Biểu Muội Khó Thoát

Chương 52




Ánh nến trong Thanh Ngọc Các tỏa sáng ấm áp, Lâm Khinh Nhiễm ngồi khoanh chân trên giường, y phục ướt sũng trên người cũng đã sớm được thay ra, mái tóc đen nhánh cũng được hong khô buông xõa trên vai, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nét lo sợ thì gần như đã lấy lại tinh thần.

Có lẽ loại thuốc mà Thẩm Thính Trúc cho nàng uống đã phát huy tác dụng, nếu không hôm nay gặp phải chuyện như vậy, chỉ sợ hơn mười ngày nàng cũng chưa xuống khỏi giường được.

Nguyệt Ảnh bưng canh gừng đến, múc một muỗng đưa đến bên miệng nàng: “Tiểu thư nhân lúc canh gừng còn nóng mau uống đi.”

“Ta tự mình uống.” Lâm Khinh Nhiễm cầm bát lên nhấp một ngụm.

Canh gừng được nấu rất đặc, chỉ uống một ngụm mà đã thấy cổ họng nóng ran, lần này hiếm thấy Lâm Khinh Nhiễm không có làm nũng, chậm rãi vừa uống từng ngụm canh gừng vừa hỏi Nguyệt Ảnh về chuyện thích khách.

Nguyệt Ảnh tức giận nói: “Bọn thích khách này đến vì Tạ Hoài, lần này tiểu thư phải chịu tai bay vạ gió.”

Những thích khách đó ra tay tàn nhẫn, đến để lấy mạng người, hiện tại Lâm Khinh Nhiễm nghĩ lại thì trong lòng vẫn thấy sợ hãi: “Hai người các ngươi có bị thương không?”

Nguyệt Ảnh lắc đầu, Tạ Hoài trúng một kiếm, nhưng cũng là y đáng đời, Nguyệt Ảnh không định nói chuyện này cho Lâm Khinh Nhiễm biết.

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, lại nhấp một ngụm canh gừng nữa, đầu lưỡi li3m sạch phần canh gừng dính lên môi, một lát sau mới ngập ngừng hỏi: “Thế tử… thế nào rồi…?”

Vẻ mặt vừa rồi của hắn trông cực kỳ không ổn, lúc cõng nàng trên lưng bước chân cũng lảo đảo không vững, hay là bị thương rồi.

Cổ họng Nguyệt Ảnh nghẹn ngào một chút, vội vàng cụp mắt xuống nói: “Tiểu thư không cần lo lắng, Thế tử không sao.”

“Ta đương nhiên là không lo lắng.” Lâm Khinh Nhiễm lại uống thêm một ngụm canh gừng, lần này uống có chút gấp gáp khiến nàng suýt nữa bị sặc.

Nguyệt Ảnh đỡ nàng nằm xuống: “Tiểu thư vừa bị kinh sợ, mau nghỉ ngơi sớm đi.”

Quả thật Lâm Khinh Nhiễm cũng rất mệt mỏi, nàng kéo chăn lên che mắt, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Sau khi tắt đèn, mọi thứ trong Thanh Ngọc Các đều trở nên yên tĩnh, trái lại bên trong Viễn Tùng Cư đèn đuốc vẫn sáng trưng, mỗi người đều căng thẳng.

Trong đại sảnh, Hầu gia đang ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt trang nghiêm pha lẫn sự lạnh lẽo tức giận khiến người ta không dám nhìn thẳng vào. Tần thị không còn tâm trạng quan tâm phu quân bà ấy ở phía sau có dáng vẻ gì, chỉ còn biết gạt nước mắt chờ đợi, lúc người hầu truyền tin đến bà ấy suýt nữa ngất đi.

Mạc Từ quỳ trên mặt đất, tự trách và hối hận làm cho y hồi lâu không nói được lời nào.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Thế tử vẫn còn đang mê man, Vệ tiên sinh đang châm cứu chữa trị cho hắn.

Trong lòng Tần thị vô cùng đau xót: “Sao thằng bé lại không phân biệt nặng nhẹ như vậy chứ, sao lại đi săn với Tạ Hoài kia vào lúc này, nó không nghĩ đến hậu quả sao. Bây giờ… bây giờ…” Tần thị nghẹn ngào đến nỗi không nói được nữa, nghiêng đầu rơi lệ.

