Xuất giá.
Cùng ngồi trên một chiếc thuyền mà không thể thấy được nhau quả thực là dày vò đối với Lâm Khinh Nhiễm, chiếu theo quy củ, chờ khi vào Kinh nàng phải ở một viện khác.
Vài lần nàng muốn lặng lẽ đi đến mui thuyền của Thẩm Thính Trúc ở bên cạnh, nhưng nhớ đến bà mai đã nhiều lần dặn dò, trước khi thành thân tuyệt đối không được gặp nhau, nếu không sẽ không may mắn, nàng liền cố nén ý nghĩ muốn gặp hắn trong đầu.
Bọn họ một đường đi đến bước này thật không dễ dàng, không thể có chuyện được nữa.
Lâm Khinh Nhiễm ngồi bên cửa sổ, nghiêng đầu sang một bên, ngơ ngác nhìn bầu trời đầy sao.
Thu Chỉ từ bên ngoài bước vào: “Trên sông lạnh lắm, tiểu thư đừng hứng gió nữa, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Lâm Khinh Nhiễm cũng có chút mệt mỏi, nàng duỗi ngón tay gõ lên bệ cửa sổ hai lần, giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Thính Trúc từ bên cạnh truyền đến: “Nhiễm Nhiễm, đi ngủ đi.”
Lâm Khinh Nhiễm cụp mắt xuống, chỉ có thể nghe thấy âm thanh, cũng không thể thấy người.
Càng khó chịu hơn.
“Đếm được bao nhiêu huynh có nhớ kỹ không?”
Một giọng nói khẽ vui mừng truyền đến, Thẩm Thính Trúc khép sách trong tay lại, trong đầu tưởng tượng ra bộ dạng của tiểu cô nương lúc này sẽ như thế nào, hắn không khỏi cong môi nói: “Hôm nay đếm đến ba trăm sáu mươi bảy.”
Giọng hắn dừng lại một chút: “Đều nhớ kỹ.”
Thanh âm thân mật chậm rãi như dòng suối làm cho cả người Lâm Khinh Nhiễm ngứa ngáy, nàng chỉ về hướng cách vách tố cáo cho Thu Chỉ xem, tủi thân oan ức hừ một tiếng: “Ngươi nói xem có phải hắn cố ý cám dỗ ta hay không.”
Thu Chỉ dở khóc dở cười, bước tới đóng cửa sổ rồi kéo Lâm Khinh Nhiễm đứng dậy: “Tiểu thư mau đi ngủ đi, ba ngày nữa thuyền sẽ tới Thông Châu rồi.”
Lâm Khinh Nhiễm bị Thu Chỉ ấn vào chăn nệm đã được bà vú sưởi ấm áp, nàng cọ cọ hai chân rồi mới nhắm mắt lại.
Ba ngày, rất nhanh.
Chờ phòng bên cạnh dần dần không còn tiếng động, Thẩm Thính Trúc mới mở sách ra tiếp tục đọc.
Ngày thuyền cập bến, bà mai đội lên đầu Lâm Khinh Nhiễm một cái khăn trùm đầu mới đỡ nàng xuống thuyền, mãi đến khi ngồi lên kiệu cũng không gặp Thẩm Thính Trúc.
Nàng ngồi trong kiệu nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính Trúc bên ngoài: “Còn hai ngày nữa là đến hôn lễ, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.” Trong giọng nói hắn mang ý cười, hai chữ cuối cùng được nói rất nhẹ nhàng: “Phu nhân.”
Những ngón tay trên đùi của Lâm Khinh Nhiễm siết chặt, tim nàng đột ngột đập thình thịch, hai má ửng đỏ cả lên.
…
Ngày 3 tháng 3, ngày tốt giờ lành.
Đội ngũ đón dâu xuất phát từ Hầu phủ, Thẩm Thính Trúc nhất quyết phải cưỡi ngựa, có người ở bên cạnh, tốc độ cũng chậm, chỉ cần không phải hoàn toàn bó tay thì hắn cũng không muốn để Lâm Khinh Nhiễm thua thiệt người khác.
Tiếng khua chiêng gõ trống vang lên thu hút toàn bộ dân chúng chạy ra đường lớn để xem, nhìn đội ngũ đón dâu xếp thành hàng dài thì cảm thán không hổ là Thế tử Trường Hưng Hầu phủ đón dâu, phô trương như thế này thật sự là vài năm cũng không thấy một lần.
