Bình Cửu

Chương 75




Ăn nửa bát cháo trong thời gian một nén hương, Thần Dục buông bát xuống.

Ngài chán ăn nên ăn không nhiều, Bình Cửu cũng không ép ngài ăn thêm.

Sau khi ăn xong, Bình Cửu thu dọn bát đũa, hơi suy nghĩ một lát rồi xoay người lấy một quyển sách trên giá xuống.

Quyển sách này có tên < Sách thảo dược tái bản>, Bình Cửu cầm để lên bàn, nói: “Không còn sách nào khác, đọc quyển này đỡ buồn đi.”

Sau đó ôm bát đũa ra ngoài.

Đang rửa bát, giặc quần áo thì cửa cổng có tiếng gõ cửa, Bình Cửu nhìn sắc thời mới thấy mặt trời đã lên.

Buổi sáng là lúc mọi người đến khám bệnh.

Bình Cửu ôm một xấp quần áo ta mở cửa. Ngoài cửa có một vị người phụ nữ nông thôn trung niên chừng bốn mươi tuổi đang nhìn hắn.

Người phụ nữ này được những người khác gọi là thím Vương, Thím Vương nhìn Bình Cửu cười ngốc một cái, thím chà xát tay, cười gật đầu: “Tam tiên sinh, mở cửa chưa? Không quấy rầy đến ngài nghỉ ngơi chứ.” Sau đó lại thấy quần áo trên tay Bình Cửu, cười ngượng ngùng: “Tam tiên sinh đang xếp đồ à? Ngài buông xuống ta xếp giúp ngài.”

Bình Cửu cười lắc đầu, nói: “Không cần, một hồi ta tự xếp được rồi, vào đi thím Vương, có chuyện gì không?”

Thím Vương theo chân Bình Cửu vào phòng: “Ầy, uống mẹ chồng ta uống hết rồi, chồng ta kêu ta lấy thuốc từ mấy bữa trước kìa, mà ta quên nhớ, già rồi hay quên quá đi, tới nay mới nhớ ra đến đây lấy thuốc. Ta không làm lỡ công việc của Tam tiên sinh chứ? Ta có đem toa thuốc lần trước tới đây, ngài xem thử, còn uống những loại này không?”

Bình Cửu ra hiệu bảo thím Vương chờ, nói: “Ta vào nhà để quần áo xuống cái, thím chờ ta chút nha.”

Thím Vương vội đáp: “Được được được, Tam tiên sinh cứ đi trước đi.”

Bình Cửu đẩy cửa ra, thấy Thần Dục vẫn ngồi cạnh bàn, quyển sách cầm trên tay lật xem được hai trang. Ngài nghe Bình Cửu vào thì ngẩng đầu lên nhìn, giọng còn hơi khàn khàn, hỏi: “Ai tới vậy?”

Bình Cửu đặt quần áo lên giá, nói: “Có người đến khám bệnh.” Nói rồi, Bình Cửu xoay người đi ra lại.

Thím Vương đứng trong sân, thấy Bình Cửu ra, thím Vương cười ngây ngô, xoa vạt áo: “Tam tiên sinh, hôm nay có khách đến à?”

Bình Cửu nhận ra có lẽ cuộc trò chuyện vừa nãy của hai người đã bị thím Vương thẩm nghe được loáng thoáng, bèn nói: “À…Bạn cũ của ta bị bệnh, nên tới chỗ ta ở mấy ngày.”

Thím Vương có phần quan tâm nói: “A, bệnh nặng lắm không, có gì các hương thân giúp đỡ được thì Tam tiên sinh ngài cứ nói, đừng ngại.”

Bình Cửu bật cười, nói: “Không sao, hay là làm xong chuyện của ta và thím trước đã. Bà khỏe hơn chưa thím, gần nhất bà cảm thấy sao?”

