Biểu Muội Khó Thoát

Chương 68




Hạ Thư Minh đi ra khỏi khoang thuyền, thấy không có người đi theo mình nên muốn quay lại nhìn, nhưng Mạc Từ đã ngăn người lại trước một bước: “Chư vị mời trở về đi.”

Trong khoang thuyền treo màn che mỏng ngăn cách tầm mắt, chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng hai người, một đứng một ngồi.

Tâm tư của Hạ Thư Minh đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, nếu không phải có người biểu ca đột nhiên xuất hiện này, có lẽ hôm nay hắn ta đã có thể âu yếm nàng rồi.

Mạc Từ lạnh lùng nhìn hắn ta: “Mời.”

Y thầm trào phúng Hạ Thư Minh không biết sống chết, lại dám nhớ thương người của Thế tử. Hắn ta nên cảm thấy may mắn hôm nay Thế tử tự mình đến đây, bằng không nếu như hắn ta có lá gan dám chạm vào nàng một chút thì ám vệ ẩn nấp bên cạnh đều có thể chặt đầu hắn ta xuống.

Sau tấm rèm sa, Lâm Khinh Nhiễm xụ mặt, muốn kéo tay áo mình ra, lạnh nhạt nói: “Ta gọi Mạc từ vào.”

Thẩm Thính Trúc không buông tay, sức lực của Lâm Khinh Nhiễm không mạnh hơn hắn, dứt khoát cởi bỏ ống tay áo ngoài cùng, thân trên chỉ còn một vòng áo ống, lộ ra hai cánh tay trắng mịn: “Huynh thích thì cầm đi.”

Lâm Khinh Nhiễm rất mâu thuẫn, nàng không biết cuối cùng mình muốn đi hay là muốn ở lại, nhưng nàng biết Thẩm Thính Trúc tuyệt đối sẽ không để nàng ra ngoài như vậy.

Quả nhiên, cổ tay lại bị nắm lấy, trong đôi mắt Thẩm Thính Trúc hiện lên sự đau xót và hoảng loạn: “… Nhiễm Nhiễm.”

Nàng vẫn muốn nói lời lạnh nhạt, nhưng eo cũng bị giam giữ, Thẩm Thính Trúc kéo nàng về phía mình, hai tay trượt từ mông nàng đến chỗ cong của chân, dễ dàng để cho nàng tách gối ngồi trên đùi mình.

Lâm Khinh Nhiễm đỏ mặt giãy giụa: “Xin nhị biểu ca hãy tự trọng!”

Lâm Khinh Nhiễm không ngừng vùng vẫy, Thẩm Thính Trúc dùng thủ đoạn xảo quyệt khẽ sờ trên lưng nàng, nàng lập tức như vô lực mềm nhũn xuống dựa sát vào hắn. Thân thể đã quen thuộc lẫn nhau cùng với nhiều ngày mong nhớ, trong khoảnh khắc này liền bốc lên, làm cho Lâm Khinh Nhiễm không thể kiềm chế muốn dựa gần hắn thêm một chút, nàng chỉ có thể nói lời hung hăng ngoài miệng: “Thẩm Thính Trúc!”

Thẩm Thính Trúc nhẹ nhàng vỗ lưng, trấn an sự nóng nảy của nàng: “Nhiễm Nhiễm hãy nghe ta giải thích, chúng ta nói chuyện đi.”

“Ta không có gì muốn nói với huynh.” Lâm Khinh Nhiễm nói xong thì mím chặt môi, ấm ức lại bướng bỉnh.

“Vậy Nhiễm Nhiễm hãy nghe ta nói.” Thẩm Thính Trúc buông hàng mi dài xuống, quấn quýt nhìn đôi mắt đỏ bừng của Lâm Khinh Nhiễm: “Gạt nàng là lỗi của ta, nhưng lúc đó ta cũng không thể khẳng định không có chút sơ sót nào… cho nên không dám để nàng lại thất vọng lần thứ hai.”

