3.
Sáng sớm tôi đã dậy để tản bộ trong sân, từ vị trí này tôi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Không thể không nói, cái cảm giác mua hết quả núi của người có tiền rồi đứng trên nhìn xuống quả thật rất sảng khoái. Hít thở không khí trong lành của rừng hoang dã, hôm nay lại là một ngày bình thường khác của thiên kim tôi, quá tốt luôn.
Đúng lúc anh trai Lâm Tiêu của tôi đi ra ngoài.
"Dữu nhi".
Khi nào mà anh ta có ý định xấu thì chắc chắn sẽ không tự chủ mà gọi tôi kiểu đó. Anh ta cười ngượng ngùng.
"Thành Tây vừa mở một nhà hàng Hoài Dương, đi thử không? Anh hai dẫn mày đi ăn."
Đồ ăn của Hoài Dương thuộc loại thanh đạm, khẩu vị của tôi là không cay thì không ngon, tôi không tin anh ta không biết.
Tôi không nói gì mà chỉ liếc nhìn cánh tay bó bột của anh ta, yên lặng chờ xem anh ta định làm gì. Thấy tôi không nói gì thì anh ta nói tiếp.
"Dữu nhi, anh mày định ra ngoài một chuyến, mày chở anh đi đi."
Như tôi đã nói trước đó, bố tôi đã cho quản gia và bảo an trong nhà nghỉ phép dài hạn. Cánh tay của anh tôi bị thương nên không lái ô tô được, dù chân anh ta dài đi chăng nữa thì với ngọn núi lớn như vậy, đi bộ cũng phải mất hàng giờ đồng hồ mới xuống núi được.
Đôi mắt này của tôi ấy à, quá mức khôn ngoan rồi, nhìn một cái là biết ngay anh ta muốn cái gì. Tôi vươn vai lắc đầu.
“Còn sớm lắm, em phải đi ngủ đây.”
Anh tôi hiểu ra, lắc lắc cánh tay bị thương.
"Được thôi, vậy anh mày về phòng. Haiz, anh mày không đi cũng không sao, dù sao thì anh mày cũng đang là bệnh nhân mà."
Gọi anh trai tôi là chó chắc chắn không phải là xúc phạm anh ta, mà là xúc phạm con chó. Anh ta vừa quay người vừa nói, âm lượng không quá lớn, vừa đủ để tôi nghe được.
"Chỉ là anh mày ghen tị với Lục Hoài Uyên một chút thôi, thời tiết đẹp như vậy mà được đi leo núi Tinh Khôi."
Tôi nắm lấy bắp tay của cánh tay đang bị thương của anh ta.
"Anh Uyên định đi leo núi á?"
Anh tôi ngáp một cái.
"Ai mà biết được. Ai da, mày buông tay anh mày ra, đừng cản trở giấc ngủ của anh mày."
Tôi di chuyển bàn tay đến mạch máu dưới tay với một nụ cười chân thành trên khuôn mặt.
"Này, này, nắm chỗ nào đấy hả. Mày đây là muốn mưu sát anh trai à, anh là anh trai ruột của mày đấy."
Tôi cười cười, đưa tay nhéo thêm hai cái.
"Bố đã nói là anh em thì nhất định phải tính toán nợ nần rõ ràng, nếu như không tính ra được thì bố sẽ tới giúp em xử anh."
Anh tôi trợn tròn mắt.
“Xem mày nói kìa. Mày nói như thể bố không phải là bố của anh mày vậy.”
"Này là tự anh nói nhé. Em không hề nói nha."
Anh tôi khịt mũi.
"Thế mày có đi không? Hay chờ anh mày cầu xin mày hả?"
“Nói cái gì nhờ.”
Tôi giả vờ vỗ vỗ cánh tay anh ta.
"Anh đừng khách sáo như thế. Chúng ta là anh em ruột mà, anh trai mình bị thương thế này, phận làm em đương nhiên phải chăm sóc anh trai mình rồi, đúng không nè?”
