Biết Trước Sẽ Vỡ Tan

Chương 22






Khỏi phải nói, nghe những lời này của bác sĩ tôi kinh ngạc đến mức há hốc miệng, không sao tin được, còn mẹ chồng thì lập tức đứng phắt dậy:

– Bác sĩ nói gì cơ? Bầu 20 tuần rồi ấy à?

– Đúng rồi, thai gần 5 tháng, đây này. Đầy đủ hết chân tay mặt mũi nhé, hộp sọ bình thường, chiều dài đầu mông bình thường, chân dài nữa nhé.

Mẹ chồng tôi nhìn chằm chằm vào màn hình siêu âm, có lẽ do ánh đèn điện hắt ra, cũng có thể vì em bé quá đáng yêu nên ánh mắt bà bỗng dưng trở nên ấm áp và yêu thương khó diễn tả.

Bà vừa cười vừa nói:

– Tốt quá, tốt quá rồi. Cảm ơn trời phật. Thế là cuối cùng con trai tôi sắp làm bố rồi đấy, tôi cũng sắp lên bà nội rồi đấy bác sĩ ạ.

– Chúc mừng gia đình nhé. Lẽ ra là biết tin sắp được làm bà nội 5 tháng rồi ấy chứ, tại con dâu mới tập 1 nên chưa có kinh nghiệm, chưa biết thôi.

– Vâng, chúng nó mới lấy nhau, vẫn còn ít tuổi nên không biết cũng phải. Cảm ơn bác sĩ.

Tôi nằm trên giường thấy mẹ chồng rối rít cảm ơn bác sĩ thế cũng thấy vui theo, mà còn cả xúc động nữa, giống như bỗng nhiên được ông trời ban cho một thứ gì đó quá lớn lao, chưa kịp chuẩn bị tinh thần để đón nhận nên cứ hoang mang không biết phải làm thế nào.

Mẹ chồng thấy tôi cứ ngẩn ra mãi không ngồi dậy mới chạy lại đỡ tôi lên, bà còn tự tay cầm khăn lau sạch gel siêu âm trên bụng tôi, động tác rất nhẹ nhàng và dịu dàng:

– Được rồi, ngồi dậy từ từ thôi. Bây giờ trong bụng có em bé rồi đấy, làm gì cũng phải ý tứ cẩn thận nhé.

– À… vâng ạ.

– À đúng rồi, quên béng mất. Bác sĩ ơi, cháu tôi bây giờ đã biết giới tính rồi đúng không? Là con trai hay con gái thế hả bác sĩ?

Theo quy định thì sẽ không được công khai giới tính, nhưng vì người quen nên bác sĩ cũng nể mặt, bảo em bé là con gái, mũi cao xương mày cao, kiểu gì sau lớn cũng sẽ là mỹ nhân.

Tôi thích con gái nên nghe vậy thì mừng ơi là mừng, chưa gì đã nghĩ đến sau này mua thật nhiều quần áo đẹp, váy đẹp cho con, còn dắt nó đi chụp ảnh nữa. Mẹ chồng tôi thì càng khỏi phải nói, ban đầu cứ nghĩ bà kiểu gì cũng thích cháu nội là con trai, nhưng từ lúc biết cháu là con gái thì bà cười không khép miệng lại được. Lên xe cứ tấm tắc bảo:

– May thế chứ, hai đứa nhà con Thúy là con trai rồi. Giờ cô đẻ một đứa con gái là vừa đẹp. Con gái da trắng giống mẹ, mũi cao giống bố, đẻ ra thì xinh phải biết.

Thấy mẹ chồng thế, trong lòng tôi càng trở nên ấm áp, tủm ta tủm tỉm:

– Vâng, con cũng thích con gái. Không biết anh Thành có thích không.

– Thích chứ sao lại không thích. Con của mình thì phải yêu hết, thương hết. Thằng Thành là đứa sống tình cảm, kiểu gì nó biết tin cô có bầu sẽ mừng lắm cho mà xem. À, nãy giờ đã nhắn tin thông báo với nó chưa?

– Chưa ạ. Anh ấy hôm nay có lịch tiếp khách, để tối về con nói sau mẹ ạ.