Nghi thức thành thân rất phức tạp, Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy mình chắc là sẽ không khẩn trương mới phải, nhưng chờ khi nàng thực sự ngồi trên chiếc giường sơn đỏ mạ vàng thì lại không phải vậy nữa.
Bên tai nàng đều là những lời chúc phúc của mọi người, mang theo vài phần lả lướt, Lâm Khinh Nhiễm siết chặt khăn lụa đỏ trên đầu, may mắn là có khăn che kín, không ai nhìn thấy sự xấu hổ quẫn bách của nàng.
Tầm mắt nàng nhìn xuyên qua khăn trùm đầu, chỉ nhìn thấy y phục đỏ của Thẩm Thính Trúc đan xen cùng một chỗ với giá y của nàng, những thứ khác đều không thấy.
Bà mai đặt cây gậy vào tay Thẩm Thính Trúc: “Thế tử có thể vén khăn trùm đầu.”
Một góc khăn trùm đầu được nâng lên, tầm mắt của Lâm Khinh Nhiễm cũng sáng theo, khi nàng ngước mắt lên thì hàng mi cũng chầm chậm run rẩy trong nháy mắt, khi sắp chạm đến ánh mắt của Thẩm Thính Trúc thì lại buông xuống. Nàng siết chặt lòng bàn tay, trong lòng thầm buồn bực, không phải đã trải qua một lần hay sao, sao còn khẩn trương như vậy.
Bà mai và vài vị phu nhân ở một bên cười cười: “Tân nương tử thật thẹn thùng.”
Lâm Khinh Nhiễm càng xấu hổ hơn, đầu ngón tay nắm chặt vải lụa đỏ, ánh mắt Thẩm Thính Trúc dừng lại trên vành tai đỏ ửng của nàng, nắm tay nàng vào lòng bàn tay, cười cười không nói, đôi mắt đào hoa sáng ngời rực rỡ.
Uống xong rượu hợp cẩn, Lâm Khinh Nhiễm khẽ thở ra một hơi, muốn rút tay lại nhưng cánh tay đã bị Thẩm Thính Trúc ôm lấy, hắn tựa vào tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Thẹn thùng thật sao?”
Không thể nào! Lâm Khinh Nhiễm mấp máy môi muốn phản bác, nhưng Thẩm Thính Trúc đã buông lỏng nàng ra.
Thẩm Thính Trúc mượn cớ đi đứng không tiện, ngay cả tiệc rượu cũng không ra.
Lâm Khinh Nhiễm nghe được hắn phân phó: “Đều lui ra đi, không cần ở lại hầu hạ.”
Một câu nói đơn giản lại khiến nàng suy nghĩ lung tung, này chẳng khác nào nói với người khác bọn họ muốn làm gì sao…
Cửa bị khép lại, mọi huyên náo đều bị ngăn cách bên ngoài.
“Sao Nhiễm Nhiễm ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn ta?” Thẩm Thính Trúc hỏi.
Làm sao Lâm Khinh Nhiễm có thể thừa nhận rằng nàng khẩn trương được, lập tức ngước mắt lên, hỉ phục đỏ thẫm được Thẩm Thính Trúc mặc trên người càng tôn lên vẻ tuấn mỹ và bắt mắt của hắn.
Mặt Lâm Khinh Nhiễm càng đỏ hơn, cắn môi cãi lại: “Ta có gì mà không dám?”
Thẩm Thính Trúc cười đến bả vai đều run lên: “Không nói nàng không dám.”
Trước khi Lâm Khinh Nhiễm tức giận, Thẩm Thính Trúc đã ôm nàng vào lòng: “Để ta ôm nàng một lát.”
Từ khi quay về Kinh chuẩn bị hôn sự và cả lúc ở trên thuyền, tính thời gian thì hai người đã chừng ba tháng không gặp nhau.
Tính khí của Lâm Khinh Nhiễm biến mất toàn bộ ngay khi chạm vào hắn, tay đặt lên sau cổ hắn, nhẹ nhàng cọ cọ: “Thiếp nhớ chàng.”
Cánh tay đang ôm trên lưng nàng của Thẩm Thính Trúc siết chặt hơn, nâng cằm nàng lên hôn thật mạnh, giống như cuồng phong bão táp đánh úp vào. Chờ khi tách ra, cánh môi Lâm Khinh Nhiễm đã bị cọ xát đến đỏ bừng như đóa tường vi ướt át xinh đẹp còn dính sương sớm.