4.
Về đến nhà, tôi mở cửa ra đã thấy anh trai Lục Hoài Uyên của tôi nép vào sô pha, tay cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó.
Từng cử chỉ lười biếng kia đều toát lên vẻ sang trọng, tao nhã.
Bảo sao Quả Bưởi lại mê mẩn ổng như vậy, một thân tư bản này cũng đủ để lừa gạt con gái nhà người ta rồi.
Anh tôi liếc tôi một cái, rồi cúi đầu nhìn điện thoại.
"Mày về muộn thế?"
“Oh.”
Tôi vừa thay giày vừa nói.
“Dữu Tử chuyển về nhà, em đi giúp cậu ấy.”
Anh ta ngẩng đầu, hơi nhíu mày.
"Chuyển về?"
Tôi gật đầu như một câu trả lời. Tôi và anh trai thuộc tuýp người hướng nội, chúng tôi thường ít khi nói với nhau.
Tôi vốn định trở về phòng suy nghĩ lại giấc mơ của mình và những gì xảy ra gần đây, nhưng khi tôi nghĩ đến hai người đàn ông bảo vệ một người phụ nữ mà Lâm Tiêu đã nói hồi nãy, tôi lại quay người đi đến phía ghế sô pha đối diện với anh tôi và ngồi xuống.
Anh tôi hơi nhướng mày.
"Có chuyện gì à?"
"Anh, anh thích Bạch Yên Yên hả?"
Anh tôi nghe vậy thì mắt tối sầm lại, ngước mắt lên liếc tôi một cái.
“Sao mày lại hỏi chuyện này?”
"Anh trả lời câu hỏi của em trước đi, anh có thích hay không?"
Tôi chăm chú nhìn anh ta, không buông tha bất cứ phản ứng nào trên mặt anh ta.
"Bạch Yên Yên..."
Anh tôi tựa hồ đang suy nghĩ nên nói gì, dừng hai giây, chắc là nghĩ tới chuyện vui vẻ gì đó, đột nhiên nhếch miệng cười.
"Cô bé đó rất dễ thương. Đơn thuần, đáng yêu và có hơi nhút nhát."
Tôi nhịn không được.
"Dữu Tử không chỉ trong sáng đáng yêu mà còn đẹp hơn Bạch Yên Yên. Hơn nữa là chúng ta còn lớn lên cùng nhau, thế tại sao anh không thích Dữu Tử?"
Tôi sẽ không bình luận về việc Bạch Yên Yên có ngây thơ không, dễ thương hay rụt rè hay không, nhưng sự trung trực, tốt bụng và xinh đẹp của Quả Bưởi là thật. Nếu không phải do cô ấy cố chấp thích anh tôi thì chỉ dựa vào ngoại hình và gia cảnh của anh tôi, thành thật mà nói thì anh ta không xứng với Quả Bưởi.
Anh tôi lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Ngủ sớm đi, đừng xen vào chuyện của người khác."
Nhìn vẻ sự chán ghét và không kiên nhẫn trên gương mặt anh tôi khi tôi nhắc đến Quả Bưởi khiên tôi thấy ớn lạnh trong lòng.
...
2 giờ sáng, tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nhảy xuống giường mà không đi dép, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh để nôn khan. Mồ hôi trên trán và sau lưng tôi đổ ra như tắm, mọi thứ xảy ra trong giấc mơ đều chân thực đến đáng sợ.
Trong giấc mơ, Bạch Yên Yên uống rượu do Quả Bưởi đưa thì suýt xảy ra chuyện, cô ta ngã vào vòng tay của Lục Hoài Uyên mà khóc lóc rất thảm thương. Quả Bưởi nói là cô ấy bị oan, nhưng trông Lục Hoài Uyên có vẻ không kiên nhẫn, anh ta bước tới đạp ngã Quả Bưởi xuống đất, trong lời nói mang đầy sự chán ghét.