Tấm màn vải nặng nề được vén lên, Tần thị miễn cưỡng đứng dậy, sắc mặt Hầu gia vẫn lạnh lùng như trước, nhưng tay đặt trên thành ghế đã siết thật chặt, ông ấy trầm giọng hỏi: “Vệ tiên sinh, thế nào rồi?”

Tuổi của Vệ tiên sinh đã cao, hao tâm tổn sức trong thời gian dài làm cho gương mặt ông ấy trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi, dược đồng đưa khăn nhỏ cho ông ấy lau nhưng Vệ tiên sinh lại khoát tay: “Lão phu không dám giấu diếm Hầu gia và phu nhân, Thế tử đã trúng độc nhiều năm, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại, những năm qua đều phải dựa vào thuốc mới áp chế được. Muốn dùng gốc thảo dược lâu năm kia nhất định phải kích phát toàn bộ tàn độc trong cơ thể ra, mà hiện giờ độc tố còn chưa tiêu tan, lúc này Thế tử lại bị hàn khí trong hồ xâm nhập, còn nhiều lần sử dụng nội lực…”

Môi Vệ tiên sinh đều run rẩy: “Hầu gia thứ cho lão phu vô năng.”

Đôi mắt Tần thị tối sầm, đột nhiên cất cao giọng nói: “Ý của Vệ tiên sinh là gì, y thuật của ông cao siêu như vậy…”

Hai mắt Hầu gia đỏ bừng, vừa cầm tay Tần thị vừa quát bà ấy: “Bà bình tĩnh một chút.”

Tần thị làm sao có thể bình tĩnh được, con trai bà ấy còn nằm ở đó, hơn mười năm cuối cùng cũng thấy được một tia hy vọng, lại thất bại trong gang tấc như vậy.

Vệ tiên sinh nói tiếp: “Chất độc đã xâm nhập vào tim, tuy rằng lão phu đã cố gắng dùng kim châm để phong bế độc tính, nhưng cũng chỉ là tạm thời, biện pháp duy nhất hiện giờ là phải tìm được Linh Ngọc Thảo càng sớm càng tốt, nếu không, dài thì ba năm, ngắn thì… một năm.”

Lần cuối cùng Linh Ngọc Thảo xuất hiện cách đây đã trăm năm, ngay cả Vệ tiên sinh cũng chỉ nhìn thấy nó trong y thư do sư phụ truyền lại, nếu có thể tìm được thì sao lại không có tin tức gì nhiều năm như vậy.

Cả người Hầu gia vì chịu đả kích mà lỡ tay đánh rơi đổ tách trà, Tần thị thì không chịu nổi tin dữ như vậy đã trực tiếp ngất đi.

“Phu nhân!”

Bên ngoài đang hỗn loạn thành một đoàn, Thẩm Thính Trúc lặng lẽ nằm trên giường nghe, chỉ còn lại một năm…

Nếu hắn nghe được điều này sớm hơn, hắn sẽ cảm thấy được giải thoát, nhưng mà hiện tại… thực sự rất ngắn ngủi, xem ra suy nghĩ của hắn mấy ngày đều không có cách nào thực hiện được.



Ngày hôm sau.

Lâm Khinh Nhiễm cảm nhận được rõ trong không khí trong phủ áp lực vô cùng, vẻ mặt của người hầu đều căng thẳng, không còn nói cười như ngày xưa.

Khi nàng đến Bác Nhã Viện thì ngay cả Lâm thị cũng nhíu chặt mày.

Lâm Khinh Nhiễm hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy cô cô?”

Vẻ mặt Lâm thị lộ vẻ sầu lo: “Con có điều không biết, hôm qua Thế tử và Tạ đại nhân đi du ngoạn với nhau thì gặp phải thích khách tấn công, bị thương rất nghiêm trọng.”

Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm thắt lại, quả thật Thẩm Thính Trúc đã che giấu chuyện nàng và Tạ Hoài đi ra ngoài cùng nhau, nhưng bị thương nghiêm trọng… Không phải Nguyệt Ảnh đã nói không sao hay sao? Hơn nữa hắn cũng đã uống thuốc chống lạnh kia rồi, nàng đã không có việc gì, sao trái lại vết thương của hắn lại nghiêm trọng như vậy.

Chẳng lẽ là bởi vì mang theo nàng bơi lên bờ và cõng nàng suốt dọc đường nên mới ngã bệnh?

Lâm Khinh Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn là nguyên nhân này.

Lâm thị thở dài nói: “Không nói chuyện này nữa, ca ca con đã phái người truyền tin đến, ngày kia hắn sẽ đến.”

