Biểu Tiểu Thư Luôn Rất Bận

Quyển 1 - Chương 18: Quyển 1: Tướng quân biểu tỷ của ta (18)




Editor: K.N

Beta: Hoa Bạch Quang

Cho dù tràng cảnh ca múa trước mặt có hấp dẫn cỡ nào cũng vô pháp thu hút được tâm trí đang không biết phiêu dạt ở chốn nào của Ninh Thanh Hoan.

Hai nữ tử có thể yêu nhau sao? Hai nữ tử có thể hôn nhau sao?

Ninh Thanh Hoan nhớ tới nụ cười tươi đẹp của Quân Tử Thư, tay siết chặt chén rượu.

Tâm rối loạn, suy nghĩ rối bời.

Giống như có một thứ gì đó sắp thoát ra khỏi lồng. Ninh Thanh Hoan nhấp một ngụm rượu, cảm thấy có chút luống cuống.

"Làm sao vậy? Trông con có vẻ thất thần?"

Ninh phu nhân nhìn Ninh Thanh Hoan, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Tại nơi trang trọng như vậy, đứa nhỏ này sao lại có thể không tập trung đây?

"Nương, không sao."

Ninh Thanh Hoan gạt đi những suy nghĩ phức tạp của mình. Dù sao trong chốc lát cũng không suy nghĩ rõ ràng được, huống hồ việc ngồi tự hỏi những điều đó vào dịp này cũng không thích hợp cho lắm.

Ninh Thanh Hoan cố gắng vực dậy tinh thần, mãi cho đến khi ngồi lên xe ngựa hồi phủ mới bắt đầu sắp xếp lại những suy nghĩ vừa nãy của mình.

"Thược Dược, ngươi nói nếu như có một người nảy sinh dục vọng muốn hôn một người khác, hành động đó thể hiện cho loại tình cảm gì?"

Ninh Thanh Hoan hỏi đại nha đầu thân cận, người vẫn luôn đi theo hầu hạ mình.

"Vì sao tiểu thư lại đột nhiên hỏi một vấn đề ngại ngùng như vậy? Có phải ngài đang thầm thương trộm nhớ vị công tử nhà nào không? Nếu như nảy sinh cảm giác như vậy đối với một người, vậy chắc hẳn là thích rồi."

Thược Dược che miệng trộm cười, nàng còn tưởng rằng tiểu thư nhà nàng nhất thời sẽ không thông suốt nhanh như vậy, dù gì mấy năm qua có thấy nàng để mắt đến ai đâu.

"Thích ư? Nhưng nếu như đó là người không nên thích thì sao?"

Suy nghĩ của Ninh Thanh Hoan dần trở nên rõ ràng hơn. Nếu như hai nữ tử cũng có thể yêu nhau, vậy tình cảm của nàng đối với Quân Tử Thư có phải cũng giống như vậy?

Có điều, loại tình cảm này là đúng hay sai? Ở trong mắt tất cả mọi người, hẳn là sai.

"Không nên thích? Là do xuất thân của vị công tử kia quá thấp? Hay là vì hắn đã thành gia lập thất? Hoặc là ngài đang nói đến những tên nô tài không thể...?"

Thược Dược hiển nhiên không phải là một nha đầu ngu ngốc, một chút kiến thức vẫn phải có.

"Không phải... Ta không biết phải nói rõ ràng như thế nào với ngươi. Nhưng nếu ta muốn cùng nàng ở bên nhau, hẳn là tất cả mọi người sẽ không đồng ý."

"Vị công tử kia có thích tiểu thư không?"

"Ta không biết."

"Ngài cảm thấy thế nào?"

Ninh Thanh Hoan thật sự không biết, nhưng trong lòng nàng lại ôm một niềm kỳ vọng lớn lao. Tiểu Uyển nhi rất thích nàng, luôn ngoan ngoãn nghe lời nàng như vậy, còn từng nói rằng muốn cùng nàng bên nhau cả đời, có lẽ Tiểu Uyển nhi cũng có tình cảm với nàng cũng không chừng?

