Lâm Khinh Nhiễm không biết là cuối cùng mình muốn động viên hắn hay là nghiện hôn cắn hắn, hai tay ôm chặt hắn từ phía sau, say mê lưu lại thật nhiều dấu vết trên chiếc cổ trắng nõn của hắn.
Nghe tiếng hô hấp nặng nề bên tai, tinh thần của nàng cũng dần mất đi sự tỉnh táo, còn hơn cả say mê. Cánh tay đặt trên thành bồn tắm của Thẩm Thính Trúc nổi lên gân xanh, mồ hôi cũng chảy xuống từng giọt.
Đôi mắt đào hoa bị hun đến hồng lên nửa nheo lại, ánh mắt dần tan rã, hắn yên lặng mở miệng: “… Nhiễm Nhiễm, đủ rồi.”
Lâm Khinh Nhiễm càng vùi đầu sâu hơn, tiếp tục những suy nghĩ còn dang dở.
Thẩm Thính Trúc cắn chặt răng không mở miệng, không cho phép nàng tiếp tục làm như vậy: “Nước đã nguội, nên bước ra.”
Tâm trí hỗn loạn của Lâm Khinh Nhiễm cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, nàng run rẩy rút đầu lưỡi ra khỏi hầu kết của Thẩm Thính Trúc, cắn vào giữa răng, hai mắt nàng ngậm nước mê mang nhìn dấu răng hồng hồng trên cổ hắn.
Nhìn thấy kiệt tác của mình, Lâm Khinh Nhiễm không dám tin chớp mắt mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Hơi nước trong mắt Thẩm Thính Trúc càng dày hơn so với nàng, nhíu mày như đang không phân rõ là thống khổ hay vui sướng, bộ dạng yếu đuối đáng thương giống như một người vừa bị khi dễ qua.
Đầu óc Lâm Khinh Nhiễm như có thứ gì đó nổ tung, sao nàng lại làm chuyện cợt nhả như một nữ tử phóng túng vậy, sao mình lại khinh bạc Thẩm Thính Trúc thành như vậy?!
Hay là lúc thân thể hắn không thể nhúc nhích…
Lâm Khinh Nhiễm thu hai tay lại, đứng thẳng lưng, ánh mắt di chuyển lung tung không biết nên nhìn hướng nào, ấp úng nói: “Ta, ta đỡ huynh đứng lên.”
Đương nhiên Thẩm Thính Trúc biết dáng vẻ của mình bây giờ vô cùng chật vật, làm sao hắn cũng không ngờ được có một ngày mình sẽ bị tiểu cô nương giày vò thành như vậy.
“Ta tự mình làm.”
“A.” Lâm Khinh Nhiễm buồn bực gật đầu, lại không nhịn được quay đầu nhìn hắn, đầu ngón tay nàng ngứa ngáy cuộn tròn lại.
Nàng nhanh chóng dừng lại suy nghĩ trong đầu, thấy Thẩm Thính Trúc đã đủ đáng thương, không thể bắt nạt hắn nữa.
…
Sáng sớm Vệ tiên sinh đã đến bắt mạch cho Thẩm Thính Trúc, nhìn dấu vết hỗn loạn trên cổ hắn, mặt ông không chút thay đổi dặn dò: “Hiện giờ cơ thể của Thế tử suy yếu, mọi chuyện đều cần phải tiết chế, không thể buông thả.”
Lâm Khinh Nhiễm ở một bên uống trà, suýt chút nữa bị nghẹn một ngụm nước, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, chột dạ cúi thấp đầu giả vờ làm chim cút.
Trong lòng lại nghĩ rằng Vệ tiên sinh nói không đúng, rõ ràng nàng đang giúp Thẩm Thính Trúc giảm bớt đau đớn mới đúng.
Thẩm Thính Trúc thấy nàng gần như sắp vùi đầu vào ngực rồi, ngay cả chóp tai mềm mại cũng đỏ bừng, ánh mắt hắn dịu dàng như nước, làm xằng làm bậy cũng là nàng, xấu hổ cũng là nàng.
