Biểu Muội Khó Thoát

Chương 56




Lâm Khinh Nhiễm sững sờ, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, thở ra từng hơi mỏng manh.

Thời gian không đến một năm, thế nào là thời gian còn không đến một năm, nói rõ một chút đi.

Lâm Khinh Nhiễm mấp máy môi, lại phát hiện một âm tiết cũng không phát ra được, sao nàng nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của đại biểu ca.

Nhưng, đó là Thẩm Thính Trúc.

Nàng hy vọng Thẩm Kỳ chỉ đang nói giỡn, nhưng nàng biết Thẩm Kỳ không phải là người không biết chừng mực như thế. Người có thể làm loại chuyện vui đùa này chỉ có thể là Thẩm Thính Trúc, đúng, không phải hắn lại bày ra chuyện gì để hù dọa người khác nữa chứ.

“Ta, ta đã từng thấy hắn dùng một cước đá bay người khác, hắn… còn cầm kiếm.” Lâm Khinh Nhiễm rối như tơ vò, nói năng lắp bắp không thông thuận, trong đầu nàng đều là gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Thẩm Thính Trúc khi nàng rời đi.

Thu Chỉ chưa từng thấy Lâm Khinh Nhiễm như thế này bao giờ, cũng không biết nguyên do trong đó, nên nhẹ giọng gọi: “Tiểu thư.”

Lâm Khinh Nhiễm chợt mím chặt môi, nhìn thẳng vào Thẩm Kỳ.

Thẩm Kỳ khẽ thở dài: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”

Trong đình thủy tạ, hai người ngồi đối diện nhau hồi lâu, làn gió thổi vào người thật ấm áp, nhưng Lâm Khinh Nhiễm lại không hề cảm nhận được.

Lời nói của Thẩm Kỳ từ ​​từ gián đoạn trôi vào tai nàng——

“Năm ấy gặp chuyện không may đệ ấy cũng chỉ mới chín tuổi.”

“Lúc được cứu trở về, mọi người đều tuyệt vọng.”



“Hắn cố tỏ ra ổn để mọi người được yên tâm, nhưng thật ra hắn đã lén đổ bỏ thuốc đi, ta biết rõ hắn chán ghét phải sống như vậy, trở nên tiêu cực, chán ghét bản thân… Cho đến khi muội đến phủ, hắn chính miệng nói với ta hắn muốn đứng lên.”

Trong mắt Thẩm Kỳ phủ một tầng ảm đạm: “Nếu không phải hắn đi du hành với Tạ Hoài gặp phải thích khách, hắn thật sự có thể hồi phục.”

Những lời tiếp theo, Lâm Khinh Nhiễm không biết mình đã nghe được nhiều hay ít, trong đầu nàng ong ong từng đợt. Nàng dùng tay siết chặt trái tim, móng tay đâm vào da thịt cũng không phát hiện, khi nàng đột nhiên buông lỏng tay, cơn đau đớn kia mới truyền đến.

Đôi mắt nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt hồ, căng tràn chua xót không chịu nổi, không phải vì đau, mà là vì nàng biết Thẩm Thính Trúc không phải đi du ngoạn cùng Tạ Hoài… Hắn là vì cứu nàng.

Hắn biết rõ hậu quả, nhưng vẫn bất chấp mạng sống, lê thân thể loạng choạng không vững xuất hiện trước mặt nàng.

Hắn cõng nàng đi từng bước một, dùng chính đôi chân bị tra tấn nhiều lần, liên tiếp bị bẻ gãy rồi nối lại kia, mà hiện tại hắn đã gần như không thể đứng lên, thậm chí, hắn sẽ chết.

Nàng khẽ chớp mi, trong nháy mắt tầm nhìn đã bị nước mắt làm mờ đi, hắn khi dễ nàng lâu như vậy, một kẻ ác như vậy, sẽ chết… Kẻ ác không phải nên sống ngàn năm, sao hắn có thể chết được.

