Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau?

Chương 23




Nghe đến ba chữ “bác sĩ Hứa” mà lòng bà ấy đau đớn vô cùng. Trước đây, bà đã từng là bạn thân với vị bác sĩ ấy nhưng chẳng thể ngờ được rằng vì một chữ tiền mà ra tay cướp mất đứa con gái tinh yêu của mình chỉ vừa mới chào đời.

Tình cảm mẹ con xa cách nhau gần ba mươi năm mới được gặp lại, bây giờ cái gì cũng thay đổi kể cả lòng người. Nếu như là người nào khác làm nên chuyện này thì bà Thái Vân còn có thể cho qua, làm lơ như chẳng biết gì nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, người ta tin tưởng nhất lại chính là kẻ đã gây hại cho ta.

Người đáng hận nhất còn chính là bà mẹ chồng khốn kiếp kia của cô,thề rằng nhất định thù này sẽ trả cho bằng được! Sự tôn trọng, sùng bái của Lạc Lạc dành cho người phụ nữ đó đã chính thức kết thúc trong ngày hôm nay, hiện giờ chỉ còn lại những thù hận không thể nói hết lời nữa.

Ai đã từng giúp ta, ta sẽ trả ơn còn những ai từng hại ta, ta hại lại. Việc đó hết sức bình thường trong cuộc sống này, có qua có lại cả thôi!

- Vào nhà rồi hẳn nói tiếp.

Bà Thái Vân vội vã kéo cô vào trong nhà dùng miếng trà nóng để có thể giải tỏa được căng thẳng mình đang có. Lạc Lạc thấy vậy cũng không ngại ngùng gì mà nhấp môi một miếng. Vị ngọt thanh, ngọt vừa cũng không quá lạt hay quá ngọt gì đấy nhưng mùi của lá trà thơm đến mức muốn bung cả mũi.

- Trà này ngon quá ạ...

Đây là loại trà mà đích thân bà Thái Vân đây đi lấy từ Pháp về làm sao mà không ngon cho được. Vị trà thơm thơm đến nức cả mũi ấy chứ! Lạc Lạc từ từ hưởng thức vị trà thơm này mà lòng vẫn luôn suy nghĩ đến câu trả lời của bà Quách. Chẳng biết bà ấy có tin vào những gì cô nói hay là không đây nữa?

Sau khi nhăm nhi xong mấy miếng bánh cô được bà ấy mời, Lạc Lạc bắt đầu vào thẳng vấn đề khi đứng trước nhà bà ấy mình đã nói.

Khuôn mặt nhăn nheo của bà Thái Vân nhìn thật sự rất tội nghiệp ấy nhỉ? Mà hình như trong căn nhà này có mỗi mình bà thôi, vậy bao lâu nay kể từ năm đó bà ấy không còn con hay cái gì nữa hay sao? Đã từng tuổi này mà sống lủi thủi chỉ có một mình chắc là buồn lắm nhưng không biết bày tỏ với ai.

- Cứ ngỡ cả cuộc đời này con cũng sẽ không tìm được nguồn cội của mình luôn ấy chứ, nhưng không ngờ lại được gặp mẹ, điều đó giống hệt như một giấc mơ khó thể nào diễn tả bằng lời nói.

Cho dù điều đang diễn ra trước mắt cô chính là mơ đi chăng nữa thì cũng mong rằng giấc mơ này sẽ lâu lâu một chút để khi tỉnh lại vẫn còn đọng chút ký ức nhỏ nhoi dành cho người mẹ thân yêu của mình.

Bà Quách Thái Vân như đang đứng trước cơn mưa bão,cảm xúc bất thần vô cùng. Nước mắt trên khoé mi của bà cũng dần dần rơi xuống, liệu đây có thật sự là đứa con gái mà bấy lâu nay bà luôn tìm kiếm nhưng chưa thể gặp được không?

Đã có rất nhiều người đến đây mạo danh đứa con gái thất lạc của bà nhưng chỉ được một thời gian liền bị phát hiện ra. Chẳng biết lần này có giống như mấy lần trước, tuổi này của bà đã già yếu lắm rồi nếu như phải hứng chịu cú sốc này nữa thì có thể làm nguy hại đến sức khỏe ấy chứ!

Bà đứng lên rồi ngước mắt nhìn Lạc Lạc với ánh mắt trìu mến, đầy tình yêu thương của một người mẹ dành cho con gái.

- Cô có bằng chứng nào xác minh cô chính là con ruột của tôi không?