Thím Vương nghe Bình Cửu chuyển về chuyện này thì vội nói bệnh trạng của mẹ chồng ra. Sau đó Bình Cửu nhìn toa thuốc lần trước, thêm bớt liều lượng mấy loại thảo dược, rồi đưa trả cho thím Vương, nói: “Xong rồi đấy.”

Thím Vương cầm lại toa thuốc, trả tiền khám, cảm ơn rối rít, nằng nặc đòi đưa mấy cái bánh bao hấp nhà mình đến cho Bình Cửu. Bình Cửu từ chối vài câu nhưng không được, tiếp theo lại có người gõ cửa, Bình Cửu bèn nhân cơ hội này từ chối ý tốt của thím Vương, tiễn thím ra cửa, mở cửa ra đón người khám bệnh tiếp theo.

Cả buổi trưa có ba đám người tới khám, đến khi Bình Cửu khám xong, họ về hết thì đã giữa trưa. Hắn rũ ống tay ống xăn lên lúc nãy xuống, nhận ra cổ tay dính vết máu Thần Dục, giờ mới nhớ mình chưa thay đồ.

Có điều người trong phòng rất im lặng, cả buổi trưa cũng không ra mặt, Bình Cửu đỡ phải giải thích với hàng xóm.

Bình Cửu đẩy cửa vào nhà, thấy người kia nằm nhoài, úp trên bàn.

Một tay Thần Dục còn cầm hờ quyển sách, một tay khác thì gối lên trán, nằm không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ quên.

Bình Cửu im lặng, bước nhẹ đến.

Quyển < Sách thảo dược tái bản này > được Bình Cửu tìm ra từ quyển sách cũ trong phòng hai năm trước. Dù tựa đề ghi là tái bản, nhưng thật ra nó được chép lại từ một quyển sách cổ của thời trước, người đời sau chép lại từ đó ra bán. Trong sách ghi lại một ít phương pháp chữa bệnh người xưa đã dùng và tên một số loại thảo dược hiện nay đã không cần. Tuy vậy vẫn có giá trị tham khảo nhất định, nhưng nội dung rất khô khan, ngay cả những người rành về thảo dược cũng khó xem.

Nói cách khác, đưa nó cho ngươi không hiểu thảo dược đọc, quyển sách này có thể nói rất thôi miên.

Bình Cửu nhìn bức tường trắng giữa đỉnh và thành giường thở phào một hơi.

Hắn cúi người, đưa tay điểm nhẹ huyệt ngủ của Thần Dục, lực điểm rất nhẹ. Sau khi cảm thấy hơi thở Thần Dục đều và nhẹ hơn, Bình Cửu đưa tay ra, một tay luồng ra sau lưng Thần Dục, một tay luồng dưới đầu gối.

Sau đó nâng ngài lên.

Điểm huyệt ngủ thì khó tỉnh, Bình Cửu ôm thân thể ngài đưa qua bên giường.

Bình Cửu đặt thân thể Thần Dục xuống. Không biết quần áo Thần Dục may bằng vải gì, tuy nhìn bình thường nhưng sờ láng như nước. Có điều Bình Cửu cúi đầu thấy người ngài đầy vết máu loang lổ, cảm thấy mặc vậy thì ngủ không thoải mái lắm, cuối cùng quyết định đỡ thân thể Thần Dục dậy.

Đầu tiên, Bình Cửu ngồi lên mép giường, rồi kéo thân thể mê mang của Thần Dục ngồi đối diện mình.

Động tác của hắn nhẹ nhàng từ từ, kéo đầu Thần Dục tựa lên vai mình.

Động tác rất thân mật, cũng vì lúc trước họ hay tiếp xúc với nhau.

Nhưng hôm nay, chỉ khi một người trong họ mất ý thức, những thứ được gọi là đã từng mới trở nên thuận theo tự nhiên.

Bởi vì, Thần Dục sẽ không biết tất cả những chuyện này xảy ra thế nào.

Mà Bình Cửu cũng không cần đối mặt trực tiếp với ngài.

