Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt

Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt - Chương 23




Ăn xong điểm tâm, Triệu Phương Nghị đi ra chỗ nối tiếp giữa các toa xe hút thuốc. Trong toa xe còn có người ngủ, cứ cảm giác có mùi của người khác thì lại thấy không được thoải mái lắm nên Điền Mật Nhi cũng muốn đi ra ngoài ngồi một lát. Đối với hành động trêu hoa ghẹo nguyệt này của cô dĩ nhiên là bị Triệu Phương Nghị nghiêm khắc ngăn lại rồi. Trên tàu phụ nữ cũng hiếm, bên ngoài lại có một đám đàn ông háo sắc, một cô gái nhỏ mềm mại yểu điệu như cô ngồi ra bên ngoài không phải là tạo điều kiện cho bọn họ nhìn đã con mắt hay sao.

"Đừng nghĩ vừa thi xong thì muốn chơi thế nào cũng được, vào đại học phải tập thói quen tự học là chính, thói quen tốt cần phải kiên trì! Vào đọc sách đi!" Ở trong hành lang xem không được sao? Thôi vậy, chuyện nhỏ cũng đành nghe theo anh.

"Ừ, vậy em trở lại chúng ta cùng luyện tiếng Anh đi, anh cũng có thể thuận tiện học tập thêm một chút." Điền Mật Nhi phát âm cũng không tệ, đời này trí nhớ lại siêu quần, tiếng Cô vừa có thể nói vừa có thể viết thông thạo lại vừa có phương pháp học tập tốt nên Triệu Phương Nghị mặc dù học lại từ đầu, nhưng kiếm lời lại không nhỏ so với mấy năm học ở trường còn tiếp thu nhanh hơn.

Từ đơn và câu ngoài đọc ra Điền Mật Nhi còn yêu cầu anh học thuộc, người dân học ngoại ngữ phần lớn đều viết là chính, học cũng chỉ để ứng phó với cuộc thi vì vậy sau này ít có người có thể mang ra vận dụng được trong thực tế. Nếu có một môi trường tốt để ôn luyện thì so với học thuộc có hiệu quả hơn nhiều.

Trong lúc học cô giảng giải cho anh cách xử lý những yếu điểm, sau đó bắt đầu để cho Triệu Phương Nghị luyện phát âm, Điền Mật Nhi đọc một lần, anh sẽ đọc theo mấy lần, đem những thứ đã học qua liên tục đọc lại một lần nữa. Giọng của hai người không lớn không nhỏ vì sợ ảnh hưởng đến những người khác, nhưng vì tạp âm quá lớn nên so với thường ngày ở nhà phát âm cũng lớn hơn một chút.

Qua một lát sau, ước chừng khoảng chín giờ sáng, liền nghe thấy trên nóc toa xe có động tĩnh. Chưa kịp hỏi đã nhìn thấy một loạt đá từ bên này trải đến bên kia chỗ nằm, đá ở bên kia bắn cả lên người của mấy người kia, Điền Mật Nhi âm thầm thấy thật may mắn vì đã đem đồ ăn ở trên bàn thu lại, nếu không mà đá bắn vào thì làm sao còn dùng được nữa.

Người đàn ông nằm ở giường bên kia cũng đã tỉnh, nói với người phụ nữ: "Ngủ tiếp một lát nữa, buổi chiều mới đến đấy."

Cô ta không kiên nhẫn oán trách nói: "Huyên náo như vậy, làm sao mà ngủ được nữa."

Câu này là có ý gì đây?! Là tàu náo hay là người náo?! Trên tàu mọi người căn bản đều đã tỉnh dậy, ở trên lối đi nhỏ ồn ào nói chuyện với nhau tạp âm vốn cũng không nhỏ. Nếu cửa toa tàu đóng lại thì có thể giảm đi một chút, nhưng giữa ngày hè oi bức trong toa cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, không lẽ chỉ vì bọn họ ngủ mà người ta phải chết ngạt theo sao.

