Bình An Một Đời

Chương 3




Người ta bảo phụ nữ phải biết nấu ăn, An An không khéo léo lắm trong khoảng này, chỉ tạm chấp nhận được, nhưng cô tin tưởng chỉ cần chăm chỉ sẽ thành công, rất nhiều vấn đề không cần thiên phú, bản thân cần cù sẽ bù dắp khuyết điểm. Thành ra đại tiểu thư của nhà Trần gia rất chăm chỉ tham gia các khóa học về nấu ăn, thứ bảy, đôi khi là chủ nhật cả gia đình gần như không đi đâu, có An An các món tây, tàu đều được thưởng thức.

Sau khi tỉnh lại tính tình An An có thay đổi khá nhiều, trở nên rất lạnh nhạt, thích bản thân tự làm mọi việc, giúp việc của gia đình chỉ đến làm việc theo giờ, An An ngày nào giờ trở nên trưởng thành, ai ai cũng nhận thấy nhưng không ai biết phải làm sao nhất là ba Trần. Ông rất đau lòng cho cô con gái duy nhất, nhưng chỉ biết thi thoảng nhìn cô thở dài…..

Rất may là sở thích Hoài An và An An tương tự nhau, chỉ có tình tình là khác, nhưng thật sự tồn tại sâu trong An An tính cách cũng xem như là tương đồng, chỉ là cô quen với việc tỏ ra mạnh mẽ, quen với cảm giác là người chiến thắng, nên cô không muốn bất cứ khi nào yếu đuối. Nhưng mà kiếp này baba cô không có khát vọng xem cô như con trai, xem cô là đứa con duy nhất, phải luôn ngạo nghễ phía trên, không đặt áp lực cho cô giỏi toàn diện mà họ lại muốn cô luôn yếu ớt để bảo vệ và nâng niu…. Vậy thì tội gì chính mình làm khổ mình, giỏi vừa đủ là được, không nhất thiết phải cố gắng hết sức.

An An ngoài nấu ăn, còn tham gia học lớp may vá, đan len…. Đúng là với tố chất, dù không cố gắng hết sức cô vẫn học nhanh hơn, các sản phẩm từ thức ăn đến thánh phẩm từ đan len, luôn dộc dáo và rất đẹp mắt…. đồng thời các chuyến du lịch cũng không vắng mặt,….

Thời gian gần đây các bạn bè của anh trai em trai gần như thường xuyên tụ tập đến nhà An An, một phần vì các an hem của cô không còn thích ra ngoài, chưa kể An An nấu ăn ngày càng ngon, lúc nào đến cũng có bánh ngon, trái ngọt, … cô lại trong thời gian đang học nên nấu rất nhiều, thành ra rất nhiều người mặt dày, đến từ thứ bảy tối về sáng chủ nhật lại đến tiếp tục ăn chùa…. Cô dù lạnh lùng nhưng cư xử rất đúng mực, luôn mỉm cười chỉ là nụ cười xã giao, khiến người đối diện cảm thấy thân thiện, những cá nhân thường xuyên xã gaio cũng thấy cư xử không bằng. Nhưng họ biết rắng cô chưa bao giờ thật tâm, đơn thuần là bạn của người thân nên đặc cách hơn một chút so với cách An An tiếp xúc với khách hàng….

Khí chất quyết định nên một con người, vì vậy không biết từ bao giờ An An trở nên thu hút hơn bao giờ hết, những nấu cô nấu cơm cũng không ít người giả vờ chạy vào bếp hay ngời gần đấy thi thoảng ngước mắt nhìn. Vì luôn là người thu hút nên cô không bị ảnh hưởng, nói đúng hơn là cô không biết ….Cô từng muốn tìm bạn trai, nhưng để cô mở lòng mình sợ rằng cháng trai đó so với yêu cầu kiếp trước thì kiếp này chỉ hơn mà không kém.

Bản thân người đó phải giỏi bằng hoặc hơn cô, quan trọng hơn hết là chung thủy và chiều chuộng, An An lúc nào rất muốn có người để nhõng nhẽo, cô chưa trải qua cảm giác này bao giờ. Còn với gia đình hiện tại nếu bảo cô làm nũng, thật sự cô không biết làm sao,… Thành ra An An rất nghe lời Mộc Lan, mỗi lần cô nàng bảo sẽ có họp mặt bạn bè, có nhiều chàng trai xuất hiện, có cơ hội tìm hiểu cô cũng cố gắng đi theo…..

Quần áo trong tủ Hoài An đã được chọn lọc lại rất nhiều, hở quá là không được, còn lại trẻ con hay gì gì cô cũng chấp nhận,… Lần nào đi cùng Mộc Lan cô cũng phát mệt vì thời gian chuẩn bị quần áo đầu tóc của cô bạn,…. Nên lâu dần là Mộc Lan sẽ tự chạy qua nhà đi cùng cô, mà Mộc Lan thì rất vui vẻ với vấn đề này, đến đây không phải được gặp anh Trần Kha sao…

Đúng là tình nhân trong mộng hóa tây thi, An An không hiểu anh ba mình có điểm nào tốt, anh hai và bé út ít ra còn dịu dàng, anh ba lúc nào cũng lạnh lùng, mặt mũi nhìn thế nào cũng là người tính kế người khác…. Trong nhà không ai không sợ anh ba, chắc chỉ có mỗi cô, dù là Hoài An hay An An đều không sợ, Hoài An thì lúc trước được cưng chiều quen nên cô không sợ ai cả, mà An An thì… từ xưa đến nay không biết sợ là gì, cô chỉ không muốn thấy ngườu thân đau lòng mà thôi….