– Tin tức quan trọng thế này thì phải thông báo đi chứ, tiếp khách gì thì dẹp hết đi. Bây giờ chăm vợ bầu mới là quan trọng nhất. Cô đấy, bầu đến 5 tháng rồi mà không biết, từ bữa đến giờ cũng chẳng chịu ăn uống gì tử tế, người thì như que củi, may mà con bé vẫn khỏe mạnh bình thường đấy.

Bụng tôi nhỏ, bầu 20 tuần mà chỉ giống như một người hơi béo bụng tý thôi, mà cân nặng cũng chỉ tăng có vài kg, thành ra mới nhìn cũng không biết là đang mang bầu tận 5 tháng.

Mẹ chồng thấy tôi gầy thì xót cháu, trên đường về cứ nhắc mãi về chuyện phải ăn uống đầy đủ, còn dặn tôi cái nào nên ăn, cái nào thì không. Thậm chí bà còn giục chú lái xe dừng lại ở một hàng sữa lớn, tự tay chọn mấy hộp sữa bầu cho tôi.

Thấy sữa nặng, tôi muốn xách mà mẹ chồng nhất quyết không chịu, còn bảo:

– Đang bầu bì, vác cái bụng đã nặng rồi còn đòi xách cái gì. Cái này tôi xách được. Tôi hỏi nhân viên rồi, họ bảo tý nữa về pha uống luôn được đấy. Loại này thơm, không khó uống như mấy loại sữa bầu khác đâu.

– Vâng ạ. Con cảm ơn mẹ.

– Cảm ơn gì mà cảm ơn.

Mẹ chồng đặt túi xuống rồi bỗng dưng quay sang, xoa xoa cái bụng bầu bé tý của tôi. Niềm yêu thương lan tỏa trong đôi mắt, giống hệt như lúc bà xem ảnh của chồng tôi lúc nhỏ vậy:

– Cả hai mẹ con cứ khỏe mạnh là tôi mừng. Lâu nay không có mẹ ở bên, chắc có nhiều thứ cô không biết lắm, đúng không?

Chẳng biết sao khi nghe những lời ấy, tôi lại thấy xúc động và tủi thân không nói nên lời. Sống mũi tôi đột nhiên cay xè, sợ bị mẹ chồng nhìn thấy vội vàng cúi đầu xuống, ấp úng đáp:

– Vâng… cũng hơi… hơi ạ.

– Hơi cái gì, kinh nguyệt 1 năm có một lần mà không đi khám, bầu bì đến tận 5 tháng cũng không biết thì là ngố chứ còn gì nữa. Cô học thì giỏi đấy, đi du học này kia, nhưng từ nhỏ ở với ông nội, cả thằng Thành nữa, những chuyện phụ nữ làm sao mà nói được.

– ….

Nói đến đây, bà khẽ mỉm cười rất dịu dàng, dời đôi bàn tay xuống nắm lấy bàn tay của tôi, nhẹ nhàng nói:

– Từ giờ có gì thì cứ nói với tôi. Trước kia có chuyện gì thì không để trong lòng nữa. Bây giờ có con rồi, con với Thành, cả bố mẹ nữa, mấy người nhà mình là một gia đình.

Gia đình ư? Hai chữ này khiến tôi không thể kiềm chế, một giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống, rồi giọt thứ hai, thứ ba. Tôi xấu hổ nên lúng túng lau đi, nhưng càng lau thì nước mắt càng chảy:

– Vâng… con biết rồi. Con cảm ơn mẹ ạ.

– Được rồi, đừng khóc. Khóc là con gái mắt ướt bây giờ. Nín đi, tý nữa thằng Thành mà về thấy mắt sưng thì lại tưởng mẹ bắt nạt con bây giờ.

– Vâng ạ.

Về đến nhà, còn chưa kịp xuống xe thì mẹ chồng đã bắt tôi lên phòng nằm nghỉ, còn bà thì kéo cô giúp việc đi siêu thị mua đồ về nấu cơm.

Đang được chạy nhảy mà giờ tự nhiên lại có bầu, đi đứng làm gì cũng phải ý tứ nhẹ nhàng nên tôi có cảm giác lạ lắm, thỉnh thoảng cứ đưa tay sờ lên bụng rồi tự hỏi mình rằng: Ở trong này có một em bé thật à? Tôi và anh sắp có con thật sao? Là em bé của tôi với anh đang lớn lên trong bụng tôi phải không?