“Ta nói điều này không phải mong muội tha thứ cho hắn, thật ra, ta cũng không muốn đến làm phiền muội.” Thẩm Kỳ nhíu chặt mày nói: “Nhưng bây giờ hắn lại trở về dáng vẻ trước kia, không chịu uống thuốc, thậm chí còn không chịu để Vệ tiên sinh chữa trị.”

“Nếu điều trị tốt, hắn có thể có nhiều thời gian chờ chúng ta tìm được Linh Ngọc Thảo, nhưng nếu cứ như vậy, đừng nói là một năm, nữa năm hắn cũng chưa chắc đã có thể chịu đựng được.”

“Vậy.” Lâm Khinh Nhiễm lo lắng đến mức đứng lên: “Vậy huynh giữ hắn lại rồi rót hết thuốc vào! Dù sao hiện tại hắn cũng không phản kháng được, không chịu uống thuốc chữa trị đàng hoàng, hắn sợ bản thân chết không đủ nhanh sao?”

Lời lẽ thô lỗ làm cho Thẩm Kỳ sửng sốt, hắn nhìn khóe mắt ướt đẫm của Lâm Khinh Nhiễm, nói: “Vô ích thôi, giờ phút này hắn không còn niềm tin để sống, cho nên ta không còn cách nào mới phải đến tìm muội, hy vọng muội có thể khuyên hắn.”

Lâm Khinh Nhiễm khó chịu vì hắn bắt nạt mình, bây giờ nghĩ lại vẫn hận không thể cắn đứt yết hầu hắn như cũ, nhưng… hắn phải còn sống mới có thể cắn được.

“Muội, bây giờ muội sẽ đi nói với phụ thân, rồi thu dọn đồ đạc.” Lâm Khinh Nhiễm vừa nói vừa chạy ra khỏi đình thủy tạ: “Huynh chờ muội.”



Lâm Khinh Nhiễm nói năng mơ hồ, Lâm lão gia chỉ nghe được một nửa liền xua tay: “Được rồi, không cần nói nữa, ta không đồng ý.”

“Phụ thân!” Lâm Khinh Nhiễm giậm chân: “Người trở nên vô lý như vậy từ khi nào?”

“Con cũng nói Thế tử sống không được bao lâu.” Lâm lão gia bảo người hầu đóng cửa lại, sau đó mới nói tiếp: “Con đi nếu có tác dụng thì không sao, còn bằng ngược lại, ai biết Hầu phủ có giận chó đánh mèo hay không.”

“Nhưng mà.”

Không đợi Lâm Khinh Nhiễm biện bạch, Lâm lão gia lại nói: “Con cũng biết Thế tử có ý với con?”

Lâm Khinh Nhiễm không ngờ ông lại đột nhiên nói ra lời này, mặt nàng đỏ lên, ấp úng nói: “Không, không biết.”

Lâm lão gia chỉ đầu nàng, thở dài một hơi: “Con nói xem con đã bao nhiêu tuổi rồi, sao bản thân lại còn không biết?” Thấy mình càng nói càng xa, Lâm lão gia quay lại câu chuyện: “Cô cô con đã sớm đưa tin tới, nói đại phòng có ý muốn kết thân với chúng ta, vất vả lắm bà mới đùn đẩy được. Con còn muốn ngốc nghếch mà tự đưa mình vào, nếu lần này con đi bọn họ không buông tha, phụ thân phải đi đâu đòi lại nữ nhi đây?”

Lúc này Lâm Khinh Nhiễm mới biết còn có chuyện này, Thẩm Thính Trúc thật sự muốn cưới nàng.

Hắn đột nhiên biến mất, ngày nàng rời đi có đến tìm, hắn còn cố ý nói như vậy đều là bởi vì biết mình sắp chết, trong lòng Lâm Khinh Nhiễm dâng trào nỗi buồn.