Trần Kha cũng có cảm giác em gái thay đổi, lúc trước em gái không sợ mình nhưng không có thái độ …. Anh giỏi kiếm chuyện với tôi xem như lúc này,… dù là em ấy vẫn làm đồ ăn theo sợ thích của anh, mua những thứ hợp với anh, nhưng anh có cảm giác anh lại hơi ngại nếu có va chạm với em ấy…. thơi thì dù sao cũng người một nhà, nhường nhịn một chút cũng không sao.

Thành ra gần như mọi việc trong nhà nếu An An lên tiếng thì đó lá quyết định sau cùng, không thể phủ nhận cô luôn có cái nhìn tỉnh táo, sáng suốt đến ngay cả hồ li Trần Kha cũng không phản bác được,… thậm chí có những việc cô linh tinh trong nhà thôi, cô tinah1 toán sai, nhưng anh trai Trần Kha cũng nói không lại, đến lúc bắt tay vào có hậu quả thì cô vẫn có cách chuyển sang hướng khác, ví dụ hồi sửa lại phòng ăn, anh ba muốn mở về hướng bắc cho hợp phong thủy, An An lại yêu cầu hướng nam, giảm bớt diện tích vườn….

Sau cùng An An thắng, khi tu sửa thì luôn gặp sự cố, công ty gặp khó khăn….. anh ba cô cười không khép miệng, rất hả hê, An An liền mới thầy phong thủy về, thầy phán anh ba phải đổi phòng cho cô, phòng anh đang ở khắc với anh, làm ảnh hưởng đến gia đình Đồng thời luôn miệng khen hướng thay đổi vị trí phòng ăn theo tính toán của An An là rất cao siêu, đây là thầy bên phía khu Tây, rất nổi tiếng, ba Trần nhiều khi mời đến cũng không mời được…. Nên có người ngậm đắng nuốt cay chuyển sang căn phòng toàn màu hồng …. À, thầy còn dặn chuyển qua để ở, toàn bộ vật dụng, vị trí bàn ghế, giường tủ hiện thời không tu sửa gì,có thể mang quần áo sang, còn lại.. ít nhất phải đợi thêm một năm nữa…. căn phòng so với nam nhan thì hơi… nữ tính, à không là quá nữ tính….

An An cảm thấy thật buồn cười, bản thân cô là con gái nhưng khi ở phòng Hoài An còn cảm thấy đau đầu, màu hồng toàn phòng, trần nhà màu xanh, vẽ loạn xạ cá voi, cá heo… gần như toàn bộ vờn bách thú, chưa kể những bông hoa rồi cầu vồng, mặt trời…. haha, cô cảm thấy anh ba cô thế nào cũng phát điên…. Vì thầy phong thủy là bậc cao nhân nên ba Trần thường xuyên vào hai căn phòng để giám sát, không cho thay đổi dù cái bàn….

Từ ngày hôm ấy, mặt anh ba lúc nào cũng âm trầm, anh hai và em út cũng không dám hó hé, ba Trần thì anh ba không dám kiếm chuyện, An An thì anh biết lợi hại nên hai người đàn ông còn lại biết thân biết phận, gần như đi nhẹ nói khẽ... không dám cười…. Những ngày thứ bảy chủ nhật tiếp theo, bạn bè các anh em trai dường như cảm thấy có vấn đề gì đấy, nhưng mà họ cũng mặc kệ…. người đầu tiên phát hiện ra là hồ li Hàn Cảnh.

Đây là bạn thân nhất của anh ba, vì quá quen thuộc nên Hàn Cảnh đến nhà là tự ý lên phòng Trần Kha, An An vì không biết có người tự tiện như vậy, với lại cô vừa đi làm về, vội đi tắm nên quên mất khóa cửa, nên… vừa tắm xong chỉ quấn mỗi cái khăn bước ra thì thấy có người nằm trên giường mình, hừ một tiếng, cô bước tới đá cho một phát,

- Anh ba, về phòng màu hồng của anh mà ngủ, bao lâu rồi mà vẫn luyến tiếc nơi này à, hiện tại đây là phòng của tiểu thư An An xinh đẹp, xin mời về cho!

Cô luôn nói chuyện với anh ba theo kiểu như vậy, hồ li kia vài lần cãi nhau không thành công đành nhượng bộ, nhưng hồ li này không phải hồ li kia,

- À, xin lỗi tiểu thư An An xinh đẹp, anh không biết phòng em, giưởng mềm quá!

Cánh tay che mắt vừa mở ra là một gương mặt rất đẹp trai, đôi mắt cười như không cười, An An chợt cảm thấy mình gặp phải yêu nghiệt. Bình thường cô cũng có nhìn lướt qua nhưng lúc này đây, khi nắng chiều phản phất nơi gương mặt này,…. Rất nhanh điều tiết cảm xúc, An An nhẹ nhàng,

Xin lỗi, em nhầm là anh ba, anh đợi em vào thay đồ.

Rất tự nhiên đến tủ quần áo, lấy một bộ đồ mặc nhà, mang vào phòng tắm, thay xong bước ra An An liền cảm thấy khó chịu, người này tại sao vẫn nằm trên giường của cô, đúng ra phải ngồi trên ghế hoặc ngồi ở giường đợi chứ