Mặc dù bé con vẫn ngủ ngoan, không cựa quậy khiến tôi tưởng là giun như mọi lần nữa, nhưng bây giờ tôi có thể cảm nhận được rõ sự hiện diện của con trong cơ thể mình rồi, trái tim không giấu nổi ấm áp vui mừng vô bờ bến.

Con đến quá bất ngờ khiến ngay cả tôi cũng có cảm giác không tin được, với Thành chắc chắn còn khó tin hơn nữa. Nhưng tôi biết, với tính cách của anh thì nhất định sẽ có trách nhiệm với mẹ con tôi, muốn tôi sinh đứa bé này ra. Chỉ là, thời hạn ly hôn sắp đến rồi, song song với niềm hạnh phúc vì có con, tôi cũng rất lo lắng không biết mình và con có trở thành sự ràng buộc tiếp theo của anh không, rồi anh sẽ làm những gì, chị Uyên sẽ làm những gì….

Tôi không rõ, nhưng dù có thế nào thì tôi vẫn sẽ bảo vệ và sinh đứa con này, mặc kệ sóng to gió lớn gì cũng vẫn sẽ sinh con ra, cho con cuộc sống tốt nhất mà tôi có. Còn lại, cứ để anh quyết định đi…

Nằm nghĩ ngợi một lát, tôi buồn chán chân tay quá nên định ra tưới hoa ngoài ban công, nhưng vừa mới ngồi dậy thì bỗng dưng thấy cửa phòng bật mở, tiếp theo một bóng người quen quen từ bên ngoài vội vàng rảo bước đi vào.

Tôi cứ nghĩ giờ này Thành vẫn còn đang tiếp khách, với cả nhìn bộ dạng anh vội vã như thế tôi không quen, hơi ngẩn ra:

– Ơ, anh về rồi à?

Anh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ tý của tôi. Lúc ấy tôi xác định luôn là kiểu gì mẹ chồng cũng đã nói với anh rồi, định giải thích nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe anh nói:

– Cho tôi xem.

– Hả?

– Cho tôi xem… con…

Ba chữ “con của chúng ta” anh mãi không thốt ra miệng được, tôi thấy thế thì vừa thương lại vừa buồn cười. Tôi vẫy anh lại ngồi gần, kéo áo lên, bên dưới là một cái bụng tròn tròn hơi nhô mà cách đây mấy tiếng tôi vẫn tưởng là giun.

Tôi cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng đặt lên đó:

– Đây này, con ở trong này. Bác sĩ bảo 5 tháng rồi, nhưng mà em không biết.

Cơ thể anh trong thoáng chốc cứng lại, chỉ có bàn tay đang đặt bên bụng tôi khẽ run. Thành cứ giữ nguyên tư thế đó, đến cả xoa cũng không dám xoa, lần đầu tiên tôi thấy một người luôn bình tĩnh trước sóng gió như anh căng thẳng đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, hỏi không dám hỏi, chỉ nhìn bụng tôi bằng một ánh mắt không thể nói nên lời…

Tôi mỉm cười, rất bình thản hỏi anh:

– Anh có thích không?

– Thích.

– Có muốn đứa con này không?

Lần này, anh mới ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, trong đôi đồng tử đen thẫm của anh là sự rực rỡ sáng sủa, còn có một niềm vui mừng không thể che giấu. Thanh âm của anh đầy trịnh trọng và chân thành:

– Vợ sinh con, tất nhiên là tôi muốn.

Nói xong, hình như hơi kích động nên anh lại bổ sung thêm một câu:

– Quỳnh Chi, anh thích c.hế.t đi được.

Tôi phì cười, chưa từng thấy một người cha nào khi biết tin mình có con lại ngố tàu và đáng yêu đến vậy. Hơn hai mươi năm ở cạnh nhau, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh dùng ngôn ngữ xì teen như thế, có lẽ vì cuống quá nên đã học theo cái bệnh ăn nói bát nháo của tôi luôn rồi, làm tôi vừa thương vừa buồn cười.

Tôi hỏi anh:

– Thế thời hạn 1 năm ly hôn của mình thì sao?

– Không ly hôn nữa. Có con rồi, không ly hôn nữa.

– Anh không sợ ràng buộc với em cả đời à?

