Biểu Muội Khó Thoát

Chương 40




Lâm Khinh Nhiễm cũng đứng tựa bên cửa sổ, nương theo ánh sáng từ bên hiên chiếu vào, mới miễn cưỡng có thể nhìn rõ vẻ mặt của Thẩm Thính Trúc giờ phút này, cánh môi bởi vì không dám tin mà hơi căng chặt, đôi mắt nàng mở to, kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Thẩm Thính Trúc cũng kinh hãi trước lời nói của mình, muốn để nàng đến gần hắn, ngoại trừ lần đó ra, muốn làm cái gì chỉ có hắn biết.

Hắn trầm ngâm không nói, hồi lâu mới buông mắt nói: “Không ở trên người ta.”

Vốn dĩ Lâm Khinh Nhiễm còn chưa phân rõ lời hắn nói là thật hay giả, nhưng hắn bỗng nhiên phủ nhận, ngược lại làm cho nàng càng khẳng định đồ kia thật sự đang ở trên người hắn.

Hắn chưa từng chủ động tránh né tầm mắt người khác.

Đồ riêng tư nhất của một nữ tử, một nam tử như hắn mang theo bên người, ý tứ ra sao hết sức rõ ràng.

Nhất định là có tâm tư gì khác.

Ngay cả hô hấp của Lâm Khinh Nhiễm đều không thông, trước đó nàng xác thực có phỏng đoán, có lẽ Thẩm Thính Trúc có tình ý với mình, nhưng sau đó từ lúc hắn khi dễ nàng thì toàn bộ đều biến mất. Hoặc là hắn chỉ có hứng thú với thân thể nàng, nhưng nếu là vậy tại sao ngày đó trong suối nước nóng hắn không hề động vào nàng.

Đầu óc nàng lúc này vô cùng loạn, bất luận là nguyên nhân gì thì Lâm Khinh Nhiễm đều không chống đỡ được, nên theo bản năng lựa chọn trốn tránh, hoàn toàn không muốn nghĩ đến.

Giờ phút này nàng chỉ muốn lấy lại đồ của mình mang về, hai luồng ý niệm đan xen trong đầu, tìm hay không tìm. Chỉ một giây ngắn ngủi, nhưng với Lâm Khinh Nhiễm lại đặc biệt dài, bàn tay nắm chặt bỗng nhiên thả lỏng, nàng hạ quyết tâm, phải lấy được đồ rời đi.

Nàng sợ bản thân sẽ dao động, Lâm Khinh Nhiễm gần như là chạy đến trước mặt Thẩm Thính Trúc, vội vàng dán tay lên áo hắn, đầu ngón tay thăm dò đi vào trong vạt áo.

Hô hấp của Thẩm Thính Trúc đột nhiên dồn dập, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy đôi tay nhỏ bé dính chặt vào người mình, lòng bàn tay mềm mại xuyên qua lớp y phục truyền vào lồ ng ngực.

“Nàng.” Đôi mắt tối tăm phun ra một chữ, hắn liền mím môi.

Đầu Lâm Khinh Nhiễm cúi thật thấp gần như là vùi vào ngực, ồm ồm nói: “Huynh nói ta tìm được thì trả ta.”

Nàng dùng sức rút tay ra, còn muốn mò vào trong tìm, nhưng đầu ngón tay lại bị hắn nắm chặt không thể cử động.

“Huynh không được chơi xấu.” Cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm ngẩng đầu, bấy giờ mới thấy rõ ánh mắt tối tắm không rõ của hắn.

Trái tim nàng run rẩy, một chút dũng khí cũng không có, lảo đảo lui về sau, Thẩm Thính Trúc thuận thế buông tay nàng ra.

Bây giờ Lâm Khinh Nhiễm không biết nên làm gì mới tốt, tiếng nói có chút hổn hển: “Vậy cuối cùng huynh muốn ta làm gì để báo đáp.”

Thẩm Thính Trúc điều chỉnh hô hấp, hắn cảm thấy bây giờ mình nên cách nàng càng xa càng tốt: “Nghĩ ra sẽ nói cho nàng.”

“Hôm nay phải nói.” Kéo dài một ngày nàng sẽ bất an một ngày.

Lần đầu tiên Thẩm Thính Trúc bị buộc không biết trả lời ra sao, buột miệng nói ra: “Ta muốn nàng đừng đi.”

