Biểu Muội Khó Thoát

Chương 58




Đôi mắt u ám sâu hút của hắn dán chặt vào người nàng, chỉ cần nhìn nhau nhiều thêm chút nữa, Lâm Khinh Nhiễm cũng không đảm bảo bản thân có bị hắn nhìn thấu suy nghĩ hay không, một phần là bản thân nàng cũng chưa hiểu rõ, chưa từng suy nghĩ sâu hơn về tâm tư của mình.

Nàng đứng thẳng lưng lên: “Ta muốn vào.”

Nàng khẽ hất chiếc cằm thanh tú lên, liếc nhìn hắn như một con khổng tước kiêu ngạo.

Thẩm Thính Trúc không quan tâm cuối cùng nàng muốn làm gì, chỉ biết không thể giữ nàng ở lại đây, hắn không nói một lời, lạnh lùng đóng cửa lại.

Lâm Khinh Nhiễm nhanh tay lẹ mắt giữ chặt khung cửa, tuy rằng Thẩm Thính Trúc suy yếu nhưng chung quy sức lực trên tay vẫn lớn hơn nàng một chút, nàng dùng cả hai tay giữ chặt cánh cửa, dùng sức cắn chặt răng, nhưng hắn cũng không động đậy chút nào.

Lâm Khinh Nhiễm hung hăng trừng mắt nhìn hắn, muốn gạt tay hắn ra, lúc lòng bàn tay nàng đè lên mu bàn tay hắn thì cả hai người đều cứng đờ.

Đầu ngón tay Lâm Khinh Nhiễm run rẩy, rõ ràng đã vào mùa hè, nhưng tay hắn vẫn cứ lạnh như một khối băng, nàng cầm lấy theo bản năng.

Bàn tay đang vịn khung cửa của Thẩm Thính Trúc siết chặt, tiếng nói phát ra từ kẽ răng: “Lâm Khinh Nhiễm, buông tay.”

Lâm Khinh Nhiễm tỉnh táo lại, thấy đôi mắt hơi phiếm hồng của hắn, nàng cảm thấy bộ dạng bây giờ của mình có chút giống như đang ức hiếp hắn, khó trách trước đây Thẩm Thính Trúc cứ thích trêu chọc nàng, ai nói không thú vị chứ.

Nàng cong khóe miệng, mỉm cười ngọt ngào: “Không.”

Sau đó cúi đầu tiếp tục cạy ngón tay hắn ra.

Hô hấp của Thẩm Thính Trúc nặng nề, ngón tay của hắn bị bàn tay của Lâm Khinh Nhiễm nắm lại, cảm xúc ấm áp mềm mại từ đầu ngón tay tản ra khắp nơi, đốt cháy lý trí của hắn.

Thẩm Thính Trúc rút tay về, đẩy xe lăn lùi lại, quay lưng về phía nàng.

Lâm Khinh Nhiễm nhanh chóng bước vào phòng nhìn xung quanh một vòng, bố trí cực kỳ đơn giản, hồng mai trên bàn đã khô héo từ lâu, chỉ còn lại một cành khô, không có sinh khí như cơ thể hắn vậy.

Nàng âm thầm khó chịu, sống trong căn phòng như vậy, một mình ngẩn ngơ suốt cả ngày không nói lời nào, sao có thể tốt lên được.

Lâm Khinh Nhiễm bước đến bưng khay cơm trên đùi Thẩm Thính Trúc đặt lên bàn, xong xuôi mới nói với hắn: “Lại đây ăn cơm.”

Thẩm Thính Trúc làm như không nghe thấy mệnh lệnh mềm mại của nàng, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên chút nào.

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, trực tiếp đi tới đẩy xe lăn đến bên cạnh bàn.

“Nàng!” Gân xanh trên mu bàn tay của Thẩm Thính Trúc nổi lên, vậy mà hắn ngay cả một vật nhỏ cũng không làm gì được.

“Ta cái gì?” Lâm Khinh Nhiễm mềm giọng khẽ hừ một tiếng: “Hiện tại ta cũng không sợ huynh, đừng hòng dọa ta.”

Thẩm Thính Trúc không lên tiếng, vật nhỏ này không những không sợ hắn, căn bản là muốn trèo lên đầu hắn tác oai tác quái.

Thẩm Thính Trúc lạnh lùng nói: “Nàng không chịu đi, hay là đang chờ ta sai người đuổi nàng ra ngoài?”

