Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 7




Động tĩnh này không nhỏ, khiến cho hạ nhân xung quanh tới nhìn, nhưng nhìn thấy Mạnh Hành lại không có mấy người dám tiến lên nói chuyện.

Mạnh Hành quét mắt nhìn hạ nhân Mạnh phủ tụ tập tới, cuối cùng cũng thả lỏng tay của Thịnh Khanh Khanh.

Thịnh Khanh Khanh chỉ cho là người này muốn rời đi, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng nói: “Đại tướng quân đi thong thả.”

Mạnh Hành vốn không muốn đi, nghe câu cung kính này của Thịnh Khanh Khanh thì càng khó chịu: “Muội cùng ta đi gặp tổ mẫu.”

Thịnh Khanh Khanh mím môi, nàng nghiêng đầu nhìn hàng rào bóng loáng gãy đổ, nhìn thế nào cũng không phải là nàng dựa vào là có thể tạo thành, mà là có người lặng lẽ trong trong bóng tối giở trò, dùng để hại người.

Thứ mà nàng thấy rõ, đương nhiên Mạnh Hành cũng không có khả năng bỏ lỡ. Nếu như nơi này là Mạnh phủ, vậy Mạnh Hành nhúng tay vào việc này cũng là hợp tình hợp lý.

Chỉ có điều… trong đầu Thịnh Khanh Khanh chuyển qua mấy người, đã đoán được là mình chịu tội thay người ta.

Không nói những thứ khác, cái đình này nàng cũng là lần đầu tiên đến, lại không có ai trêu chọc nàng, là nàng tự mình chọn ngồi ở đây cho hết thời gian.

Mà người thường xuyên ở đây dựa vào hàng rào ngắm cá nhiều nhất là ai?

Tam cữu mẫu của Thịnh Khanh Khanh, tam phu nhân của Mạnh phủ.

Mạnh Hành đi hai bước, không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng thì quay đầu nhìn Thịnh Khanh Khanh, sắc mặt không chút thay đổi: “Đi theo.”

Thịnh Khanh Khanh đang trong trầm tư ngẩng đầu đáp một tiếng, ôm số giấy còn lại của mình rồi mới nhanh chân đuổi theo, ý cười trên mặt chỉ còn một tầng nhạt nhạt, giống như là bị dọa vì sự nguy hiểm vừa rồi vậy.

Mạnh Hành nhìn nàng cúi đầu đi đến trước mặt mình: “Không phải lá gan rất lớn à? Việc này đã dọa đến nàng rồi?”

Thịnh Khanh Khanh đang nghĩ ngợi xem có ai sẽ muốn gây bất lợi cho tam phu nhân, chợt nghe thấy câu nói này của Mạnh Hành, chỉ cho là hắn đang xem thường mình, nàng cười cười, cũng không tức giận: “Kỹ năng bơi của ta không tệ, ngược lại không sợ hãi đến vậy.”

Nàng đáp như vậy xong, bầu không khí xung quanh Mạnh Hành càng trầm xuống đến mức khiến người ta không thở nổi.

Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, lại không thể không bổ sung: “Có điều Đại tướng quân ra tay vẫn để ta tránh khỏi việc rơi vào trong hồ đạp nước trong ngày giá lạnh, Khanh Khanh vô cùng cảm kích.”

Nàng cẩn thận dứt lời, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Mạnh Hành dễ nhìn hơn một chút.

Lúc này Thịnh Khanh Khanh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm — nàng cũng không muốn so đo hơn thua chuyện này khiến cho Mạnh Hành thù hằn mình.

Mạnh Hành không nói một lời mang theo Thịnh Khanh Khanh quay lại viện của Mạnh lão phu nhân, nói lại sự việc một cách đơn giản, lão phu nhân ập tức ý thức được sự việc có chỗ kỳ lạ.

Lão phu nhân vân vê phật châu trong tay nhìn Thịnh Khanh Khanh, thấy nàng đang khéo léo đứng một bên thì mở miệng nói: “Thế mà đã để nha đầu con phá vỡ rồi.”