Toàn thân Lâm Khinh Nhiễm đều sửng sốt, Thẩm Thính Trúc không hề bỏ qua sự hoảng sợ trong mắt nàng, thu lại tầm mắt mắt, sửa miệng: “Tuyết Đoàn… thích nàng thân cận với nó, nếu nàng có biện pháp làm cho nó không bỏ chạy khi thấy ta, coi như là đáp lễ.”

Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy như bản thân bị nhấc cao lên không trung, khi hạ xuống chân còn có chút mềm nhũn: “Thật sao?”

Yêu cầu này không tính là khó, Lâm Khinh Nhiễm thấy mình có thể làm được.

Thẩm Thính Trúc nhìn thấy đôi mắt trong suốt của nàng cười cười: “Muốn ta giấy trắng mực đen viết ra cho nàng sao?”

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy.”

Trong thư phòng, Lâm Khinh Nhiễm mài mực, Thẩm Thính Trúc lấy một cây bút lông nhỏ, liếc mắt hỏi nàng: “Viết như thế nào?”

Lâm Khinh Nhiễm thấy tay hắn cầm bút, nhớ đến hắn lúc trước giả vờ không biết chữ, thời điểm đó nàng phải đích thân dạy hắn học chữ, trong lòng lại tích tụ tức giận.

Hai người một người đọc, một người viết.

Lâm Khinh Nhiễm cầm tờ giấy đã viết xong lên thổi khô, cần thận gấp lại cất đi, mới hạ giọng nói: “Ta đi đây.”

Đi được hai bước nàng lại quay đầu lại, đem lọ kẹo trong tay áo đặt lên bàn: “Thứ này trả lại cho biểu ca.”

Thẩm Thính Trúc gật đầu.



Ở núi Ngọc Khê thêm một ngày, Thẩm lão phu nhân hạ lệnh hồi phủ, chỉ còn vài ngày nữa là đến năm mới.

Mọi người trong phủ vội vàng chuẩn bị đón năm mới, treo lồ ng đèn mới vô cùng náo nhiệt, cắt giấy hoa và treo câu đối xuân, chỉ có Lâm Khinh Nhiễm đang nghĩ cách nào có thể làm cho Tuyết Đoàn vui vẻ khi gặp Thẩm Thính Trúc.

Nàng vô cùng lo lắng, Thẩm Thính Trúc lại không quan tâm chút nào, nàng đến Viễn Tùng Cư hai lần liên tiếp, trước tiên muốn để Tuyết Đoàn ở cùng với hắn, đều bị hắn dùng lý do đang bận để đùn đẩy.

Lâm Khinh Nhiễm không thấy hắn bận rộn cái gì, rõ ràng là đang cố ý kéo dài thời gian với nàng.

Không thể để hắn dắt đi như vậy.

Hôm nay, Lâm Khinh Nhiễm dùng bữa sáng xong thì đến Viễn Tùng Cư.



Mạc Từ mời Lâm Khinh Nhiễm đến sảnh chính: “Thế tử còn chưa dậy, thỉnh Biểu cô nương chờ cho.”

Lâm Khinh Nhiễm ôm Tuyết Đoàn, cười tủm tỉm nói: “Cả ngày hôm nay ta đều rảnh, ta sẽ chờ ở đây.”

Để xem hôm nay hắn còn đùn đẩy như thế nào.

Thẩm Thính Trúc nghe Mạc Từ bẩm báo, nhẹ nhàng cười cười, hắn không phải cố ý trêu tiểu cô nương thật, là do trời ngày càng lạnh, hắn lại càng cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi rửa mặt thay quần áo, hắn lệnh cho Mạc Từ đưa thuốc đến: “Phía Vệ tiên sinh đã có tin tức chưa?”

Mạc Từ lắc đầu, nói ngay lập tức: “Vệ tiên sinh nói mặc dù những loại thuốc này không thể loại bỏ chất độc còn sót lại trên người ngài, nhưng nếu dùng đều đặn mỗi ngày là có thể khống chế độc tố còn sót lại khuếch tán.”

Vẻ mặt Thẩm Thính Trúc nhạt đi vài phần, tàn độc trong cơ thể gần như đào rỗng thân thể hắn, cho dù thuốc thang bổ dưỡng có rót vào thế nào thì cũng như đổ vào một cái hang không đáy.