Thẩm Thính Trúc gật đầu với Vệ tiên sinh, bình tĩnh nói: “Tiên sinh yên tâm, ta có chừng mực.”
Sau khi tiễn Vệ tiên sinh đi, Lâm Khinh Nhiễm mới ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Thính Trúc đang lười biếng tựa đầu vào gối mỉm cười với mình, nàng xấu hổ trừng hắn: “Huynh cười cái gì?”
Thẩm Thính Trúc nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng nói: “Không cười.”
Hắn cầm cuốn sách trong tay lên xem, rõ ràng Lâm Khinh Nhiễm thấy khóe miệng hắn vẫn nhếch lên, nàng thẹn quá thành giận bổ nhào qua, Thẩm Thính Trúc thuận thế ôm thắt lưng nàng, mặc cho nàng đè lên người mình trên giường nhỏ.
“Rõ ràng là đang cười.” Nàng lộ những chiếc răng trắng ra dọa hắn: “Nói, sao lại cười?”
Thẩm Thính Trúc nhìn vào đôi mắt đưa tình của nàng, vén những sợi tóc buông xõa của nàng ra sau tai: “Ta thấy Nhiễm Nhiễm trong lòng sẽ vui mừng, tự nhiên lúc nào mặt cũng thư giãn, không cần lý do.”
Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm lan tràn ngọt ngào, nhìn môi mỏng của hắn khẽ mấp máy, lại nhớ tới nụ hôn đau đớn dưới đáy hồ, nàng chớp chớp mi, suy nghĩ cũng bị kéo đi, nàng theo bản năng chậm rãi đến gần.
Hô hấp hai người quấn quýt trong nháy mắt, Thẩm Thính Trúc tránh đầu đi, Lâm Khinh Nhiễm chỉ áp vào cằm hắn. Lâm Khinh Nhiễm không vui nhíu mày nhìn hắn, trên mặt viết đầy hai chữ ‘giải thích’.
Thẩm Thính Trúc vỗ về vuốt tóc nàng, cố nén sự khổ sở xuống đáy lòng, dịu dàng nói: “Tương lai Nhiễm Nhiễm còn phải lập gia đình.”
Lâm Khinh Nhiễm buồn bực khi hắn nói như vậy: “Ta đương nhiên biết, không cần huynh nói.”
Thẩm Thính Trúc im lặng thật lâu mới mở miệng: “Đúng là vậy.” Hắn nói rất chậm, nhưng ngữ khí lại cứng rắn không chen vào được: “Nhiễm Nhiễm có thể làm gì với ta cũng được, nhưng cái gì ta cũng không thể làm với nàng, nhớ chưa? “
Hắn không thể hôn trả lại, không thể để lại dấu vết gì trên người nàng.
Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm đau đớn, giống như phát ti3t mà hôn cổ hắn.
Thẩm Thính Trúc chậm rãi vuốt v e tóc nàng, lẳng lặng để nàng muốn làm gì thì làm.
…
Trên núi rất mát mẻ, dù đêm hè cũng không cảm thấy nóng.
Lâm Khinh Nhiễm đẩy Thẩm Thính Trúc vào trong sân, nàng thì lấy một chiếc ghế nhỏ đến ngồi trước mặt hắn, hết sức tự nhiên để hắn lau tóc cho nàng.
Nàng gối đầu lên chân Thẩm Thính Trúc, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, đếm từng ngôi sao không có mục đích, đếm một lát đã tự làm rối mình, nàng quay đầu lại hỏi Thẩm Thính Trúc: “Ta đã đếm được bao nhiêu?”
Thẩm Thính Trúc cười cười: “Bốn mươi bảy.”
“À.” Lâm Khinh Nhiễm quay đầu đếm tiếp, nàng đếm đến mệt mỏi, ngáp một cái, xoay người ôm lấy thắt lưng của Thẩm Thính Trúc, vùi mặt vào bụng hắn: “Ngày mai lại đếm.”
Thẩm Thính Trúc nuông chiều lắc đầu bật cười: “Được.”
Giọng nói mơ hồ của Lâm Khinh Nhiễm truyền đến: “Huynh phải đếm cùng ta, cho đến khi đếm hết mới thôi.”