Lâm Khinh Nhiễm ngồi đối diện hắn, eo nàng hơi cong xuống, thân thể lười biếng nghiêng ngả, lòng bàn tay chống lên má, chậm rãi nói: “Ta đã nói rồi, huynh đã rơi vào tay ta, hộ vệ của huynh sẽ không tới.”

“Ta cũng có thể ném nàng ra ngoài giống như vậy.” Xương cốt trên lưng của tiểu cô nương mềm nhũn, động vào một cái nàng liền không thể cử động.

Lâm Khinh Nhiễm nghiêm túc nhìn hắn: “Huynh cam lòng sao?”

Thẩm Thính Trúc đột nhiên cứng người, nhìn nàng với ánh mắt gần như là chật vật và hung hãn.

Hắn biết mình không thể buông tay, biết nếu chỉ cần đến gần nàng thì bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng cường thế giữ nàng lại bên cạnh mình, nếu không thì sao hắn ngay cả gặp mặt nàng một lần cũng không dám.

Ánh mắt của hắn khiến cho trái tim Lâm Khinh Nhiễm nóng lên, nàng giả vờ bình tĩnh cầm bát đũa trước mặt hắn: “Ăn nhanh đi.”

Thẩm Thính Trúc không muốn dây dưa với nàng nữa, nuốt xong bát cơm trắng thì đặt bát sang một bên: “Có thể ra ngoài chưa?”

Lâm Khinh Nhiễm nhíu mày: “Đồ ăn còn chưa ăn.” Nàng lấy đũa gắp rất nhiều thức ăn đặt vào bát hắn, thúc giục: “Mau ăn đi.”

“Ta đã no.”

Lâm Khinh Nhiễm mặc kệ hắn có no hay không: “Lúc trước ta nói ta đã no, không phải huynh cũng muốn ta ăn hay sao?” Trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút vui sướng: “Huynh không ăn, ta cứ tiếp tục quan sát huynh ăn.”

Thẩm Thính Trúc nhắm mắt lại, thở ra một hơi.

Hắn đành bưng bát lên tiếp tục ăn.

Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn ăn gần như đã ăn no rồi thì mới nói: “Được rồi, huynh nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa còn phải uống thuốc.”

Thẩm Thính Trúc quay mặt sang một bên, không hé răng.

Vạn Thảo Cư không có một nha hoàn hay người hầu, Lâm Khinh Nhiễm chỉ có thể tự mình thu dọn đồ đi ra ngoài.

Nhưng chờ khi nàng mang thuốc đến, không ngờ cửa lại bị đóng, lần này dù cho nàng có gõ cửa hay dụ dỗ thế nào thì Thẩm Thính Trúc vẫn không hề có động tĩnh.

Thẩm Thính Trúc nằm trên giường, lặng lẽ nhìn màn trướng mỏng manh trên trần nhà, từng lời nói mềm mại, uy hiếp của Lâm Khinh Nhiễm cứ quẩn quanh bên tai hắn, không lúc nào là không khiêu chiến lý trí của hắn.

Tiểu cô nương tìm cái cớ thật vụng về, ngày đêm gấp gáp đến đây chỉ vì để khi dễ hắn? Cuối cùng là vì cái gì chứ, hắn không muốn suy nghĩ sâu xa thêm, cũng không dám nghĩ tới.

Nhắm mắt lại, ngăn cách tất cả mọi thứ.

Lâm Khinh Nhiễm gõ cửa đến mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, vừa tủi thân vừa giận dỗi, hắn có bản lĩnh thì vĩnh viễn cũng đừng ra khỏi cửa.

Tam Thất đang lặng lẽ đứng bên cạnh, thấy tình hình như vậy thì tiến lên nói: “Phòng ở đã thu dọn xong, cô nương đã bôn ba nhiều ngày, hay là cứ trở về nghỉ ngơi một lát đi.” Y thấy thái độ này của Thế tử chắc chắn sẽ không mở cửa.

Lâm Khinh Nhiễm chỉ có thể gật đầu, trở về phòng nàng cũng không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ đến Thẩm Thính Trúc, con người này luôn vô cùng kiên trì, có lẽ thật sự có thể chịu đựng thêm một thời gian dài nữa.

Lâm Khinh Nhiễm có chút cáu kỉnh lắc đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.

Đến khi sắc trời dần sẫm tối, Tam Thất đến mời Lâm Khinh Nhiễm đi dùng bữa tối, nàng bước vào sân thì thấy cửa phòng của Thẩm Thính Trúc vẫn đóng chặt, ngay cả đèn cũng không đốt, một khoảng tối đen như mực.