Hắn hạ tầm mắt, tiểu cô nương dễ lừa như vậy, hắn có thể giả vờ cả đời.



Trong thời gian Lâm Khinh Nhiễm chờ Thẩm Thính Trúc, nàng tranh thủ khuyên bảo Tuyết Đoàn: “Ta biết ngươi không thích hắn, cứ coi như chúng ta gặp dịp thì chơi.”

Từ phía xa nhìn thấy người đi vào trong đình, Lâm Khinh Nhiễm vội vàng im lặng, vừa ôm Tuyết Đoàn vừa chậm rãi sờ sau gáy nó, tính toán trấn an bản thân.

Chờ khi hắn đến, Lâm Khinh Nhiễm lập tức hỏi: “Cuối cùng hôm nay nhị biểu ca cũng không cần bận bịu rồi.”

Thẩm Thính Trúc gật đầu, lại nói một cách chậm rãi: “Nhưng ta còn chưa dùng bữa.”

Lâm Khinh Nhiễm rất muốn mắng người, Tuyết Đoàn trong ngực vừa nhìn thấy Thẩm Thính Trúc thì kêu to một tiếng, coi như giúp Lâm Khinh Nhiễm mắng hắn một lần, nàng lại ôn nhu nói: “Vậy nhị biểu ca dùng bữa trước đi.”

Mỗi khi Thẩm Thính Trúc nhìn thấy nàng giả vờ nhu thuận đều cảm thấy vô cùng thú vị: “Giúp ta ăn một ít.”

Lâm Khinh Nhiễm nhíu mày: “Ta đã dùng rồi.”

Thẩm Thính Trúc không để nàng cự tuyệt nói: “Vậy uống thêm một bát sữa bò đi.”

Hắn lệnh Mạc Từ dâng bữa sáng lên.

Lâm Khinh Nhiễm không thể không đứng dậy ngồi vào bên cạnh bàn.

Thật vất vả mới đợi hắn ăn xong bữa sáng, cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng có thể cho hắn và Tuyết Đoàn bồi dưỡng tình cảm.

Đầu tiên nàng thử đem Tuyết Đoàn đặt trên mặt đất, dẫn nó đến chỗ của Thẩm Thính Trúc, nhưng lần nào Tuyết Đoàn cũng dứt khoát đi về hướng ngược lại, lấy cá khô dỗ dành nó đều vô ích.

Lâm Khinh Nhiễm đứng thẳng lên, thiếu chút nữa muốn hỏi Thẩm Thính Trúc rốt cuộc là đã khi dễ nó như thế nào mới làm cho nó kháng cự như vậy.

Nàng xoay người, chỉ thấy Thẩm Thính Trúc trầm mặc chờ một bên, ánh mắt bình tĩnh, giống như tình huống này không ngoài ý muốn.

“Xem ra không được.” Thẩm Thính Trúc thản nhiên nói.

Đương nhiên Lâm Khinh Nhiễm không thể cho qua như vậy được: “Chúng ta cùng nó ra ngoài dạo một lát.”

Thẩm Thính Trúc gật đầu, cùng theo nàng ra ngoài.

Vừa ra bên ngoài, Tuyết Đoàn liền vui vẻ đi đảo vòng quanh bên chân Lâm Khinh Nhiễm.

“Cái lông vũ nhỏ lần trước huynh có mang theo không.” Cái Lâm Khinh Nhiễm nói là Thẩm Kỳ cho nàng, kết quả lại bị Thẩm Thính Trúc lấy đi.

Thẩm Thính Trúc nhíu mày: “Ta đã thử qua, đều vô dụng.”

Lâm Khinh Nhiễm nghiêm túc nhìn hắn, chẳng lẽ hắn thật sự không biết, không dùng được là bởi vì đối tượng là hắn sao?

“Huynh lấy tới đây, để cho ta thử xem.”

Thẩm Thính Trúc nói: “Đã ném đi.”

Lời nói Lâm Khinh Nhiễm nghẹn lại, nhưng lại cảm thấy không ngoài ý muốn chút nào, cũng may cái đó là lông vũ được cột vào trên đồ nữ trang, rất dễ làm.