Thẩm Thính Trúc cụp mắt xuống, ánh mắt tối tăm không thấy đáy, lòng ngón tay hắn suồng sã vuốt v e qua lại môi nàng, sức nóng trong cơ thể Lâm Khinh Nhiễm càng lúc càng mãnh liệt, nàng muốn dán qua môi hắn nhưng Thẩm Thính Trúc lại buông nàng ra.
Hắn dùng ngón tay thon dài cởi bỏ đai lưng mình, vứt tùy ý trên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy, cơ thể tựa vào thành giường phía sau từ từ cởi bỏ nút trên áo gấm, mặt mày nhã nhặn tuấn dật như tranh, mỗi một động tác đơn giản đều được hắn làm quyến rũ đến cực điểm.
“Ngồi lên người ta.”
Trong mắt Lâm Khinh Nhiễm phủ đầy sương mù, giống như một con thú nhỏ đang vồ lấy con mồi mà ngồi lên người hắn.
…
Cuối xuân đầu hạ, gió thổi lên người lúc hoàng hôn cũng mang theo hơi nóng.
Lâm Khinh Nhiễm và Thẩm Hi chia ra ngồi trong vườn, sau đó mới chậm rãi đi về hướng Viễn Tùng Cư.
Ngọc Doanh ở cửa rừng trúc nhìn xung quanh, âm thầm lo lắng vì sao phu nhân còn chưa về.
Nàng ấy quay đầu lại nhìn Thẩm Thính Trúc đang chơi đùa với mèo trong đình, từ buổi trưa Thế tử đã đợi ở đây, mắt thấy kiên nhẫn của hắn mất đi từng chút một, ngay cả chơi với Tuyết Đoàn cũng là tùy ý giơ tay.
Nhìn thấy bóng dáng uyển chuyển đi vào từ đầu kia của rừng trúc, Ngọc Doanh vui vẻ nói: “Phu nhân đã về.”
Tay đang vuốt v e đầu Tuyết Đoàn của Thẩm Thính Trúc dừng lại một chút, không hề ngước mắt.
Ngọc Doanh bước lên trước đi đến bên cạnh Lâm Khinh Nhiễm: “Cuối cùng phu nhân cũng đã về, Thế tử đợi người đã lâu.”
Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, hôm nay huyện Li Dương đại diện tổ chức xuân yến nên nàng đi cùng Thẩm Hi, thấy Thẩm Thính Trúc ngồi trong đình nghỉ mát nàng liền đi qua đó.
Nàng ôm lấy hắn từ phía sau, mỉm cười nói: “Thiếp đã về rồi.”
Thẩm Thính Trúc lãnh đạm “ừ” một tiếng, ánh mắt cũng không nâng lên.
Lâm Khinh Nhiễm quay đầu nhìn hắn: “Chàng làm sao vậy?”
Thẩm Thính Trúc thản nhiên nói: “Không có gì, trở về thì đi rửa tay, đến giờ ăn tối rồi.”
Lâm Khinh Nhiễm không suy nghĩ nhiều, sờ sờ Tuyết Đoàn rồi quay về phòng.
Đến lúc ăn cơm, cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng nhận ra có gì đó không đúng, nàng buông bát xuống hỏi: “Chàng không vui sao?”
Thẩm Thính Trúc lặng lẽ nuốt đồ ăn trong miệng: “Không có.”
Xụ mặt nói không có thì chắc chắn là có.
Nàng dời ghế lại gần hắn hỏi: “Ai chọc chàng không vui?”
Ngọc Doanh một bên thấy nàng thật sự không biết thì chỉ có thể lo lắng suông trong lòng.
Với tính tình không chịu ngồi yên của phu nhân, tháng đầu sau khi thành thân còn ngày ngày dính một chỗ với Thế tử, sau này thì thường hẹn Ngũ cô nương ra ngoài phủ.
Bình thường đi một hai canh giờ sẽ về, hôm nay lại đi suốt một ngày, tất nhiên thế tử không vui.
Ngọc Doanh lén nháy mắt với nàng một cái, Lâm Khinh Nhiễm hiểu ra gì đó, kéo tay áo Thẩm Thính Trúc nũng nịu nói: “Hôm nay thiếp trở về muộn, lần tới sẽ không trễ như vậy nữa.”