“Nếu ta có thể sống, ta nhất định sẽ giữ lời đến cưới nàng, nhưng nếu ta không may chết đi, ta hy vọng nàng có thể quên ta.”

Lâm Khinh Nhiễm nghe hắn nói, nước mắt thoáng cái liền rơi xuống, Thẩm Thính Trúc hôn lên đôi mắt ẩm ướt của nàng, nhưng bị Lâm Khinh Nhiễm quay đầu tránh đi: “Nhưng ta đã quên huynh rồi.”

Hô hấp của Thẩm Thính Trúc căng thẳng: “Không được.”

Lâm Khinh Nhiễm hít sâu một hơi, bản thân đã lo lắng suốt một tháng, chỉ nghĩ đến liền đau lòng không thôi, sao có thể để hắn dùng hai ba câu đã cho qua được.

Nàng đẩy Thẩm Thính Trúc ra rồi đứng dậy, cụp mắt xuống nghiêm túc nhìn hắn: “Thời điểm ta đốt vàng mã cho huynh, ta đã nói với bản thân, đốt xong liền quên huynh đi, cho nên hiện tại giữa chúng ta không còn gì nữa.”

Thẩm Thính Trúc vươn tay kéo nàng, có lần đầu tiên nên Lâm Khinh Nhiễm phản ứng rất nhanh lùi lại mấy bước, cố ý k1ch thích hắn: “Huynh giải được cổ ta thật sự rất vui, chỉ là chuyện giữa chúng ta, đã không tính nữa.”

Màu môi Thẩm Thính Trúc trắng bệnh: “Nàng đã gả cho ta, giá y kia còn ở trong phủ của ta, sao lại không tính được?”

Đôi mắt Lâm Khinh Nhiễm hắc bạch phân minh, ánh mắt bình tĩnh: “Ta cũng đã từng nói chỉ làm thê tử huynh một đêm, sau này ta có gả cho ai đều không liên quan gì với huynh.”

Nàng đúng là cái gì cũng dám nói, Thẩm Thính Trúc thật muốn kéo nàng vào lòng dạy dỗ một trận thật tốt, để cho nàng biết cuối cùng là có liên quan đến hắn hay không.

Nhưng mà những lời nói ra khỏi miệng lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ trong lòng, ngữ khí hắn rất dịu dàng: “Nhiễm Nhiễm chiếm đoạt thân thể của ta, nói không cần là không cần sao?”

Trong mắt Lâm Khinh Nhiễm lóe sáng, dưới mắt nhanh chóng xuất hiện lên một vệt ửng hồng, hai chân dưới váy tê dại một chút, nàng nhặt tay áo rơi trên mặt đất, khí phách ném lại một câu: “Không cần.” rồi hoảng loạn chạy ra ngoài.



Ra khỏi khoang thuyền, nàng mới phát hiện ra không biết khi nào chiếc thuyền đã đến giữa hồ, chắc chắn là Thẩm Thính Trúc an bài.

Nàng đứng ở mũi thuyền một lát cho gió thổi làm đầu óc bình tĩnh lại, mới giẫm chân quay về chất vấn.

Vén rèm sa ra, Thẩm Thính Trúc ngước mắt lên, ngón tay thon dài cầm cốc nhỏ chậm rãi thưởng thức, trong mắt ẩn chứa sự cô đơn, màu da trắng ngần càng khiến cho cảm giác say dễ dàng hun hồng đôi mắt hắn. Hắn nghiêng người tựa trên bàn nhỏ, vạt cổ áo khẽ mở lộ ra xương quai xanh rõ ràng, vừa chán nản lại phong lưu.

“Nhiễm Nhiễm.” Đôi mắt bối rối của Thẩm Thính Trúc dán chặt vào người nàng.



Lâm Khinh Nhiễm mấp máy môi: “Để cho, cho thuyền cập bờ đi.”

