Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt

Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt - Chương 49




Sáng sớm, trên giường lớn rộng hơn hai mét, người nằm như con tôm trong chăn đang lơ mơ, dần dần có khuynh hướng thức tỉnh. Trước lúc ngủ nằm nghiêng sang bên trái nghe nói là rất tốt đối với sự phát triển của thai nhi, một đêm này không biết ở trên giường lớn lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần rồi.

Mép chăn phủ lên trên mặt, cái miệng nhỏ trên gương mặt hồng hào của Điền Mật Nhi đang ra sức thở, giống như đang muốn cung cấp cho mình chút không khí để lưu thông, cái mũi thẳng xinh đẹp khẽ nhăn lại. Tiếp đó lông mi dày run lên mấy cái, đôi mắt đẹp hai mí liền hiện ra, vốn là muốn mở to đôi mắt trong veo như nước ra nhưng bởi vì ánh mặt trời chói lọi chiếu vào liền khép chặt lại.

Tay tạo thành quả đấm, chân nhỏ trắng nõn cũng cong lại, giơ tay lên đấm đấm vào cái lưng mỏi nhừ. Chỉ là không dám dùng sức, sợ làm đau đến cục cưng ở trong bụng. Lại ở trên giường đấm mấy cái, đạp chân mấy cái, sau khi mang thai cả cơ thể đều nặng nề, chỉ có ngủ được đầy đủ mới cảm giác được tinh lực dồi dào. A! Một giấc này ngủ vừa sâu lại vừa không mộng mị gì nên thấy thật là thoải mái.

Có thể là nghe được tiếng động, Triệu Phương Nghị liền mở cửa thò nửa người vào, trên cổ vẫn là chiếc tạp dề kia, vốn là tạp dề toàn thân nhưng mặc trên người anh lại cứ như đang đeo yếm vậy.

"Mau dậy đi, một lát nữa sữa lạnh thì em lại chê tanh."

"Ừhm! Ngủ đến xương cốt đều mỏi cả rồi, cục cưng không còn hơi sức nữa!"

Gần đây Điền Mật Nhi cũng đặc biệt yếu ớt, giống như bé gái vậy, tính khí y như trẻ con lại chuẩn bị bộc phát rồi. Triệu Phương Nghĩ ban đầu thấy bất đắc dĩ, nhưng bây giờ cũng đã thành quen, một tay cởi tạp dề, một tay nâng eo của Điền Mật Nhi lên. Còn rất biết điều đặt lên trên trán, lên mũi và lên trên cái miệng nhỏ nhắn một nụ hôn nữa.

Hai tay của Điền Mật Nhi vòng qua cái cổ tráng kiện của anh, híp mắt hưởng thụ goodmorningkiss, phụ nữ có thai cảm xúc hình như đặc biệt dễ dàng bị dao động. Theo nụ hôn như lông vũ lại cực nóng kia của anh, cơ thể của Điền Mật Nhi như vọt lên một luồng nóng bỏng, có chút ý tưởng đặc biệt.

Há miệng hôn lên khóe môi mỏng, đầu tiên là khẽ cắn, tiếp đó cái lưỡi thơm tho nhỏ thơm tho liều mạng thăm dò vào trong. Cánh tay mảnh khảnh trắng nón càng ôm càng chặt, kéo thân thể uy vũ hùng tráng của Triệu Phương Nghị về phía mình, hai chân thon dài tựa như rắn nước, vắt lên cái hông tinh tráng của anh. Thân thể mềm mại cọ sát vào thân thể cứng rắn, xương chậu còn như có như không chạm vào lão nhị của anh, Triệu Phương Nghị cũng nhanh chóng nâng lên phản ứng, cả người trong nháy mắt thật rối rắm, lão nhị đang mềm nhũn lập tức đứng dậy chào, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.