Sự yên lặng này khiến cho lòng nàng cảm thấy hoảng hốt không yên lòng, ăn cơm xong lập tức đến gõ cửa, vẫn cứ không mở.

Nàng nóng nảy không yên, cho dù không uống thuốc thì cũng nên ăn cơm, không được để bụng đói như vậy.

Tam Thất lại nói: “Có khi cả ngày Thế tử cũng không ăn cơm, có ăn cũng chỉ qua loa mấy miếng.” Y sờ sờ đầu: “Vừa rồi ăn nhiều như vậy, chắc là không đói bụng đâu.”

“Đó cũng là chuyện thường ngày thôi.” Rõ ràng hắn đang hủy hoại cơ thể mình.

Lâm Khinh Nhiễm tức giận nhưng cũng không có cách nào, phẩy tay áo quay về phòng, âm thầm cân nhắc ngày mai có nên dỡ cửa luôn không.

Một mình tự hờn dỗi một hồi, Lâm Khinh Nhiễm định đi tắm rửa nghỉ ngơi trước, nhưng nhìn quanh phòng mới phát hiện ngay cả bồn tắm cũng không có.

Nàng đi tìm Tam Thất.

Từ trước đến nay Vạn Thảo Cư chưa từng có nữ tử ngủ lại, Tam Thất chỉ vào một gian nhà tranh, nói: “Cô nương có thể vào trong tắm, ta sẽ đi múc nước đến.”

Nhìn căn nhà tranh đơn sơ kia, không cần nói cũng biết trên mặt Lâm Khinh Nhiễm có bao nhiêu kháng cự: “Không có bồn tắm sao?”

Tam Thất buồn rầu nói: “Thật sự là không có, chỉ có trong phòng Thế tử mới có.” Tất nhiên y biết tiểu thư nhà giàu như Lâm Khinh Nhiễm cao quý, chưa từng chịu khổ, y suy nghĩ rồi nói: “Hay là cô nương cứ cố gắng chịu đựng trước, ngày mai ta sẽ đến trấn mua một cái bồn tắm về.”

Lâm Khinh Nhiễm như có điều suy nghĩ, một lát sau nàng xua tay rồi nói: “Không cần.”

Tam Thất tưởng rằng nàng nói không cần mua, không ngờ nàng lại đi thẳng đến phòng Thế tử.

Lâm Khinh Nhiễm nghiêng người gõ cửa: “Thẩm Thính Trúc, huynh ngủ rồi à?”

Thẩm Thính Trúc mở mắt ra trong bóng tối, sao hắn có thể ngủ được.

Hắn nhìn về phía cửa, nếu hắn thực sự không mở cửa thì không chịu bỏ qua, tại sao trước đây hắn không nhận ra nàng lại bướng bỉnh khó đối phó vậy chứ?

“Ta muốn tắm rửa, nhưng trong phòng không có bồn tắm.” Một giọng nói hết sức tủi thân truyền vào: “Tam Thất nói chỉ có thể tắm trong nhà tranh kia, vừa lọt gió vừa không kín đáo… Ta có thể vào phòng huynh tắm không?”

Lâm Khinh Nhiễm nói xong cũng cảm thấy hai má có chút nóng lên, nhưng lại nghĩ đến bọn họ đều đã tr@n truồng đối mặt với nhau ở suối nước nóng rồi, chỉ mượn chỗ để tắm rửa một chút thì có thể có gì được.

Tam Thất ở phía sau trợn mắt há mồm, nam nữ khác biệt, Lâm cô nương cũng quá táo bạo rồi.

Ánh mắt Thẩm Thính Trúc tối sầm lại, nàng muốn vào phòng hắn tắm rửa? Nàng có biết mình đang nói cái gì hay không?

Lâm Khinh Nhiễm áp tai vào cửa nghe động tĩnh, lại nói: “Suốt cả đường đi ta đều chưa được tắm rửa kỹ càng một lần, toàn thân đổ mồ hôi vô cùng khó chịu.”

Tiếng nói nũng nịu đến mức khiến người khác xốn xang: “Nếu huynh không mở cửa, ta cũng chỉ có thể đến nhà tranh tắm, không biết có côn trùng hay không, cánh cửa kia nhìn cũng không chắc chắn lắm, cũng không biết có đóng chặt được không.” Nàng cũng không tin Thẩm Thính Trúc còn có thể tiếp tục thờ ơ.

