Biển Tình Chỉ Một Mình

Chương 24: Cao Nam




Cuộc họp sẽ bắt đầu trong ít phút nữa. Mọi người nhanh chóng vào chỗ và không sử dụng điện thoại trong cuộc họp cũng như để nó trong chế độ yên lặng.

Thư ký Oanh nhanh chóng nhắc nhở vào mic cho tất cả mọi người cùng nghe. Mọi việc diễn ra trông rất nghiêm nghị và quan trọng. Vì đây là sự xuất hiện của giám đốc của công ty nên họ rất chú trọng vào vấn đề.

Tôi cùng các chị vừa mới quay lại cũng nhanh chóng đi vào chỗ ngồi của mình. Và tiếng bàn tán cũng từng chút giảm đi, ai ai cũng chỉnh trang lại mọi thứ từ quần áo, tài liệu và cả gương mặt cũng trở nên nghiêm túc rất nhiều.

Tôi cũng vậy, nhìn thẳng về phía kháng đài, lưng ngồi thẳng và tay nhanh chóng di chuyển đến phần cài đặt để tắt đi âm thanh. Không biết có phải do sơ ý không mà tay tôi lại bấm nhầm vào bộ sưu tập hình ảnh và hình của cặp đôi bỗng chốc xuất hiện. Một thân ảnh nhỏ nhắn nép mình vào cái ôm đầy ấm áp của chàng trai. Dưới cái tuyết đầy lạnh của Hàn Quốc cả hai đã vội trao nụ hôn nhẹ nhàng. Có lẽ, đó chính là nụ hồn đầy trân trọng trong tình yêu mà chẳng ám mùi dục vọng, chàng trai trong bức ảnh cũng đã mỉm cười nhẹ, ôm chặt lấy eo cô gái như sợ mất đi thứ quý giá nhất của đời mình.

Và cả hai người trong bức ảnh đó chẳng ai khác là tôi và Cao Minh. Đã rất lâu tôi không xem album hình ảnh của mình vì tôi biết chắc có rất nhiều thứ càng nhìn sẽ khiến bản thân không ngừng nhớ lại quá khứ nhưng để bảo xóa đi chắc chắn tôi không đủ can đảm để làm chuyện đó.

“Ting”

Ấm thanh vang lên báo hiệu cuộc họp bắt đầu diễn ra. Tôi nhanh chóng dẹp điện thoại trong sự luyến tiếc của bản thân. Vân Anh thấy tôi bỗng trầm mặc không nói lời nào liền chạm nhẹ vào tay tôi rồi hỏi:

- Chị sao vậy?

Tôi khá khó hiểu trong câu hỏi của em ấy nên mắt cứ nhìn em mà chẳng đáp lời.

- Ý em là sao thấy chị im lặng quá vậy.

Thì ra là như thế, tôi không ngờ cảm xúc của bản thân dễ dàng xao động khi chỉ ngắm mỗi bức ảnh, cố gượng cười và nói bản thân không sao. Em ấy thấy thế cũng cười với tôi.

Tiếng mic vang lên và bóng dáng của thư ký Oanh từng bước đi về phía kháng đài:

- Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt trong buổi họp quan trọng này. Tôi thư ký Oanh thay mặt công ty một lần nữa cảm ơn sự hiện diện của các nhân viên.

Sau đó là loạt thông báo về kết quả làm việc trong khoảng thời gian vừa qua và đồng hồ điểm 8 giờ 30 tối thì cánh cửa phòng họp bất ngờ mở ra và thân hình với bộ vest xanh đen từng bước đi về phía kháng đài và ánh sáng ngày càng chiếu sáng tôi không thể tin khi bắt gặp gương mặt của giám đốc công ty này.

Anh ta khiến tôi mở to cả mắt, tay không ngừng dụi mạnh vào mắt và cảm xúc tôi lúc này rất khó để diễn tả, có bất ngờ, ngạc nhiên, hoang mang, một ít tức giận và vui mừng nhưng khi giọng nói ấy cất lên. Tim tôi hẳn lại một nhịp bởi nó không phải là âm thanh tôi muốn nghe, không đúng chút nào. Anh ấy không có chất giọng như vậy một giọng nhẹ nhàng vang lên, với những thanh âm vừa phải chẳng như anh trầm ấm. Khi anh đèn chiếu thẳng vào gương mặt đó đúng thật là không phải anh ấy rồi vì chỉ có những nét tương nhau chứ không phải là Cao Minh.

Hụt hẩng là cảm giác đầu tiên tôi cảm nhận được chính mình, buồn bả và tiếp theo sau đó là những cảm xúc chạnh lòng, cô đơn bỗng chốc bũa vây.

Họ nói gì tôi chẳng nghe rõ, lòng dạt dào những ưu phiền riêng, đôi mắt cứ vậy nhắm nhẹ lại rơi vào tĩnh mịch của chính mình. Tôi nghĩ mọi người điều đang cuồng lên vì nét đẹp của giám đốc mới, kể cả vẻ trẻ tuổi ấy cũng nhanh chóng khiến bao người yêu thích. Bỏ ngoài tai từng lời nhưng tôi nghe rõ âm thanh giới thiệu của người đó.

- Chào mọi người, tôi tên Cao Nam và cũng chính là giám đốc của tập đoàn M.V. Mong thời gian sắp tới sẽ được mọi người hỗ trợ và năng suất làm việc ngày càng chất lượng lên…

“Cao Nam” “Cao Minh” chỉ là sự trùng hợp thôi sao. Nhưng tôi bỗng giật mình khi dòng suy nghĩ đó chợt lóe lên, mắt mở mạnh nhìn thẳng về người đàn ông phía trước bắt gặp anh ta cũng đang nhìn chằm về phía tôi. Cảm giác đó tôi thấy luồng sát khi của anh ta tỏa ra, vẻ mặt baby, nhỏ nhắn ấy khiến tôi bỗng chốc nhìn nhận lại về người giám đốc này. Anh ta khiến tôi nghĩ rằng: “Anh ta chính là Cao Minh sau vụ tai nạn.”

Nhưng rồi tôi tự cười chính mình quá mức điên rồ. Làm sao có thể chứ! Một người vừa mới mất đây sao có thể sống lại. Thật là một ý tưởng không đúng chút nào. Cụp mắt về nhìn tài liệu trên bàn, tôi bỗng giật mình vì gương mặt của Cao Minh đã được tôi vẽ lên giấy từ bao giờ.