Hai người kể từ sau khi cô mang thai cũng không tiếp xúc thân mật, có hai lần lau súng cướp cò làm lửa cháy lan ra đồng cỏ thì Điền Mật Nhi phải dùng năm ngón tay của mình giúp anh xuất ra. Nhưng cô cũng là người, cũng có dục vọng bình thường, giúp người khác hưởng thụ thấy thật không thoải mái. Dục vọng chưa được thỏa mãn, kéo quần áo của anh ra, bàn tay nhỏ bé cũng không đàng hoàng theo khe hở dò xét đi vào, ngón tay nhỏ bé mềm mại vuốt ve cái tráng kiện kia của anh.

Triệu Phương Nghị vừa mới bắt đầu không cho đáp lại, nhưng phía dưới lại càng ngày càng càn rỡ, mặc kệ dạy dỗ gì đều ném ra sau đầu, liền ôm đầu cô hung hăng hôn đáp trả. Lại không cẩn thận chạm phải bụng của cô, nhất thời đè nén lại dùng sức cắn lên đôi môi của cô hai cái.

"Đừng làm rộn! Một lát nữa lại đi muộn!"

Điền Mật Nhi đưa mắt quyến rũ, mềm mại giống như không có xương vậy, không thuận theo xoa nắn người anh, còn ở bên tai anh nói khẽ: "Em náo loạn sao? Sao anh lại có vẻ ất ưa thích như vậy?!"

Nói xong lại dùng sức nắm một chút, thiết côn to lớn trong lòng bàn tay càng hưng phấn rạo rực, giống như rất thích lời của cô..., mà gật đầu nói phải

"Càng được nước càng lên mặt đúng không?!" Triệu Phương Nghị ngoài miệng nói cứng như vậy nhưng chân lại không dịch chuyển nửa bước, mũi và miệng cũng ở bên tai của Điền Mật Nhi, nhẹ nhàng ma sát qua lại.

Áo vũ trang đang mặc rốt cuộc cũng bị cô cởi ra, sau đó Điền Mật Nhi liền kéo quần lính xuống, lộ ra quần lót màu trắng, bởi vì hưng phấn mà vũ khí hạng nặng đang bành trướng căn phồng lên, gào thét muốn ra ngoài. Điền Mật Nhi nuốt một ngụm nướcbọt, phía dưới cũng đã nước chảy thành sông, liền kéo nốt cái vật dư thừa kia xuống để cho vật nóng hổi hùng tráng nhảy ra trước mắt.

"Thế nào? Anh muốn phạt em sao? Hiện tại tùy anh xử trí, anh muốn em làm cái gì thì em sẽ làm liền cái đó!"

Lời này chính xác là muốn làm cho người ta phạm tội mà, chỉ là hai người hợp pháp giở trò lưu manh, nên cũng không thể so sánh nhiều như vậy. Điền Mật Nhi nói chuyện mềm mại yêu kiều, từng chữ đều dài ra như câu hồn đoạt phách làm sâu trong đáy lòng Triệu Phương Nghị ngưa ngứa tê dại.

Triệu Phương Nghị đứng ở trước giường, một tay nắm cằm của Điền Mật Nhi, một tay dùng ngón cái vuốt ve đôi môi hồng đầy phong tình của cô. Nhìn xuống dưới nói bằng giọng khàn khàn: "Đứa bé bướng bỉnh phải hung hăng trừng phạt! Cho đến khi anh hài lòng."

"Đại nhân tha cho em đi! Lần sau sẽ không dám nữa." Điền Mật Nhi hào hứng bừng bừng, còn muốn diễn cho tròn vai, làm bộ đáng thương nhìn vào trong mắt của người đàn ông, làm cho người ta muốn hung hăng giày xéo cô một trận.

"Em nói xem, đây là lần sau lần thứ mấy rồi hả?! Không cho em chút dạy dỗ thì em vẫn luôn khiêu chiến với sự nhẫn nại của anh." Nói xong liền dùng chăn phủ trên giường đem tay cô nhẹ nhàng buộc chặt, nhìn thì lỏng lẻo nhưng Điền Mật Nhi động mấy lần cũng không bị bung ra...... Điểm này của lính đặc chủng cũng rất phiền toái, đã bị chế ngự lại còn muốn lật người.

"Vậy anh muốn dạy dỗ em thế nào, dùng cái đó sao."Ánh mắt của Điền Mật Nhi lóe lên vẻ gian xảo, cười hihi.