“Cập bờ để nàng đi tìm người khác? Hạ Tam công tử?” Thẩm Thính Trúc lắc đầu, tốc độ nói chuyện chậm hơn: “Không được, hắn dưỡng ngoại thất, phong lưu thành thói.”

Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn đã say như vậy rồi, nàng bước tới cúi người nhìn hắn: “Ta càng muốn đi.”

Trong mắt Thẩm Thính Trúc khôi phục chút tỉnh táo, nắm cổ tay nàng kéo về phía trước, Lâm Khinh Nhiễm bất ngờ không kịp đề phòng ngã vào lòng hắn.

Tay còn lại thì ôm chặt thắt lưng nàng, Thẩm Thính Trúc vùi đầu vào chiếc cổ tinh tế của nàng khẽ cọ như một đứa nhỏ, giọng nói cũng không còn trong trẻo và lạnh lùng như lúc trước: “Ta không bằng hắn ta chỗ nào… Không được đi.”

“Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm.” Hắn lẩm bẩm gọi từng tiếng một, giọng điệu nhớ thương lưu luyến kéo dài khiến trái tim Lâm Khinh Nhiễm mềm nhũn.

Âm thanh dần dần nhỏ đi, Thẩm Thính Trúc đã tựa lên vai nàng ngủ mất.

Lâm Khinh Nhiễm bước từ trên người hắn xuống ngồi sang một bên, Thẩm Thính Trúc nhắm hai mắt, chống một tay lên bàn, đầu thì tựa vào cánh tay, đôi mắt xinh đẹp cũng nhắm lại.

Hơi thở của Lâm Khinh Nhiễm nóng lên, nhỏ giọng thì thầm: “Sao tửu lượng còn kém hơn cả ta nữa.”

Nàng nâng thắt lưng, bàn tay kề sát lại nhẹ nhàng vỗ lên mặt hắn: “Tỉnh lại đi, Thẩm Thính Trúc.”

Đáp lại nàng chỉ có hơi thở nhẹ nhàng và ấm áp, quét qua khuôn mặt Lâm Khinh Nhiễm, càng làm nhiệt độ trên mặt nàng nóng thêm.

Ánh mắt nàng từ lông mày và mắt của Thẩm Thính Trúc chuyển đến sống mũi thẳng tắp, môi mỏng hồng hồng, đường cong quai hàm nối tiếp với đường cổ hoàn mỹ, ánh mắt Lâm Khinh Nhiễm nhìn xuống cổ áo hắn.

Tâm tư nóng bỏng được cổ vũ, Lâm Khinh Nhiễm cúi người xuống, hơi thở run rẩy đến gần đến cổ hắn, đã không còn mùi thuốc đông y quen thuộc, trên người hắn chỉ còn lại mùi trà mát lạnh.

Nàng nhẹ nhàng áp môi mình lên, trước tiên là nín thở cọ cọ, thấy Thẩm Thính Trúc không có phản ứng, mới dùng răng cắn một chút như đang trút giận.

Mà Thẩm Thính Trúc lẽ ra đã ngủ say lại lặng lẽ mở mắt ra, đôi mắt tỉnh táo làm gì có chút men say nào, khóe môi kéo lên một độ cong.



Ngày hôm sau lúc Lâm Khinh Nhiễm đi dạo trong vườn, đã thong thả cười khẽ một tiếng, Thu Chỉ không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ theo phía sau hỏi: “Tiểu thư đã nguôi giận chưa.”

Lâm Khinh Nhiễm vểnh khóe môi, thoáng nhìn thấy Thẩm Thính Trúc đi tới từ một hướng khác, lập tức thay đổi sắc mặt, nói rất ngang ngược: “Không có.”

Tuy ngoài miệng nàng cứng rắn, nhưng bước chân lại không nhúc nhích, phía trước là cầu đá, Thẩm Thính Trúc không tiện đi qua.

“Nhiễm Nhiễm.”

Lâm Khinh Nhiễm hừ nhẹ: “Ta và nhị biểu ca không thân thiết như vậy.”