Thẩm Thính Trúc dùng đũa gắp cơm đưa vào miệng: “Ừm.”
Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn vẫn lạnh lùng thờ ơ, ngược lại cố nén giận nói: “Bảo chàng đi cùng, chàng lại không chịu.”
Thẩm Thính Trúc không đi, thứ nhất là sợ mình ở đó nàng phải chiếu cố hắn mà không thể chơi tận hứng, thứ hai là muốn Lâm Khinh Nhiễm có thể ở lại cùng mình.
Hắn rất hy vọng Lâm Khinh Nhiễm thời thời khắc khắc lúc nào cũng dính bên cạnh mình, nhưng nàng lại giống như một chú bướm trong vườn, dừng lại hết bông hoa này rồi nhanh chóng bay đến bông hoa khác.
Thẩm Thính Trúc hỏi: “Ta nghe nói hôm nay Tạ Hoài cũng đi.”
Lâm Khinh Nhiễm mím môi dưới, không khỏi có chút chột dạ: “Thật sao?”
Thẩm Thính Trúc liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt lạnh xuống: “Không phải nàng còn trò chuyện với y rất vui vẻ hay sao, còn hỏi ta thật sao?”
Lời nói lạnh lùng của hắn cũng khiến Lâm Khinh Nhiễm không khỏi tức giận: “Bữa tiệc có nhiều người như vậy, thiếp cũng không phải chỉ nói chuyện với y.”
Nàng và Tạ Hoài thanh bạch thuần khiết, cũng chỉ nói chuyện phiếm chào hỏi nhau thôi, sao đến hắn lại thành trò chuyện với nhau thật vui, huống chi còn có ngũ muội ở đó.
Về phần hắn chất vấn: “Nếu chàng lo lắng sao lại không tự mình theo thiếp, lại phái ám vệ đi theo dõi thiếp làm cái gì.”
Theo dõi? Hắn bảo vệ an nguy của nàng, nàng lại cảm thấy hắn theo dõi nàng.
Thẩm Thính Trúc cười nhẹ gật đầu: “Nàng cứ ăn đi, ta no rồi.”
Nhìn thấy hắn đẩy xe lăn rời đi, trong lòng Lâm Khinh Nhiễm cũng không nếm được tư vị gì, nàng cũng biết lời mình nói là sự thật, nhưng cũng không gọi hắn lại.
Nàng đặt bát xuống rồi nói với Ngọc Doanh: “Dọn hết đi.”
Từ khi thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh.
Lâm Khinh Nhiễm tắm rửa xong thì đi qua ngồi trên giường quý phi bên cửa sổ đọc thoại bản, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía phòng nhỏ.
Nghe thấy tiếng Thẩm Thính Trúc chậm rãi đi ra, Lâm Khinh Nhiễm vội vàng thu hồi mắt, liếc mắt thấy hắn từ từ đi đến ngồi xuống bàn làm việc cũng không nói chuyện với nàng, Lâm Khinh Nhiễm cũng kiên trì không hé răng.
Hai người đều tự mình lật sách, dường như đang so xem ai chịu đựng được lâu hơn.
Cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm không kiên nhẫn như hắn, vội vàng lật qua hai trang rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Trúc dựa vào ghế, hắn buông mi xuống, một bộ dạng không dễ mạo phạm, nhưng mà tư thái của hắn cũng không thanh cao, y bào tùy ý khoác lên vai, lồ ng ngực gầy gò cứ lộ ra như vậy, bọt nước chưa được lau khô chảy dọc trên làn da trơn bóng, dễ dàng làm cho lòng người sinh ra tà niệm.
Một bụng lời nói Lâm Khinh Nhiễm chuẩn bị để tranh luận với hắn bỗng nhiên quên mất toàn bộ.
Nàng đặt thoại bản sang một bên, ngồi thẳng cơ thể nói: “Này.”
Thẩm Thính Trúc ngước mắt lên, thờ ơ nhìn nàng.
“Chúng ta mới thành thân không bao lâu, chàng đã không nói chuyện thiếp.” Lâm Khinh Nhiễm bắt lỗi hắn, tức giận đi tới.
Thẩm Thính Trúc cười tự giễu: “Đúng vậy, mới bao lâu, Nhiễm Nhiễm đã phiền chán ta rồi.”