Khóe môi của Triệu Phương hơi vểnh lên, cười tà, ghé vào bên tai cô nói: "Dạy dỗ em chính là —— không để ý tới em." Nói xong kéo quần lên, cài lại cúc quần, nắm chặt áo lên rồi xoay người đi ra ngoài.

Điền Mật Nhi nóng nảy, hiện tại đang bứt rứt khó chịu, lắc lắc thân thể nói: "Ghét quá, đừng có đi! Người ta khó chịu."

Triệu Phương Nghị lập tức dừng lại, trở lại đứng ở trước giường, hỏi: "Thật rất muốn sao?!?" Nói xong bàn tay thô ráp liền thò vào trong quần ngủ của cô, vuốt ve bên ngoài quần lót trắng tinh, sớm đã ướt sũng từ lâu rồi.

Phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt và trong thời gian mang thai hình như cũng nhạy cảm hơn so với bình thường, chỉ mới vuốt ve mà Điền Mật Nhi đã kích động không thôi, thân thể mềm mại khẽ run lên. Bởi vì mới mang thai nên dáng người của Điền Mật Nhi vẫn không có gì biến hóa lắm, chỉ là bộ ngực như hai con thỏ khi tức giận phập phồng như hai quả khí cầu. Đẹp như vậy sắc tình như vậy, Triệu Phương Nghị tuy kiên định, nhưng đối phương là vợ yêu của mình vậy thì còn khách khí làm gì nữa.

Nhưng thật sự là quá cường tráng rồi, trước đây Điền Mật Nhi đều là miễn cưỡng ứng đối, có lúc quá mức kích tình quá mức mãnh liệt thì cũng có thể ở trên bụng của cô sờ tới vật cứng rắn kia, nhưng bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt nào dám tùy tiện chứ.

Chỉ là vợ mình đã có yêu cầu, làm chồng mà không thể thỏa mãn vậy thì quá không phải là đàn ông rồi. Ngón tay nhất thời cao thấp tung bay, nhưng anh là chuyên gia về súng ống, tinh thông rất nhiều loại vũ khí. Cái gì gọi là, bách phát bách trúng!

Ngón tay thô ráp của Triệu Phương Nghị ở ngoài quần lót vân vê tiểu hạch của cô, một tay khác lại dùng móng tay nhẹ vuốt bên trong bắp đùi của cô. Làn da của Điền Mật Nhi trắng nõn nhẵn nhụi, tinh khiết hoàn mĩ, làm ánh mắt của Triệu Phương Nghị liền trở nên âm trầm. Đầu lưới liếm lên da thịt non nớt mềm mại, có thể cảm giác mùi vị không tệ, liền bắt đầu liếm láp tiếp. Điền Mật Nhi cảm giác được những chỗ bị anh lướt qua đều ẩm ướt trơn bóng nóng lên một chút, đầu lưỡi vốn ấm áp trơn trợt lướt qua bắp đùi, đến bụng, ngón tay còn bấm vào cái mông của cô, hơn nữa đầu lưỡi càng ngày càng đến gần vị trí thần bí kia mà liếm mút. Điền Mật Nhi khó nhịn hai chân cứng ngắc, lắc lắc cánh tay bị trói chặt ở trên chăn, để cho cô có cảm giác thật khó nói lên lời, thậm chí hoa tâm sâu trong tử cung sản sinh ra một hồi co quắp.

Mỗi một lần liếm mút, cô đều không tự chủ được mà co quắp thân thể một cái. Bản thân bởi vì mang thai không dám mặc quần áo quá chật, quần lót cũng chỉ mặc loại rộng rãi bị vê vuốt như vậy đã sớm lỏng lẻo trượt đến chỗ kín rồi, tùy thời cũng có thể lộ ra hết.

Cảm thấy Triệu Phương Nghị cũng hưng phấn khác thường, hô hấp của anh đã thay đổi trở nên vẩn đục, thở hổn hển, khí nóng phun lên trên người của Điền Mật Nhi, làm cả người cô cũng nóng bỏng khó nhịn. Cả người cảm thấy càng ngày càng trống rỗng, muốn giống như trước đây bị hung hăng lấp đầy.