Thẩm Thính Trúc biết nghe lời phải, đổi lại: “Biểu muội.”

Tầm mắt Lâm Khinh Nhiễm xẹt qua cổ Thẩm Thính Trúc liền thấy một vết đỏ, nàng chột dạ mà lặng lẽ mím môi, Thẩm Thính Trúc còn chưa nói gì thì nàng đã một bước gạt mình ra bên ngoài trước: “Mùa hè có nhiều muỗi, trên cổ nhị biểu ca chắc là bị muỗi đốt.”

Thẩm Thính Trúc mỉm cười sờ sờ cổ: “Đêm qua hình như ta say rượu, không nhớ rõ những chuyện sau đó… Có lẽ vậy đi”

Lâm Khinh Nhiễm không nhìn vào mắt hắn, gật đầu nói: “Chắc chắn là vậy.”

Đúng lúc này người gác cổng chạy tới, nói: “Tiểu thư, Hạ Tam công tử cho người truyền lời đến nói là mời người đi ngắm cảnh.”

Lâm Khinh Nhiễm đã sớm đem Hạ Thư Minh quăng ra sau đầu, đang muốn từ chối thì nhìn thấy Thẩm Thính Trúc.

Thấy hắn nhìn qua mình, bản thân đêm qua hứa chắc chắn như vậy, nếu không đi chẳng phải làm cho hắn đắc ý sao.

Lâm Khinh Nhiễm nâng cằm lên: “Ngươi đi hồi âm đi, nói lát nữa ta sẽ đến ngay.”

Thẩm Thính Trúc cụp mắt xuống nhìn hai đầu gối mình: “Ta có thể đi cùng không?”



Hạ Thư Minh ngồi trong đình Phong Vũ ở giữa hồ, nơi này phải cần thuyền mới có thể ra được, hắn ta cố ý cho người hầu lui hết, còn bao tất cả thuyền ở bến tàu đến nơi này để đảm bảo tuyệt đối không có ai khác đến quấy rầy, hiện giờ hắn ta đang đợi Lâm Khinh Nhiễm đến.



Hạ Thư Minh phe phẩy cán quạt trong tay, trong lòng đã nổi lên sự khô nóng, hôm nay hắn ta nhất định phải nếm thử tư vị mà mình mong nhớ đã lâu. Ngày thường hắn ta chơi đùa nhiều nơi, nhưng trên mặt sông như ở đây, được ánh mặt trời chiếu sáng, vẫn là là đầu tiên.

Nhìn chiếc thuyền nhỏ từ xa đi tới, Hạ Thư Minh đóng chiếc quạt lại, đứng dậy đi lên phía trước nghênh đón, nhưng từ trong khoang thuyền bước ra không phải là tiểu mỹ nhân mà hắn ta tâm tâm niệm niệm.

Hạ Thư Minh sửng sốt: “Thẩm công tử?”

Thẩm Thính Trúc cười nói: “Hạ công tử không ngại ta đi cùng chứ.”

Lâm Khinh Nhiễm đi ra sau Thẩm Thính Trúc, cười xin lỗi với Hạ Thư Minh: “Biểu ca ta lần đầu tiên đến Giang Ninh, cho nên cũng muốn đến xem.”

“Tất nhiên không ngại rồi.” Ánh mắt Hạ Thư Minh nhìn Thẩm Thính Trúc trở nên lạnh lùng, tại sao nhiều lần đều là hắn đến cản trở.

Hạ Thư Minh mời hai người vào đình ngồi: “Hôm qua chưa kịp hỏi, nghe giọng Thẩm công tử không giống như nhân sĩ Giang Nam.”

Thẩm Thính Trúc lãnh đạm nói: “Quả thật không phải.” Hắn không nói tiếp, cũng không có ý tự giới thiệu bản thân.

Trên mặt Hạ Thư Minh có chút không nén được giận, hiếm có người nào dám ra vẻ như vậy trước mặt hắn ta.