"Nếu cô Lâm thiếu đàn ông đến mức này thì vừa hay tôi có vài đàn em đang rảnh rỗi, tôi tặng cô Lâm để cô giải trí nhé."
Lục Hoài Uyên nghiêng đầu ra hiệu, sau lưng anh ta đi lên vài người đàn ông tai to mặt lớn, nhìn cực kỳ bỉ ổi. Lâm Tiêu đứng đó nhưng lúc này trong mắt anh ấy chỉ có Bạch Yên Yên, anh ấy hoàn toàn không quan tâm đến Quả Bưởi. Lâm Tiêu để những người đó kéo Quả Bưởi vào phòng.
Trong giấc mơ, tôi bị bọn họ ngăn cản, tôi chẳng thể làm gì để cứu Quả Bưởi, chỉ có thể giương mắt nhìn Quả Bưởi bị kéo vào phòng, cách nhau một cánh cửa, tôi nghe tiếng cô ấy gào khóc đến đau lòng.
Một lúc lâu sau, cửa mở ra, Quả Bưởi uể oải như người chết.
Những gì xuất hiện trong giấc mơ trước đây chỉ là một trong nhiều âm mưu của nữ chính. Đến hôm nay tôi mới biết rằng lý do khiến hai chúng tôi vào bệnh viện tâm thần không phải hành động cố ý mà là do chúng tôi đã trải qua sự tra tấn tàn khốc như thế này, tinh thần của chúng tôi đã sớm bị tra tấn đến mức không bình thường, không còn dạng người.
Quả Bưởi tốt vậy mà sao các anh dám làm thế! Tại sao chứ!
Tôi nắm chặt tay đấm mạnh vào gương, gương bị tôi đấm lủng một lỗ sâu, máu theo các vết nứt chảy xuống.
Tôi không kìm được nước mắt, nó cứ thế tuôn rơi, dù thế nào tôi cũng không thể bình tĩnh được. Cuối cùng, tôi tự tát mình vài cái thật mạnh để ép bản thân bình tĩnh lại.
Ngồi vào bàn học, tôi vẽ đi vẽ lại mối quan hệ giữa vài người trên giấy.
Đầu tiên, mặc dù gia đình chúng tôi bây giờ giống như phu từ phụ hiếu, huynh đệ vui vẻ, nhưng xét về kết quả của sự phát triển trong giấc mơ, hai cái tên súc sinh kia không hỏi rõ mọi chuyện mà không chút do dự nào hy sinh Quả Bưởi. Rõ ràng con đường tình thân này là vô dụng nhất.
Thứ hai, hai tên súc sinh đó hiện đang giữ những vị trí quan trọng trong công việc kinh doanh của gia đình, đây là sự khác biệt. Còn tôi và Quả Bưởi vẫn đang đi học, vẫn còn một năm trước cốt truyện, nhưng chúng tôi không thể tranh giành nổi. Vì vậy con đường quyền lực cũng không được.
Cuối cùng, Quả Bưởi thích Lục Hoài Uyên giống như bị bỏ bùa vậy. Còn nước còn tát, không còn cách nào khác ngoài việc khiến cô ấy ghét Lục Hoài Uyên.
Mấu chốt nhất chính là, đây đều là giấc mộng của tôi, nói cách khác, đây đều là do tôi tự tưởng tượng. Tôi nói ra cũng sẽ không có người tin, huống chi là Quả Bưởi, ngay cả tôi còn chưa tin chắc mà!
Nói chung, đây là cuộc chiến của riêng tôi. Tôi phải tìm các dẹp loạn mới được.
Nội dung của cuốn tiểu thuyết này xoay quanh tình yêu của nữ chính, bất kể Bạch Yên Yên có thực sự vô tội hay không, cuối cùng Lục Hoài Uyên và Lâm Tiêu vẫn sẽ bảo vệ cô ta như mấy người không có não. Mà hai sự kiện mấu chốt xảy ra của tôi và Quả Bưởi đều nằm ở việc chúng tôi mê mẩn hai tên súc sinh kia.