"Tiểu thư, Thược Dược biết, với thân phận của ngài không phải muốn gả cho ai liền gả cho người đó. Nhưng nếu người ngài thích không phải những người thân phận thấp kém, có lẽ tiểu thư nên thử tranh thủ một chút. Nếu như không nếm thử, ngài làm sao biết được những người khác sẽ không đồng ý chuyện này?"

"Cuộc sống là của hai người, chỉ cần ngài cùng người kia tâm ý tương thông, có lẽ không có khó khăn gì có thể cản được các ngài. Tiểu thư vẫn luôn không giống với những tiểu thư khuê các bình thường kia, mọi chuyện rồi sẽ có giải pháp. Cùng lắm thì chúng ta thích một người khác vậy."

Thược Dược cười nói, hôn nhân đại sự của Ninh Thanh Hoan không phải chuyện nàng có thể nhúng tay vào. Nhưng từ góc độ của bản thân, nàng hy vọng tiểu thư mà mình vẫn luôn chiếu cố có thể hạnh phúc.

Có nữ tử nào không hy vọng bản thân sẽ gả cho người mình thích chứ?

Ninh Thanh Hoan gật đầu, ý tưởng trong lòng càng thêm kiên định.

Hiện tại nàng vẫn chưa hiểu rõ nội tâm của mình, nàng không biết đây chỉ là ý nghĩ nhất thời, hay là chắc chắn kiên định muốn cùng Quân Tử Thư ở bên nhau đến thiên trường địa cửu.

Trước khi làm rõ quyết định này, nàng sẽ không nói ra với Quân Tử Thư.

Thật tâm nàng luôn hy vọng Quân Tử Thư sẽ mãi bầu bạn bên cạnh mình, nhưng lấy phương thức gì thì còn cần phải suy nghĩ thêm một chút.

Thế nhưng toàn bộ những suy nghĩ đều hoàn toàn biến mất khi nhìn thấy người đang nằm ở trên giường.

Trước khi đẩy cửa vào phòng, Ninh Thanh Hoan suy nghĩ ra đủ loại giả thiết ở trong lòng, cuối cùng quyết định sẽ giả vờ bình tĩnh như không biết gì.

Nhưng sau khi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người đang ngủ say trên giường nàng, mọi suy nghĩ đều như quân lính tan rã mà dần dần biến mất không dấu vết.

Quân Tử Thư có lẽ đã ngủ sâu. Nàng nằm nghiêng, bởi vì thời tiết quá nóng bức nên chỉ có một tấm chăn mỏng đắp ngang bụng, hai tay đặt cùng phía, đưa lưng về phía vách tường, thoạt nhìn thật nhu thuận.

Ninh Thanh Hoan khép cửa nhẹ nhàng, sợ động tác của mình quá mạnh mẽ sẽ đánh thức nàng.

Nhẹ tay nhẹ chân đến cạnh giường, Ninh Thanh Hoan ngồi xổm xuống nhìn Quân Tử Thư đang say giấc nồng.

Môi của Quân Tử Thư hơi hé mở, từ góc độ của Ninh Thanh Hoan có thể nhìn thấy một khúc nhỏ của đầu lưỡi.

Rốt cuộc phải làm sao đây?

Ninh Thanh Hoan cẩn thận duỗi ngón tay ra chạm nhẹ vào đôi môi đỏ mọng mềm mại kia.

Dù cho trong lòng có vô vàn điều muốn nói ra* nhưng không thể nói vào lúc này, Ninh Thanh Hoan chỉ lặng lẽ quan sát cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.

*nguyên văn: thiên ngôn vạn ngữ (千言万语)

Nàng nghiêng đầu, trong mắt tràn ngập mê mang.

Dựa vào ngày càng gần hơn, Ninh Thanh Hoan nhìn Quân Tử Thư đang nhắm mắt ngủ yên, trong lòng nảy sinh một ý tưởng điên rồ và to gan.

Có một âm thanh trong đầu luôn dụ dỗ nàng, hãy hôn đi, chỉ cần hôn một chút, hôn chút thôi ngươi sẽ hiểu được cảm giác mà ngươi đối với nàng là gì. Chỉ là một nụ hôn mà thôi, động tác nhẹ nhàng một chút thì sẽ không đánh thức nàng, không sao cả. Sau khi hôn ngươi sẽ hiểu nội tâm của mình, nàng sẽ không hay biết gì đâu.

