Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau?

Chương 17




Trúng số thì chỉ có thể trúng một lần và người xưa cũng còn hay nói tiền mình làm ra mới bền bỉ hơn là những tờ giấy nhỏ kia, còn nhận lại người thân thì sẽ được cả đời bên cạnh họ, thử nghĩ xem có cuộc sống nào đáng quý như thế hay không?

Sau bao vất vả cũng biết chút tin tức, cuộc sống màu hồng sắp quay trở lại với cô rồi!

- Bác cho cháu hỏi thêm một câu nữa nhé? Bác có biết người phụ nữ đó sau khi sinh đứa trẻ xong có đi về đâu không? Và như theo lời bác thì bà ấy bị ngất xỉu vào tình trạng hôn mê sâu thế còn đứa bé, đứa bé thì sao ạ?

Lạc Lạc dù biết bản thân mình chính là đứa bé năm đó nhưng vẫn ngoan cố hỏi ông ấy. Thật sự mọi chuyện là như vậy hay sao? Hay tất cả là do ông nhớ lầm nên mới nói như vậy?

- Đứa bé đó đã được một gia đình trung lưu đem về nhận làm con nuôi, ta có nghe nói cuộc sống bây giờ cũng rất khá giả.

Vậy là bao lâu nay, ông vẫn còn nghe ngóng tin tức năm đó đến giờ. Không có ông thì chưa chắc hôm nay Lạc Lạc cô được hiểu rõ mọi sự tình như thế này nữa.

Lạc Lạc ngước mắt lên trời mà lòng trầm tư làm sao, bao lâu nay tìm kiếm cuối cùng cũng đã có thêm hi vọng. Giá như cô gặp được ông ấy sớm hơn một chút nữa, vậy thì cơ hội được gặp ba mẹ ruột của cô sẽ ngày càng được tăng cao rồi?

- V... Vậy thật sao bác?

Ông liền gật đầu, có lẽ thấy được sự khát khao cũng như sự mong muốn được gặp lại những người thân yêu của mình nên ông đã sẵn sàng giúp đỡ những điều nằm trong khả năng của mình.

- Trời cũng đã khuya rồi, bên đó là phòng của cháu. Ngủ sớm để còn tìm ra kết quả thỏa đáng nhất nhé! Chúc cháu ngủ ngon, ngày mai sẽ có kết quả tốt nhất!

Nghe mấy lời động viên đến từ ông lão già nua này mà lòng cô vui lắm. Không ngờ, chỉ gặp nhau có một lần trong đời nhưng ông vẫn luôn sẵn sàng giúp cô trong rất nhiều việc nằm trong sức của bản thân mình.

- Cháu cảm ơn bác, bác cũng ngủ ngon nhé ạ!

Lạc Lạc chúc lại ông ấy rồi sau đó đi vào trong căn phòng khi nãy ông vừa mới giới thiệu rồi nằm xuống bắt đầu nghỉ ngơi.

“Thật là mong mỏi đến ngày mai quá đi mất!” đúng vậy! Ngày mai chính là ngày một nửa sự thật được phơi bày ra ánh sáng thì thử hỏi ai mà không trong tình trạng nôn nóng như cô kia chứ?

Nằm trằn trọc trên chiếc giường êm ái mà lòng bâng khuâng luôn suy nghĩ về những câu nói khi nãy của ông ấy. Ước gì, lúc đó không có cơn mưa nào thì chắc làm gì có chuyện mẹ con ta thất lạc nhau suốt bấy nhiêu năm trời? Cuộc sống thật sự không muôn màu, muôn vẻ như ta đã từng nghĩ mà nó thật tối tăm làm sao... Sự thật và cái ác luôn lẫn lộn trong thế giới của nó.

Đã có cái thiện thì chắc chắn sẽ có những cái xấu xa được tồn tại trong cuộc sống này nhưng không ngờ nó lại nhiều đến như thế. Có thể làm bất cứ điều gì nhưng sao lại lựa chọn cách chia cắt tình cảm của hai mẹ con chứ? Dù là xích mích gì đi chăng nữa nhưng đứa bé vẫn là vô tội! Hai mươi chín năm, chưa một lần được uống sữa mẹ, chưa một lần được gọi mẹ vào những đêm mưa gió bão bùng. Cuộc sống đã nhừng ấy năm trôi qua nhưng thật vô nghĩa khi thiếu đi một chữ “mẹ” đó.

Ai chính là người ác độc ra tay vào năm đó cũng chẳng sao cả, chỉ là tâm họ không đuợc tốt và nhất định vào một ngày không xa họ sẽ phải hứng chịu tội ác ích kỷ mà bản thân mình gây nên.

- Không biết nếu như có ngày mình và mẹ có cơ hội gặp lại nhau, liệu bà ấy có nhận ra đứa con thơ chỉ mới chào đời bị thất lạc không nhỉ?