Triệu Phương Nghị nắm giữ ở tiết tấu, kéo quần lót của Điền Mật Nhi xuống, phần ***** phía dưới hiển hiện rõ ràng, trông cô như một quả non mềm sũng nước. Vùng đất kia nhỏ nhắn, thưa thớt, có màu nhàn nhạt như tóc của trẻ con vậy. Triệu Phương Nghị đưa lưỡi liếm lên trên, thật là mềm mại tựa như Điền Mật Nhi đang cho anh ăn kẹo ngọt. Lổ nhỏ cũng thật chặt, còn dạt dào chảy ra mật dịch, đầu ngón tay còn tham lam tiến vào một chút làm cho Điền Mật Nhi thật thoải mái hừ lên một tiếng. Triệu Phương Nghị lấy được khích lệ, giống như tìm được cảm giác, tiếp tục vào vào ra ra, tay và miệng cùng sử dụng, liếm lên quả hạch màu đỏ kia thoạt nhìn rất mỹ vị kia.

Ánh mắt của Điền Mật Nhi đã sớm mê ly, mê mẩn mịt mờ hết rồi, Trung tá đại nhân, cho tới bây giờ chưa từng phục vụ cô như vậy. Trước kia đều là cô phục vụ cự long kia của anh, hiện tại lại đổi vị trí cho nên Điền Mật Nhi thật hưng phấn cong người lên muốn nhiều hơn nữa. Giống như biết được ý nghĩ của cô, ngón tay Triệu Phương Nghị càng hoạt động nhanh hơn, còn dùng hàm răng khẽ cắn quả hạch màu đỏ kia nữa, nhất thời kích thích Điền Mật Nhi thiếu chút nữa khóc lên rồi.

Mật động bắt đầu hưng phấn, lại bắt đầu co rút, khép mở, mật dịch trong huyệt động cũng dạt dào chảy ra theo. Cô rên rỉ, chợt thấy trống rỗng, nhưng lỗ nhỏ lại bị một vật ẩm ướt mầm mại đâm vào, mặc dù không lớn như cự long của Triệu Phương Nghị, nhưng lại trơn hơn, linh hoạt hơn, không khỏi làm cô giãy dụa nâng mông của mình lên nghênh hợp. Đầu lưỡi của anh dò vào trong mật động quấy đảo lên, còn dùng đôi môi mút lên quả hạch kia. Cả người Điền Mật Nhi hưng phấn đến mơ hồ, biết đã tới rồi, không khỏi lấy hai tay đang bị lại của mình đè đầu của anh lại, đôi môi chết tiệt kia dán lên chỗ nhạy cảm, làm sâu trong thân thể bắt đầu khởi động, cũng cảm thấy có một luồng nhiệt lưu chảy ra. Sauk hi run rẩy đi qua, Điền Mật Nhi cũng mất hết hơi sức, nằm ở trên giường. Triệu Phương Nghị cũng nằm lên, xoa nắn hai ngón tay, phía trên có chút chất lỏng sềnh sệch, nói: "Rất ngọt, em cũng nếm thử một chút."

Liếc anh một cái, duỗi tay ra, nói: "Mau tháo ra cho em, mau dọn dẹp một chút, một lát nữa lại tới trễ."

"Cái người phụ nữ nhẫn tâm này, mình thì thư thái, cũng không nhìn người khác có thỏa mãn hay không!" Triệu Phương Nghị tháo dây buộc trên tay Điền Mật Nhi ra, kéo bàn tay non mềm của cô xoa nắn đáy quần của mình.

Nơi đó đã sớm gắng gượng mười phần, đang vận sức chờ phát động rồi.

Nhìn anh chưa thỏa mãn được dục vọng nên vô cùng ủy khuất, Điền Mật Nhi cảm thấy rất thoải mái, để cho anh bứt rứt, khó chịu cho biết.