"Anh cả đã bảo hôm nay có xe tải đưa chúng ta về thế mà đêm hôm khuya khoắt em lại đòi đi ngay, nếu không thì làm sao phải chịu tội như thế này, chính mình ngủ cũng không được yên giấc!" mặc dù là đang oán trách, nhưng lại tràn đầy mùi vị cưng chiều.

Cô gái kia lại cậy mạnh nói: "Anh lại còn oán trách em? Chỉ vì mẹ anh như vậy, nếu ở nhà anh đợi thêm tí nữa thì em phát điên lên rồi! Quách Minh, em với anh là bạn bè mà thôi, còn chưa có gả cho anh đâu, coi như có gả cho anh thì cũng chỉ là làm vợ của anh mà thôi không phải để cho mẹ già của anh khi dễ được. Huống chi bà ấy còn coi trọng cái đầu tỏi kia, còn quản tới Vương Vi tôi làm gì, nếu cô ấy yêu mẹ của anh như vậy thì để cho cô ấy đi đi, ngay cả ba mẹ tôi cũng còn chưa phải hầu hạ qua, dựa vào cái gì mà phải phục vụ nhà anh! Nếu trong đầu anh cũng có ý nghĩ như vậy thì hai ta cũng nên sớm giải tán đi."

Điền Mật Nhi và Triệu Phương Nghị đều bị lời của cô gái làm cho choáng váng, người đàn ông nắm ở chỗ đối diện lúc này cũng đã ngồi dậy, thấy trên khuôn mặt trắng trẻo thư sinh tràn đầy bất đắc dĩ và lúng túng. Còn phải không ngừng dỗ dành cô gái kia, mẹ mình cũng đã bị chê lại còn phải ở đây dỗ dành nữa chứ.

Đàn ông như vậy Triệu Phương Nghị thấy coi thường nhất, huống chi người ta còn đang cãi vã, cũng không có cách nào đọc tiếp từ đơn rồi, Triệu Phương Nghị lại đi ra ngoài hút thuốc. Điền Mật Nhi cảm thấy hai người này rất đáng ghét, không phải vì bọn họ thì Triệu Phương Nghị cũng không ra ngoài hút nhiều thuốc như vậy. Vì anh bị nghiện thuốc lá cho nên Điền Mật Nhi luôn tận lực quấy rầy để cho anh quên đi việc hút thuốc. Nếu không phải vì bọn họ, dù có học tập một hai tiếng anh cũng không thể đi hút được. Có lúc cô còn tình nguyện để anh uống nhiều rượu một chút, so với hút thuốc lá có khói thuốc vô cùng độc hại thì rượu được làm từ gạo **, ngoài ra nó còn có thể lưu thông máu, nếu cứ hít khói như vậy thì dần dần cũng làm ảnh hưởng đến phổi mà thôi.

Chàng trai kia ( nhìn dáng vẻ ước chừng hai mươi tuổi) khuyên nửa ngày, lại mò đến chỗ của cô gái ( hai người này chắc là đối tượng yêu đương nên tuổi cũng không sai biệt lắm), hai người to nhỏ nửa ngày, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy giường trên truyền đến tiếng cười ‘ khanh khách ’ của cô gái kia. Aiz, không biết có cô con dâu như vậy sẽ thế nào, người chanh chua như vậy cũng dám yêu. Hai người sau khi hòa thuận xong liền xuống ăn cơm, dáng vẻ cực kỳ ngọt ngào, người thanh niên từ giường trên nhảy xuống trước sau đó cô gái kia nhảy vào trong ngực của anh ta, hai người tình chàng ý thiếp cũng không để ý đến thái độ của người khác.

Điền Mật Nhi tò mò, giương mắt quan sát, xem một chút rốt cuộc là tiên nữ giáng trần đến mức độ nào có thể để cho anh chàng kia ngay cả mẹ mình cũng không để ý đến. Thật là gặp mặt không bằng nghe tiếng, dáng dấp cũng bình thường, chỉ là ăn mặc hợp thời, thanh tú nhưng kiêu ngạo, nhìn ra được gia cảnh của cô ta không hề tầm thường. Người thanh niên tên gọi Quách Minh đó diện mạo dễ nhìn, rất xứng với cô gái nhà giàu kia, chỉ là nhìn thái độ anh ta nịnh nọt như vậy khẳng định là người không có tiền đồ rồi. Bề ngoài nhìn là người có văn hóa nhưng lại chân chó như vậy, mặc kệ có nỗi khổ tâm gì thì Điền Mật Nhi cũng thấy không ưa những người như vậy.