“Vốn chỉ là một con ma ốm, bây giờ lại sắp chết.” Lâm lão gia tự mình nói xong còn tức giận: “Còn dám tới cửa tìm con, ai biết hắn có tâm tư gì chứ.”

Lâm Khinh Nhiễm thấy ông cứ không đồng ý, vội lo lắng nói: “Người đã nói là ma ốm, thì có thể có tâm tư gì được?”

“Những chuyện như xung hỉ này, ở nơi phú quý như vậy ta còn hiếm lạ sao?”

“Thế tử hắn sẽ không.” Nếu như vậy, ngay từ đầu Thẩm Thính Trúc sẽ không để nàng rời đi.

“Còn dám tranh cãi.” Lâm lão gia bình thường không dễ tức giận với nữ nhi mình, bây giờ lại không thể kiềm chế được cơn giận đang dâng trào: “Hắn dám bắt nạt con suốt đường đi như vậy, còn có việc gì không làm được.”

Lâm Khinh Nhiễm ngạc nhiên, sao phụ thân lại biết chuyện này, nàng xoay người nhìn về hướng Thu Chỉ.

Thu Chỉ vội vàng cúi đầu, vừa mới nghe được một nửa nàng ta liền cảm thấy có gì đó không đúng, liền mượn cớ đi lấy trà chạy đến báo cho lão gia.

Lâm lão gia nói dứt khoát: “Tóm lại, ta sẽ không đồng ý cho con đi.”

Ông phất tay: “Đưa tiểu thư về phòng.”



Lâm Khinh Nhiễm không còn cách nào khác đành phải theo người hầu trở về Vụ Nguyệt Các, khi bước vào đình, nàng vẫy nhẹ chiếc áo choàng tơ tằm đang khoác trên tay, nắm một đầu làm bộ như muốn đánh vào người Thu Chỉ, buồn bực nói: “Cho ngươi mách lẻo.”



“Tiểu thư.” Thu Chỉ sửa sang lại y phục cho nàng thật tốt: “Nô tỳ cảm thấy lão gia nói như vậy một chút cũng không sai, chuyện này trốn còn không kịp, sao tiểu thư còn ngốc nghếch muốn đi.”

Lâm Khinh Nhiễm không biết phản bác thế nào, xoay người đi vào phòng: “Ngươi thì biết cái gì?”

Thu Chi đi theo phía sau hỏi: “Tiểu thư, người thích vị Thế tử đau bệnh kia sao.”

Nàng ta chưa từng thấy qua tiểu thư vội vàng muốn đi gặp một người nam tử nào như vậy.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Lâm Khinh Nhiễm trợn tròn mắt, sao nàng có thể thích hắn được, chỉ là vì hắn đã cứu nàng, hơn nữa hắn sắp chết nên đương nhiên nàng phải giúp đỡ.

“Ai nha, ngươi cũng không hiểu.” Lâm Khinh Nhiễm bực bội lắc lắc chiếc áo choàng tơ tằm: “Ngươi đi tìm Nguyệt Ảnh đến đây.”

Sau khi biết Thẩm Kỳ tới phủ, Nguyệt Ảnh liền đoán được Lâm Khinh Nhiễm đã biết sự thật, cho nên khi nàng hỏi cũng không giấu giếm, chuyện này cũng không tính là làm trái lệnh của Thế tử.

“Vậy là mọi người đều biết à?”

Nguyệt Ảnh gật đầu: “Chỉ có tiểu thư không biết thôi, Thế tử không muốn cho người biết.”

Lâm Khinh Nhiễm chưa từng tức giận như vậy, nếu lần này không phải đại biểu ca đến đây, hắn muốn gạt nàng cả đời phải không?

Trong lòng nàng đang có bừng bừng lửa giận không chỗ phát tán, Lâm Khinh Nhiễm cầm lấy tách trà đập lên bàn: “Bây giờ ngươi là nha hoàn của ta, vậy mà ngươi dám giấu giếm ta lâu như vậy, cuối cùng là người nghe lệnh của ai?”