Lâm Khinh Nhiễm đặt mông ngồi trên đùi hắn, đầu ngón tay chạm vào giọt nước trên ngực hắn: “Thiếp phiền chán chàng khi nào.”
“Không phải sao?” Thẩm Thính Trúc nắm lấy bàn tay đang sờ lung tung của nàng, màu mắt ảm đạm: “Nàng vì Tạ Hoài mà tức giận với ta.”
Lâm Khinh Nhiễm đã bị hai ba câu nói của hắn kéo về: “Thiếp không nổi giận với chàng, thiếp cũng chỉ chào hỏi y thôi, không có nói gì khác, sao Tạ Hoài có thể so sánh với chàng. Nếu thiếp có ý với y thì lúc trước đã đi cùng y rồi… Thiếp cũng đã gả cho chàng. Chàng không được suy nghĩ lung tung.”
Lâm Khinh Nhiễm giả vờ hung hăng muốn cắn hắn, sau đó lại mềm mại dỗ dành hắn: “Cùng lắm sau này thiếp đi đâu đều mang chàng theo.”
Thẩm Thính Trúc nghĩ, nếu mình là nam nhân không rành thế sự, không biết sẽ bị tiểu cô nương lừa gạt thành cái dạng gì.
Hắn khẽ nhíu mày: “Ta đi rất chậm.”
Lâm Khinh Nhiễm lập tức cảm thấy đau lòng, quyết định sau này ít ra ngoài hơn: “Vậy thiếp sẽ đi chậm cùng chàng.”
“Thật sao?”
Tay Lâm Khinh Nhiễm vẫn bị hắn nắm, cúi đầu dùng đầu lưỡi m út đi những giọt nước chưa khô trên cổ hắn: “Thật mà.”
Nàng từ từ khẽ hôn dọc theo dấu vết những giọt nước rơi.
“Nhiễm Nhiễm.” Thẩm Thính Trúc vừa mới động đậy, cổ tay đã bị nàng đè lên tay vịn.
Lâm Khinh Nhiễm đang cao hứng: “Không được nhúc nhích.”
“Ta mới là phu quân nàng, thê tử phải lấy phu quân làm trọng, Nhiễm Nhiễm cũng quá lợi hại rồi.” Tuy ngoài miệng Thẩm Thính Trúc nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có chút ý trách cứ nào, cằm của hắn cọ vào tóc mai của Lâm Khinh Nhiễm.
Lâm Khinh Nhiễm cậy sủng sinh kiêu: “Nhưng chàng phải nghe thiếp. Thiếp làm gì với chàng đều được, là chính chàng nói.”
Lúc Lâm Khinh Nhiễm động tình giống như một con mèo không biết thỏa mãn, làn da trắng nõn phủ một lớp ửng đỏ, quyến rũ lộng lẫy.
Thẩm Thính Trúc chớp mắt nhìn nàng, tiểu cô nương ngây thơ dễ lừa này thật sự nghĩ mình chiếm chủ đạo, hắn vén sợi tóc rơi trên thái dương của Lâm Khinh Nhiễm ra sau tai, thanh âm khàn khàn hỏi: “Nhiễm Nhiễm có thích ta không?”
Cho đến bây giờ tiểu cô nương chưa từng nói thích hắn, lời cảm động nhất nàng từng nói qua là câu nhớ hắn trong đêm tân hôn.
Ánh mắt Lâm Khinh Nhiễm tan rã, cắn môi gật đầu: “… Thích.”
“Là thích ta hay thích thế này.” Mặt mày Thẩm Thính Trúc trở nên sắc bén, dùng sức ấn mạnh vào thắt lưng của Lâm Khinh Nhiễm như muốn bẻ gãy nó.
Lâm Khinh Nhiễm hung hăng run rẩy, trong nhất thời đầu óc trống rỗng, nàng không rõ hai thứ này có gì khác nhau. Nếu nàng không thích Thẩm Thính Trúc thì sao lại thích cùng hắn làm chuyện này, nếu đổi thành người khác, nàng ngẫm lại đều cảm thấy mình không thể chịu được.
“Nói cho ta biết, Nhiễm Nhiễm.”
Khác với giọng điệu ôn nhu lưu luyến của hắn, bàn tay đặt trên eo của Lâm Khinh Nhiễm lại ấn càng mạnh hơn.