Vẫn là người đàn ông dám yêu dám hận như thiếu tá nhà cô tốt hơn nhiều, tối thiểu là không ai dám ở trước mặt anh nói mẹ anh như thế này như thế kia, trừ phi không sợ đầu mình bị đánh thành đầu chó.

Aiz, nói tóm lại là không có quan hệ, Điền Mật Nhi lấy sách ra đọc giết thời gian. Thời gian này bị bà Phương Di rèn một chút tật xấu, vào buổi tối khi đọc sách đều sẽ mang cho cô một ít đồ ăn vặt, sợ ban đêm học tập lại đói bụng nên hiện tại chỉ cần vừa cầm sách lên thì trong miệng liền muốn ăn cái gì đó. Nhớ lại hình như bà có nói ở trong túi có để chút đồ ăn vặt, Điền Mật Nhi mở ra tìm liền thấy có táo ta, kẹo gừng, sữa chua, sữa tươi và bò khô. Bà Phương Di hồi trước đã từng đến binh đoàn Nội Mông trợ giúp xây dựng nên có rất nhiều bạn bè ở đây, nghe người ta nói ăn thịt bò khô và uống sữa tươi sẽ bổ sung thể lực kèm theo dinh dưỡng rất tốt. Nên bà nhờ người ta mua không ít, thấy điền Mật Nhi cũng thích ăn, nên chuẩn bị nhiều một chút.

Khi xem sách, thời gian liền trôi qua rất nhanh, cảm giác hai người kia đi chưa được bao lâu đã thấy trở lại rồi. Đừng nhìn cô gái tên Vương Vi kia cao ngạo như vậy thì ra cũng còn rất lễ độ: "Cô em! Chúng tôi ngồi ở đây một lát được chứ!" Muốn toát mồ hôi, cô em!!! Xưng hô thật 囧! Điền Mật Nhi gật đầu một cái ý rằng bọn họ cứ tùy ý đi. Hai người ở đó hi hi ha ha làm tâm của Điền Mật Nhi cung không yên, xem sách cũng không vào, đành ngồi ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh ăn đồ ăn vặt.

"Quách Minh, anh xem trên tàu có bán cái gì ăn không, ngày hôm qua đến nhà anh bị mẹ anh làm cho tức giận, lên tàu cũng không kịp mua cái gì!". Quách Minh liền đến toa thứ năm chuyên bán đồ ăn để mua một ít thức ăn cho cô ta: bánh bao, dưa chuột còn có đậu hũ nữa...... Chỉ là Vương Vi bây giờ bị Quách Minh dụ dỗ đang cao hứng nên cũng không chê chỉ bĩu môi nói: "Chỉ có những thứ này thôi à! Em còn muốn ăn thịt bò khô!"

Vương Vi làm nũng khoe mẽ như vậy cùng với diện mạo bình thường của cô có chút không tương xứng, Quách Minh ngoan ngoãn dụ dỗ, nghe thấy vậy Điền Mật Nhi liền thấy ê cả răng. Thấy hai bọn họ bởi vì thịt bò khô liền chuẩn bị không xong rồi, Điền Mật Nhi liền dùng giấy sạch cho vào đó mấy cái miếng thịt bò khô rồi đưa sang bên kia: "Nếu không chê thì mời ăn một chút." Hai người trên mặt đầy cảnh giác nhìn cô, cười cười cự tuyệt.

Không nghĩ tới con người bây giờ lại cảnh giác như vậy, Điền Mật Nhi nhún nhún vai, cầm trở lại. Triệu Phương Nghị lúc này cũng đã quay về, còn mang theo một cốc nước, Điền Mật Nhi liền hỏi anh: "Sao lại lâu như vậy?" "Mới vừa rồi giúp một bác gái tìm chỗ ngồi!" Cho dù không mặc quân trang nhưng cũng là nô bộc của nhân dân! Không trách được người lại đầy mồ hôi, nếu bác gái bình thường thì anh cũng không thể giúp một tay, đoán chừng là bác ấy tay xách nách mang nên mới vậy.