Tay lau tóc cho nàng của Thẩm Thính Trúc dừng lại một chút, hắn không thể đồng ý với nàng.
“Nói đi.” Lâm Khinh Nhiễm ôm chặt hắn hơn, tính tình trẻ con lắc lắc cơ thể muốn hắn đồng ý.
“Nhiễm Nhiễm.” Thanh âm của Thẩm Thính Trúc khàn khàn, bất lực và suy sụp khiến hắn khó có thể thốt ra thêm một chữ nào.
Im lặng hồi lâu, Lâm Khinh Nhiễm cắn cắn môi, căn bản là trong lòng hắn vẫn sa sút như trước, chưa từng nghĩ đến mình sẽ có thể hồi phục.
Lâm Khinh Nhiễm đột nhiên buông ra choàng lên cổ hắn, bốc đồng áp môi mình lên, Thẩm Thính Trúc không tránh được, chỉ có thể nắm lấy sau cổ nàng.
Lâm Khinh Nhiễm vừa xấu hổ vừa tức giận, liền dùng tay đập hắn một cái: “Huynh xem ta là Tuyết Đoàn sao!”
“Vẫn còn lộn xộn à?” Thẩm Thính Trúc không có động tĩnh.
Lâm Khinh Nhiễm bướng bỉnh mím môi, hai mắt đỏ hoe, cố chấp không mở miệng.
Ánh mắt Thẩm Thính Trúc tối sầm, thật lâu sau mới buông tay nói: “Đã muộn rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Lâm Khinh Nhiễm vội vàng đứng dậy, bước chân giẫm thật mạnh, nhìn bóng dáng nàng rời đi, Thẩm Thính Trúc chỉ cụp mắt xuống, gọi Tam Thất đến đẩy mình vào phòng.
Thất bại một lần, Lâm Khinh Nhiễm cũng không nhụt chí, những đêm sau đó, nàng thường xuyên dính trên người Thẩm Thính Trúc, tìm cơ hội hôn hắn, nhưng lần nào cũng bị hắn khéo léo né tránh, sau đó lại ấn nàng vào ngực, bất lực thở dài: “Ngoan, cắn chỗ này.”
Làm như nàng là kẻ xấu như sói như hổ, còn Thẩm Thính Trúc mới là thỏ trắng nhỏ.
Lâm Khinh Nhiễm cũng không biết tại sao nàng lại muốn hôn hắn, có lẽ trong tiềm thức không muốn chấp nhận những gì Thẩm Thính Trúc nói.
…
Bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ, trong phòng hơi nước lượn lờ.
Ngâm thuốc xong, hai người đều vô cùng mệt mỏi, sau khi dỗ dành tiểu cô nương quay về phòng ngủ, Thẩm Thính Trúc gọi ra ngoài cửa sổ: “Ra đi.”
Mạc Từ âm thầm vọt ra: “Thuộc hạ tham kiến Thế tử.”
Thẩm Thính Trúc khoác quần áo ngồi trên ghế mây, dưới cổ áo hở ra tất cả đều là những dấu vết sâu cạn khác nhau, hắn ngước mắt lạnh lùng hỏi: “Ta còn tưởng ngươi sẽ không xuất hiện.”
Mạc Từ rùng mình: “Thuộc hạ tự ý quyết định, xin Thế tử thứ tội.”
Thẩm Thính Trúc nói: “Ba mươi gậy.”
Mạc Từ nói: “Tuân lệnh.”
Thẩm Thính Trúc im lặng, chờ y lên tiếng.
Mạc Từ không dám giấu diếm, kể hết chuyện y lén lút đưa Lâm Khinh Nhiễm ra ngoài: “Người của thuộc hạ đã nhìn thấy nhóm người của Lâm Chiếu ở chợ dưới thị trấn, có lẽ ngày mai họ sẽ đến đây, cần phải ngăn người lại.”
Lúc này Thẩm Thính Trúc mới biết hóa ra là Lâm Khinh Nhiễm đã gạt mọi người lén chuồn ra ngoài, hơn nữa, nhà họ Lâm rất yêu thương nàng, sao có thể đồng ý cho nàng đến đây.