Lại cởi quần lính của anh ra, bàn tay dài nhỏ bé mềm mại phủ lên hai túi kia của anh, vũ khí của Triệu Phương Nghị có điểm đặc biệt, không phải đặc biệt dài, nhưng rất thô, hơn nữa nhìn rất bền chắc, rất cường tráng, giống như bắp thịt trên người của anh. Quy đầu tròn tròn, tựa như quả trứng vịt, mỗi lần kia đều tạo cho cô rất nhiều cảm giác.

Điền Mật Nhi dùng cái miệng nhỏ nhắn mút vào, nước bọt trong suốt đem quy đầu thấm ướt, cự long càng thêm bành trướng, run rẩy, giống như thiết bổng nóng rực, một cái lại một cái. Triệu Phương Nghị nhìn từ trên xuống dưới thấy cô vợ nhỏ của mình đang bận rộn, Điền Mật Nhi vốn có bộ dạng xinh đẹp, lúc này càng thêm phong tình quyến rũ làm điên đảo chúng sinh. Cái miệng nhỏ nhắn đang ngậm bảo bối của anh, cái lưỡi thơm tho liếm lên quả trứng của anh, một tay nắm gốc rễ của bảo bối, một tay đặt ở bên trên háng để chống đỡ. Cái mặt nghiêng nghiêng, cổ thon dài, thỉnh thoảng giương mắt liếc anh một cái, vô cùng quyến rũ người khác, mẹ nó, nếu không có đủ định lực, đã sớm không nhịn được bị cô quyến rũ mà phát triển mạnh mẽ rồi.

Nhưng mà đối với loại bài tập không giống bình thường này, Triệu Phương Nghị cũng không có nhiều kiên trì, bình thường ra sức hưởng thụ, thời gian dài liền thêm một chút rồi. Hiện tại đổi lại, lại càng kích động, Triệu Phương Nghị nắm cái gáy của Điền Mật Nhi, thoải mái lớn tiếng thở dài, xông thẳng vào trong. Cự long vào cổ họng được hơn phân nửa, một đám dịch nhờn như lòng trắng trứng trực tiếp phun vào trong dạ dày.

Mặc kệ đã ăn bao nhiêu đồ, tư vị của nó vẫn còn ở trong cổ họng gờn gợn, Điền Mật Nhi không cho Triệu Phương Nghị chút mặt mũi, liền thoải mái đứng lên cũng không thèm quản, cũng không thèm để ý nữa, làm hại cô buồn nôn nửa ngày.

Ha ha, Triệu Phương Nghị thật thà gãi gãi đầu, người không biết còn tưởng rằng anh bị khinh bỉ chính vì cái kia đấy. Nói tóm lại, Trung tá đại nhân của chúng ta hoàn toàn bị mất mặt từ trong ra ngoài, sau một hồi dụ dỗ mới mời được lão phật gia trong nhà này vui mừng đi làm.

Nhưng mà điều này cũng là thể nghiệm mới lạ, khi ra chiến trường, ở trong quân đội có nhiều loại người nhiều tình huống, mọi chuyện đều phải kiên cường không thể mềm yếu được. Phục vụ cô vợ nhỏ, nụ cười luôn treo trên mặt, giống như luôn có cảm giác thiên kinh địa nghĩa (Đạo lý hiển nhiên), nhìn cô cười ngọt ngào, trong lòng cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Truyện được chuyển ngữ và đăng chính thức tại dienanlequydodn.côm

Triệu Phương Nghị lắc đầu, huýt sáo, đem cơm canh thừa bê vào trong bếp rồi tiếp tục dọn dẹp.

Điền Mật Nhi mới vừa tan lớp, bà Phương Di liền gọi đến điện thoại di động của cô. Điện thoại di động này vẫn còn thô sơ, mặc dù là cục gạch nhưng so với điện thoại bàn thì tiện lợi hơn nhiều. Nhưng mà bây giờ người có thể sử dụng điện thoại di động rất ít, tìm mỏi mắt không thấy một cái, Điền Mật Nhi lại mở cửa xe ô tô lấy di động ra nghe làm cho mọi người hào hứng mà suy đoán. Phiên bản được lưu truyền rộng rãi chính là cô bị phú thương *****, dễ nghe một chút thì là thiên kim nhà giàu, tuy nhiên trên sơ yếu lý lịch lại điền là đã kết hôn, nên nhiều người đoán rằng cô được gả vào Hào Môn.