Nguyệt Ảnh nói: “Ngoại trừ không thể tiết lộ việc gì liên quan đến Thế tử, nô tỳ đều nghe theo tiểu thư.”

Vậy vẫn là nghe theo hắn, hắn đúng là mưu tính thật giỏi.

Nàng nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Nguyệt Ảnh, lạnh lùng nói: “Ngươi còn gạt ta chuyện gì nữa?”

Nguyệt Ảnh thật sự không muốn giấu giếm nữa, tiểu thư nên biết Thế tử đã làm gì cho nàng: “Từ khi tiểu thư rời Kinh, Thế tử liền đi theo bảo hộ suốt dọc đường, chỗ ăn chỗ nghỉ đều là do Thế tử sắp xếp, cho đến một tháng trước khi rời đi người vẫn luôn ở trong Tạ phủ.”

Khó trách nàng vẫn luôn ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, không phải ảo giác.

Dùng những lời nói quá đáng để chọc nàng tức giận, lại âm thầm đi theo nàng, Lâm Khinh Nhiễm đột nhiên cảm thấy dù Thẩm Thính Trúc có làm gì thì nàng cũng sẽ không ngạc nhiên nữa.

Hiện giờ nàng thầm nghĩ khi gặp lại thì sẽ tính toán với hắn từng khoản một.

Nhưng phụ thân đã ra lệnh cho người canh giữ Vụ Nguyệt Các, hai ngày sau khi nàng vất vả mới có thể ra ngoài thì mới biết được Thẩm Kỳ đã rời đi.

Khi dùng bữa, Lâm Khinh Nhiễm mất hồn mất vía dùng đầu đũa gắp từng hạt cơm cho vào miệng, không cảm nhận được mùi vị gì, khó có thể nuốt xuống.

Nàng không khỏi nhớ đến lời đại biểu ca nói, Thẩm Thính Trúc ăn cái gì cũng đều không nếm được mùi vị, sao hắn có thể nuốt trôi thức ăn chứ, khó trách hắn lại thích nhìn nàng ăn cơm như vậy.

Cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng biết vì sao hắn luôn mang theo kẹo bên mình, lại chưa bao giờ ăn, không phải hắn sợ nếm không được vị ngọt, nhưng mỗi lần đều hỏi nàng có ngọt không.

Trong lòng nàng có chút chua xót đắng chát, buông đũa xuống, lại đi tìm Lâm lão gia.

Trong thư phòng, Lâm lão gia đang cùng Lâm Chiêu thảo luận chuyện gì đó, bị hai vị phụ huynh nhìn qua, Lâm Khinh Nhiễm cũng không vội mở lời, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý, dứt khoát thay đổi cách nói.

Nàng dịch chuyển đến bên cạnh phụ thân và ca ca, giả vờ nói: “Phụ thân, ta đã suy nghĩ, không thể để hắn bắt nạt con một cách vô ích, thừa dịp hiện giờ hắn đang bệnh, con nên ức hiếp lại mới phải.”

Lâm lão gia gằn giọng một tiếng, nói không chút lưu tình: “Con là nữ nhi của ta, chỉ một cái chớp mắt ta đã biết con có ý định gì rồi.”

Bất luận Lâm Khinh Nhiễm quấn lấy ông thuyết phục như thế nào cũng vô dụng, sau đó tính tình ầm ĩ của nàng nổi lên, lầm bầm nửa thật nửa giả khóc lên.

Lâm lão gia lại thở dài bất lực: “Con nói xem con như vậy là muốn làm gì?”

Lâm Chiêu có chút trầm ngâm nhìn nàng, trong lòng cũng có suy đoán: “Ta sẽ cố gắng tìm ra vị thảo dược chữa bệnh kia, muội đừng quan tâm đ ến việc này nữa, về những chuyện khác, nếu hắn có thể hồi phục lại nói sau.”