Tôi cặm cụi viết vẽ trên giấy cho đến khi trời rạng sáng, cuối cùng tôi cũng tìm ra một cách khả thi.
Tôi vừa chợp mắt thì Quả Bưởi gọi đến, giọng cô ấy vui vẻ.
"Trừng Tử, tụi mình đi leo núi đi."
Tôi vùi đầu vào trong gối.
"Leo núi gì? Không phải cậu vừa mới xuất viện à? Bác sĩ dặn cậu phải nghỉ ngơi nhiều hơn mà?"
Quả Bưởi vui vẻ.
"Cậu còn nhớ núi Tinh Khôi không? Đó là ngọn núi mà bốn anh em tụi mình đã đến thăm trước kỳ thi tuyển sinh đại học ấy. Lần này, bốn người chúng ta lại đi qua đó làm lễ tạ thần đi."
Núi Tinh Khôi nằm Thành Tây, vài năm trước bên trong miếu tu có ao cá chép, người ta nói rằng những con cá chép trong ao trung bình đều hơn 20 năm tuổi. Đầu xuân hằng năm sẽ có một dòng người vô tận đến đây cầu tiền tài, cầu bình an, cầu nhân duyên, thậm chí còn cầu mong vượt qua kỳ thi, đủ loại cầu nguyện.
Những đồng xu ước nguyện được ném xuống ao lớn xếp chồng lên nhau tạo thành một ngọn núi nhỏ, khi mặt trời chiếu xuống, ánh nắng vàng lấp lánh nhìn từ xa trông giống như một ngọn núi nhỏ bằng vàng.
Thời điểm chúng tôi đi là mùa xuân năm ngoái. Nếu nói là tới làm lễ tạ thần thì trả lễ này làm quá muộn rồi.
Khi tôi và anh trai Lục Hoài Uyên đến, Quả Bưởi đang cúi đầu đá sỏi, bộ dạng buồn buồn kia hẳn là đã gặp chuyện không vui rồi. Tôi bước đến chỗ cô ấy và gọi cô ấy.
"Dữu Tử."
Quả Bưởi ngẩng đầu lên rồi bĩu môi, quả nhiên là gặp chuyện không vui rồi.
Lục Hoài Uyên đi đến, sau khi Quả Bưởi thấy thì cô ấy ra hiệu mắt cho tôi rồi bước đến trước mặt Lục Hoài Uyên.
"Anh Uyên, anh đến rồi."
Lục Hoài Uyên vẫn luôn nho nhã, anh ta đáp lại.
"Ừm."
Anh ta nhìn xung quanh, nhấc chân và đi về phía con đường núi. Tôi nhìn theo hướng đó thì thấy Bạch Yên Yên mặc một bộ váy trắng cũng ở đó, cô ta đang cười và nói chuyện với Lâm Tiêu.
Tôi thầm nghĩ, có lẽ nguyên nhân khiến Quả Bưởi khó chịu là cô ta. Tôi dùng hai tay bóp khuôn mặt ủ rũ của Quả Bưởi.
"Thân thể cậu vẫn còn yếu, ngoan nào, chúng ta về nhà đi, đừng tham gia cuộc vui này nữa."
"Không muốn!"
Cô ấy hất tay tôi ra, vẻ mặt bánh bao tức giận.
"Tại sao tớ phải đi, người nên đi phải là nhỏ bạch liên hoa kia chứ! Đã nói là tới để trả lễ với chúng ta là đem nhỏ đó theo làm gì, làm thế rồi ai chứng cho!"
Tôi lắc đầu, chỉ có thể cất bước đuổi theo.
Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay Quả Bưởi sẽ ghen tị vì Lục Hoài Uyên quan tâm đến Bạch Yên Yên nhiều hơn. Sau đó, cô ấy đã nổi giận với Bạch Yên Yên và bị Lục Hoài Uyên trách mắng.