Sau đó có giáo viên tương đối thân quen nói với cô rằng có không ít giáo viên chưa kết hôn trong lòng cũng thấy chua lắm, cũng đều là giáo viên mà người ta vừa đẹp lại vừa có xe riêng, mà họ thì mua bộ quần áo thôi cũng phải tính toán( Lúc này phúc lợi của giáo viên còn chưa được quan tâm nhiều).

Chỉ là so cũng chỉ là so vậy thôi, người ta tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, nghiệp vụ tài nghệ cũng cao, là nhân tài nói được tám thứ tiếng, cũng không phải muốn đố kỵ là có thể đố kỵ được.

Thu điện thoại lại, theo kéo râu ăng ten xuống, đây cũng điều khiến Điền Mật Nhi không thích nhất, mặc dù linh hoạt không ít nhưng mỗi lần gọi điện thoại đều phải lôi râu ăng ten ra ngoài này thật sự là rất phiền phức. Mặc dù động tác này làm người khác cảm thấy thật oai, nhưng cô lại cảm giác thật là quá ngu ngốc, iPhone của cô đến lúc nào thì mới có thể sử dụng được đây.

Đem điện thoại cho vào túi, lại đem trái cây trong ngăn kéo bàn làm việc hôm nay còn chưa ăn hết ra ăn nốt, chuẩn bị tư thế sẵn sang để tan tầm.

"Cô Điền về sớm vậy sao, có hẹn à?!" Cô ấy cũng dạy tiếng Anh, chỉ là dạy lớp khác với lớp với cô, họ Hà tên Lệ. Hai người ngồi đối diện với nhau, người này tính tình cũng không tệ, ôn ôn nhu nhu, tốt nghiệp liền ở lại trường, cũng khoảng tầm tuổi của Điền Mật Nhi. Bình thường cũng không nói nhiều, chỉ nói mấy câu với Điền Mật Nhi, có thể là cảm thấy hai người cùng tuổi nên dễ nói chuyện thôi..

"Ừhm, mẹ chồng muốn dẫn tôi đi khám thai, buổi chiều cũng không có lớp nên cũng không quay lại nữa." Điền Mật Nhi liền nói thật, cũng cảm thấy không có gì phải giấu giếm cả.

Hà Lệ thật kinh ngạc, nhỏ giọng kêu lên: "Cô đang mang thai à? Sao lại không nhìn ra nhỉ! ~ cô thật sự đã kết hôn rồi sao..., tôi còn tưởng rằng bọn họ nói đùa thôi."

Coi như lời của cô ấy có ý muốn ca ngợi, nhưng trước sau vẫn như vậy. Không để ý đến nửa câu sau của cô ấy, điền Mật Nhi thật sự cũng không muốn so sánh cái này, dù sao lời đồn đại sớm đã thành thói quen, bây giờ đã thể xâm nhập được vào lòng của cô rồi.

"Ha ha, sớm đã nói rồi, cô khôngi tin tôi cũng không có biện pháp gì! Vậy đi, thứ hai tới mang cho cô đồ ăn ngon nhé." Hôm sau là chủ nhật, cô đã có thể ngủ nướng rồi.

"Ừ, nhớ là thịt bò của mình phải cho nhiều tương ớt đấy nhé!" Khuôn mặt nhỏ nhắncủa Hà Lệ tỏ ra vui mừng, còn có thể mơ hồ thấy trên mặt cô ấy có mấy cái mụn nhỏ. Tiêu chuẩn của cô ấy chính là không cay không vui, coi như ăn đến mặt nổi mụn cũng không được quản được cái miệng. Điền Mật Nhi không còn nghị lực như thế này nữa rồi, mặc dù cũng ăn vài miếng, nhưng vẫn không có dũng khí vì ham mê ăn uống mà hủy diệt gương mặt của mình.