Lâm Khinh Nhiễm run rẩy không ngừng, nói năng cũng lộn xộn, thanh âm nhỏ vụn nghẹn ngào: “Thích chàng, Thẩm Thính Trúc, thích chàng… đều thích…”
…
Trời vừa chuyển lạnh, vết thương ở chân của Thẩm Thính Trúc còn nghiêm trọng hơn so với dĩ vãng, trước kia còn có thể đi lại vài bước, sau hai trận tuyết rơi thì không thể đi được nữa.
Lâm Khinh Nhiễm dùng một chiếc khăn thấm nước thuốc đắp lên đầu gối hắn, lại lấy tay vốc nước lên đó không cho khăn lạnh đi.
Tay Thẩm Thính Trúc vuốt v e gò má của nàng, ngón tay ấn vào nếp nhăn giữa lông mày nàng: “Để cho hạ nhân làm là được.”
Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu.
Thẩm Thính Trúc nâng cằm nàng lên,
Lâm Khinh Nhiễm né tay hắn, cố chấp không ngẩng đầu lên, lặng lẽ lau khô hai chân cho hắn, sau khi thả ống quần cuộn lên xuống thì nghiêng người gối mặt lên đầu gối hắn, hai mắt ngơ ngác chớp chớp không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Thính Trúc lặng lẽ thở dài, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt tóc nàng: “Đau lòng cho ta?”
Lâm Khinh Nhiễm nghiêng người về phía trước cọ cọ, ôm chặt eo hắn: “Vốn dĩ chàng có thể đi, chàng còn có thể ôm thiếp, cõng thiếp trên lưng…”
Thẩm Thính Trúc trêu đùa nói: “Nhiễm Nhiễm chê ta không thể ôm nàng, cõng nàng?”
“Đương nhiên không phải.” Nàng dụi nước mắt ướt đẫm trong suốt lên áo choàng của Thẩm Thính Trúc, ngẩng mặt rầu rĩ nói: “Chàng vì cứu thiếp… Ngày đó chàng nên để cho Mạc Từ hay những người khác xuống dưới.”
Vài giọt nước mắt còn đọng lại trên mi khiến Thẩm Thính Trúc không đành lòng: “Nàng ở dưới đó, sao ta có thể chờ được.”
Khi đó hắn có thể mạo hiểm với bản thân nhưng không dám làm vậy với nàng.
Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm như bị chạm mạnh một chút, Thẩm Thính Trúc chăm chú nhìn ánh mắt sâu thẳm triền miên của nàng, trên mặt hắn nổi lên một rặng mây đỏ. Nàng vùi đầu trở về, miệng người này từ trước đến nay xấu xa bao nhiêu thì bây giờ lại ngọt ngào bấy nhiêu, làm hai bên tai nàng đều ngứa ngáy.
Lâm Khinh Nhiễm thân mật ôm hắn cọ cọ, mái tóc đen nhánh mềm như tơ lụa tán loạn trên đùi hắn, Thẩm Thính Trúc nâng tay chậm rãi sửa sang lại mái tóc thay nàng, ngón tay thon dài lướt qua bên tai, trượt dọc theo đường cằm rồi nắm lấy cằm nàng nâng lên: “Đừng cọ.”
Tất nhiên Lâm Khinh Nhiễm biết mình đã cọ ra lửa, nàng có thể nghe ra được giọng nói của Thẩm Thính Trúc không đúng, khàn khàn nguy hiểm.
“A.” Nàng kéo dài âm thanh, nheo mắt cười ranh mãnh.
Thẩm Thính Trúc cười còn gian xảo hơn so với nàng, ngón tay vân vê môi nàng, ngón trỏ thăm dò tiến vào miệng rồi đè lên đầu răng của nàng, mê hoặc nói: “Thay vì Nhiễm Nhiễm đau lòng cho ta thì không bằng bồi thường cho ta?”
Lâm Khinh Nhiễm cắn đầu ngón tay hắn, vẻ mặt ngây thơ khó hiểu: “Đền bù như thế nào?”
Sáng sớm, lúc Thu Chỉ hầu hạ dùng bữa thì mơ hồ cảm thấy không khí có gì đó không đúng, sao mới sáng sớm mà sắc mặt phu nhân đã không tốt vậy. Thế tử gắp thức ăn đút đến miệng phu nhân lại bị phu nhân “phi” một tiếng, nhưng Thế tử cũng không giận, tự mình gắp lên ăn, người giận ngược lại là phu nhân.