“Ngày kia, sớm như vậy sao…”

Lâm thị bất đắc dĩ lắc đầu: “Không phải con vẫn luôn muốn quay về sao, bây giờ lại chê nhanh?”

Hai má Lâm Khinh Nhiễm hơi nóng lên, giận dỗi ôm lấy cánh tay Lâm thị: “Còn không phải vì con lưu luyến cô cô sao.”

Lâm thị cũng không nỡ rời xa nàng, nhưng từ lúc biết được tâm tư của đại phòng thì bà càng ước gì Lâm Khinh Nhiễm quay trở về sớm, bà sờ đầu Lâm Khinh Nhiễm: “Sau khi ca ca đến đón con thì còn phải lập tức đi đến nơi khác, nên hai ngày này con hãy tranh thủ thu dọn đồ đạc một chút trước đi, đừng để chậm trễ.”

Lâm Khinh Nhiễm cắn môi có chút trầm tư, lát sau mới gật đầu nói: “Con đã biết.”



Sau khi rời khỏi Bác Nhã Viện, Lâm Khinh Nhiễm vốn định đến nói với Thẩm Hi lời từ biệt, nhưng khi đang đi dạo trong hoa viên, nàng nhìn thấy nha hoàn dẫn theo hai vị Thái y trong cung đi về hướng Viễn Tùng Cư.

Nàng lơ đãng nắm lấy cành hoa trong tay, nhìn quanh về hướng Viễn Tùng Cư, thật sự nghiêm trọng như vậy à, đến mức phải mời Thái y?

Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu, hắn cứ luôn thích chuyện bé xé ra to, chắc cũng giống như chuyện cảm lạnh lần trước, cô cô còn bảo nàng đến tặng nhân sâm.

Nghĩ đến đây Lâm Khinh Nhiễm cũng không nghĩ tiếp nữa, quay người đi đến viện của Thẩm Hi, lúc nàng rời khỏi đó thì sắc trời cũng đã nhá nhem tối.

Lâm Khinh Nhiễm dụi dụi đôi mắt chua xót của mình, Thẩm Hi vừa ôm nàng khóc một trận lớn, ầm ĩ một lát cũng làm cho nàng thương cảm theo.

Lần này rời đi, có lẽ nàng sẽ không có dịp đến Kinh thành và gặp lại mọi người lần nữa.

Thanh Ngọc Các và Viễn Tùng Cư cách nhau một lối rẽ, Lâm Khinh Nhiễm dừng lại, cách xa như vậy nhưng dường như nàng có thể ngửi thấy mùi thuốc đông y thoang thoảng.

Lâm Khinh Nhiễm siết chặt đầu ngón tay, rốt cuộc hắn bị bệnh cũng là do cứu nàng, nàng cũng nên đi xem thử.

Đi được hai bước thì nàng dừng lại, sau đó lại đi về phía trước.

Có cái gì phải ngượng ngùng xấu hổ chứ, thăm hỏi tình hình sức khỏe một chút cũng là chuyện bình thường.

Mạc Từ đang canh gác ngoài sân, nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm đến đây thì sắc mặt lập tức lạnh xuống, Lâm Khinh Nhiễm trừng hắn: “Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”

Mạc Từ cắn chặt quai hàm, chính nàng làm hại Thế tử thành ra như vậy, nếu không phải Thế tử đã có dặn dò, y nhất định sẽ áp giải nàng đến trước mặt Thế tử.

“Không biết Biểu cô nương đến đây có chuyện gì?” Mạc Từ lạnh lùng hỏi.

Lâm Khinh Nhiễm cũng không muốn nói nhảm với y: “Ta đến gặp Thế tử.”

Mạc Từ nhìn nàng một cái rồi lập tức tiễn khách: “Thế tử có lệnh không tiếp khách, mời cô nương quay về.”

Lâm Khinh Nhiễm còn tưởng rằng mình nghe nhầm, bình thường không phải hắn luôn nghĩ mọi cách để nàng đến sao: “Hay là Mạc hộ vệ đi thông báo một tiếng đi.”

Mạc Từ nói: “Không cần thông báo, mời cô nương quay về đi.”

Lâm Khinh Nhiễm nhìn con đường nhỏ phía sau lưng y, không gặp thì không gặp, ai cần chứ, chờ khi nàng đi rồi hắn cũng đừng hối hận.

Lâm Khinh Nhiễm xoay người, giậm chân thật mạnh rời đi.