Này là một phân cảnh ngược nhỏ rồi.
5.
Chúng tôi đã biết nhau gần 20 năm, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng Lâm Tiêu không phải là một con chó bình thường, mà còn là một con chó rất nham hiểm.
Rõ ràng là anh ta cầu xin tôi leo núi cùng anh ta, nhưng kết quả khi tôi đưa anh ta tới thì anh ta lại đuổi tôi đi với vẻ mặt chán ghét!
Đồ chó Lâm Tiêu. Anh ta chặn đường của Quả Cam và tôi, nhưng lại bảo vệ Bạch Yên Yên ở phía sau rất kỹ càng. Anh ta cười khinh bỉ, lời nói không hề thương lượng.
"Hai người tụi em về đi, chuyện khác đừng xen vào."
Trời đất ơi, thần linh ngó xuống mà xem! Cái thứ ngu ngốc, chết tiệt này!
Tôi bước tới, xả một bụng nghẹn tức vào mặt anh ta.
"Anh bảo ai xen vào chuyện người khác hả? Là ai sáng sớm đã nài nỉ bà đây chở tới nơi này! Vừa tới đã muốn đá tôi ra ngoài để tới chỗ nữ thần của anh, anh anh em em à? Anh mơ đi!"
Hiển nhiên Lâm Tiêu bị tôi nói cho sửng sốt, theo bản năng anh ta liếc mắt nhìn Quả Bưởi một cái, xoa xoa cái mũi nhìn sang một bên, ậm ừ nói.
"Thì anh muốn cân nhắc cho mày nghỉ ngơi thật tốt mà?"
"Ha, thật buồn cười, tôi cần anh quan tâm à? Chồn tới nhà gà chúc tết là có lòng tốt lắm nhỉ!"
"Mày, mày... "
Chó Lâm Tiêu đỏ mặt, "Mày" nữa ngày cũng không phản bác lại được.
"Anh Lâm Tiêu."
Bạch Yên Yên ló đầu từ phía sau Lâm Tiêu, kéo ống tay áo của Lâm Tiêu và nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu cho Lâm Tiêu đừng cãi nhau với tôi.
Thấy là Bạch Yên Yên, Lâm Tiêu miễn cưỡng thu hồi dáng vẻ ấy lại, làm ra vẻ quân tử không chấp tiểu nhân.
Đôi mắt anh ấy đảo quanh Quả Cam và tôi vài lần, nhưng cuối cùng anh ta quay lại và đi về phía Anh Uyên mà không nói gì.
Không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không, nhưng vừa rồi Lâm Tiêu nhìn Quả Cam lộ ra vẻ lo lắng là sao nhỉ? Con chó này đổi tính rồi hả?
Bạch Yên Yên cười ngọt ngào với Quả Cam và tôi.
"Lâm Dữu, Lục Duyệt Trừng, thật trùng hợp, các cậu cũng đến 'Núi Tinh Khôi' để cầu nguyện à. Đây là lần đầu tiên tớ đến đây, gần đây tớ toàn gặp chuyện không may. Anh Lâm Tiêu và anh Hoài Uyên nói rằng ao cá chép ở đây rất nên hai anh ấy nhất quyết muốn đưa tớ tới chỗ này. Chúng ta đi cùng nhau nhé? Dù sao thì mọi người đều biết nhau, càng nhiều người thì càng vui mà. "
Tôi và Quả Cam nhìn nhau một lúc.
Thì ra hai ông anh này không phải muốn đi cùng hai em gái đến đây để trả lễ ước nguyện mà là hai ông anh trai tốt này muốn đưa em gái tốt kia đến đây để cầu bình an!
Chúng tôi đúng thật là dư thừa. Một người làm tài xế, một người chả biết gì mà cũng đi theo.
Bảo sao Bạch Yên Yên có thể nói những câu như 'Dù sao chúng ta cũng biết nhau' và ‘Càng nhiều người càng vui’, cái dáng vẻ nữ chính hào phóng nói lời khách sáo thực sự khiến hai người chúng tôi tức chết.