Mặt Tam Thất sớm đã đỏ bừng, đây không phải là trêu chọc trắng trợn sao, Thế tử thanh tâm quả dục như vậy, ngay cả sống chết cũng đều xem nhẹ, nhất định sẽ không bị thủ đoạn này ảnh hưởng.

Trong phòng vẫn không có phản ứng, Lâm Khinh Nhiễm hung ác thầm nghĩ: “Vậy quên đi, Tam Thất phiền ngươi canh cửa hộ ta.”

Vừa dứt lời, Lâm Khinh Nhiễm chợt nghe thấy tiếng xe lăn lăn trên mặt đất từ trong phòng, hai mắt nàng sáng lên, hưng phấn nói với Tam Thất: “Đi lấy nước đến.” Sau đó lại hạ giọng nói: “Thuốc cũng mang đến đây.”

Tam Thất ngơ ngác “ồ ồ” hai tiếng, y cũng không ngờ Thế tử thực sự mở cửa.

Thẩm Thính Trúc mở cửa ra, thân ảnh của hắn hòa vào bóng đêm: “Chuyển bồn tắm vào phòng nàng đi.”

Chuyển bồn tắm đi, sau đó hắn lại định không ra khỏi cửa? Lâm Khinh Nhiễm không cho hắn có cơ hội này, nâng nâng cằm về phía Tam Thất: “Huynh nhìn cơ thể của Tam Thất, một mình y có thể nhấc nó lên được sao?”

Tam Thất nhìn thấy ánh mắt Lâm Khinh Nhiễm, vội vàng nói: “Đúng là ta không nhấc nổi, ta, ta đi lấy nước.”

Thẩm Thính Trúc không còn cách nào khác đành phải để nàng vào phòng.

“Đèn cũng không thắp, huynh không thấy tối sao?”

Lâm Khinh Nhiễm vừa bước vào phòng đã lập tức làm cho không khí nặng nề trong phòng hắn tan biến, bên tai hắn đều là giọng nói mềm mại và sống động của nàng.

Lâm Khinh Nhiễm tìm được mồi lửa trong bóng tối, thắp từng ngọn đèn lên, xong thì hài lòng gật đầu nói với Thẩm Thính Trúc: “Như vậy không phải tốt hơn nhiều sao.”

Ánh nến chiếu vào mặt hắn, Thẩm Thính Trúc khó chịu quay mặt sang một bên, không nhìn Lâm Khinh Nhiễm mà cầm một quyển sách lên tự xem.

Khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của hắn nửa ẩn nửa hiện trong ánh sáng ấm áp, dù vậy vẫn không cảm nhận được chút hơi ấm nào, cả người chìm trong cô độc, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng chậm rãi đến mức gần như không nghe thấy.

Nếu không tìm được vị thuốc kia, hắn thật sự sẽ chết, tim Lâm Khinh Nhiễm thắt lại, khó chịu đến không thở được.

Tam Thất chuẩn bị nước và mang thuốc đến thì lập tức xoay người rời đi.

Thẩm Thính Trúc đóng sách lại, liếc nhìn bát thuốc kia rồi bình tĩnh nói: “Ta đi ra ngoài.”

Lâm Khinh Nhiễm vội vàng chạy tới trước mặt ngăn cản hắn lại, ai biết được hắn muốn đi đâu: “Huynh, huynh không định trông cửa hộ ta?”

Thẩm Thính Trúc dùng vẻ mặt cổ quái nhìn nàng: “Nàng muốn ta ở lại?”

Trên mặt Lâm Khinh Nhiễm nhanh chóng hiện lên một tia xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì gật đầu.

Thẩm Thính Trúc nhìn nàng một lát rồi quay đầu nhìn sang bồn tắm bên cạnh, Lâm Khinh Nhiễm cũng nhìn theo, mặt thoáng cái đã đỏ bừng.

Bởi vì phòng không lớn, lại không có vách ngăn phòng tắm riêng, nên nàng muốn hắn ở lại chẳng khác nào muốn tắm rửa trước mắt hắn.

Trong nháy mắt Lâm Khinh Nhiễm đã ngơ ngẩn, bối rối mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Thẩm Thính Trúc cười nhẹ một tiếng thật khẽ, đồng thời thu mắt về, tiếp tục đẩy xe lăn ra ngoài.

Lâm Khinh Nhiễm vội vàng đặt tay lên vai hắn: “Huynh đừng đi.”

Trong tình cảnh này, nói những lời mông lung như vậy dễ làm cho người ta nghĩ đến một lời mời nào đó.



