còn nhớ rõ lúc Thi Nhiêu vừa đến Tạ gia, một cô bé gầy gầy ốm yếu nên bị người xung quanh xem thường, nếu không có chị gái bên cạnh cô sẽ lùi vào một góc đếm kiến, chị gái xuất hiện liền trở thành cái đuôi của Tạ Dư.

Tạ Dư lần đầu tiên động thủ với bọn trẻ con là vì bảo vệ Thi Nhiêu, mấy đứa nhóc khác bảo cô là con hoang, là người nhà quê dơ bẩn.

Tạ Dư nghe xong liền giơ chân đạp tên nhóc mập mạp đó ngã lăn ra mặt đất, nửa ngày cũng không thể đứng lên. Cô nắm tay Thi Nhiêu, dùng những lời dọa đám nhóc kia sợ mất hồn.

"Mặc kệ em ấy trước kia là thế nào, hiện tại em ấy là em gái tôi, các người ai dám bắt nạt em ấy thì đừng trách tôi không khách khí!"

Từ lúc đó những đứa nhóc kia mới không dám tránh né Thi Nhiêu nữa.

Những việc này anh không quên, anh tin rằng Thi Nhiêu cũng không quên. Nhận nuôi cũng được, con riêng cũng được, hai chị em các cô thật sự không thể tổn thương đối phương."

"Hẹn, hẹn chị em ăn cơm? Sao anh không trực tiếp bóp chết em luôn đi!"

Nghe vậy Khâu Thừa giả vờ đưa tay lên bóp cổ cô, cúi đến bên tai Thi Nhiêu, ngậm lấy vành tai cắn một cái, hung tợn nói.

"Nếu bỏ được, lão tử đã sớm ra tay!"

Mấy năm nay anh đối với Thi Nhiêu là vừa yêu vừa hận, mỗi lần nhìn thấy trên TV Thi Nhiêu dựa vào trong ngực diễn viên nam khác anh liền hận đến nghiến răng, rất muốn bóp chết cô.

Nói ra sợ không ai tin, anh một người trăm công nghìn việc như thế mà lại không bỏ sót bất cứ tập phim nào cô đóng, mỗi lần thấy cô rơi nước mắt dù biết là đóng phim nhưng lòng anh vẫn đau.

"Nhớ kỹ không, mặc kệ là em gọi điện thoại hay gặp mặt mời trực tiếp thì cũng phải đem người đến đây cho anh! Phần nấu cơm anh sẽ phụ trách."

"Anh, anh biết nấu cơm? Anh không phải chỉ biết nấu canh sao?"

"Anh có nói chính mình nấu sao? Có tiền mua tiên cũng được, tìm hai người đầu bếp đến không phải xong rồi ư?"

Nói xong, anh buông tay trên cổ cô ra, bàn tay lướt theo xương quai xanh xuống, kéo cổ áo ngủ tơ tằm ra cắn xuống một cái, đau đến cô hít một hơi sâu.

"Á, tên khốn kiếp nhà anh."

"Đúng vậy, lão tử là tên khốn kiếp, tối hôm qua tha cho em, đêm nay xem em lấy lý do gì đẩy anh ra."

Nói xong anh dùng hai tay kẹp nách bế cô từ bồn rửa tay lên đi vào phòng ngủ, sau đó Khâu Thừa ném cô lên giường, chính mình đi đến phòng quần áo thay đồ, còn kéo dài nữa thì hôm nay anh sẽ đi làm muộn mất.

Trước khi ra cửa Khâu Thừa đè cô lên cửa, cắn xé môi cô nồng nhiệt, sau đó thở hổn hển nhắc nhở cô nhiệm vụ hôm nay.

"Nếu hôm nay chị em không đến, xem anh đêm nay xử lý em thế nào."

Nói xong anh kiềm chế buông người trong lòng ra, mở cửa đi ra ngoài.

Nghe tiếng xe ô tô xa dần, Thi Nhiêu tức đến muốn đập đồ vật, với cái tính cách của Tạ Dư dễ mời lắm sao? Tối hôm qua nếu không phải do mệnh lệnh của ba thì chắc chắn chị ấy sẽ không đến đây.

Nghĩ đến Tạ Dư ngồi ở văn phòng lạnh lùng cúp điện thoại của cô, Thi Nhiêu rùng mình một cái.