Biết Quân Như Cũ

Chương 30: Phần 30




02

 

Khoảng giờ Tý, ta thấy hơi buồn ngủ, đang định nghỉ ngơi.

 

Bỗng nghe thấy tiếng lạch cạch bên ngoài cửa phòng, như có trộm lẻn vào.

 

Ta nghĩ bụng chắc lại tên trộm nào không có mắt, dám bén mảng đến tận đây, lập tức xuống giường, khoác áo, bước tới sau cửa sổ, chuẩn bị đánh úp kẻ gian.

 

Vừa nghe cửa sổ bị hé mở một khe nhỏ, ta b.ắ.n ngay mũi tên trong tay ra ngoài.

 

Người bên ngoài né một cái, lùi lại vài bước.

 

Ngay sau đó, giọng nói ai oán, não nề của Bùi Tri Hành vang lên.

 

“Thanh Thanh, nàng thật nhẫn tâm, muốn sát hại phu quân của mình sao?

 

“Ai da, đau quá…”

 

Ta mở cửa sổ ra.

 

Dưới ánh trăng khuyết treo trên đầu cành, bóng cây trong sân lay động, ánh trăng trải dài khắp sân.

 

Bùi Tri Hành khoác trường bào màu xanh ngọc, đứng dưới mái hiên, thân hình tuấn tú như cây liễu mượt mà trong sắc xuân.

 

Thấy ta nhìn ra, hắn vội vàng đưa tay ôm ngực, làm ra vẻ đau đớn.

 

Ta lật tẩy trò vờ vịt của hắn: “Đừng giả vờ nữa, lúc nãy rõ ràng là chàng đã né kịp.”

 

Hắn tiến lên hai bước, đứng sát vào bậu cửa, cau mày tỏ vẻ không vui: “Chậc, nàng không thể dỗ dành ta chút sao?”

 

Ta ngước mắt nhìn hắn.

 

“Dỗ dành nam nhân? Ta thật không biết làm.”

 

“Không sao, ta dạy nàng.”

 

Hắn nói chậm rãi, rồi đột nhiên khoé môi cong lên, ánh mắt sâu thẳm hiện lên tia ranh mãnh, hắn cúi người xuống, mạnh mẽ dùng môi lấp kín môi ta.



 

Ôi trời.

 

Hình như ta lại bị hắn lừa rồi.

 

Sau một lúc êm đềm, hắn từ từ rời khỏi môi ta, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi ta, tỏ vẻ hài lòng: “Học được chưa? Nhưng chiêu này chỉ có thể dùng với ta, và chỉ để dỗ ta thôi.”

 

Ta hất tay hắn ra.

 

Hai má nóng bừng, hẳn là đỏ như thoa phấn.

 

Ta thở dốc, liếc hắn một cái, trách yêu: “Đồ dâm tặc.”

 

Nghe xong, hắn lại càng hớn hở, cúi xuống thì thầm bên tai ta: “Mới chỉ bắt đầu thôi mà. Đợi đêm động phòng hoa chúc, phu quân sẽ cho nàng biết thế nào mới là dâm tặc thực sự.”

 

Vừa nói, hắn vừa vòng tay ôm chặt lấy ta, cúi đầu tựa vào cổ ta, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt ta.

 

Toàn thân ta khẽ run, bèn lanh trí chuyển chủ đề, sợ nếu cứ nói tiếp hắn sẽ cho ta thấy ngay lúc này.

 

“Nửa đêm không ngủ, chàng đến đây làm gì?”

 

“Tất nhiên là vì nhớ nàng đến không ngủ được, nên mới đến. Gọi là một ngày không gặp như cách ba thu, ba ngày không gặp là chín thu. Chín năm dài đằng đẵng thế mà nàng chẳng nhớ ta sao?”

 

Ta mắng hắn dẻo miệng: “Không giữ lễ nghĩa phép tắc gì cả?”

 

Hắn nhướng mày, cười đáp: “Nhạc phụ chỉ nói trước ba ngày thành thân không được gặp mặt, ta đặc biệt đợi đến sau giờ Tý mới vào gặp nàng, đâu có phá quy tắc.”

 

Cha ta thường ngày tính tình rộng rãi, nhưng với một số chuyện lại vô cùng giữ lễ.

 

Như việc không cho ta và Bùi Tri Hành gặp nhau trước ngày thành thân.

 

Vì có truyền thuyết rằng, nếu gặp mặt trước hôn lễ thì quan hệ phu thê sẽ không thuận hòa.

 

Nhưng Bùi Tri Hành cũng không hề phá quy tắc.

 

Dù gì, hôm nay đã là mùng bảy tháng bảy, ngày thành hôn của chúng ta.

 



“Nói vậy, chàng đã chờ sẵn bên ngoài từ sớm?”

 

“Tất nhiên rồi.”

 

“Giờ đã gặp rồi, chàng có thể về. Mai còn phải dậy sớm, ta cần nghỉ ngơi.”

 

Nói xong, ta ngáp một cái rồi quay người định đi về giường.

 

Sau lưng vọng đến giọng than thở của hắn: “Thanh Thanh, nửa đêm thế này, ta là một nam nhân yếu đuối tay không tất sắt, bên ngoài biết bao nguy hiểm. Nàng chẳng lo cho ta chút sao? Nhỡ gặp phải cướp thì sao? Ta không sợ nguy hiểm, chỉ sợ lỡ giờ lành thành thân ngày mai…”

 

Ta đứng lại, quay đầu, nhìn hắn bật cười: “Tối nay chàng đã uống bao nhiêu trà vậy? Hương trà đậm thật đấy. Nếu có gặp cướp, thì với mùi trà này, chắc bọn chúng cũng đã chạy hết rồi.”

 

Hắn hừ một tiếng.

 

“Quả nhiên lòng dạ nữ nhân khó dò. Ta biết mà, nàng vừa có được ta đã không còn trân trọng. Nhưng mà…” Hắn kéo dài giọng, nheo mắt nhìn ta, giọng như mê hoặc: “Nếu nàng mời ta lên giường, ta sẽ tha thứ cho nàng.”

 

Nói xong, hắn còn nháy mắt với ta.

 

“Bùi Tri Hành, chàng đừng biến thái như thế, ta sợ đấy.”

 

Hắn im lặng một lúc, rồi làm ra vẻ đáng thương: “Thôi được rồi, nếu nàng không định giữ ta lại, ta ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cùng lắm thì đêm khuya lạnh lẽo này lại thêm một người đau lòng thôi.”

 

“Ta đi đây.”

 

Ta nghiêm mặt gật đầu: “Ừ.”

 

Hắn nhích nửa bước, quay đầu lại: “Thanh Thanh, ta đi thật đấy.”

 

Ta không còn biết nói gì, chỉ ngước nhìn trời, rốt cuộc cũng mềm lòng.

 

“Vào đây.”

 

Lời còn chưa dứt, hắn đã nhanh nhẹn nhảy qua cửa sổ, một phát bế bổng ta lên.

 

Ta ôm lấy cổ hắn, giả vờ trách mắng: “Có cửa lớn không đi, cứ phải nhảy qua cửa sổ là sao?”

 

“Đêm nay nàng sẽ biết phu quân nhà nàng thân thể khỏe mạnh thế nào, không bệnh tật gì cả.”