Thịnh Khanh Khanh nghe vậy thì ngẩng mặt lên, đang muốn nói chuyện thì Mạnh Hành cũng không nhìn nàng một cái mà đã cắt ngang.

“Tổ mẫu biết là ai ra tay?” Hắn hỏi.

Mạnh lão phu nhân không mặn không nhạt lại quét mắt nhìn Thịnh Khanh Khanh rồi mới thẳng thắn: “Nhà lão tam có tin vui rồi.”

Bảy chữ này vừa được nói ra, Thịnh Khanh Khanh lập tức sắp xếp rõ ràng.

Từ khi tam phu nhân Mạnh phủ gả vào Mạnh phủ cho tới bây giờ, một đứa con ruột thịt cũng không có, đã sớm có lời đồn nói bà ấy không sinh con được, chỉ có thể nhận nuôi con nối dòng của thiếp thất.

Tam phu nhân là người có tính tình hiền lành, bản thân ngược lại không để ý chút nào, sau khi ôm nhi tử của thiếp thất đến thì cũng xem như con mình sinh ra.

Nhưng không có con cháu do mình sinh ra, đến cùng nhiều ít cũng ảnh hưởng tới địa vị của bà ở tam phòng.

Nếu như bà có con, đối với một vài người mà nói đúng là một sự uy hiếp.

Ví dụ như các thiếp thất của tam phòng.

Thịnh Khanh Khanh xâu chuỗi sự việc lại một lần, có chút buồn cười: Mưu kế không được xem như là quá cao minh, nói không chừng có thể có hiệu quả, thế nhưng hôm nay Mạnh Hành lại đến Mạnh phủ, làm cho nàng chạy đến vườn hoa, lại đúng lúc xếp thuyền giấy muốn thả xuống nước nên đã đẩy ngã hàng rào.

Nếu như người thiết kế tất cả những thứ này biết được thì chỉ sợ cũng quá không cam tâm nhỉ?

Cũng may những ngày này Mạnh tam phu nhân và Thịnh Khanh Khanh tiếp xúc với nhau vẫn tính là không tệ, Thịnh Khanh Khanh chịu nguy hiểm thay người khác cũng không tính là trong lòng có vướng mắc.

Suy cho cùng nếu thật sự rơi xuống nước, nàng cũng chỉ đập nước hai cái là có thể tự bò lên bờ; đổi thành Mạnh tam phu nhân vừa mang thai, tuổi tác lại không nhỏ, vừa bị lạnh vừa bị hoảng sợ như vậy thì có khả năng sẽ không giữ được đứa bé nữa.

Trong khoảng thời gian Thịnh Khanh Khanh trầm tư, Mạnh Hành và Mạnh lão phu nhân đã nhanh chóng hoàn thành cuộc trò chuyện.

Nghe thấy Mạnh lão phu nhân gọi tên mình, Thịnh Khanh Khanh mới cười nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, vẫn là lúm đồng tiền ngọt ngào khiến cho người ta không nổi lên được bất kỳ sự cảnh giác nào: “Ngoại tổ mẫu?”

“Hãy nhớ hết những chuyện hôm nay con nhìn thấy, một lát nữa còn cần con đứng ra nói chuyện.” Mạnh lão phu nhân dừng một chút rồi nói: “Người có thể làm chứng chỉ có con và nha hoàn của con thôi.”

Thịnh Khanh Khanh hiểu rõ: Những chuyện hậu trạch này không tiện để Mạnh Hành dính vào, vả lại cũng không tính là việc lớn gì, giữ Mạnh Hành lại thật sự là quá lãng phí thời gian của Đại tướng quân.

“Khanh Khanh hiểu rõ.”

Mạnh lão phu nhân trầm mặc một hồi, giống như là đã cân nhắc cái gì đó, bà mới lại chậm rãi tiếp tục nói: “Con cũng không cần mỗi ngày đi sớm về tối chạy đến chỗ ta, mặc dù tin Phật phải thành kính, bàn tay này của con đã chép kinh thư nửa tháng, chẳng lẽ không đau nhức à?”