"Buổi trưa ăn cái gì!"

"Tùy ý đi!"...... "Vậy anh đi mua nhé?" Người này sắc mặt thay đổi cũng quá nhanh rồi, trước một kiểu sau một kiểu khác.

Đi ra ngoài thì lên mặt cái gì! Bên ngoài loại người gì cũng có, rất lộn xộn, yên tĩnh ngồi đợi đi! Trừng mắt nhìn cô nói: "Muốn ăn cái gì để anh đi mua."

"Em vẫn muốn ăn trứng sốt cà chua!" Bữa sáng ăn thấy rất ngon, nhưng lại thấy Triệu đại nhân trưng ra một bộ mặt như đưa đám. Triệu Phương Nghị quay người lại đi ra ngoài, hai người đối diện cũng thấy rất hiếu kỳ nên cất lời hỏi: "Người kia là anh trai của cô à?!"

Điền Mật Nhi lắc đầu phủ nhận: "Không phải, là chồng của tôi!" "A! cô đã kết hôn rồi à? Lấy anh ta hả?!" Một cô gái nũng nịu xinh xắn đẹp lòng người như vậy lại ở cùng với một người mặt đen như than lại còn nghiêm nghị như thế, đây là cái tổ hợp gì không biết! Không phải là bị lừa gạt đấy chứ! Chỉ là nhìn cũng không giống lắm. Nghe thấy Điền Mật Nhi nói là đã kết hôn thì đề tài của Vương Vi cũng nhiều lên, liền hỏi cô: "Cô còn trẻ vậy, tại sao lại kết hôn sớm như vậy, bị cha mẹ cưỡng ép hay sao!? Kết hôn thì có cảm giác gì! Cô có mẹ chồng không? Sống cùng với nhau sao! Người già và người trẻ tuổi ý tưởng và thói quen sinh hoạt đều không giống nhau, có thể hòa hợp được sao?"

Cô liền trả lời vấn đề: "Từ trước đến nay tôi vẫn sống cùng mẹ chồng, mẹ chồng của tôi rất tiến bộ, đối với tiểu bối cũng rất nhân nhượng, chúng tôi xem nhau như như mẹ con rột vậy!" Vương Vi bĩu môi, nửa tin nửa ngờ, chỉ là mục đích của cô chính là muốn mượn đề tài này để phát huy, liền đứng lên oán trách: "Vậy cô so với tôi may mắn hơn nhiều rồi, gặp được người mẹ chồng tốt như vậy. Tôi đây còn chưa có kết hôn mà mẹ anh ấy đã muốn tôi hầu hạ bọn họ rồi! Hiện tại cũng thời đại nào rồi, còn muốn cho lập ra quy củ cho con dâu, đừng nói đến chuyện phụ nữ đã sớm được giải phóng, thì tôi cũng không chịu được! Tôi ở nhà chai dầu rơi xuống còn không đỡ huống chi còn muốn đến nhà bọn họ làm trâu làm ngựa, nghĩ muốn gì đây, tôi cũng không phải là Quách Minh anh thì ai cũng không thèm lấy đâu.

Ba tôi ở thủ đô nói một câu thì bốn chin thành cũng phải nghe theo, nếu không phải thấy anh có lòng cầu tiến là một người có tài, tôi sao có thể thích anh được, ba tôi đã sớm đem anh ra thủ đô mà tố cáo rồi. Lúc này mà biết mẹ anh khi dễ tôi như vậy xem ông xử lý anh như thế nào! Hừ."

Cô gái này, nhìn qua đã thấy là người rất lão luyện rất thông minh, thế nào khi chạm phải những chuyện có liên quan đến tình yêu thì lại ngây thơ như vậy...... Người điêu ngoa đanh đá như thế thì đàn ông nào có thể chịu được, chỉ ngoại trừ những người có tâm tư khác mà thôi.