Trên đường đi, đường rộng thì ba người đi ngang, đường hẹp thì ba người đi dọc, vị trí trung tâm luôn là Bạch Yên Yên.
Tôi và Quả Cam đi theo phía sau, thấy ba người bọn họ giống như đàn ngỗng trời di cư về phương nam, một hồi xếp thành chữ này, một hồi xếp thành chữ kia.
Lục Hoài Uyên phụ trách mang túi và ô cho Bạch Yên Yên, Lâm Tiêu phụ trách đưa nước và khăn giấy cho Bạch Yên Yên, thuận tiện chọc mỹ nhân cười.
Ba người của Bạch Yên Yên đang cười nói vui vẻ ở phía trước, trong khi tôi và Quả Cam im lặng ở phía sau. Hôm nay Quả Cam đeo khẩu trang, mặc dù nó che gần hết khuôn mặt nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự không vui của cô ấy.
"Thực xin lỗi Trừng Tử, đều là tại tớ chưa biết chuyện gì mà đã gọi điện thoại cho cậu đến đây, hại tớ và cậu khó chịu cùng nhau."
Quả Cam vỗ vỗ tay an ủi tôi.
“Không sao, chuyện này không liên quan đến cậu.”
Lúc này tôi mới phát hiện ra hình như tay phải của cô ấy bị thương. Khi tôi nắm lấy tay cô ấy thì thấy trên mu bàn tay có mấy miếng băng cá nhân, chỗ chưa băng thì bị sưng đỏ.
"Tay cậu làm sao vậy? Hôm qua cậu trở về không gặp chuyện gì chứ."
Quả Cam cụp mắt, trả lời qua loa.
"Không sao đâu, tối qua tớ vô tình bị ngã nên trầy vậy thôi."
"Xin lỗi, lẽ ra tớ nên nghe lời anh ta mà quay về."
Tôi và Quả Cam nhìn nhau, đột nhiên cô ấy nhìn tôi chằm chằm và nói.
“Dữu Tử, cậu không cần phải nói xin lỗi với tớ, cậu không có lỗi với bất kỳ ai cả.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Quả Cam khiến tôi vô thức giật mình, tôi luôn có cảm giác rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.
Khi Quả Cam và tôi đến, ba người họ đang ngồi trong vọng lâu.
...
Quả Cam bình tĩnh nói.
"Chúng ta đi qua hồ cá chép trước đi, tớ muốn ước một chuyện."
“Được.”
Tôi thu hồi ánh mắt và đi theo Quả Cam đến hồ cá chép.
Tôi xòe tay, chìa ra bốn đồng tiền ước nguyện.
“Tớ chuẩn bị vài đồng tiền ước nguyện nè, cho cậu một cái.”
Tôi không biết ai đã đặt ra luật bất thành văn là mỗi khi cầu nguyện thì phải thảy một đồng xu cầu nguyện xuống ao. Vậy nên trước khi đến đây, tôi đã chuẩn bị bốn đồng xu cho bốn người chúng tôi.
"Ái chà, không nghĩ tới mày lại chu đáo thế ha. Vừa hay bọn anh không mang, cảm ơn trước nha."
Giọng nói của chó Lâm Tiêu truyền đến từ phía sau, vừa quay đầu lại thì tôi phát hiện là không biết ba người họ đã đứng đó từ lúc nào. Trước khi tôi kịp phản ứng thì anh ta đã đưa tay ra chộp lấy ba đồng tiền ước nguyện từ tôi. Đột nhiên bị cướp mất, tôi nhảy dựng lên.
"Anh trả lại cho em, bên cạnh có một cửa hàng nhỏ kìa, các người đến sớm thế mà không biết đổi à."
Chó Lâm Tiêu keo kiệt nói.
"Đổi làm gì, có sẵn đây rồi mà, tại sao phải phí tiền ra đó đổi chi."