Một tay Bình Cửu đỡ đầu Thần Dục để ngài không tuột xuống, sau đó một tay khác mở vạt áo trước giúp ngài, cởi áo ngoài xong, sau đó lại từ từ cởi áo lót, lộ ra nửa người trên trần trụi.

Đúng là gầy hơn nhiều, gầy không ít với lần đầu họ gặp nhau. Trên người Thần Dục vốn cũng không có sẹo lồi, giờ xương sườn đều lộ ra.

Nhìn thêm mới thấy, chỗ lần trước bị trúng hai mũi tên lành rất chậm, bây giờ nhìn vết thương vẫn rất đáng sợ. Bình Cửu điều khiển thân thể Thần Dục nghiêng sang một chút, hắn lấy ra một lọ thuốc lành vết thương do mình tự chế trong ngăn kéo bên giường, sau đó đổ ra tay mình, thoa từng chút lên bả vai và eo Thần Dục.

Da chạm đến ngón tay, cảm giác đó và cảm giác trong ký ức có phần khác nhau. Thật ra Bình Cửu vừa ôm đã nhận ra bây giờ ôm Thần Dục có chút cộm cộm, trông ngài như bị bệnh, nhưng Bình Cửu biết ngài gầy gò khác với ngày xưa hắn bị hàn cổ, nhìn tổng quan thì thấy rõ ràng đây là do Thần Dục suy dinh dưỡng.

Suy dinh dưỡng ư? Bình Cửu còn cảm thấy buồn cười, nói ra ai tin đây.

Làm hoàng đế sắp năm năm, nhìn lại thì bản thân bị suy dinh dưỡng.

Bình Cửu cởi áo ngài ra hết, quấn băng, sau đó kéo gối và chăn, đặt Thần Dục nằm ngay ngắn, Bình Cửu cầm đồ cũ của Thần Dục ném vào đóng đồ dơ của mình.

———- đường phân cách ——–

Thần Dục tỉnh lại, ngài mở mắt ra, thứ ngài thấy đầu tiên là mái nhà của Bình Cửu.

Thần Dục nằm ngửa, giấy cửa ngăn không để gió từ ngoài vào, cả căn phòng càng thêm yên tĩnh. Loading...

Trong hoàn cảnh yên tĩnh, đầu óc tỉnh táo lại rất nhanh.

Mắt ngài cử động nhẹ, sắc trời màu xanh ngoài cửa sổ đã biến thành màu đen, không nhìn rõ cảnh vật bên ngoài lắm, chỉ thấy một đường viền, đó là lúc nhà nhà đều thắp đèn.

Chỉ thấy một nhóm nhỏ ánh sáng màu vàng lọt vào. Thần Dục quay đầu từ từ sang thì thấy Bình Cửu ngồi ở bàn đối diện.

Bình Cửu thắp đèn dầu nhỏ, không biết hắn đã ngồi đây bao lâu. Hắn đang lật xem một quyển sách trong tay dưới ánh đèn vàng, biểu hiện đọc rất tập trung.

Nhìn thì thấy đây là quyển < Sách thảo dược tái bản >.

Thần Dục bỗng ngồi bật dậy.

Bình Cửu nghe tiếng, tầm mắt dời khỏi quyển sách, nhìn sang, thấy Thần Dục ở trần ngồi trên giường, không hiểu sao trông ngài cứ như phát điên, mắt hoảng sợ co rút lại, còn xen lẫn cảm giác vội vàng và bàng hoàng. Thần Dục bước xuống giường, chăn trượt xuống bên cạnh. Thân thể ngài lảo đảo một lát, ngay sau đi về phía Bình Cửu.

Bình Cửu để xuống sách, lấy quần áo ở tủ bên cạnh mới phơi xong con chưa kịp xếp xuống, sau đó đứng lên, đi tới, khoác lên người Thần Dục.

“Ngủ ngon không?” Bình Cửu hỏi ngài như bình thường.