Lạc Lạc nghe thấy vậy liền thò tay vào túi lấy ra một sợi dây chuyền bằng bạc, trên đó có in một chữ "L" tức là chữ cái đầu của tên cô. Vừa mới sinh ra thì đã có dây chuyền đó rồi - đó chính là ba mẹ nuôi cô đã nói từ lúc cô mới bắt đầu biết đi chập chững.

Nhìn thấy sợi dây chuyền bằng bạc này, trông khuôn mặt của bà rất hạnh phúc và cũng chẳng kém phần bất ngờ trong đó. Cho dù bây giờ có rời khỏi thế giới rộng lớn này đi chăng nữa thì bản thân cô cũng đã rất mãn nguyện rồi!

- Cô từ đâu mà có được sợi dây chuyền này vậy?

Đương nhiên là năm xưa sau khi sinh đứa bé ra đích thân bà tặng sợi dây chuyền này cho bé như là món quà mừng ngày trào đời mà?

Lạc Lạc bắt đầu kể hết tất cả điều mình trải qua cũng như lý lịch liên quan đến sợi dây chuyền này mà trong suốt bao lâu nay chưa từng tiết lộ ra với bất cứ ai.

- Mọi chuyện là như vậy, con đã luôn đi tìm mẹ nhưng thật sự không có một tấm ảnh nào liên quan đến mẹ cả, nên việc tìm kiếm bao lâu nay hơi khó khăn một chút!

Tâm sự mà từ nãy đến giờ cô đã chia sẻ không biết đã lấy đi bao nhiêu giọt nước mắt của người khác rồi nhỉ? Chẳng ai có thể kiên trì đi tìm kiếm suốt khoảng thời gian dài như thế đâu!

Bà Quách Thái Vân ôm chằm Lạc Lạc cô vào trong lòng mình, quả thật lần này hoàn toàn chính xác không thể sai vào đâu nữa! Mấy đợt trước bọn họ đến đây chỉ vì chữ tiền mà thôi, còn riêng cô gái nhỏ này chỉ mong muốn có được tình yêu thương từ ba mẹ dành cho mình, không cần biết họ có giàu có hay nghèo khổ gì.

- Ta không ngờ sau bao năm mới gặp được đứa con đích thân ta mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày như vậy đâu! Suốt bấy lâu nay chắc cuộc sống của con cũng rất tồi tệ nhỉ?

Đúng như vậy! Bao năm nay cuộc sống của Lạc Lạc không khác gì địa ngục, cứ ngày này qua tháng nọ không có được sự yên bình. Nhất là kể từ ngày bước vào nhà họ Lâm kia, cánh cửa địa ngục liền mở và chào đón cô bước vào trong đấy!

Người ta vẫn thường hay nói chọn đúng đối tượng sẽ được hạnh phúc nhưng cô thì lại chọn lầm kẻ suốt ngày chỉ biết tin tưởng, bám váy mẹ. Đã kết hôn thì chỉ nên nhớ rằng “vợ là người sẽ bên ta suốt cuộc đời chứ không phải mẹ.” Không ai cấm rằng không được lo cho ba mẹ ruột của mình nhưng cái gì thì cũng nên suy nghĩ và phát xét cho kĩ càng để tránh gây nên sự tổn thương dành cho hai phía.

Không phải lúc nào mẹ của anh cũng đúng và cô vợ lúc nào cũng sai.

- Đứa bé trong bụng của con bây giờ sẽ tính thế nào đây? Không thể để nó không có ba được!

Có gì sinh ra đứa bé này cũng có được tình yêu thương của mẹ và bà ngoại là đủ lắm rồi, không cần người ba bạc bẽo kia làm gì. Không chừng có mẹ còn tốt hơn có đầy đủ cả ba lẫn mẹ mà suốt ngày cứ tranh cãi nhau đủ điều, làm thế chỉ khiến cho con trẻ càng thêm buồn tủi mà thôi!

- Con sẽ tự mình nuôi tiểu Lạc này, mặc kệ người ta nói gì thì con cũng vẫn sẽ cố gắng nuôi con nên người!

Trước giờ cô luôn đối xử tốt với tất cả nhưng sao lại phải nhận cái sự đau buồn này cơ chứ? Ngay cả con kiến cũng không nỡ gây hại vậy tại sao bi kịch đau thương này... Cứ hết lần này đến lần khác diễn ra với chính bản thân cô.

Nghe được câu nói này mà nước mắt bà ấy dần tuông rơi nhiều hơn nữa. Sống luôn cố gắng để đứt phước về phần của con, của cháu nhưng nhìn xem đây chính là phước mà ông bà dành cho cô hay sao?