Thẩm Thính Trúc nhìn ánh nến lay động mà không nói lời nào, rất lâu sau mới chậm rãi nhắm mắt lại nói: “Không cần.”
Những ngày qua đối với hắn mà nói đã rất xa xỉ rồi, cũng nên để cho nàng trở về nhà.
…
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào đôi mắt của Lâm Khinh Nhiễm, nàng nhỏ giọng lầm bầm, kéo chăn lên che mắt, đêm qua sau khi rời khỏi phòng Thẩm Thính Trúc, nàng lăn qua lộn lại thế nào cũng không bình tĩnh được, chờ lúc ngủ được đã hơn nửa đêm, bây giờ là lúc ngủ ngon nhất.
Cảm giác chăn bông trên người bị kéo ra, Lâm Khinh Nhiễm mất kiên nhẫn mà ôm chăn xoay người sang hướng khác.
Thu Chỉ thấy thế thì vội vàng gọi nàng lần nữa: “Tiểu thư, mau tỉnh lại.”
Lâm Khinh Nhiễm giật mình một cái, kéo chăn xuống, xoay lại nhìn thấy Thu Chỉ đứng bên giường, ánh mắt mơ màng mệt mỏi khôi phục lại sự tỉnh táo, nàng từ từ ngồi dậy, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại ở đây.”
Chẳng lẽ… Lâm Khinh Nhiễm suy đoán: “Ca ca cũng đến đây sao?”
Thu Chỉ đối diện với ánh mắt dò hỏi của nàng, gật đầu nhỏ giọng nói: “Tiểu thư hãy mau thức dậy đi, thiếu gia bây giờ đang rất tức giận đó.”
Trước mắt Lâm Khinh Nhiễm tối sầm, ca ca lại đến bắt nàng nhanh như vậy!
“Bây giờ ca ca đang ở đâu?” Lâm Khinh Nhiễm không yên lòng hỏi.
Thu Chỉ nhìn ra ngoài: “Thiếu gia đang nói chuyện với Thế tử.”
Nhất định ca ca sẽ không nói ra lời gì dễ nghe, Lâm Khinh Nhiễm vội vàng đứng dậy, để Thu Chỉ giúp nàng thay quần áo.
Sau khi thay quần áo xong nàng vội vàng ra khỏi phòng, chỉ thấy cửa phòng của Thẩm Thính Trúc đang mở, vẻ mặt của Lâm Chiếu bình tĩnh đứng trong phòng, rõ ràng là trà trên bàn chưa hề bị động tới, mà vẻ mặt Thẩm Thính Trúc lại không có biểu cảm gì, chỉ im lặng gật đầu.
“Ca ca!” Lâm Khinh Nhiễm gọi lớn một câu rồi chạy vào phòng.
Hai người đồng thời nhìn qua nàng, thần sắc Lâm Chiếu nghiêm túc nhìn nàng từ đầu đến chân một lần. Lâm Khinh Nhiễm rụt cổ lại, trong lòng có chút sợ, từ trước tới giờ ca ca cũng chưa từng nhìn nàng nghiêm khắc như vậy.
Thẩm Thính Trúc đẩy xe lăn: “Huynh muội hai người cứ nói chuyện đi.”
Khi đi ngang qua Lâm Khinh Nhiễm, hắn dừng lại một chút mới rời đi, sau lưng là giọng nói tức giận của Lâm Chiếu: “Thu dọn đồ đạc, theo ta trở về.”
Thẩm Thính Trúc siết chặt tay đẩy xe lăn, mím đôi môi trắng bệch khô nứt, buộc mình không được quay đầu lại.
“Ca ca.” Lâm Khinh Nhiễm nắm chặt tay, do dự không cử động.
Lâm Chiếu thấy nàng như vậy thì càng giận hơn, một cô nương chưa lấy chồng, lại coi trời bằng vung chạy đến nơi này ở cùng một nam tử. Nàng thật sự là được nuông chiều đến hư rồi, chuyện gì cũng dám làm, hắn quát: “Còn ngẩn người làm gì?”
Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu: “Muội không đi.”