Lực cám dỗ của âm thanh kia quá lớn, Ninh Thanh Hoan không biết phải làm thế nào, ma xui quỷ khiến đưa mặt lại gần, nhẹ nhẹ nhàng nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng kia, sau đó nhanh chóng tách ra.

Mềm mại, lòng cũng tê tê dại dại.

Ninh Thanh Hoan rơi vào trầm tư, cảm thấy bản thân vẫn chưa nếm được cảm giác gì, nhất định là do thời gian quá ngắn nên nàng vẫn chưa kịp cảm thụ.

Quân Tử Thư vẫn giữ bộ dáng cũ, nàng đang ngủ say nên hoàn toàn không biết chuyện gì vừa phát sinh bên ngoài.

Nếu không thử lại lần nữa, lưu lại thời gian dài một chút, có lẽ sẽ hiểu ra được một chút, Ninh Thanh Hoan tự nhủ trong lòng.

Đã trải qua một lần tiếp xúc ngắn ngủi nên lần này Ninh Thanh Hoan trông tràn đầy kinh nghiệm. Nàng điều chỉnh lại tư thế của mình, đưa môi kề sát, sau đó mạnh dạn khẽ đưa đầu lưỡi thâm nhập vào trong.

Chỉ có một chút tiếp xúc nho nhỏ như vậy, khuôn mặt của Ninh Thanh Hoan đã kích động tới đỏ bừng, ánh mắt của nàng sáng ngời, vẫn muốn nhiều hơn thế nữa.

Quân Tử Thư dường như cảm thấy có dị vật trong miệng, nhíu nhíu mày.

Ninh Thanh Hoan thấy thế vội vàng tách rời, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Quân Tử Thư.

Quân Tử Thư vẫn chưa tỉnh, chỉ hơi nhúc nhích thân thể một chút, bất giác liếm liếm khóe môi của mình.

Dưới ánh nến le lói chiếu xuống, lớp ẩm ướt trên môi càng thêm mê người.

Ninh Thanh Hoan ngẩn ngơ nhớ lại cảm xúc vừa rồi, có chút lúng túng đứng dậy, trái tim đập thình thịch thình thịch không ngừng. Nàng bước ra cửa, mở cửa phòng rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Tiểu Hoa Tiên vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ đông, đúng lúc nhìn thấy Ninh Thanh Hoan đi ra khỏi phòng. Nhớ tới chuông cảnh báo chưa từng kích hoạt nên nó liền cho rằng không có việc gì.

Ninh Thanh Hoan đứng trước cửa, ngực đập nhanh đến mức hơi nhói đau.

Bình tĩnh, hiện tại nàng cần phải bình tĩnh.

"Tiểu thư có muốn tắm rửa không, nô tỳ đã chuẩn bị nước tắm rồi."

Thược Dược đi lên từ cầu thang, Ninh Thanh Hoan gật đầu.

Hai ngọn nến được thắp sáng trong phòng, Thược Dược đang lặng lẽ đứng chờ sau bức bình phong.

Trong thùng gỗ nổi lên những cánh hoa, Ninh Thanh Hoan nhắm hai mắt chìm xuống đáy nước, cho đến khi chút không khí cuối cùng trong phổi cạn kiệt do áp lực của nước thì nàng mới ngoi lên.

Bây giờ còn điều gì chưa rõ ràng đây?

Ninh Thanh Hoan tạt nước lên mặt mình, cố gắng khiến bản thân thanh tỉnh.

Nàng đưa tay lên sờ vào cánh môi mình, xúc cảm kia như còn vương vấn ở đó. Hương vị ngọt ngào khiến nàng bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy tim đập nhanh đến bất thường.

Nếu không phải lúc đó lý trí kiềm chế được động tác của nàng đừng tiếp tục, có khả năng Ninh Thanh Hoan sẽ nhịn không được mà làm càn thăm dò sâu hơn, làm cho cánh môi xinh đẹp của Quân Tử Thư nhuộm thêm một lớp màu sắc mỹ miều.