Ngay cả ca ca cũng nói như vậy, chính là thật sự không để cho nàng đi, Lâm Khinh Nhiễm cũng đã hiểu rõ, quay người rời đi.

Nàng dẫn theo Nguyệt Ảnh rời phủ, cũng không có đi nơi khác mà là đến Tạ phủ.

Khi Tạ Hoài biết Lâm Khinh Nhiễm đến đây, liền bỏ văn kiện trên tay xuống vội vàng đi ra ngoài đón nàng.

Đây là lần đầu tiên Lâm Khinh Nhiễm chủ động đến tìm y, y thật sự rất vui mừng, vì vậy mà bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, khi đi đến ngoài phòng khách lại phủi phủi y phục rồi mới bước vào.

“Khinh Nhiễm.”

Nghe được tiếng nói, Lâm Khinh Nhiễm ngẩng đầu: “Tạ Hoài.”

Tạ Hoài nhìn thấy nàng mất tự nhiên đến nắm chặt tay, trong lòng y tràn ngập mềm mại, sai người dâng điểm tâm lên, cười hỏi: “Sao bỗng nhiên lại đến đây? Mấy ngày nay ta thật sự bận quá, nếu không đã đến tìm muội rồi.”

“Ta.” Lâm Khinh Nhiễm cụp mắt xuống, nàng vốn định khách sáo vài câu, nhưng lại không biết nói cái gì, liền trực tiếp hỏi: “Thế tử có phải từng ở lại đây không?”

Nụ cười trên mặt Tạ Hoài nhạt đi, nhìn đôi tay vẫn đang nắm chặt của nàng: “Từng ở một thời gian.”

“Còn có khi ở quán trà, có phải hắn cũng ở đó hay không?” Lâm Khinh Nhiễm hỏi thật nhỏ nhẹ, nhưng ngữ khí lại rất cấp bách.

Chút vui mừng của Tạ Hoài càng nhạt dần, nàng đến để chất vấn y, y lời ít ý nhiều mà nói: “Phải.”

Cho dù đã sớm biết sự thật, Lâm Khinh Nhiễm cũng không biết nàng tới hỏi để làm gì, nàng mím môi hỏi: “Ta có thể đến xem viện mà hắn ở hay không?”

Tạ Hoài đứng lên rất nhanh nhưng vẫn duy trì phong độ: “Đi theo ta.”

Lâm Khinh Nhiễm theo y đi vòng qua hoa viên đến một viện nhỏ không có người ở, người hầu cũng không quét dọn nhiều, lá rụng trên mặt đất tích tụ thành từng lớp, trong trẻo yên tĩnh nhưng rất lạnh lẽo.

Trong viện đặt một cái ghế nằm, có phải Thẩm Thính Trúc mỗi ngày đều ngồi ở chỗ này không, nàng nhìn bức tường cao ngất đằng kia, phía sau là Vũ Nguyệt Các của nàng, con diều lần đó cũng là bay từ nơi này đến.

Cuối cùng nàng vẫn không biết gì.

“Huynh có thể giúp ta đến Kinh thành được không?” Nàng thật sự đã hết cách, chỉ có thể tìm Tạ Hoài nhờ giúp đỡ.

Sự cường thế ẩn dưới bề ngoài dịu dàng của Tạ Hoài cuối cùng cũng lộ ra: “Khinh Nhiễm, ta không có độ lượng lớn như vậy.”



Lâm Khinh Nhiễm sửng sốt, nàng đã mơ hồ đoán được tâm tư của Tạ Hoài, nhưng y không nói nàng cũng xem như không biết.

Tạ Hoài nở nụ cười: “Muội đến đây cầu xin ta, ta đoán là Lâm bá phụ không đồng ý, ta cũng không thể đồng ý với muội.” Y nói chi tiết với Lâm Khinh Nhiễm: “Ta nghĩ muội cũng đã biết tình huống hiện tại của Thẩm Thính Trúc, ta cũng có thể hiểu sự băn khoăn của Lâm bá phụ và cũng đồng ý với điều đó, cho nên ta không thể đáp ứng với muội được, ngoài ra ta cũng có tư tâm của mình.”

