Biến Vụng Thành Khéo
Ban đêm, nhà lớn Kỳ gia.
Hết truyện dự tính sẽ có thêm một phiên ngoại.
Kỳ Kha Viễn: Giao cho tôi một vai xấu xa, mà từ đầu đến cuối cũng không cho miếng đất diễn nào!
————————-
Kỳ Mộ Viễn và Kỳ lão gia ngồi đối diện uống trà, “Ban ngày con đi tới Tiêu gia?” Kỳ lão gia hỏi.
“Dạ.”
Kỳ lão gia “Hừ” một tiếng, “Cuối cùng cũng biết lo cho em trai cậu.” Ông ta bưng tách trà, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, “Nhưng mà cha nghe nói, tại sao con lại mang tất cả quà tặng trở về?”
Kỳ Mộ Viễn nhấp một ngụm trà, sau đó nói hai câu ngắn gọn sửa lại chỗ Kỳ lão gia hiểu sai, “Con đến Tiêu gia không liên quan đến Kỳ Kha Viễn, con tự đến đó cầu hôn.”
“Phụt… khụ khụ khụ…” Kỳ lão gia sặc trà, “Khụ khụ khụ… con nói cái gì? Con cầu hôn? Cầu hôn ai? Chuyện lớn như vậy tại sao bây giờ mới nói với cha!”
Kỳ Mộ Viễn vẫy cổ tay áo dính nước trà, nói ra một câu làm mọi người kinh ngạc, “Hôn lễ của con tổ chức vào ba ngày sau ngài có thể không đến, bởi vì chắc chắn ngài sẽ đến hôn lễ của Kỳ Kha Viễn.”
“… Con!” Kỳ lão gia suýt nữa té xỉu.
Sáng sớm hôm sau, trợ lí nói với Kỳ Mộ Viễn về cuộc sống lúc trước của Tiêu Điềm, làm Kỳ Mộ Viễn đau lòng vô cùng.
Lúc chuẩn bị hôn lễ, bỗng nhiên Kỳ Mộ Viễn nghĩ tới làm thế nào để Tiêu Điềm càng thêm vui vẻ.
Bên này Kỳ Mộ Viễn vội vàng tranh thủ hai ngày chuẩn bị một hôn lễ lãng mạn, bên kia Tiêu Điềm khẩn trương chờ đợi, thong thả qua hai ngày.
Nói cậu thong thả bởi vì bên cạnh không có ai giám thị cậu, cơm ngày ba bữa đều là người bên Kỳ Mộ Viễn đưa tới, đồ ăn ngon miệng, điểm tâm ngọt đẹp đẽ, tất cả đều là Kỳ Mộ Viễn quan tâm cậu.
Đêm trước hôn lễ Tiêu Điềm hưng phấn ngủ không yên, cậu không nhịn được gọi điện thoại cho Kỳ Mộ Viễn, trước tiên rất lễ phép chào hỏi: “Chú, chú biết em là ai không?”
Kỳ Mộ Viễn nhìn cuộc gọi đến, lúc này ánh mắt lộ ra vài phần mềm mại, điện thoại là hắn khiến nhà họ Tiêu trả lại cho Tiêu Điềm, chờ đợi hai ngày Tiêu Điềm cũng không gọi điện tới, chỉ có người đi đưa cơm trở về báo lại với hắn là Tiêu Điềm ăn rất ngon miệng, còn theo sát cậu ta mà truy hỏi Kỳ Mộ Viễn đang làm gì? Kỳ Mộ Viễn năm nay bao tuổi rồi? Trước kia Kỳ Mộ Viễn quen bạn trai hay bạn gái? Kỳ Mộ Viễn thích kiểu nhan sắc thế nào? Kỳ Mộ Viễn thích ăn cái gì?
Kỳ Mộ Viễn nghe được cười ha ha trong lòng. Nhóc con không dám tự hỏi hắn đúng không?
Bây giờ nghe được giọng nói của Tiêu Điềm, cả người Kỳ Mộ Viễn ngay lập tức hết mệt mỏi nhưng mà hắn không thích xưng hô như vậy?
“Em là nhóc bại hoại nào đấy?” Kỳ Mộ Viễn cong khóe môi, chợt nghe Tiêu Điềm nghiêm túc trả lời hắn: “Em không phải nhóc bại hoại, em là Tiêu Điềm.”
“À, thì ra là Tiêu Điềm à?”
“…Ừm.” Tiêu Điềm nghe giọng Kỳ Mộ Viễn dịu dàng gọi cậu trong điện thoại, nháy mắt tê dại cả người.
Aaaa… cậu hạnh phúc muốn xỉu.
“Vậy em nên gọi tôi là gì?”
Nghe Kỳ Mộ Viễn hỏi như vậy trên mặt Tiêu Điềm đỏ ửng lên, cậu lén lút cắn môi, giọng nói thì thầm như tiếng mèo con kêu,”Chú… ngày mai chú mới là ông xã của em.”