Lần nữa đối diện với đôi mắt thâm trầm của Thẩm Thính Trúc, Lâm Khinh Nhiễm biết rõ bây giờ hắn không có khả năng làm gì được mình, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ đến mức đầu ngón tay đều nóng bừng, rút bàn tay lại, chỉ vào bát thuốc trên bàn: “Nếu huynh muốn đi thì phải uống hết thuốc trước.”

Thoáng cái ánh mắt Thẩm Thính Trúc đã lạnh xuống, hắn lại đẩy xe lăn trở vào giữa phòng, bộ dạng bình tĩnh rõ ràng không có ý định rời đi.

“Nếu nàng không tắm thì quay về đi.”

Thẩm Thính Trúc biết chắc nàng sẽ không thật sự muốn hắn ở lại, đang đợi nàng mở miệng mời hắn ra ngoài.

Nhất thời Lâm Khinh Nhiễm đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Nàng siết chặt lòng bàn tay, Thẩm Thính Trúc như thế này, chẳng lẽ nàng chỉ có thể bị hắn gây khó khăn không thể làm gì sao, trong lòng nàng bốc lên một ngọn lửa ý chí chiến đấu nho nhỏ.

Lâm Khinh Nhiễm an ủi bản thân, cục diện hoang đường hơn bây giờ đều đã trải qua, có cái gì phải sợ hãi chứ, huống chi hiện tại hắn cũng không đứng lên được.

Lâm Khinh Nhiễm bình tĩnh lại, nhìn khắp xung quanh, đẩy giá áo gỗ lên phía trước bồn tắm, trải y bào của Thẩm Thính Trúc ra treo trên đó làm tấm che.

Thẩm Thính Trúc nhìn nàng làm xong mọi việc, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp.

Lâm Khinh Nhiễm đi ra phía sau giá áo gỗ, hít một hơi thật sâu, kéo nhẹ dây buộc trên y phục.

Đầu tiên là cởi ngoại sam, tiếp đến các lớp váy phía trong… Từng cái từng cái được treo lên giá áo, Thẩm Thính Trúc chỉ nhìn mà không nói một lời, cho đến khi suýt bị một chiếc áo lót rơi vào đầu, hắn mới dời mắt đi.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng tin là Lâm Khinh Nhiễm thực sự đến đây để bắt nạt và tra tấn hắn.

Tiếng nước bắn tung tóe khắp nơi khi nàng chìm vào nước truyền vào tai hắn, trong không gian tĩnh lặng thế này lại càng khiến cho hắn không cách nào bình tĩnh được.

Lâm Khinh Nhiễm không có nói dối, đã nhiều ngày qua nàng thật sự không được tắm rửa kỹ lưỡng, vừa ngâm mình vào nước chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái, sự lo lắng không yên vừa rồi cũng không còn, dù sao Thẩm Thính Trúc cũng không thấy gì.

Nàng lấy xà phòng bên cạnh, tạo bọt rồi từ từ chà xát cơ thể.

Tuy rằng Thẩm Thính Trúc không nhìn thấy, nhưng lại nghe rõ ràng, những gì nàng đang làm giờ phút này đều được hắn phác họa từng việc trong đầu.

Hắn lại cầm sách lên xem, nhưng mà qua một lúc lâu cũng chưa lật một trang nào.

Tính tình của Lâm Khinh Nhiễm là chỉ cần người khác lùi một bước, nàng có thể tiến mười bước, nói là được một tấc lại muốn tiến một thước cũng không quá đáng.

Nàng cảm thấy lần này mình đã thắng, đáy mắt đuôi mày đều vương ý cười.

Tắm rửa xong, Lâm Khinh Nhiễm mới phát hiện mình đã quên mang quần áo để thay, xiêm y của Thẩm Thính Trúc treo đều sạch sẽ, nàng suy nghĩ rồi nói: “Nhị biểu ca, ta không mang theo quần áo, có thể mặc tạm của huynh không?”

Thẩm Thính Trúc đóng sách lại, nhíu mày: “Tùy nàng.”

Mặc thêm áo choàng rộng thùng thình, thắt nút lại, Lâm Khinh Nhiễm lấy khăn lau khô tóc, con ngươi xoay chuyển giảo hoạt, lại buông tay xuống, cứ để tóc ướt như vậy đi ra từ sau giá gỗ.

Thẩm Thính Trúc liếc nhìn nàng một cái, nhíu mày nói: “Sao lại không chịu lau khô tóc.”