Y nhìn chằm chằm Lâm Khinh Nhiễm: “Sao ta có thể đưa muội đến bên cạnh hắn được.”

Y đã đến chậm một bước thì càng không thể lùi được.

Gần như Lâm Khinh Nhiễm ở trước mặt Tạ Hoài chạy trối chết trở về Lâm phủ.

Đã nhiều ngày trôi qua, nàng thực sự không nghĩ ra cách nào để rời đi, nàng bước vô định thong thả đi trong viện, tóm lấy cành lá nắm vào tay.

Đột nhiên, một bóng đen lao đến trước mặt nàng, Lâm Khinh Nhiễm kinh hãi lùi lại nửa bước, Nguyệt Ảnh đứng bên nhanh chóng nhảy lên chắn trước mặt nàng, khi nàng thấy rõ khuôn mặt của Mạc Từ thì khiếp sợ nói: “Mạc hộ vệ?”

Mạc Từ mặc y phục dạ hành đen, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người phía sau Nguyệt Ảnh: “Ta thật không thể tưởng tượng được Lâm cô nương lại có thể vô tình như vậy.”

Thế tử vì cứu nàng ngay cả tính mạng cũng sắp mất đi, y nghĩ sau khi Đại thiếu gia đến đây, Lâm Khinh Nhiễm biết được tình hình ít nhất cũng sẽ đến gặp mặt Thế tử một lần, nhưng trước sau vẫn không đợi được người.

Nguyệt Ảnh thấy vẻ mặt của y khác thường, khẳng định: “Huynh đến đây một mình.”

“Ngươi lui ra.” Mạc Từ lạnh lùng nói: “Thuộc hạ to gan, mời Lâm cô nương đi cùng ta một chuyến.”

Tuy miệng y nói mời, nhưng lại không có chút ý mời nào, hôm nay dù có trói thì y cũng phải trói Lâm Khinh Nhiễm đi.

“Mạc hộ vệ không phải phụng mệnh của Thế tử, vậy thứ cho Nguyệt Ảnh không thể để huynh mang tiểu thư đi.”

Hai người đối chọi gay gắt, Lâm Khinh Nhiễm vẫn im lặng nãy giờ mới yếu ớt mở miệng, nàng có chút sợ Mạc Từ lúc này, từ phía sau Nguyệt Ảnh thò đầu ra: “Ngươi muốn bắt cóc ta đi, đi gặp Thẩm Thính Trúc?”

Mạc Từ không mở miệng, Lâm Khinh Nhiễm nói: “Vậy ngươi chờ ta quay về phòng lấy hai bộ y phục, ta còn muốn viết một phong thư để lại cho phụ thân, bằng không ông sẽ rất lo lắng.”

Mạc Từ nhíu mày, nàng đang làm cái quái gì vậy?

Lâm Khinh Nhiễm vừa đi vừa nói, còn không ngừng quay đầu lại: “Ngươi tuyệt đối đừng bỏ đi, đợi ta.”

Mạc Từ hoàn toàn choáng váng, không phải Lâm Khinh Nhiễm nên không chịu mới phải hay sao?

Lâm Khinh Nhiễm lo lắng nói với Nguyệt Ảnh: “Không cho ngươi ngăn cản y.”



Sau khi rời khỏi Giang Ninh, Thẩm Thính Trúc liền đến sống trong căn nhà tranh của Vệ tiên sinh, hắn thực sự không muốn đối mặt với bầu không khí áp lực cả ngày trong phủ, cùng với khuôn mặt tang thương hốc hác của mẫu thân.

Thà rằng ở nơi này thoải mái tự do.

Hắn đẩy xe lăn ngồi vào sau thư án, cầm bút chấm màu để vẽ tranh.

Do quá mức tập trung cho nên không nhận ra có người bước vào.