Tần thị ở Phật đường cả ngày lẫn đêm để cầu nguyện cho Thẩm Thính Trúc, đợi đến thời gian uống thuốc của hắn thì bà ấy lại đến Viễn Tùng Cư.

Thẩm Thính Trúc nuốt số thuốc Tần thị đưa đến bên miệng, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, nụ cười cũng nhợt nhạt: “Mẫu thân trở về nghỉ ngơi sớm đi, đừng để bản thân mệt mỏi.”

Tần thị vừa mới khóc, nghe vậy lại không nhịn được tiếp tục rơi lệ, nói trong đau đớn cùng cực: “Con có thể nói ra những lời này, nhưng lời mẫu thân nói sao con lại không chịu nghe chứ.”

Giọng nói của Thẩm Thính Trúc có chút khàn khàn: “Là do nhi tử bất hiếu, để mẫu thân phải lo lắng nhiều năm như vậy.”

Mũi của Tần Tần đau nhức, thật lâu sau mới ổn định hơi thở: “Hoàng Thượng đã phái quân đi tìm Linh Ngọc Thảo rồi, con nhất định có thể khỏe lại.”

Thẩm Thính Trúc biết rất rõ cơ hội tìm được rất mong manh, nhưng hắn vẫn mỉm cười gật đầu: “Được.”

“Còn một chuyện nữa, mẫu thân muốn con nhanh chóng thành thân, hỷ sự lớn biết đâu có thể giúp bệnh tình của con có chuyển biến tốt đẹp thì sao.”

Thẩm Thính Trúc nghe xong thì nhíu mày thật chặt: “Đều là những lời vô căn cứ, sao mẫu thân lại tin là thật.”

Tần thị đã bị dồn vào đường cùng rồi, vì nhi tử của mình dù là bất cứ biện pháp nào thì bà ấy cũng nguyện ý thử một lần: “Chỉ cần con có thể khỏe lại, điều gì mẫu thân cũng sẽ tin.”

Thẩm Thính Trúc lắc đầu: “Con không đồng ý.”

Tần thị nói: “Không phải con đối với nữ nhi Lâm gia kia…”

“Mẫu thân.” Thẩm Thính Trúc ngắt lời bà ấy: “Mẫu thân không cần nghĩ tới chuyện này.”

Bởi vì cảm xúc dao động làm cho hắn không ngừng ho khan, tấm lưng gầy gò hơi khom xuống, Tần sợ hãi vội vàng giúp hắn thuận khí: “Được được, mẫu thân sẽ không nhắc tới nữa.”

Cuối cùng Thẩm Thính Trúc cũng ngừng ho khan, hốc mắt đỏ hoe của hắn còn vương nước mắt ẩm ướt: “Con muốn nghỉ ngơi.”

Tần thị dìu hắn nằm xuống, đi tới cửa lại lo lắng quay người lại, thấy Thẩm Thính Trúc đã nhắm mắt lại, bà ấy mới che miệng ngăn tiếng nức nở nghẹn ngào, cúi đầu rơi lệ đi ra ngoài.



Lâm Khinh Nhiễm vẫn cho là Thẩm Thính Trúc nhất định sẽ tới tìm nàng, nhưng mãi cho đến ngày thứ hai, nàng cũng đã thu dọn xong hành lý mà cũng không thấy hắn đến.

Chẳng lẽ hắn thật sự đồng ý thả mình đi, hay là vết thương nghiêm trọng như lời cô cô nói.

Lâm Khinh Nhiễm càng nghĩ càng không biết nguyên nhân, dứt khoát đến Viễn Tùng Cư thêm một lần nữa nhưng vẫn bị Mạc Từ chặn lại.

Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng: “Cuối cùng Thế tử xảy ra chuyện gì?”

Nhưng cho dù nàng có hỏi thế nào Mạc Từ cũng không nói, cũng không cho nàng vào trong.

Tuy rằng Lâm Khinh Nhiễm vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm gì.

Nguyệt Ảnh nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, chúng ta vẫn nên về thôi.”

Lâm Khinh Nhiễm rời đi không quay đầu lại, nếu không phải hắn vì cứu nàng mà bị thương thì nàng cũng sẽ không tới đây.

Lâm Khinh Nhiễm rời đi rất dứt khoát, nhưng khi trở lại Thanh Ngọc Các lại cảm thấy buồn bực, nàng cũng không rõ tại sao mình lại tức giận, cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra với Thẩm Thính Trúc.