Lúc này, anh mới rút bàn tay đang đặt trên bụng tôi về, nghiêm túc hỏi tôi:

– Em có muốn ràng buộc với anh cả đời không?

– Không.

Tôi cười:

– Miễn cưỡng mới là ràng buộc, còn em tự nguyện mà. Em muốn sống cạnh anh cả đời, đến khi tóc bạc trắng răng rụng hết thì thôi. Nhưng mà hôn nhân không phải chỉ em quyết định, cả một đời dài lắm, cả hai người đều tự nguyện thì mới có thể vui vẻ mà sống được.

– Ừ. Cả một đời dài lắm.

Anh bỗng dưng ôm lấy tôi vào lòng, giọng anh rất trầm, rất ấm, khiến người ta có cảm giác an tâm và vững tin:

– Nhưng nếu em tự nguyện, anh cũng sẽ tự nguyện cạnh em đến khi tóc bạc trắng, răng rụng hết thì thôi.

– Chắc chắn không?

– Chắc chắn.

– Thế được rồi, ngoắc tay đi.

– Ừ. Ngoắc tay.

Lâu rồi không chơi trò trẻ con này, tôi với anh ngoắc tay xong thì nhìn nhau cười. Xong xuôi, anh mới hỏi tôi:

– Có hình siêu âm không, đưa cho anh xem.

– Có chứ. Đợi tý em lấy cho. Bác sĩ nói con mình mũi cao, xương mày cao, kiểu gì sau cũng là mỹ nhân đấy.

Tôi tưởng cái ông này chỉ xem xem con mấy cân, mặt mũi thế nào, ai ngờ anh cứ ôm hình siêu âm nhìn mãi, nhìn mãi, xong còn tủm tỉm cười. Đến khi ngước lên anh mới bảo tôi: em bé không gầy nhưng tôi gầy, phải tẩm bổ thêm nhiều.

Kết quả là tối hôm ấy cả nhà chồng tôi nấu đồ ăn như mở hội, mẹ chồng nấu cả một mâm cơm đầy ắp, đủ loại đồ ăn bổ dưỡng, bố chồng thì lục đục lên tầng thắp hương thông báo với tổ tiên. Thành thì khỏi phải nói, anh ngồi ngay bên tôi nên cứ cầm đũa lên là bị mẹ chồng bảo gắp thức ăn cho vợ, thành ra cả buổi chỉ có tôi ăn chứ anh chẳng ăn được miếng nào.

Cả nhà đối xử với tôi tốt đến nỗi tôi cứ có cảm giác như mình đang từ lọ lem biến thành công chúa vậy, hạnh phúc nhanh quá khiến tôi không thể nào tin được. Lúc đó, tôi không định nghĩa được xúc cảm ấy mang ý nghĩa gì, mãi sau này khi không còn ở ngôi nhà đó nữa, tôi mới chợt nhận không khí ngày hôm ấy không chỉ đơn thuần là đầm ấm, mà còn là không khí của gia đình. Một thứ cảm giác mà từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ có hoàn chỉnh, đến khi có rồi lại không nhận ra, đến khi chia ly mới nuối tiếc, ân hận vì mình đã bỏ lỡ quá nhiều…

Quá nhiều… bao gồm cả người đàn ông tôi yêu…

***

Sáng ngày hôm sau, lẽ ra là Thành sẽ đi công tác nhưng anh đã hủy toàn bộ lịch trình để đưa tôi đến nhà ông nội.

Thật sự, tôi đã háo hức muốn gọi điện thông báo với ông từ hôm qua rồi, nhưng nghĩ hôm nay sẽ vác cái bụng đến để ông xem luôn một thể nên đành nhịn đến giờ.

Mấy tháng nay, ông nội tôi rất gầy và yếu, bệnh ung thư tàn phá nên trên người ông không còn bóng dáng của một thương nhân oanh liệt trên thương trường của lúc xưa nữa, lúc bọn tôi đến thì ông phải chống gậy đi ra, đôi bàn tay nắm chặt cây gậy, run bần bật.

Thấy hai vợ chồng tôi, gương mặt nhợt nhạt của ông như sáng bừng lên, cười tươi rói:

– Hai đứa đến rồi đấy à?

– Ông nội, con đến tặng ông một món quà này.