Anh ta vừa nói vừa chia mấy đồng tiền ước nguyện của tôi cho Bạch Yên Yên và anh Uyên.
Bạch Yên Yên cảm ơn chó Lâm Tiêu, sau đó quay người kéo anh Uyên đi cầu nguyện. Giọng nói tôi mang theo sự nghẹn ngào xen lẫn chút gấp gáp.
"Em chỉ chuẩn bị bốn đồng, anh lấy hết ba cái thì em với Quả Cam phải làm sao đây!"
Anh ta muốn làm anh hùng của Bạch Yên Yên thì tự mình chuẩn bị đi chứ mắc mớ gì lại tới cướp của tôi. Anh ta giật lấy và sử dụng nó như một lẽ đương nhiên, cái thứ anh trai cực phẩm gì đây!
Rất hiếm khi chó Lâm Tiêu thấy tôi phản ứng như vậy, anh ta tùy ý cười nói.
"Mày khóc à? Được rồi, được rồi, chuyện có to tát đâu mà làm quá, mày không cần cũng được mà."
Quả Cam đi tới và vỗ nhẹ vào lưng tôi.
"Được rồi Dữu Tử, tớ có này."
"Cậu cũng mang theo à?"
“Ừm.”
Quả Cam móc ra chùm chìa khóa, mở cái túi da hình trong và lấy ra một cái rồi lắc lắc.
“Đây này.”
"Cái này là “Đồng xu tình yêu” mà, cậu chịu bỏ nó hả?"
Chó Lâm Tiêu đột nhiên phát điên, anh ta vươn tay giật lấy đồng xu kỷ niệm từ Quả Cam. May mắn thay, phản ứng của Quả Cam nhanh hơn tôi, cô ấy nhanh chóng nắm chặt tay lại. Chó Lâm Tiêu chụp phải nắm đấm của Quả Cam. Quả Cam bị đau kêu lên.
“A.”
Bàn tay mà Lâm Tiêu nắm là bàn tay bị thương của Quả Cam. Tôi dùng một tay gạt Lâm Tiêu ra.
“Bỏ cái chân chó của anh ra.”
Tôi vội nắm tay Quả Cam kiểm tra mu bàn tay của cô ấy.
“Càng lúc càng sưng to thế này, cái này phải tới bệnh viện xem thôi, chỉ dùng băng cá nhân như thế này là không được đâu."
Chó Lâm Tiêu trầm giọng hỏi.
"Tay bị sao vậy?"
Vãi nồi, thế mà tôi nghe ra sự lo lắng và quan tâm trong câu nói của anh ta kìa, nhất định là tai tôi có vấn đề rồi đúng không.
Quả Cam lùi lại một bước và rút tay về.
"Chúng ta đi cầu nguyện trước đi."
Chó Lâm Tiêu kiên trì vươn tay chặn Quả Cam, giơ đồng tiền ước nguyện cướp được của tôi ra trước mặt cô ấy.
"Anh đổi với em, em dùng cái này đi."
Tôi nhảy dựng lên.
"Đùa à? Đây là đồng xu kỷ niệm được phát hành khi trò chơi 'Thần tình yêu' vượt mốc một trăm triệu đấy. Nó được làm từ mũi tên của thần Cupid đó, toàn thế giới chỉ có mười cặp thôi! Anh có biết là nó giá trị đến mức nào không? Có tiền cũng chưa chắc mua được đâu? Đổi với anh á? Mặt anh dày thật đấy!"
Giữa Lâm Tiêu và Quả Cam, tôi ghét Lâm Tiêu nên đương nhiên sẽ bảo vệ Quả Cam.
"Nhưng mà Trừng Tử, thứ quý giá thế này mà cậu muốn ném đi thật sao?"
Tôi không biết lời nói của tôi đã kích thích gì Lâm Tiêu, anh ta đẩy tôi ra, dùng cả người chặn đường Quả Cam.
"Dùng cái này đi."