Thịnh Khanh Khanh cười: “Thành kính đương nhiên là không đau, có lẽ là Phật Tổ thấy con đi theo ngoại tổ mẫu đọc kinh thư mà ngài ấy dạy bảo người đời nên trong lòng vui mừng, chiếu cố con một hai đấy.”

Lời hay lần này từ trong miệng nàng nói ra khiến cho người ta tin phục yên lòng, khuôn mặt của Mạnh lão phu nhân nói năng thận trọng cũng thoáng buông lỏng một chút: “Hôm nay con bị hoảng sợ rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, ôm giấy miễn cưỡng đáp một tiếng vâng, đang muốn mang theo Thanh Loan đi ra ngoài thì đã thấy Mạnh Hành đứng ở đằng kia cũng chuyển động, nàng đành phải chậm hành động lại một chút.

Mạnh Hành vốn đã bị làm trễ nải bước chân lúc rời đi, hắn gật đầu với Mạnh lão phu nhân bèn muốn rời đi, trong lòng nhiều ít có một hai phần ý tứ muốn cùng đi với Thịnh Khanh Khanh.

Nhưng Thịnh Khanh Khanh lại ở thật xa bên cửa dừng bước nhường đường cho hắn, cười ngọt ngào để lộ ra hai cái răng mèo: “Đại tướng quân, mời.”

Mặc dù nàng vẫn mang khuôn mặt tươi cười nghênh đón, nhưng lại quy củ cách xa Mạnh Hành hơn năm bước chân như vậy, giống như đang muốn tận lực kéo dài khoảng cách của hai người.

Bước chân của Mạnh Hành dừng lại không thể nhận ra được.

Trong khoảnh khắc ý thức được Thịnh Khanh Khanh đang rũ sạch quan hệ với hắn, cơn giận của Mạnh Hành vọt lên: “Muội đi theo, ta có lời hỏi muội.”

Thịnh Khanh Khanh chớp mắt, không kịp chuẩn bị mà a một tiếng.

Ý lạnh trong mắt Mạnh Hành lập tức ngưng đọng thêm mấy phần: “Tới đây.”

“Khanh Khanh, đi theo biểu ca con đi.” Mạnh lão phu nhân chậm rãi nói: “Tiễn một đoạn đường, đừng đi xa quá là được.”

“Tuân lệnh.” Lúc này Thịnh Khanh Khanh mới nhẹ nhàng đi về phía Mạnh Hành, cách hắn một bước chân, đi theo sau lưng giống như thuộc hạ.

Mạnh Hành nhẹ nhàng hít một hơi, miễn cưỡng kiềm chế cơn giận của mình, nhanh chân đi ra ngoài.

Thịnh Khanh Khanh nào biết được hai chân của Mạnh Hành có thể đi nhanh đến như vậy, nàng chạy chậm mới không bị bỏ lại, giấy tuyên thượng hạng được ôm trong ngực trơn trượt cả đoạn đường xóc nảy rơi xuống, khiến nàng có chút luống cuống tay chân.

Mạnh Hành đi ra khỏi cửa viện của Mạnh lão phu nhân mới quay đầu lại.

Thịnh Khanh Khanh ôm chặt giấy tuyên, không hiểu rõ lắm mà ngẩng đầu nhìn lại Mạnh Hành: “Đại tướng quân, nói ở đây sao?”

Mạnh Hành nhìn chằm chằm vào gò má hiện ra chút đỏ ửng vì nàng chạy bước nhỏ suốt cả con đường, yết hầu trong nháy mắt lặng lẽ dâng lên chút ngứa ngáy khiến cho người ta nôn nóng bất an.

“Muội là người Giang Lăng?” Thái độ tra hỏi của hắn quả thật được xem như là hung thần ác sát: “Bốn năm trước cũng ở Giang Lăng?”