– Lại mua gì tốn kém nữa, ông đã bảo ở đây đầy đủ hết rồi mà. Có thiếu cái gì đâu mà mua mãi thế.

– Cái này hơi bị quý hiếm, còn độc lạ nữa, kiểu gì ông cũng thích cho mà xem. Ông xòe tay ra con cho này.

Ông nội lườm tôi một cái, rõ ràng không tin nhưng vì chiều cháu nội nên vẫn chìa tay ra:

– Cái gì thế? Đồ đắt tiền thì ông không lấy đâu đấy nhé?

– Đắt lắm, vô giá luôn. Đây này…

Tôi cố tỏ ra thần bí rồi đặt tờ giấy siêu âm vào tay ông. Lúc ông mở ra, nhìn thấy hình bé con thì thì vẻ mặt lập tức sững sờ, khi đọc xong chữ “Thai 20 tuần 4 ngày…” thì càng kinh ngạc hơn nữa:

– Quỳnh Chi, đây là …

Thành đứng một bên nãy giờ, nghe thế mới cười bảo:

– Ông ơi, bọn cháu sắp có con rồi.

Tôi gật đầu lia lịa, cười toe cười toét xác nhận đúng là chúng tôi sắp có con rồi. Còn ông thì xúc động nên đôi mắt mờ đục bỗng nhiên đỏ hoe, các nếp nhăn rúm ró tụm lại thành một chỗ. Ông run rẩy bảo:

– Thế à? Thật à? Hai đứa sắp có em bé rồi à?

– Vâng. Em bé được hơn 5 tháng rồi, nhưng con tưởng giun, mãi giờ mới biết đấy ông ạ. Ông xem cái bụng con này, trong này có em bé đấy.

Ánh mắt ông dời xuống bụng tôi, nhìn mãi, nhìn mãi rồi gật gật đầu:

– Ừ, tốt quá rồi. Thế vài tháng nữa sinh thì ông chờ được rồi.

– Ông phải chờ em bé lớn, bế em bé này, dỗ em bé ngủ, còn đưa em bé đi mẫu giáo, rồi đi học lớp 1 nữa chứ. Ông phải ăn nhiều cho khỏe đấy nhé, không là không có sức bế em “tẹt” của vợ chồng con đâu đấy.

– Ừ, ừ. Ông biết rồi.

Vì sắp có chắt nội nên ông rất vui, hôm đó ăn được tận 2 bát cơm, lúc uống trà còn vui vẻ ngân nga một điệu nhạc gì đó.

Thím Chung nói thời gian này ông yếu, bình thường chỉ ăn được lưng bát cơm, có hôm thì không nuốt được thứ gì, với cả dùng thuốc giảm đau quá nhiều nên ông mệt. Mãi đến hôm nay mới thấy ông vui và cười nhiều đến thế.

Tôi biết bệnh tình của ông không thể kéo dài quá lâu được, thương ông đứt ruột nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào cả. Tôi chỉ có thể ngày nào cũng tranh thủ qua chơi, lần nào đến cũng gục xuống tay ông, để ông vuốt tóc, nghe ông kể chuyện, rồi lại được một đống quà mang về.

Hôm nay ông cũng thế, nhưng không phải đưa quà cho tôi mà cho con gái tôi. Chẳng biết ông đã kiếm đâu ra mấy cái trâm cài tóc bằng ngọc xinh ơi là xinh, còn bảo:

– Cái này cũng là của bà nội đấy. Nhưng không cho Quỳnh Chi đâu nhé. Cái này là của em bé.

– Ông ơi, ông thiên vị thế. Em bé còn nhỏ, chưa đeo được mà. Cái trâm này xinh thế ông cho con đi.

– Không được, con có dây chuyền của bà rồi, cái này là của Mimi.

Tôi cười cười, khẽ liếc sang Thành, lúc này anh đang lẳng lặng pha trà ở cách đó không xe, chắc hẳn cũng đã nghe thấy cái tên Mimi này nhưng không phản ứng gì, thậm chí, tôi để ý thấy khóe miệng anh còn khẽ cong lên, nở ra một nụ cười rất nhẹ.

Nói chung về mấy vấn đề đặt tên thì tôi ngu lắm, nhưng ông đã đặt thì nhất định chúng tôi sẽ dùng. Mimi trong bụng tôi sau này lớn lên sẽ là một em bé nhỏ nhắn đáng yêu, xinh xắn nữa, giống như cái tên Mimi nhỉ?