“Gia đình Thẩm công tử cũng làm kinh thương à? Không biết là mua bán thứ gì?” Hạ Thư Minh muốn thăm dò lai lịch của hắn.

Thẩm Thính Trúc nói: “Trong nhà chỉ có chút điền sản thôi.”

Khiêm tốn đến mức làm Lâm Khinh Nhiễm không khỏi nhìn hắn, càng nhìn nàng càng không thể rời mắt, bỗng nhiên cảm thấy sự có mặt của Hạ Thư Minh thật sự cực kỳ cản trở.

Hạ Thư Minh nghe xong lời Thẩm Thính Trúc nói thì khinh thường cười lạnh trong lòng, còn tưởng rằng gia nghiệp có bao nhiêu lớn, gấp gáp như vậy sợ rằng muốn vào cửa ở rể.

Thái độ của hắn ta đối với Thẩm Thính Trúc lạnh nhạt hơn, đình Phong Vũ này có hai tầng, có lẽ người què này cũng không thể theo lên tầng hai, hắn ta quay sang nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Phong cảnh trên sông nhìn từ tầng hai rất đẹp, hay là chúng ta lên nhìn xem.”

“Hay là Thẩm công tử lên cùng bọn ta?”

Bàn tay Thẩm Thính Trúc vuốt v e đầu gối một chút, mới hời hợt nói: “Không sao, các ngươi đi xem là được rồi.”

Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm thắt lại khi nghe vậy.

Hạ Thư Minh dường như mới nhận ra, ra vẻ tiếc nuối: “Là ta cân nhắc không chu toàn, Thẩm công tử vừa nhìn là một nhân tài, không biết chân này là do đâu?”

Thẩm Thính Trúc hạ đôi mi dài xuống, ánh sáng trong mắt trở nên ảm đạm hơn một chút: “Bệnh cũ.”

Hạ Thư Minh buồn bã thở dài: “Vậy còn có thể đứng lên.”

Lâm Khinh Nhiễm lập tức nổi giận nói với Hạ Thư Minh: “Sao Hạ công tử lại nói chuyện không suy xét như vậy? Chân biểu ca ta như thế nào có liên quan gì với huynh chứ? Đứng lên được hay không thì lại có liên quan gì với huynh đâu?

Thấy Lâm Khinh Nhiễm đột nhiên tức giận, Hạ Thư Minh vội hỏi: “Ta chỉ muốn nói, ta có biết một đại phu, có lẽ có thể giúp khám chữa bệnh.”

Lâm Khinh Nhiễm giống như con mèo xù lông: “Không cần huynh phải quan tâm.”

Hạ Thư Minh không biết tại sao lại chọc cho người đẹp tức giận: “Lâm cô nương, ta cũng chỉ có ý tốt thôi.”

Lâm Khinh Nhiễm gọi thuyền đang chờ bên cạnh, đẩy Thẩm Thính Trúc từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện: “Chúng ta đi.”

Trong mui thuyền không quá rộng rãi, Lâm Khinh Nhiễm ôm đầu gối ngồi ở một đầu thẫn thờ nhìn mặt hồ, đáy mắt nổi lên ánh nước.

“Nhiễm Nhiễm.”

Lâm Khinh Nhiễm không nói gì, lời nói chói tai của Hạ Thư Minh làm cho nàng vô cùng đau lòng.

Thẩm Thính Trúc đi đến dắt tay nàng, lần này nàng chỉ giãy ra một cái rồi không động đậy nữa, Thẩm Thính Trúc mỉm cười, tay dùng sức ôm nàng vào lòng.

Thẩm Thính Trúc dịu dàng cụp mắt xuống: “Chân của ta dù không thể đứng lên, ta cũng có thể ôm Nhiễm Nhiễm, nàng đi đâu ta cũng đều đuổi theo nàng được.”

Hắn hạ thấp giọng: “Ta chỉ sợ Nhiễm Nhiễm ghét bỏ ta.”