Lâm Tiêu nhìn thẳng vào mắt Quả Cam, ngữ khí cực kỳ kiên định, toàn thân toát ra sự lạnh lùng, người lạ đừng làm phiền, hiển nhiên là rất tức giận.
Quả Cam thờ ơ liếc nhìn anh ta, nhấc chân bước ra khỏi bóng râm của Lâm Tiêu, tắm cả người dưới ánh mặt trời. Cô ấy chắp tay, cúi đầu nhắm mắt, cung cẩn thành kính như một tín đồ.
Kể từ khi Bạch Yên Yên xuất hiện, Quả Cam đã trở nên u ám hơn rất nhiều. Lúc này cô ấy trông điềm tĩnh lạnh nhạt, như thể cô ấy đã trở lại khoảng thời gian tốt đẹp ban đầu của chúng tôi.
Tôi chợt nhớ đến những gì Quả Cam đã nói, 'Cô ấy muốn ước một điều', tôi nhìn vào đồng xu ước nguyện trong lòng bàn tay của mình, đi đến bể bơi, bắt chước dáng vẻ của Quả Cam mà gấp đồng xu ước trong lòng bàn tay của tôi.
Nguyện cho thiên trường địa cửu, tuế nguyệt tĩnh hảo, tớ và cậu.
Sau khi ước xong, tôi ném đồng xu ước nguyện trong tay về phía ngọn đồi ước nguyện trong ao, nhìn nó rơi vững vàng trên ngọn đồi, tôi mỉm cười nhìn Quả Cam.
Quả Cam vẫn đang ước gì đó, tôi nghĩ điều ước mà cô ấy muốn có thể to lớn và quan trọng hơn của tôi rất nhiều.
Ngay khi tôi đang suy nghĩ thì Quả Cam từ từ mở mắt ra, chuyển động chậm nhưng rất bình tĩnh và kiên quyết, như thể cô ấy vừa mới đổi họ - Nữu Hỗ Lộc.
Cô ấy nâng tay phải định ném đồng tiền điều ước, nhưng bị Lâm Tiêu nắm chặt.
Quả Cam vẫn bình tĩnh, dùng sức nâng tay trái lên và ném cái'Đồng xu tình yêu' có giá trị không nhỏ kia vào quả đồi nhỏ trong ao.
Hóa ra tay phải là giả, tay trái mới là thật.
Lâm Tiêu ngơ ngác nhìn ‘Đồng xu tình yêu’ biến mất không dấu vết, một lúc lâu sau, anh ta sững sờ quay đầu nhìn Quả Cam.
Từ xa có thể thấy rõ ràng, đôi mắt đỏ hoe trên gương mặt bị thương của Lâm Tiêu, anh ta há miệng mấy lần mới thốt ra được mấy chữ.
"Lục, Duyệt, Trừng."
Lúc này, Bạch Yên Yên đột nhiên xuất hiện, cô ta lao về phía Lâm Tiêu không chút do dự. Anh ta loạng choạng, đồng xu ước nguyện trên tay anh ta rơi ‘Tõm” một cái rồi chìm xuống hồ. Mặt nước trong veo, đồng xu nằm lẻ loi trơ trọi dưới đáy ao.
Bảo sao tôi gọi Bạch Yên Yên là bạch liên hoa, xảy ra chuyện như thế mà cô ta vẫn làm ra vẻ vô tội, dùng tay che mắt Lâm Tiêu.
"A, đồng xu rơi mất rồi. Anh Lâm Tiêu, anh cầu nguyện chưa? Anh nhanh ước điều gì đó đi.”
Lâm Tiêu vung tay, Bạch Yên Yên thuận thế ngã xuống đất mà khóc thút thít.
Lâm Tiêu không nhìn lại mà xoay người đi xuống núi.
Có người lên núi có người xuống núi, giữa dòng người đến người đi, chỉ có mình anh ta là toát ra một loại cảm giác cô độc, giống như hình ảnh Quả Cam rời đi đêm qua vậy.