Tối hôm ấy, sau khi về nhà, tôi mới kiếm cớ hỏi anh:

– Anh có thích tên Mimi không?

– Ông đặt thì cứ dùng nó đi. Anh thấy tên Mimi đẹp mà.

– Thế tên đi học là gì?

– Cho em đặt đấy.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, chẳng nghĩ ra được tên gì nên lắc đầu:

– Em thích tên gì nhẹ nhàng thôi, bình an nữa. Không cần con phải học giỏi hay sau này làm ông nọ bà kia đâu, cứ bình thường là được.

– Người ta đều mong con giỏi giang, sao em lại ngược lại thế?

– Này nhé, mọi người toàn mong con giỏi giang, nhưng lại không hiểu được càng giỏi thì lại càng phải chịu nhiều áp lực. Giống như anh ấy, giỏi để làm gì, cuối cùng đầu óc phải hoạt động cả ngày, đi tiếp khách cả ngày. Không có thời gian cho bản thân, chẳng lúc nào thấy anh nghỉ ngơi thoải mái cả. Thế nên em chỉ cần con bình thường thôi, con của em chỉ cần cứ ăn ngon ngủ ngon, thích gì làm nấy, sống một đời bình an vui vẻ là được.

Có lẽ, chồng tôi cũng có một ước mơ đơn giản như vậy nên khẽ cười, anh xoay người, ôm lấy tôi:

– Ừ. Sống bình an vui vẻ là được. Thế thì tên là An nhé? Lê Đặng Trường An được không?

Lê là họ của bố anh, Đặng là họ của tôi, trường an chính là bình an dài lâu, an yên cả một đời. Tên rất hay, tôi thích.

Tôi hài lòng rúc vào ngực anh, cười hì hì:

– Được ạ. Tên đi học là Trường An. Tên ở nhà là Mimi.

– Ừ. Mấy tháng tiếp theo phải nghỉ ngơi nhiều, hay là tạm thời em cứ nghỉ ở nhà đi đã, đợi sinh Mimi xong rồi đi làm lại sau.

Tính tôi chạy nhảy quen rồi, là kiểu người hướng ngoại nên giờ bảo tôi chỉ ở nhà với 4 bức tường thì tôi chịu. Tôi không làm được. Tôi biết anh lo cho tôi và con, nhưng thực sự tôi chưa vô dụng đến mức ấy nên mới bảo:

– Em vẫn khỏe mà. Anh xem, em bầu bì có ốm nghén hay mệt mỏi gì đâu. Ở nhà chán lắm, anh cứ để em đi làm đi. Em sẽ nhẹ nhàng cẩn thận, em đảm bảo sẽ không sao đâu.

– Công việc áp lực nhiều, phải đi chỗ này chỗ khác nữa. Mấy tháng cuối bụng to đi đứng mệt lắm.

– Thế thì lúc nào bụng to thì em nghỉ được không?

Tôi vuốt ve lồng ngực vững chãi ấm nóng của anh, nhỏ giọng dỗ dành:

– Không sao đâu thật mà.

– Quỳnh Chi. Ở công ty có rất nhiều chuyện phức tạp.

– Em biết.

Tôi biết kiểu người bụng dạ đầy dao găm như bà Uyên sẽ khó mà nuốt được cục tức này, cũng hiểu Thành lo lắng điều gì. Nhưng tôi sẽ chẳng vì sợ một người phụ nữ mà chịu kìm chân cả. Tôi bảo:

– Anh đừng nói cho ai biết em có bầu, em sẽ đi làm bình thường, không ai đụng đến em đâu.

– Bụng to lên thì ai cũng sẽ biết.

– Ban nãy em nói khi nào bụng to thì sẽ tính tiếp mà. Anh đừng lo. Anh mà bắt em ở nhà thì em sẽ bị stress đấy. Em đọc trên mạng có nhiều người bị trầm cảm trước sinh nữa.

Quả nhiên khi tôi giở trò đe dọa như vậy thì anh cũng phải bất lực nhường bước, tính tôi bướng, anh quen rồi nên không làm gì được. Sau cùng chỉ thở dài:

– Phải cẩn thận, có việc gì thì nhớ nói với anh, biết chưa?