Lâm Khinh Nhiễm làm nũng nói: “Không ai giúp ta lau, thôi thì cứ để vậy đi, dù gì trời cũng không lạnh, nên chắc sẽ không cảm lạnh đâu.”

Sao Thẩm Thính Trúc lại không nhận ra nàng đang có chủ ý gì chứ, nàng biết rõ tâm tư của hắn, sau đó khéo léo bắt chẹt hắn, nhưng hắn vẫn không khống chế được rơi vào bẫy của nàng.

Hắn bưng bát thuốc trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, có chút bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cũng không còn sớm, đừng quậy nữa.”

Ba chữ kia đong đầy sự dung túng làm cho trái tim Lâm Khinh Nhiễm phát run, nàng đặt chiếc khăn vào tay Thẩm Thính Trúc: “Vậy huynh lau giúp ta đi.”

Thẩm Thính Trúc cụp mắt nhìn chiếc khăn trong tay: “Nàng đừng được nước lấn tới.” Hắn nói một câu không nghe ra vui giận như vậy.

Lâm Khinh Nhiễm nói một cách đương nhiên: “Ta đã nói là ta đến đây là để ức hiếp huynh mà.”

Nàng tìm được một cái ghế nhỏ trong góc phòng, đặt nó trước người hắn rồi ngồi xuống.

Thẩm Thính Trúc nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của nàng, sự yêu thương khiến trái tim hắn trở nên mềm nhũn, hắn đã muốn buông tay, tại sao nàng còn cố tình đến trêu chọc hắn.

Giờ phút này hắn biết rõ mình nên quát lớn để nàng đi khỏi, nhưng tay lại không thể kháng cự cầm lấy tóc nàng, chậm rãi lau khô.

Mấy ngày nay Lâm Khinh Nhiễm đều không được nghỉ ngơi tử tế, được động tác mềm nhẹ hòa với mùi thuốc thoang thoảng vây lấy, nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đầu nàng từng chút từng chút tựa trên đùi hắn.

Lâm Khinh Nhiễm lập tức nhớ vết thương trên đùi hắn, nhưng đại biểu ca từng nói với nàng, Thẩm Thính Trúc để tâm nhất là việc người bên ngoài đối xử khác biệt với hắn.

Nàng nhẹ nhàng di chuyển đầu, tìm một tư thế thoải mái tránh đi vết thương trên đùi hắn, cảm giác được Thẩm Thính Trúc cứng đờ người, nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Không đến mức ta dựa một chút cũng không được chứ.”

Lúc nàng ngẩng đầu lên, đầu gần như vẫn đặt trên chân hắn, Thẩm Thính Trúc dùng tay lau tóc thay nàng từng chút một, thờ ơ nói: “Ta có đuổi nàng sao?”

“Quay đầu lại, đừng lộn xộn.” Hắn khẽ mắng.

Lâm Khinh Nhiễm ngoan ngoãn quay lại, nhắm mắt lại thản nhiên để hắn phục vụ mình.

Cơn buồn ngủ dần dần nhiều thêm, tiếng hít thở cũng trở nên ổn định nhẹ nhàng hơn.

Thẩm Thính Trúc vẫn gập ngón tay vuốt v e mái tóc nửa khô của nàng, giống như thế nào cũng sẽ không chán, không mệt.

Ánh mắt hắn gần như nhìn nàng một cách tham lam, chỉ có khi nàng ngủ, Thẩm Thính Trúc mới dám bộc lộ những tình cảm bị kìm nén của mình.

Một kẻ sắp chết như hắn, sao dám có những yêu cầu xa xỉ đối với nàng.

Những ngón tay dài chậm rãi vuốt v e gò má nàng, nhẹ nhàng đến mức chỉ sợ sẽ làm phiền nàng, sau khi giãy giụa, cuối cùng hắn cúi người xuống đặt một nụ hôn thật khẽ lên sườn mặt nàng, không có chút tà niệm, chỉ có vô vàng quyến luyến đến mức không tan được.

Quả thật Lâm Khinh Nhiễm có ngủ, nhưng lại không sâu lắm, lúc Thẩm Thính Trúc đến gần thì nàng đã lập tức tỉnh lại.

Sau đó, má nàng bị một cảm xúc nhẹ nhàng như lông chim đảo qua, mang theo một chút lạnh lẽo và run rẩy.

Lâm Khinh Nhiễm nín thở, trong lúc nhất thời nhịp tim đập hỗn loạn, nàng lặng lẽ nắm chặt bàn tay đang đặt trên chân, ngay cả tóc cũng run rẩy theo.