Nhưng mà nàng không phải là người thích tự tìm phiền não, nghĩ không ra được thì sẽ không nghĩ tiếp, chờ ngày mai khi rời khỏi đây thì nàng sẽ không phải lo lắng về người đó nữa.

Nghĩ tới đây, Lâm Khinh Nhiễm nhanh chóng đem chuyện của hắn ném ra sau đầu.



Ngày hôm sau, Lâm Khinh Nhiễm cố ý thức dậy sớm, người hầu mang rương hành lý của nàng chuyển ra ngoài đặt lên xe ngựa trước một bước.

Lâm Khinh Nhiễm thấy trên vai Nguyệt Ảnh cũng mang theo một túi hành lý, đó không phải là đồ của nàng, nàng mở to mắt hỏi: “Không phải ngươi muốn theo ta trở về Giang Ninh chứ?”

Nàng biết Thẩm Thính Trúc sẽ không định thả nàng đi dễ như vậy, hắn để người của mình ở lại bên cạnh nàng là có ý đồ gì, mà lời nói tiếp theo của Nguyệt Ảnh lại làm cho nàng chấn động hơn: “Nô tỳ đã không còn là ám vệ, từ nay về sau chỉ nghe lệnh của một mình tiểu thư.”

Lâm Khinh Nhiễm sửng sốt hồi lâu, mới hỏi một cách không chắc chắn: “Ý của ngươi là Thế tử đem ngươi cho ta?”

Nguyệt Ảnh gật đầu.

Lâm Khinh Nhiễm truy hỏi tiếp: “Hắn còn nói cái gì?”

Nguyệt Ảnh ăn ngay nói thật: “Quay về với tiểu thư, ngoài ra không nói gì nữa.”

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Lâm Khinh Nhiễm cụp mắt xuống, suy nghĩ hỗn loạn.

Tử Phù từ ngoài viện đi vào, cười vui vẻ nói: “Tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Đại thiếu gia cũng đã đến rồi, đang đợi ở phòng khách.”

Lâm Khinh Nhiễm không còn suy nghĩ được nữa, đứng dậy vui vẻ nói: “Ca ca tới rồi.”

Tử Phù nói: “Phu nhân đã đến đó trước, dặn dò nô tỳ đến mời người.”

“Ta ra ngoài ngay.” Lâm Khinh Nhiễm nhìn lại Thanh Ngọc Các lần cuối, đây là nơi nàng đã sống trong ba tháng qua, sau đó mới đi theo Tử Phù ra tiền viện.

Nhưng mới vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Lâm Chiếu đang khoanh tay chờ nàng ở phòng khách.

Đã mấy tháng không gặp huynh trưởng, mũi Lâm Khinh Nhiễm đã cảm thấy chua xót, cầm váy chạy lên thềm đá: “Ca ca!”

Lâm Chiếu quay người lại đã nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm không để ý quy củ chạy đến, bất đắc dĩ mà lắc đầu bất lực.

Tuy là thương nhân, nhưng trên người Lâm Chiếu không có chút bóng dáng nào của một thương nhân khôn khéo lõi đời, hắn mặc một bộ trường sam dài màu xanh thẫm, càng trông giống một người trí thức hào hoa phong nhã hơn.

Lâm Khinh Nhiễm chạy đến trước mặt hắn mới dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đang thở gấp vì chạy: “Cuối cùng ca ca cũng đến đây.”

Lời vừa nói ra, nàng lập tức mím chặt môi, nước mắt lưng tròng, ai không biết còn tưởng nàng đã chịu rất nhiều oan ức.

Vốn dĩ Lâm Chiếu muốn trách mắng nàng hành sự hấp tấp, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng thì lời nói đến bên miệng cũng nuốt xuống, chỉ sợ nàng lần đầu tiên rời khỏi nhà lâu như vậy nên cảm thấy sợ hãi, hắn bèn an ủi nàng: “Được rồi, ca ca đến đón muội về nhà.”

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu thật mạnh.

Lâm Chiếu lại hỏi: “Đã nói lời từ biệt với mọi người trong phủ chưa?”

“Đương nhiên.” Lâm Khinh Nhiễm mất hứng lẩm bẩm nói: “Ca ca thật sự cho rằng muội không hiểu quy tắc sao.”

Lâm Chiếu không nói gì mà cười rộ lên, hai người cùng ăn trưa với Lâm thị xong thì lập tức chuẩn bị khởi hành.