Nàng cầm nhành lông vũ mới cột, ôm Tuyết Đoàn đến nơi cách xa Thẩm Thính Trúc để nó chơi đùa.

Đầu Tuyết Đoàn đong đưa theo lông vũ trên tay nàng, thỉnh thoảng đứng dậy quơ móng vuốt về phía trước, Lâm Khinh Nhiễm dẫn theo nó chơi vòng quanh trong sân, không dấu vết từ từ đi về phía Thẩm Thính Trúc.

Lâm Khinh Nhiễm mặc y phục màu trắng, dịu dàng cúi người, mái tóc mềm mại rủ xuống, nàng đứng ngược sáng, đôi má mịn màng trắng nõn giống như có thể xuyên thấu ánh sáng, cả cơ thể của Tuyết Đoàn cũng trắng như tuyết, cuộn tròn bên chân nàng.

Thẩm Thính Trúc lặng lẽ ngắm nhìn, hai vật nhỏ này đều là của hắn, loại ý niệm này ở trong đầu mãnh liệt đến mức ngực hắn chấn động.

Lâm Khinh Nhiễm đang hăng hái dẫn Tuyết Đoàn đi về hướng góc đình, thấy sắp đến bậc thềm, Tuyết Đoàn lại đứng im, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Trúc, mặc cho Lâm Khinh Nhiễm đùa nó như thế nào, nó cũng không di chuyển.



Lâm Khinh Nhiễm không biết làm sao chỉ có thể xuống dưới, qua vài lần như vậy nàng đã mệt đến mức lưng không thẳng nổi, Tuyết Đoàn mới thả lỏng cảnh giác, nhảy lên bậc thang.

Lâm Khinh Nhiễm hết sức vui mừng, quay đầu nói với Thẩm Thính Trúc: “Huynh ngàn vạn lần đừng nhúc nhích.”

Thẩm Thính Trúc nắm bàn tay đang muốn đi sờ Tuyết Đoàn đặt trên đầu gối, còn thật sự gật đầu.

Chờ lúc Lâm Khinh Nhiễm thật sự dẫn Tuyết Đoàn đến bên chân Thẩm Thính Trúc, trên trán nàng đã phủ một lớp mồ hôi, nàng phấn khích ngẩng đầu lên.

Thẩm Thính Trúc hạ mắt nhìn Tuyết Đoàn bên chân, đôi mắt vì mỉm cười mà sáng lên, tay đặt trên gối nắm lại rồi buông ra rất nhanh, có vẻ như có chút cẩn thận, vừa muốn âu yếm con vật nhưng lại luống cuống tay chân không biết xử lý thế nào.

Lâm Khinh Nhiễm thấy được hắn thật sự thích Tuyết Đoàn, có thể biến thành dáng vẻ đó chứng tỏ hắn đã rất vui mừng.

Thẩm Thính Trúc thấy Tuyết Đoàn dùng cái đuôi cọ qua vạt áo mình, liền xoay người sờ lại nó, vốn dĩ Tuyết Đoàn đang chơi đùa vui vẻ lại bỗng nhiên nhảy lên, thoáng chốc đã trốn vào bụi cỏ, không thấy bóng dáng.

Lâm Khinh Nhiễm bị hoảng sợ, nhịn không được trách hắn: “Biểu ca gấp gáp như vậy làm cái gì.”

“Mặc kệ nó.” Thẩm Thính Trúc nói.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng Lâm Khinh Nhiễm lại thấy hắn cúi đầu lộ ra vài phần buồn bã và mờ mịt.

Tay Thẩm Thính Trúc còn dừng giữa không trung, trên mu bàn tay xuất hiện vài vết đỏ, ngay sau đó vệt máu liền chảy ra, Lâm Khinh Nhiễm cả kinh nói: “Tuyết Đoàn cào huynh bị thương rồi.”

Thẩm Thính Trúc không thèm để ý lấy khăn tay ra lau máu đi: “Không sao.”

Tuy thần sắc hắn lạnh nhạt, nhưng Lâm Khinh Nhiễm vẫn cảm thấy được hắn giống như rất mất mát, dù trong lòng nàng thầm mắng hắn đáng đời, ngoài miệng vẫn nói: “Biểu ca đừng sốt ruột.”

Thẩm Thính Trúc nhìn nàng một cái rồi nói: “Nhiễm Nhiễm không gấp gáp là được.”