“Lâm Khinh Nhiễm!”
Cơ thể Lâm Khinh Nhiễm run lên, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Ca ca, muội không đi.”
Nàng đi rồi, Thẩm Thính Trúc càng không sống được, Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu thật mạnh.
Lâm Chiếu không nói thêm nữa, kéo tay nàng đi ra ngoài.
“Ca!” Lâm Khinh Nhiễm rất lo lắng, tay còn lại giữ chặt khung cửa, lui người về phía sau.
Lâm Chiếu sợ nàng bị thương nên không dám dùng sức, hai người cứ giằng co như vậy một lúc.
Lâm Khinh Nhiễm cố gắng thuyết phục hắn cho nàng lại: “Ca ca, Thế tử vì cứu muội mới trở nên như vậy, hắn vốn không cần chết, sao muội có thể đi như vậy được.”
Lâm Chiếu cắn răng: “Hắn cần thuốc, ta sẽ nghĩ cách tìm về, muội ở đây thì có ích gì?”
Lâm Khinh Nhiễm nói: “Muội ở đây hắn có thể kiên trì, muội đi rồi hắn sẽ thật sự không chống đỡ được nữa.”
Mắt nàng chua xót lại đau đớn, nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống như vỡ đê, tầm mắt nàng cũng mơ hồ theo.
“Đúng là hắn khi dễ muội, nhưng mà… nhưng mà…” Lâm Khinh Nhiễm nghẹn ngào không nói xong được một câu.
Trong lòng Lâm Chiếu trầm xuống lần nữa: “Muội ở lại vì hắn cứu muội, hay là đã thích hắn?”
Nếu thật sự là vì vế sau, với tính tình bướng bỉnh của Lâm Khinh Nhiễm, nếu Thẩm Thính Trúc có thể may mắn sống sót thì tốt, nếu như không thể…
Thích? Lâm Khinh Nhiễm không biết, nàng khóc mất kiểm soát: “Tóm tại muội sẽ không đi.”
“Nếu ca ca đưa muội đi, muội vẫn sẽ trốn về đây thôi.”
Chuyện Lâm Khinh Nhiễm trốn nhà lần này đã khiến mọi người trong nhà lo lắng, thấy nàng còn dám nói như vậy, Lâm Chiếu giận dữ giơ tay lên: “Ai cho muội lá gan đó!”
Lâm Khinh Nhiễm rụt vai, nước mắt trên mi không ngừng lăn xuống, tay của Lâm Chiếu thế nào cũng không nhẫn tâm đánh xuống.
Lâm Khinh Nhiễm nghẹn ngào nói: “Ca ca, chỉ cần hắn khỏe lại, muội sẽ trở về… Nếu như không, chờ khi hắn chết, muội cũng sẽ trở về.”
“Xin huynh đó, ca ca.” Lâm Khinh Nhiễm nói trong đau thương.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Khinh Nhiễm chưa từng cầu xin hắn như vậy, nàng từ nhỏ đã được cưng chiều, lại thật sự đến sống nơi nhà tranh đơn sơ này mà không than một lời.
Lâm Chiếu thấy nàng như vậy cũng rất đau lòng, chậm rãi buông tay ra.
“Lần cuối cùng Linh Ngọc Thảo xuất hiện trên lãnh thổ chúng ta cách đây đã trăm năm, hiện giờ đã tuyệt tích từ lâu. Nhưng trước đó ta dẫn theo thương đội đến Khương Nguyệt, từng nghe một ông lão địa phương nhắc đến, ông ta từng gặp qua một gốc cây toàn thân trong suốt trên núi thần nữ Khương Nguyệt, loại thảo dược thần kỳ này khi nở hoa thì hoa và lá của nó đều sẽ nhỏ giọt nước, giống như Linh Ngọc Thảo mà Vệ tiên sinh nhắc tới.”
“Ca ca nói…” Đôi mắt của Lâm Khinh Nhiễm mở to, nhanh chóng nắm chặt tay áo hắn.
“Có phải hay không còn chưa biết, nhưng núi thần nữ là núi tiên được người Khương Nguyệt tín ngưỡng, không phải ai cũng có thể tùy tiện lên đó.”