Mãi đến khi đặt bút xuống nghỉ ngơi, mới thấy Hoàng Thượng đã ngồi bên cạnh từ khi nào.

Thẩm Thính Trúc mỉm cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Năm giác quan của thần càng ngày càng kém.”

Thái độ không chút để tâm bàn thân như vậy làm cho sắc mặt Hoàng đế cũng nặng nề: “Trẫm còn tưởng ngươi không biết tình trạng cơ thể của mình, Vệ tiên sinh nói ngươi không chịu phối hợp.”

Thẩm Thính Trúc từ chối cho ý kiến.

Hoàng Đế nói: “Phía a tỷ của ngươi Trẫm vẫn giấu diếm, ngươi còn như vậy, chẳng lẽ muốn Trẫm hạ chỉ lệnh ngươi uống thuốc sao?”

“Hay là Hoàng Thượng hạ chỉ cho thần khỏi hẳn đi.”

Nói đến đây, mọi người đều trầm mặc.

Hoàng đế nheo mắt, tầm mắt đảo qua bức họa đang cuộn tròn trên bàn: “Nếu ngươi thực sự thích nàng, Trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn.”

“Không cần, không thích.” Thẩm Thính Trúc cuộn khép lại bức họa, loại lý do từ chối này chính hắn cũng không tin, nên không trông cậy Hoàng Thượng sẽ tin: “Nhà tranh đơn sơ, xin Hoàng Thượng bãi giá trở về.”



Gấp gáp lên đường ngày đêm, lúc trước khi đến Kinh thành phải mất một tháng đi đường, lần này lại không đến mười ngày.

Sau khi xuống xe, Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy toàn thân như muốn rã rời, từ bé nàng đã được nuông chiều, từ trước đến nay cũng chưa từng chịu khổ đến như vậy, nhưng tốt hay xấu nàng cũng đều nhịn xuống.

Nhà tranh nằm ở khe núi sâu, chờ khi nhìn thấy ngôi nhà tranh tồi tàn trước mặt, cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng không thể nhấc được khóe miệng.

“Hắn ở chỗ này?”

Nhưng khi nàng xoay người lại thì không thấy bóng dáng của Mạc Từ và Nguyệt Ảnh, hay người họ bỏ nàng mà chạy?!

Sau khi bình tĩnh lại, nàng đi về phía trước đặt tay lên hàng rào tre trước sân, lòng ngực cứ đập thính thịch mãi, nàng cong cong đầu ngón tay.

Cũng đã đến đây rồi, bây giờ lùi bước thì có ích gì, Lâm Khinh Nhiễm lặng lẽ hít sâu.

Một tiếng “Két ——” vang lên dọa đám chim chóc trên cành kinh hãi bay lên, nhưng người trong sân dường như không hề phát hiện ra bất thường.

Y phục đơn giản rộng thùng thình phác họa rõ thân hình của hắn, xương bả vai lộ ra bên ngoài, thân hình đã gầy đến mảnh khảnh như vậy rồi.

Thời tiết khô nóng nhưng trên đùi hắn vẫn đắp một tấm thảm, Tuyết Đoàn ghé vào trên đùi hắn, bàn tay tái nhợt như có như không mà vuốt v e nó.

Mây lặng gió thổi khe khẽ, mọi thứ mờ ảo dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Đôi mắt Lâm Khinh Nhiễm vô cùng chua xót, nàng vội vàng lau đi hơi nước vừa mới tích tụ.

Tuyết Đoàn lười biếng nằm úp sấp, nhìn thấy nàng liền kêu meo meo một tiếng rồi đứng dậy. Thẩm Thính Trúc nhấc gáy nó lên: “Được rồi, lộn xộn cái gì?”

Thẩm Thính Trúc ngước mắt lên rồi lại hạ xuống, sau đó lại chớp mắt, bàn tay đang vuốt v e cơ thể Tuyết Đoàn đột nhiên dừng lại.