Hắn không có gì phải gấp.

Lâm Khinh Nhiễm nghẹn lại một chút, nếu Tuyết Đoàn vẫn không chịu thân thiết với hắn, hắn sẽ không đem đồ trả lại cho nàng, cũng sẽ không thả nàng quay về Giang Ninh.

Trên gương mặt xinh đẹp có thể thấy được vẻ suy sụp, Lâm Khinh Nhiễm mệt mỏi nói: “Ngày mai ta lại đến.”

Thẩm Thính Trúc sợ tiểu cô nương đến đây lại phải đợi hắn, lại tức giận một trận, nên ngày thứ hai chưa đến giờ Thìn đã dậy, cho người chuẩn bị đồ ăn sáng, đợi nàng đến đây.

Ai có ngờ đợi đến khi đồ ăn lạnh hết cũng không thấy bóng người, hắn lệnh cho Ngọc Doanh đến Thanh Ngọc Các hỏi qua, mới biết là Thẩm Hi kéo nàng đi dạo phố, mua đồ tết.

Ngọc Doanh nhìn một bàn đồ ăn đã lạnh, nói: “Nô tỳ lệnh nhà bếp làm lại một lần nữa.”

Thẩm Thính Trúc không có tâm trạng ăn uống: “Không cần.”

Xe ngựa đi đến ngoài phố đông thì không vào được, trên đường người qua kẻ lại, khắp nơi đều là dân chúng đến mua sắm tết.

Lâm Khinh Nhiễm nói với Thẩm Hi: “Chúng ta xuống đi bộ thôi.”

Dọc đường đi đều nghe thấy âm thanh rao hàng thật to, vô cùng náo nhiệt, hai người đội mũ có mạn che xuống xe, đi chậm rãi dọc theo đường phố.

Giang Ninh khác với Kinh Thành, có rất nhiều vật lạ Lâm Khinh Nhiễm chưa từng thấy qua ở Giang Ninh, vậy mà lại có thương đội từ phía Bắc tới.

Lâm Khinh Nhiễm mua đồ một đường lưu loát, chỉ trong chốc lát trong tay người hầu phía sau đã cầm đầy đồ, ngay cả Thẩm Hi trộm nhìn cũng phải líu lưỡi.

Thẩm Hi thấy nàng cầm một thanh loan đao nạm hồng mã não, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Tỷ mua cái này để làm gì.”

Lâm Khinh Nhiễm nhấc thanh đao nặng trĩu, nói: “Mang về tặng cho ca ca ta nha, để lúc huynh ấy đi bàn chuyện làm ăn có thể sử dụng.”

Trầm Hi gật đầu, có chút muốn nói lại thôi.

Lâm Khinh Nhiễm đem loan đao đưa cho người hầu phía sau, không ngờ chuôi đao vướng vào mạn che, kéo mạn che trên mũ rơi xuống mặt đất.

Lâm Khinh Nhiễm nhăn mặt nhíu mày, xoay người lại nhặt, nhưng lại bị một bàn tay khớp xương rõ ràng cầm trước.

Lâm Khinh Nhiễm nâng mắt nhìn, khẽ sửng sốt, là người từng có duyên gặp mặt hai lần, Tạ Hoài.



Tạ Hoài đem đồ trả lại cho nàng, ánh mắt y nhìn nàng làm cho nàng trước sau đều cảm thấy không thoải mái, nàng khẽ nói nhỏ “Đa tạ.”, rồi đưa tay nhận lấy.

Vốn Lâm Khinh Nhiễm định giả vờ như không nhận ra y, bọn họ quả thật cũng không thân thiết, nhưng Tạ Hoài lại nắm chặt mạn che không thả.

Nàng đang buồn bực, lại nghe Tạ Hoài mở miệng —

“Nàng không nhận ra ta?”

Lúc này Lâm Khinh Nhiễm còn chưa nhận ra ý tứ sau lời nói của hắn ta, chỉ là giật mình nói: “Thứ cho tiểu nữ trí nhớ không tốt, hóa ra là Tạ đại nhân.”

Tạ Hoài nhíu mi nhìn nàng, như đang cân nhắc nên mở miệng thế nào, lát sau y nói: “Lâm Khinh Nhuyễn, nàng thật sự không nhận ra ta.”