Thịnh Khanh Khanh ngẩn người, đuôi mày khóe mắt luôn mang theo ý cười thoáng ảm đạm đi: “Khi đó cả nhà ta đều ở Giang Lăng, lúc thành bị phá, huynh trưởng còn là một thành viên trong quân thủ thành… có điều chờ đến khi Đại tướng quân dẫn quân đến Giang Lăng thì bọn họ đều đã không còn nữa.”

Mạnh Hành không thể không đưa tay ra sau lưng nắm chặt ngón tay thì mới có thể kiềm chế được sự chộn rộn của mình.

Hắn cũng không chắc chắn là sau khi tay mình vươn về phía Thịnh Khanh Khanh thì sẽ làm gì.

“Vì sao ta không gặp được muội?” Mạnh Hành hỏi.

Vấn đề này khiến cho Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc, nàng kéo ra một nụ cười: “Sau khi quân Đông Thục tháo chạy, lúc bách tính Giang Lăng ở bên đường hò reo, ta không thể theo kịp, cho nên vài ngày trước đó cũng mới là lần đầu tiên gặp ngài.”

— Trong thành Giang Lăng có nhiều người như vậy, hai người vốn không quen biết, Mạnh Hành làm sao lại gặp được nàng?

Mạnh Hành nổi nóng với việc bỏ lỡ cơ hội của bản thân — rõ ràng bốn năm trước, hắn và Thịnh Khanh Khanh ở cùng trong một tòa thành. Chỉ cần nàng ở đây, Mạnh Hành thậm chí tin tưởng vững chắc rằng khi đó mình có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy nàng.

Bốn năm trước, hắn thậm chí vẫn chưa từ yêu sinh ra hận nghiến răng đối với Thịnh Khanh Khanh như bây giờ.

Thấy Mạnh Hành trầm mặt không nói lời nào, Thịnh Khanh Khanh lại không thể không cẩn thận bổ sung: “Ta là nữ cô nhi không đáng chú ý, công việc ngài bận rộn, không nhìn thấy ta cũng…”

Nói được nửa câu, ánh mắt sắc bén của Mạnh Hành lập tức liếc ngang tới, Thịnh Khanh Khanh tự giác ngậm miệng lại không lên tiếng nữa.

Tâm tư của vị Đại tướng quân này thực sự là khó nắm bắt, Thịnh Khanh Khanh tự nghĩ là mình có thể nhìn thấu lòng người cũng đắn đo bất định.

“Muội…” Mạnh Hành mở miệng nói một chữ, lại có dáng vẻ khó chịu được mà dừng lại, cả người giống như ném vào một que diêm là có thể nổ ra đốm lửa.

Thịnh Khanh Khanh khéo léo ngậm miệng chờ đợi lời tiếp theo của Mạnh Hành.

Mạnh Hành nhắm mắt lại, tận hết khả năng bình tĩnh hỏi: “Vết sẹo trên tay ở đâu ra?”

Thịnh Khanh Khanh theo bản năng rũ mắt xuống quan sát tay của mình.

Đây vốn không phải là một đôi tay thuộc về quý nữ, liếc mắt liền có thể nhìn ra được.

Có quý nữ nào mười ngón tay không dính nước mùa xuân sẽ có vết chai ở ngón tay và trong lòng bàn tay, còn để lại những vết sẹo nhỏ?

Thịnh Khanh Khanh liếc nhìn liền có chút khó xử: Số lượng vết sẹo trên tay nàng thật đúng là không ít, làm sao biết được Mạnh Hành lại đột nhiên hỏi, lại hỏi vết sẹo nào?

Sự do dự của nàng chỉ trong nháy mắt, dùng tư thế hai tay ôm giấy mở hai tay ra, giòn tan hỏi hắn: “Đại tướng quân nói vết sẹo nào trên tay ta?”

Mạnh Hành giận không kiềm được: Còn không chỉ có một vết!

Hắn đưa tay, không để ý lễ nghi mà kéo tay phải của Thịnh Khanh Khanh, ngón cái hung hăng cọ qua vết sẹo dài hơn một tấc trong lòng bàn tay nàng, lực lớn giống như là muốn mạnh mẽ xóa nó đi vậy: “Vết này!”