Vừa dứt lời, tay hắn đã bị ngài nắm chặt.

Thần Dục run rẩy, nắm lấy tay Bình Cửu, ngài cúi đầu, kéo tay hắn đặt lên môi mình, lát sau mới nói một câu không hiểu nghĩa: “Lâu lắm rồi ta không được nhìn thấy người khi tỉnh dậy.”

Bình Cửu bị ngài nắm hơi đau, nhưng không đến mức gãy tay, nói: “Quần áo ngươi dơ rồi, mặc đồ ta đỡ trước đi.”

Thần Dục không chịu buông tay Bình Cửu ra: “Ta cứ tưởng ngươi… ” nói được phân nửa, thì không nói được nữa.

Bình Cửu giơ tay lên vỗ vai Thần Dục: “Mặc quần áo vào, coi chừng bị cảm đó.”

Thần Dục bỗng như kích động ngẩng đầu lên, hai mắt ngài không hề chớp một cái, nhìn Bình Cửu: “Ngươi quan tâm ư?”

Bình Cửu chợt cảm thấy người trước mặt này dường như kém sức sống hơn những gì hắn nghĩ, hắn như nghe không rõ hỏi lại: “Cái gì?”

Thần Dục bước lên một bước, gần như kề sát lên mặt Bình Cửu, tiếng nói của ngài như một nét mực nhỏ trên tờ giấy. Nó vừa trầm thấp, vừa đầy đặn, nhưng vẫn hơi khàn khàn, lặp lại lần nữa: “Ta bị cảm, người sẽ quan tâm ta ư?”

Bình Cửu bị ngài hỏi muốn nghẹn lời: “Ta là một đại phu, ngươi nói xem?”

Thần Dục không tỏ rõ ý kiến với đáp án này, ngài không hỏi nữa, trái lại thấp giọng nói: “Ta luôn luôn là bệnh nhân của ngươi.”

Bình Cửu cảm thấy chủ đề này hơi vô nghĩa, hắn nghĩ một lát rồi nói: “Người sống trong hoàng cung, sao thân thể lại suy dinh dưỡng đến mức này.”

Thần Dục có vẻ không khó chấp nhận chuyện này lắm, trái lại còn như không phải chuyện của mình: “Sao vậy, không trị hết à?”

“Người bình thường thì đúng là khó trị.” Bình Cửu dừng một chút, lại nói: “Người bình thường này chỉ đám lang băm trong Thái y viện các ngươi.”

Thần Dục nở nụ cười hiếm hoi, nói: “Vậy còn ngươi?”

Bình Cửu thong dong nhìn Thần Dục, nói: “Đương nhiên ta không phải người bình thường.”

Tầm mắt Thần Dục dời xuống một chút, hai người họ cách nhau rất gần, tiến lên một bước nữa là chạm vào môi Bình Cửu ngay, ánh sáng trong mắt ngài tối xuống như những ngôi sao rơi, rồi như viên đá lớn bị ném xuống sông.

Thần Dục tiến gần hơi một chút, giọng nói thấp đến khó nghe rõ, có phần khàn khàn rất lạ: “Bình Cửu, ta rất muốn hôn ngươi.”

Vừa nói như vậy, hơi thở liền phả lên mặt Bình Cửu.

Bình Cửu còn chưa đổi kịp đề tài này, hắn ngẩn ra không né tránh. Đến khi hai người sắp chạm vào nhau, hắn mới tỉnh táo lại, nghiêng mặt sang một bên, nụ hôn này liền đặt lên má Bình Cửu. Thần Dục còn như không vừa lòng mà cắn nhẹ một cái.

Bình Cửu nhìn sang một bên, cuối cùng mới nhận ra mọi chuyện phát triển hơi bất ngờ.

Hắn tỉnh táo lại đầu óc chưa tỉnh táo của mình, sau đó đi ra, rút một cái áo lót trên giá ném qua.

Bình Cửu nói: “Mặc quần áo.”