Hô hấp Kỳ Mộ Viễn dồn dập, nhóc bại hoại này dụ người thế không biết!
Mấy tiếng sau, sắc trời hơi hửng sáng, trợ lí của Kỳ Mộ Viễn dẫn theo vài người áo đen và thợ trang điểm tới.
Tiêu Điềm thay tây trang trợ lí đem đến, chuyên viên trang điểm quan sát mặt cậu nửa ngày, này da trắng nõn, mắt sáng môi hồng, nếu trang điểm vào sẽ phá hỏng mất.
Vì vậy chuyên viên trang điểm đành tạo kiểu tóc cho Tiêu Điềm, xong xuôi Tiêu Điềm sờ sờ đầu tóc cuốn chíp bông của mình, tự hỏi trong lòng đây không phải kiểu tóc búp bê đó chứ?
Tiêu Điềm vui vẻ khi cuối cùng cũng rời khỏi được nơi gọi là nhà này của cậu, cha và mẹ kế mặt mày rạng rỡ đi theo phía sau, còn hôn lễ bị hoãn lại của Tiêu Đình đang giả bệnh và Kỳ Kha Viễn bọn họ cũng không quan tâm tới, bây giờ nhanh bám theo Tiêu Điềm mới là quan trọng.
Hai người họ sắp được nở mày nở mặt ở hôn lễ thật lớn hôm nay, có thể thành cha mẹ vợ của Kỳ Mộ Viễn bọn họ nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!
Chỉ tiếc mộng đẹp của cha Tiêu và mẹ kế chỉ kéo dài tới cửa nhà, trợ lí ngăn lại hai người mặt dày này không cho bọn họ lên xe.
Trợ lí nói đây là ý của Kỳ đại thiếu, hơn nữa cậu ta còn nói lại nguyên văn câu của Kỳ Mộ Viễn, “Từ nay về sau bạn đời của tôi không có cha mẹ như vậy.”
Cha Tiêu và mẹ kế há hốc mồm như thế nào không nói, còn Tiêu Điềm sau khi nghe được lời này cả người đều vui vẻ muốn bay lên.
Cậu là bạn đời của Kỳ Mộ Viễn. Ai da! Hạnh phúc quá.
Nhân viên trang điểm hỏi Tiêu Điềm: “Kì lạ, tôi chưa đánh má hồng cho cậu mà?”
Tiêu Điềm xấu hổ chui vào trong xe, bởi vì cậu nghĩ tới ông xã mới đỏ mặt.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là một hòn đảo nhỏ, Tiêu Điềm được ngồi trực thăng bay ra, sau khi đến nơi lại được Kỳ Mộ Viễn bế xuống. Quả nhiên lúc Kỳ Mộ Viễn thấy kiểu tóc xoăn của cậu, ánh mắt buồn cười nói ba chữ ‘thật đáng yêu’.
Tiêu Điềm được Kỳ Mộ Viễn ôm đi trên một đường bờ cát cắm đầy hoa hồng, gió biển nhẹ nhàng phớt qua hai má cậu, bầu trời trên đầu xanh lam như bảo thạch, đám mây tựa như kẹo bông đường ngon miệng, Tiêu Điềm nghĩ đây là tiên cảnh nhân gian phải không?
Kỳ Mộ Viễn hôn khóe mắt Tiêu Điềm, “Thích không?”
“Ừm, thích, em rất thích nơi này.” Tiêu Điềm ngẩng đầu hôn lên cằm Kỳ Mộ Viễn, “Càng thích chú hơn.” Trong mắt cậu chứa đựng đầy ắp sự ái mộ đối với Kỳ Mộ Viễn.
Trên mặt Kỳ Mộ Viễn cười tươi, không nghĩ tới hắn đã tuổi này rồi mà vẫn còn có thể tận hưởng được tình yêu say đắm, “Thích là tốt rồi, đảo nhỏ này về sau là của em.”
Cái gì?!
Miệng Tiêu Điềm há thành hình chữ O.
Tiếp theo càng làm cho Tiêu Điềm cảm động muốn khóc, Kỳ Mộ Viễn đã mời bạn thân của cậu và nhóm bạn nhỏ ở viện phúc lợi tới đây.
Để cho cậu cũng được người thân chúc phúc.
Cậu cực kì vui vẻ.
Nghi thức hôn lễ được mọi người chứng kiến kết thúc viên mãn, sau đó mọi người cùng nhau vui chơi đến khi trời tối đen, đây là ngày tươi sáng nhất trong cuộc đời Tiêu Điềm.
Buổi tối trong phòng tân hôn Kỳ Mộ Viễn ôm Tiêu Điềm, đợi không kịp hỏi cậu: “Bây giờ phải gọi tôi là gì?”
Tiêu Điềm dùng chóp mũi mình cọ chóp mũi Kỳ Mộ Viễn, nhỏ giọng nói: “Ông xã.”
Lúc này ánh trăng vừa lên, bỗng nghe được âm thanh xấu hổ nào đó nên nhanh chóng núp lại vào tầng mây.