Giấy tuyên trong ngực Thịnh Khanh Khanh rơi đầy đất, nàng theo bản năng khẽ a một tiếng, lại bị Mạnh Hành cứng rắn vu0t ve làm cho run rẩy.

“Nói chuyện.” Mạnh Hành nặng nề ra lệnh.

Thịnh Khanh Khanh thuận theo động tác của hắn nhìn vết thương dữ tợn nhất trong lòng bàn tay mình, thoải mái mà cười cười: “Đại tướng quân còn nhớ rõ lúc thành Giang Lăng bị phá, quân Đông Thục công thành như thế nào nhỉ?”

Đương nhiên Mạnh Hành nhớ.

Quân Đông Thục mang theo xe công thành ném đá, dùng đá tảng lớn hơn đầu người gấp mấy lần vượt qua tường thành trực tiếp nện vào trong thành, vận may không tốt là trực tiếp bị nện thành bánh thịt.

Mạnh Hành tăng thêm lực đạo trên ngón tay, bỗng nhiên ý thức được Thịnh Khanh Khanh có thể sống sót từ trong chiến dịch vốn đã là trời cao phù hộ rồi.

“Nhà ta vừa vặn bị đá tảng đập trúng sập xuống,” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Không có công cụ, ta không thể làm gì khác hơn là dùng tay đào đống tường đổ nát, muốn tìm người thân, vết thương đó chính là bị quẹt khi đó.”

Mặc dù vết thương trông đáng sợ nhưng lúc ấy Thịnh Khanh Khanh không cảm thấy đau chút nào, ngay cả việc trên tay mình không ngừng chảy máu cũng không nhận ra được.

“...” Mạnh Hành giống như mê muội mà nhìn chằm chằm vào vết thương kia, nó giống như đang chế giễu tất cả cơn giận dữ của hắn chẳng qua là bắt nguồn từ sự bất lực của mình mà thôi.

Đối với Thịnh Khanh Khanh không coi ra gì đều là sự giận cá chém thớt của hắn.

“Đại tướng quân?” Thịnh Khanh Khanh gọi hắn.

Mạnh Hành bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nóng đến mức hất tay Thịnh Khanh Khanh ra.

Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, ngọt ngào cười: “Đại tướng quân phải đi rồi? Hôm nay đã gây thêm phiền phức cho ngài, chúc ngài thuận buồm xuôi gió.”

Mạnh Hành dừng chân một lúc, không hề nói gì, lạnh mặt quay đầu rời đi, tư thế đó giống như là muốn đi giết người.

Chờ hắn hung hăng rời đi, Thịnh Khanh Khanh mới thở dài ra một hơi, ngồi xổm xuống cùng Thanh Loan thu dọn giấy trắng đầy đất.

Thanh Loan vẫn bị dọa cho phát sợ, run giọng nói: “Cô nương, em nghe hạ nhân trong phủ nói, Đại tướng quân giống như có bệnh điên, lúc trước em không tin, bây giờ có thể tin một nửa rồi.”

“Suỵt.” Thịnh Khanh Khanh ra hiệu nàng ấy im lặng: “Đừng nói lung tung, huynh ấy chỉ là tính tình không tốt, sau này tránh né một chút là được.”

Nàng nhặt tờ giấy cuối cùng lên, nhìn lòng bàn tay của mình, nắm chặt bàn tay gần như còn lưu lại lửa giận của Mạnh Hành, cảm xúc nóng hổi đó lại giống như bị khắc trên da, hoàn toàn không tiêu tan.

Thịnh Khanh Khanh đành phải thôi, khẽ thở dài: “Vốn muốn vì chuyện Giang Lăng mà cảm tạ huynh ấy đàng hoàng, lại không nghĩ rằng huynh ấy ghét ta như vậy.”

Thanh Loan líu lưỡi: “Cũng không phải, cô nương người gặp người thích, duy chỉ có Đại tướng quân không cho chút sắc mặt tốt nào, ngài ấy còn hung dữ với người!”