Lạc Lạc nôn nóng ngày được gặp lại mẹ, chắc hẳn trong cuộc sống ai cũng mong mẹ sẽ mãi ở bên cạnh mình và Lạc Lạc cũng giống y hệt như vậy. Trừng phạt gì thì cũng đã đủ lắm rồi, hai mươi mấy gần ba chục năm chứ đâu còn ít gì nữa? Nếu xảy ra chuyện gì đi thì cũng cần phải gặp lại họ dù chỉ một lần trong cuộc đời để sau này tránh khỏi những hối tiếc về sau.

Thế là cô trằn trọc nằm đó đến tận nửa đêm vẫn chưa chợp mắt được, nói trắng ra nếu ai lâm vào tình cảnh đó cũng giống như là cô thôi, suy nghĩ nhiều thứ và đặc biệt là mong chờ điều tốt đẹp sẽ diễn ra vào ngày mai.

- Có gì cũng được, điều quan trọng nhất lúc này là ngủ được một giấc thật an lành!

Cuối cùng, đầu óc cũng có phần thư giãn hơn. Cứ suy nghĩ nhiều thì được gì đây? Trong khi bản thân đang dần chào đón được mục đích tươi đẹp kia hơn, thì cái điều nhỏ nhặt chung quanh mình cũng không cần bận tâm đến.

Đôi mắt dần híp lại và... Chìm sâu vào giấc ngủ, có như vậy ngày mai mới đủ tinh thần và năng lượng để chào đón những việc sẽ xảy ra với mình chứ!

Đúng là chẳng có việc gì trôi nhanh bằng thời gian cả. Vừa nằm lăng qua rồi lăng lại là bắt đầu trời rạng sáng dần lên. Tiếng những chú gà đang được vang dội, nghe vậy Lạc Lạc liền thoát khỏi giấc ngủ mà dậy chuẩn bị bữa sáng cho ông lão đáng thương kia.

“Ây! Trời sáng rồi này!” ánh nắng chiếu vào phía cửa sổ, cô dùng tay dụi mắt rồi bắt đầu rời khỏi giường. Tuy ngủ không được bao nhiêu nhưng tinh thần vẫn còn rất minh mẫn và rất vui vẻ bởi vì ngày hôm nay là một ngày rất đặc biệt đối với cô!

Không biết, đã bao nhiêu lần cô mơ tưởng được gặp lại mái ấm gia đình vô cùng hạnh phúc của mình rồi sau đó ôm chặt họ vào lòng mãi không chịu buông ra nhỉ? Đếm trên dưới chắc cũng cả trăm, cả ngàn lần rồi ấy! Hạnh phúc đến với người khác rất dễ dàng nhưng sao đến với cô lại khó khăn thế này? Một mái nhà ấm êm như bao gia đình khác đối với mọi người sẽ rất bình thường nhưng với đứa con không được gần sự chăm sóc, yêu thương của ba mẹ suốt hai mươi mấy năm này là một niềm hạnh phúc vô cùng lớn lao mà khó có thể diễn tả ra thành lời được!

Ngày mới ở một căn nhà, một nơi xa lạ thật khác so với các ngày thường. Hôm nay bỗng dưng cô chịu dậy sớm hơn thường ngày, không còn ngủ đến trưa trời trưa trật như mọi khi nữa chắc có lẽ vì ngày hôm nay rất quan trọng.

Vừa mới đi mấy bước đã nghe được tiếng lộp bộp ở nhà bếp, Lạc Lạc liền rón rén từng bước chân nhẹ nhàng đi xuống xem sao. Phía trước cô là cảnh tượng người bố đơn thân chuẩn bị bữa sáng cho mình, lòng cảm thấy có phần nào đó áy náy. Đã tốt bụng cho mình ở nhà nhờ rồi, vậy mà lại để họ đặc biệt còn là người lớn tuổi xuống bếp làm đồ ăn sáng cho mình nữa chứ, ngại chết đi được mà!

- Dạ... Dạ cháu chào bác!

Lạc Lạc khá ấp úng, e ngại không dám nói nên lời nên chỉ dám gửi lời chào hỏi thăm mà thôi!

- Chào cháu, cháu lên trên nhà đi tí nữa đồ ăn sáng sẽ đem lên nhé!

Lạc Lạc lắc đầu, trời ơi! Cái gì vậy nè, ngại chết mất! Từ đó đến giờ chắc ông ấy là người đầu tiên đối xử tốt với cô đến như vậy đấy, đường đường là người dưng nước lã mà dám cho cô ở lại mấy hôm bộ không sợ đây chính là tình huống dàn cảnh chiếm đoạt tài sản gì gì hay sao? Vã lại còn đích thân đi vào bếp chuẩn bị bữa ăn nữa, kể cả “chồng cũ” Lâm Minh Hạo anh ta cũng chưa chắc đã từng làm như vậy nữa!