Ninh Thanh Hoan không biết mình sẽ có những ý tưởng điên cuồng như vậy, đó là một loại cảm xúc xa lạ chưa bao giờ xuất hiện trong đầu của nàng.

Ninh Thanh Hoan đã từng nhiều lần lên kế hoạch cho tương lai của mình, sau khi Quân Tử Thư xuất hiện và trở thành tỷ muội thân thiết với nàng, Ninh Thanh Hoan cũng đã lên kế hoạch cho tương lai của Quân Tử Thư.

Khi đó Ninh Thanh Hoan chỉ nghĩ rằng sau này nhất định phải vì nàng tìm được một người tốt. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu về sau Quân Tử Thư gả cho nam nhân nào đó, nàng sẽ oanh oanh yến yến với hắn, sẽ nở nụ cười dịu dàng với hắn, sẽ nhào vào lòng hắn...

Ninh Thanh Hoan phẫn nộ giơ tay lên vỗ vào mặt nước, bây giờ nàng tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy lửa giận bốc lên ngùn ngụt trào ra từ tận đáy lòng, nàng sẽ ghen tỵ đến phát điên.

Rõ ràng muội muội của nàng là người thân thiết với nàng nhất trên thế giới này, dựa vào đâu mà phải đi ôm ấp người khác, mỉm cười với người khác như đã từng với nàng.

Nếu như Quân Tử Thư có thể mãi mãi giống như hiện tại, mắt và tâm đều chỉ có duy nhất mình nàng sẽ tốt biết bao.

Chỉ nghĩ đến thôi mà đầu óc của nàng đã bị loại cảm giác ngọt ngào này làm cho choáng váng, cả người hưng phấn đến mức run rẩy.

Cho nên không cần do dự, kỳ thật nội tâm của nàng đã kiên định với ý tưởng đó rồi, không phải sao?

Muốn tới gần nàng thêm chút nữa, thân mật hơn chút nữa, tốt nhất là hoàn toàn có được tất cả mọi thứ của nàng.

Quân Tử Thư luôn ngoan ngoãn nghe lời nàng, nhưng rõ ràng đây không phải là quan hệ trung thành tuyệt đối như của tôi tớ đối với chủ nhân. Mỗi lần Ninh Thanh Hoan thấy Quân Tử Thư cười với mình, nàng sẽ cảm thấy rất mãn nguyện.

Rốt cuộc nên làm gì đây? Nên trực tiếp nói rõ mọi chuyện với Quân Tử Thư, ăn ngay nói thật ư?

Đột nhiên như vậy sẽ dọa nàng sợ thì sao. Nếu Quân Tử Thư chấp nhận rồi, Ninh Thanh Hoan sẽ rất vui vẻ, thế nhưng hiện tại nàng vẫn chưa có đủ năng lực để gánh vác tương lai của hai người.

Nếu như Quân Tử Thư không thể tiếp thu, Ninh Thanh Hoan sợ mình sẽ nổi điên.

Ninh Thanh Hoan hít một hơi sâu, trong lòng quyết định chủ ý.

Đôi mắt của nàng tối sầm xuống, mím môi, không cần vội vàng, từ từ sẽ được.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ thay đổi xiêm y, Ninh Thanh Hoan nằm lên giường, bảo Thược Dược thổi tắt nến.

Bởi vì mùa hè có chút nóng bức, buổi tối hai người ngủ cùng, nếu như khoảng cách quá gần gũi rất dễ cảm thấy khó chịu, cho nên trong khoảng thời gian này Ninh Thanh Hoan cũng không ôm Quân Tử Thư khi ngủ.

Thế nhưng đêm nay lại ngoại lệ, Ninh Thanh Hoan đặt tay lên hông của Quân Tử Thư, nhắm hai mắt lại.

Sáng ngày hôm sau, Quân Tử Thư bị đánh thức vì quá nóng nực. Nàng nhìn tay chân đang quấn lấy mình của Ninh Thanh Hoan, có chút bất đắc dĩ lau mồ hôi trên trán.