…
Thẩm Thính Trúc ngồi ngẩn người trong phòng thuốc của Vệ tiên sinh, sắc mặt tái mét, đôi mắt đờ đẫn nhìn một chỗ, không nhúc nhích chút nào.
Chắc là Lâm Khinh Nhiễm đã quay về với Lâm Chiếu, đi là tốt rồi.
Một cái bát chứa đầy nước thuốc đen kịt không biết xuất hiện trước mắt hắn từ khi nào, Thẩm Thính Trúc cứng ngắc nhìn nó, hắn từng hứa với Lâm Khinh Nhiễm sẽ uống thuốc đầy đủ, bưng bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Lâm Khinh Nhiễm đứng phía sau nhìn hành động lỗ m ãng của hắn, vừa tức giận vừa buồn cười: “Đắng không?”
“Không nếm được…” Thẩm Thính Trúc nhíu mày, đột nhiên xoay người lại, ngẩn ngơ nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu mới hỏi một cách khô khan: “Sao nàng không quay quay về?”
Đôi mắt Lâm Khinh Nhiễm khẽ nhếch lên, nói: “Đến từ biệt huynh.”
Thẩm Thính Trúc thất hồn lạc phách mà cụp mắt xuống: “Được.”
“Được cái gì mà được!” Lâm Khinh Nhiễm bị hắn chọc tức chết rồi, hai tay nàng nâng mặt hắn lên, bất chấp tất cả hung hăng áp môi vào.
Toàn thân Thẩm Thính Trúc chấn động, hai tay Lâm Khinh Nhiễm trượt xuống vai hắn, cả hai đều có thể cảm nhận được sự run rẩy của đối phương.
Thẩm Thính Trúc nghe được âm thanh lý trí mình đang vỡ vụn như bong bóng, hắn cắn răng kéo tay Lâm Khinh Nhiễm.
Nhận ra hắn muốn làm cái gì, Lâm Khinh Nhiễm nôn nóng đưa tay ôm lấy lưng hắn, đầu ngón tay trượt dọc từ sống lưng hắn xuống dưới, đến gần thắt lưng thì khẽ siết vòng ôm.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng thân thể Thẩm Thính Trúc trở nên vô lực, khớp hàm cắn chặt cũng lỏng ra, Lâm Khinh Nhiễm dựa vào bản năng dò xét đưa lưỡi vào, chạm vào thứ mềm mại kia làm cho ý thức của nàng cũng dần mơ hồ.
Nhanh chóng lùi lại, hô hấp của nàng truyền ra từ kẽ môi, Thẩm Thính Trúc cũng thở hổn hển, hung dữ nhìn chằm chằm nàng.
Lâm Khinh Nhiễm biết mình đang làm gì, cũng không sợ hắn tức giận: “Hôn cũng đã hôn rồi, ta không đi.”
Lời còn chưa dứt, cổ tay nàng đột nhiên bị bắt lấy, lúc Lâm Khinh Nhiễm còn đang kinh ngạc, cơ thể đã bị kéo xuống, môi cũng bị chặn lại, thế tới hung mãnh làm cho cả người Lâm Khinh Nhiễm mềm nhũn ngã xuống.
Sau eo được đỡ lấy, cằm bị những ngón tay thon dài lạnh lẽo nắm, buộc nàng phải ngẩng đầu, Thẩm Thính Trúc mạnh mẽ cạy mở môi lưỡi của nàng ra, vị đắng trong miệng còn chưa tan đều bị nuốt vào, lại mở ra, hút nữa.
Không khí bị cướp đi, tiếng nức nở bất lực của Lâm Khinh Nhiễm còn chưa tràn ra khỏi kẽ môi đã bị môi lưỡi của Thẩm Thính Trúc cuốn đi, hôn càng mãnh liệt hơn.
Thu Chỉ ở bên ngoài xấu hổ đến dậm chân, thiếu gia để nàng ta ở lại là để trông chừng tiểu thư, đừng để nàng xảy ra chuyện gì, sao vừa vào phòng đã hôn đến khó chia lìa như vậy chứ.