– Vâng, em biết rồi. Cảm ơn chồng.

Tôi tủm tỉm rướn lên thơm anh một cái, sắp có con rồi mà chồng tôi vẫn dễ xấu hổ như vậy, được thơm một chút thôi mà mặt mũi đã đỏ gay.

Tôi thấy anh đáng yêu thế thì buồn cười kinh khủng, định trêu anh thêm nhưng vừa đưa tay sờ đến thắt lưng đã bị Thành giữ lại. Anh nghiêm giọng nói:

– Được rồi, đang có bầu, đừng làm loạn.

– Bác sĩ có bảo phải kiêng đâu, vẫn… làm được bình thường mà.

– Cũng không được. Đợi đến khi sinh xong rồi…

Anh hắng giọng, mặt mày càng nóng bừng:

– … sinh xong rồi em muốn làm gì… cũng được.

Lần này tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng, cười đến mức bé con trong bụng cũng phải cựa một cái. Tôi không dám đánh thức con, cố nhịn cười xong mới hỏi:

– Em hỏi anh một câu được không?

– Ừ.

– Giữa anh và chị Uyên bây giờ là gì?

Thực lòng, tôi không rõ thứ ràng buộc hai người là gì, vì anh áy náy khi phụ bạc chị ấy nên cứ dùng dằng mãi chưa dứt được, hay là vì có một điều gì đó tạm thời không thể nói với tôi. Nhưng mà bây giờ giữa chúng tôi đã có con, anh cũng đã lựa chọn ở bên tôi, thế nên tôi cũng có quyền biết bây giờ giữa anh và chị ta là gì.

Nếu anh nói “vẫn còn yêu, chưa dứt được”, tôi sẽ từ bỏ anh ngay lập tức. Còn nếu anh nói “không còn yêu nữa”, tôi sẽ toàn tâm toàn ý chờ anh, đợi anh cho đến khi hoàn toàn buông bỏ được sự ràng buộc với chị ấy.

Kết quả anh tất nhiên không làm tôi thất vọng, anh nói:

– Không có bất kỳ tình cảm nào cả.

– Em tin anh.

– Quỳnh Chi, đợi anh thêm một thời gian.

Tôi gật gật đầu, dù sao trong cuộc tình này, tôi chen chân vào giữa vẫn là người sai, vì tôi đã ép anh phải từ bỏ rất nhiều thứ, cho nên tôi chấp nhận chờ đợi. Chờ đến khi anh một lòng vì tôi.

Tôi ôm chặt lấy anh, khẽ thì thầm:

– Vâng. Em biết rồi. Đừng lo.

– Mình ngủ thôi.

– Vâng, ngủ thôi.

Sau ngày hôm đó, tôi vẫn đi làm ở công ty bình thường, vì bụng nhỏ, lại mặc áo ấm nên không ai biết tôi mang thai. Còn về phía nhà chồng, hình như Thành có nói lại với bố mẹ chồng chuyện giữ bí mật chuyện tôi có bầu, mà dạo gần đây chị Thúy không đến nên cũng không ai biết chuyện tôi có thai.

Có lẽ, khoảng thời gian kết hôn mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất chính là lúc này, khi bắt đầu có Mimi, khi có mọi người bên tôi và yêu thương tôi, bố mẹ chồng quan tâm chăm sóc như công chúa, không mắng tôi như hồi đầu mới về nữa mà ngày nào cũng làm bao nhiêu đồ bổ cho tôi ăn. Mẹ chồng còn sốt sắng đến nỗi mua sữa bầu, váy bầu, thậm chí cả đồ sơ sinh cho cháu cũng chuẩn bị đầy đủ không thiếu thứ gì…

Chồng tôi thì khỏi phải nói, anh trầm tính, lại không thích nói nhiều cũng không hay thể hiện, nhưng từ những chi tiết rất vụn vặt như đỡ lưng tôi dậy khi tôi muốn đi vệ sinh, hoặc từ bỏ rất nhiều công việc để hàng ngày về sớm ăn cơm cùng tôi, ngủ cùng tôi… chỉ thế thôi cũng đủ để tôi cảm thấy hạnh phúc và yên tâm thật nhiều rồi.