Lâm thị nắm chặt tay hai người họ, lưu luyến bịn rịn nói: “Khi nào có thời gian cô cô sẽ quay về thăm các con.”

Mọi người đều biết đây chỉ là một cái cớ mà thôi, Kinh thành và Giang Ninh cách xa nhau, không biết đến khi nào mới gặp lại.

Lâm Khinh Nhiễm cứ khóc nức nở mãi, không nói được nên lời.

Dù Lâm Chiếu là một nam tử, không thể hiện cảm xúc ra ngoài như hai người họ, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy buồn bã, an ủi nói: “Cô cô không cần lo lắng cho chúng con, cô chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được, có việc gì cứ viết thư về nhà.”

Cổ họng Lâm thị nghẹn ngào nức nở, bà mỉm cười gật đầu: “Nếu không đi thì trời sẽ tối mất.”

Hộ vệ và xe ngựa đều đang chờ ở ngoài phủ, Thanh Phong đang đợi bên xe ngựa thấy có người đi ra, lập tức tiến lên cười tươi nói: “Tiểu nhân thỉnh an tiểu thư.”

Lâm Khinh Nhiễm đánh giá hắn ta từ đầu đến chân một lần, Thanh Phong bị nàng nhìn đến sởn gai óc, hắn ta sờ sờ sau gáy nói: “Tiểu thư, người có chuyện gì cứ nói là được rồi.”

Lâm Khinh Nhiễm cười như không cười mà hừ một tiếng, cười nửa miệng: “Ngươi sống rất tốt?”

Nếu không phải hắn ta dắt ngựa biến mất không thấy bóng dáng thì làm sao những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, nàng cũng sẽ không bị Thẩm Thính Trúc dày vò suốt dọc đường.

Thanh Phong cảm thấy có gì đó không ổn, nịnh nọt nói: “Còn không phải là nhờ phúc của tiểu thư sao.”

Lâm Khinh Nhiễm cười lạnh một tiếng làm môi Thanh Phong cũng run rẩy theo: “Tiểu thư nhanh lên xe ngựa đi.”

Lâm Khinh Nhiễm cau mày nhìn về phía cổng lớn: “Chờ một chút.”

Thanh Phong không biết tại sao nên cũng nhìn chung quanh theo: “Người đang đợi ai vậy?”

Lâm Khinh Nhiễm trừng hắn ta một cái, Thanh Phong lập tức đứng thẳng dậy, nhìn không chớp mắt.

Nhìn thấy từ xa có người đi ra từ phía cổng lớn, ánh mắt Lâm Khinh Nhiễm sáng lên, khi nhận ra đó là Thẩm Hi thì hơi sững sờ một chút.

Thẩm Hi là đến để tiễn nàng, nàng ấy vừa níu lấy Lâm Khinh Nhiễm sang một bên nói chuyện, giọng nói pha lẫn nghẹn ngào, đôi mắt cũng đỏ cả lên: “Tỷ cũng, cũng đừng quên ta đó.

Lâm Khinh Nhiễm xoa xoa mặt nàng ấy: “Yên tâm.”

Thẩm Hi nói với tâm trạng mất mác: “Tam tỷ đã xuất giá, đại ca, tam ca và tứ ca thường xuyên không có trong phủ, sức khỏe của nhị ca thì càng ngày càng kém, lục muội thì còn nhỏ như vậy, sau này ngay cả một người nói chuyện với ta cũng không có.”

Thẩm Hi cứ luyên thuyên rất nhiều, nhưng Lâm Khinh Nhiễm chỉ nghe được đoạn về Thẩm Thính Trúc, nhớ đến sắc mặt tái nhợt của hắn ngày đó, còn có sự va chạm kịch liệt trên môi nàng… Lâm Khinh Nhiễm mấp máy môi, cuối cùng hắn bị làm sao vậy.

Lâm Chiếu đi đến bên cạnh nàng: “Đã đến giờ lên xe ngựa.”

Lâm Khinh Nhiễm liên tục siết chặt lòng bàn tay, vừa bước lên ngựa thì lại bước xuống, đôi mắt đen trong veo đối diện với Lâm Chiếu: “Muội nhớ ra còn có đồ quên ấy, ca ca chờ muội một lát.”

Lâm Chiếu chưa kịp trả lời, Lâm Khinh Nhiễm đã vén váy chạy vào phủ.

Nàng chỉ đến nhìn một chút xem Thẩm Thính Trúc cuối cùng bị làm sao mà thôi.