"Bà cô của tôi à, tại sao lại tức giận rồi, mẹ anh cũng đã già nên có hơi hồ đồ em mang bà ra so sánh làm gì! Nể mặt anh một chút, trở về anh sẽ......" Quách Minh ghé vào tai Vương Vi nhỏ giọng nói mấy câu khiến mặt cô ta đỏ, đấm nhẹ vào người anh ta rồi hờn dỗi mắng: ‘ không đứng đắn ’.

Mấy người bọn họ đều là người trẻ tuổi, lại thấy Điền Mật Nhi nói chuyện không tầm thường, còn nhìn thấy cả bộ sách liền một mượn một quyển. Biết Điền Mật Nhi là sinh viên mới của*****, Vương Vi cũng kiêu ngạo nói: "Quách Minh cũng học ở *****, nhưng mà anh ấy là nghiên cứu sinh, về sau tới trường có chuyện gì cứ tìm anh ấy!"

Nghiên cứu sinh! Không trách được có thể khiến cho cao ngạo như vậy có vài phần kính trọng, vốn tưởng rằng người học giỏi của đều là người có IQ cao không quan tâm đến tình yêu nam nữ chỉ dốc lòng cầu tiến mà thôi. Người giống như Quách Minh thật đúng là hiếm thấy, người như vậy nếu không phải vô cùng hiền lành thì chính là rất xấu, nhìn anh ta có khuynh hướng của người thứ hai hơn, đoán rằng gia thế của Vương Vi cũng không tệ lắm, nếu anh ta có thể nắm chặt cô ấy thì về sau khẳng định tiền đồ rộng mở.

Vương Vi giống như rất ưa thích những người học giỏi, lại cùng cô nói về những cảnh đẹp và đồ ăn vặt ở thủ đô, còn muốn lưu lại địa chỉ để mọi người kết giao bạn bè. Điền Mật Nhi nói cô phải ở nhờ nhà người thân nên cũng không tiện lắm, Vương Vi liền hỏi cô không phải đã kết hôn rồi sao, thế nào mà còn ở nhà người ta như vậy.

"Chồng tôi là quân nhân, vì tôi đi học nên không tiện theo quân nên tạm thời ở tại nhà của ông nội." Ra là như vậy, Vương Vi rất tiếc nuối, nhưng mà vẫn cho cô số điện thoại, bảo cô nhất định phải tìm mình, đến lúc đó dẫn cô đi thăm thú thủ đô, còn giới thiệu thêm cho cô những bạn bè của mình.

Nhiệt tình như vậy...... ( Điền Mật Nhi bây giờ còn là có chút trở tay không kịp, thời đại này sinh viên đại học vẫn còn được người ta rất tôn trọng) không bằng mới vừa rồi đối với cô cảnh giác như vậy, may nhờ có Triệu Phương Nghị trở lại, hai người tại bàn nhỏ trên hành lang ăn cơm. Thấy hai bọn họ ra ngoài, Vương Vi và Quách Minh liền lập tức đem cửa phòng đóng chặt lại. Trời ạ, sẽ không giống cô đang nghĩ đấy chứ! Đoán chừng chẳng qua là cảm thấy nói nhỏ không tiện, nhân viên tàu một lát lại tra phiếu, một lát lại dọn dẹp vệ sinh, hai người trừ gần gũi hơn một chút chắc sẽ không tiến hành thêm một bước đâu. Còn không bằng bọn họ tối hôm qua càn rỡ như vậy, suy nghĩ một chút thật là một thể nghiệm khó quên, cô liên tiếp đạt cao trào ngay cả Triệu Phương Nghị cũng liền hai lần. Sau khi đánh một trận cũng không thèm nghỉ ngơi, trực tiếp lại tiến vào trạng thái chiến đấu, có thể nhìn ra được anh đã có bao nhiêu hưng phấn.

"Những người này là như thế nào! Về sau ít nói chuyện với người không quen biết thôi!" Hiển nhiên Triệu thiếu tá đã quên chuyện tối ngày hôm qua rồi, lại quay về với bản chất vốn có nghiêm chỉnh dạy dỗ người khác, tuyệt đối là một người đứng đắn nhất trong những người đứng đắn.