Mọi chuyện cứ thế thuận lợi trôi đi, tôi trải qua thai kỳ tháng thứ 5 trong sự quan tâm và chăm sóc của mọi người. Ở công ty vẫn không ai biết chuyện tôi đang có bầu con của “tổng giám đốc”, bà Uyên hình như cũng không biết, thỉnh thoảng gặp nhau cũng chỉ liếc tôi một cái chứ không đả động gì.

Có lần, tôi đi pha trà đụng mặt chị ta ở phòng sinh hoạt chung, định coi như không khí rồi nhưng chị ta vẫn hỏi:

– Quỳnh Chi uống trà gì thế?

– Trà hoa nhài.

– À, trà hoa nhài thì thơm, dễ uống. Nhưng đơn giản và đại trà quá, người có phẩm vị chắc sẽ chọn những loại trà cao cấp hơn.

Ý là thông qua trà chê tôi bình thường, còn chị ta là trà cao cấp. Tôi chẳng thèm bận tâm, chỉ thổi phù phù ly trà hoa nhài loãng thếch, đưa lên miệng uống ực một ngụm to rồi cố ý “chà” một tiếng:

– Trà cao cấp như chị nói là trà xanh đó hả? Matcha trà xanh đúng không?

– À thì chẳng biết ai mới là trà xanh.

– Mà thôi, kể cả chị có là trà gì đi nữa cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi chỉ thấy có nhiều người, dù có tiền mua loại trà cao cấp hơn nhưng trên bàn vẫn chỉ để một hộp trà hoa nhài bình dân. Quan trọng là họ thích hương vị của hoa nhài, không bận tâm giá trị đắt rẻ. Giống như câu gì nhỉ? À? Giống như câu “giữa một rừng đầy hoa thơm cỏ lạ, vẫn chỉ quyết treo mình trên một khóm cúc họa mi”.

Tôi nói một tràng trôi chảy lưu loát thế khiến một kẻ thông minh như chị ta cũng cứng họng không nói được câu gì, chỉ trừng mắt nhìn tôi vài giây rồi hậm hực cầm ly trà quay đi.

Tôi sẵn đang đà đắc ý, còn cố tình nói to:

– Lần sau chị thích thì tôi sẽ pha thử trà hoa nhài cho uống nhé.

Chị ta làm như không nghe thấy, rảo bước đi thẳng.

Có lẽ vì tạng người của tôi rất nhỏ nên sau đó có gặp lại mấy lần nữa nhưng chị Uyên vẫn không nhìn ra tôi mang thai. Nhưng tôi nghĩ vài tháng nữa bụng to lên thì kiểu gì bà ấy cũng biết.

Có điều, khi tôi bắt đầu sang đến tháng thứ 6 thì tôi nghe được tin chị ta được cấp trên cử đi bồi dưỡng kiến thức ở bên Nhật 4 tháng. Thư ký của sếp đi học nâng cao là một chuyện vốn dĩ rất bình thường, cũng chẳng có ai thắc mắc gì, nhưng chỉ có tôi hiểu chị ta rời khỏi Hà Nội vào thời điểm này không phải là trùng hợp, mà là Thành cố tình làm vậy để chị Uyên rời đi trước khi bụng tôi to, hoặc là anh muốn chấm dứt sớm với chị ta trước khi tôi sinh.

Dù là bất cứ lý do nào thì tôi cũng thấy chị ta đi là hợp lý, bớt đi một kẻ lòng dạ thâm sâu thì tôi cũng sẽ đỡ phải đau đầu. Tôi cứ nghĩ sau này mình chỉ cần nỗ lực hết sức, cuộc đời cứ thế bình dị trôi đi, tôi sẽ sinh con ra bình an khỏe mạnh thì coi như đã chạm được một tay vào hạnh phúc.

Thế nhưng niềm vui vốn chẳng tày gang, khi tôi mới bắt đầu bước sang tuần thai kỳ thứ 27 thì ông nội đột nhiên bệnh nặng.

Hôm ấy, tôi vừa từ công ty về thì bỗng dưng thấy thím Chung gọi điện thoại đến. Nhìn thấy số của thím ấy là tôi đã chột dạ, vội vàng nhận máy:

– Thím ơi, cháu đây.

– Quỳnh Chi, ông tự nhiên nôn ra máu xong ngất rồi, giờ chú lái xe với thím đưa ông đến bệnh viện, cháu cũng đến luôn đi.