Biển Thời Gian

Chương 64




Sau bữa tối, cả gia đình ngồi cùng nhau trước màn hình TV.

Trên TV đang phát tin tức tài chính quốc tế, Cố Đào xem và không ngừng nhíu mày, đôi lúc còn nắm chặt tay. Ba người khác thì nói chuyện phiếm nhiều hơn.

Thời Nghi cũng nhận thấy chchú Cố thực sự ít nói, hành vi cũng không giống với người ở độ tuổi này. Cố Hứa Chi và Sầm Tuệ đều rất tự nhiên, không né tránh cô. Sau khi hiểu rõ tình hình, Thời Nghi cũng không tỏ ra quá quan tâm đặc biệt.

Tin tức kết thúc, mọi người về phòng riêng.

Sầm Tuệ dẫn Thời Nghi lên lầu, mở cửa một phòng ngủ, “Phòng này cạnh phòng của Tiểu Hứa, còn phòng bên cạnh là của nó.” Bà mở cửa phòng bên cạnh, “Hai phòng này, cháu thích phòng nào?”

Nghe Sầm Tuệ gọi Cố Hứa Chi là “Tiểu Hứa”, Thời Nghi cảm thấy thú vị, cô lén lút mỉm cười.

Sầm Tuệ phát hiện, suy nghĩ một chút rồi mắt cong lên cười, “Cháu gọi nó là gì?”

“Cháu gọi anh ấy là Cố Hứa Chi.” Thời Nghi nghiêm túc nói, “Anh ấy cũng gọi cháu bằng tên đầy đủ, gọi là Trang Thời Nghi.”

“Bình thường cô cũng gọi tên đầy đủ.” Sầm Tuệ nói, “Nhưng khi bố mẹ gọi tên đầy đủ, thường cảm giác như muốn mắng con, muốn gần gũi hơn một chút nên gọi là Tiểu Hứa.”

Thực ra còn có một cách gọi thân mật hơn, gọi là “A Hứa”, nhưng bị Cố Hứa Chi phản đối trong im lặng.

Sầm Tuệ vỗ tay Thời Nghi, “Cháu vào phòng Cố Hứa Chi một chút, khi nào muốn ngủ thì để nó đưa cháu về phòng. Chú Cố ở dưới lầu, cô không yên tâm, cô xuống đi với ông ấy.”

Rõ ràng chỉ cách mấy bước chân, vậy mà bà lại nói cần Cố Hứa Chi đưa cô ra.

“Dạ.” Thời Nghi gật đầu, cười nói, “Cô cứ yên tâm đi, không cần lo lắng cho cháu.”

Khi Cố Hứa Chi lên đến nơi, Thời Nghi đang đứng gần kệ sách trong phòng anh, cô cúi xuống xem những cuốn truyện tranh anh từng thu thập.

Nghe thấy tiếng bước chân, Thời Nghi đứng thẳng dậy, “Anh cũng từng đọc truyện tranh à?” Cô cười trêu, “Không ngờ, anh vừa thích truyện tranh thiếu niên nhiệt huyết, lại còn thích cả truyện tranh thiếu nữ nữa.”

“…” Cố Hứa Chi nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống giường, “Em nghĩ gì thế?” Anh ôm cô, vòng tay qua eo, “Lúc đó còn bận học hành, đâu có thời gian rảnh rỗi.”

Nghe vậy, Thời Nghi nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt nhướng lên, “Nói thật, hồi cấp ba anh có coi thường em đúng không?”

Cố Hứa Chi cười, gỡ tay cô đang nghịch trên mặt anh, “Anh chưa bao giờ nói thế.”

“Đương nhiên là anh không nói.” Thời Nghi hừ một tiếng, “Nhưng ý anh lúc đó chắc chắn là vậy, em đã thấy rõ ràng trong ánh mắt anh rồi.”

Cố Hứa Chi cười, “Vậy mà lúc đó em đã nhận ra, em thông minh như thế sao?”

“Đừng đánh lạc hướng, tại sao anh lại coi thường em, em cũng rất cố gắng mà.” Thời Nghi nhìn anh, “Chẳng lẽ cố gắng học hành là sai sao?”

“Cố gắng học không sai.” Cố Hứa Chi cười nhẹ, thừa nhận lỗi của mình, “Là lỗi của anh, anh không nên có suy nghĩ đó.”

Anh nhận lỗi quá dễ dàng, khiến Thời Nghi ngạc nhiên.

“Cái gì thế.” Cô nâng mặt anh lên, “Em chỉ nói chơi thôi, anh cũng đâu có sai, vốn dĩ em cũng không thông minh.”

“Kết quả mà người khác đạt được chỉ cần cố gắng, em phải cố gắng gấp đôi mới có thể đạt được.” Thời Nghi nói tiếp.

“Không phải vậy.” Cố Hứa Chi hôn lên môi cô, ánh mắt hiện lên sự khao khát, nhưng gương mặt lại đầy sự thành kính, “Em là cô gái thông minh nhất mà anh từng gặp.”

Chỉ khi biết rõ mình muốn gì, một người mới có thể dũng cảm và không sợ hãi. Khi biết điều mình muốn nhưng không thể đạt được, người ấy sẽ nỗ lực hết sức để hoàn thành những việc cần làm. Cố Hứa Chi sẵn sàng cúi đầu vì cô, đắm chìm trong cô.

Cố Hứa Chi tiễn Thời Nghi về phòng đối diện, cô có chút tiếc nuối nhìn anh.

“Sao vậy?” Cố Hứa Chi cười, “Không ở phòng anh, giờ lại biểu cảm thế này.”

“Ở phòng anh chắc chắn không được, lần đầu gặp cô chú mà.” Thời Nghi cúi mắt, bĩu môi.

Cố Hứa Chi cúi người, thân hình cao lớn áp sát, nhìn thẳng vào mắt cô, “Được rồi, anh sẽ đi qua.”

“Vậy thì…”

“Yên tâm.” Cố Hứa Chi thấy ánh mắt cô sáng lên, không nhịn được xoa đầu cô, “Sáng sớm anh sẽ trở về.”

Thời Nghi cười, nhào vào lòng anh, được anh ôm lấy, quay hai vòng nhỏ.

Cô cười, mắt lấp lánh, cô nhìn khuôn mặt đẹp như vẽ của anh, đột nhiên ngẫu hứng nói: “Anh nghĩ con của chúng mình sau này sẽ tên gì?”

Bình tĩnh lại, Thời Nghi cảm thấy hơi ngại, cô giữ giọng bình thản, dưới ánh mắt tìm tòi của anh, cô nói chắc nịch, “Anh thấy đó, cô chú yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, sau đó đặt tên anh là Cố Hứa Chi.

“Em cũng vì bố mẹ yêu nhau rất nhiều, họ đặt tên cho anh trai là ‘Thuận Tụng’, ‘Đán phùng lương thần, thuận tụng thời nghi (*)’, nên em tên là Trang Thời Nghi. Tên của hai anh em đều có ý nghĩa như vậy. Vì vậy nếu chúng mình có con, đặt tên cho con như thế nào đây?”

(*) “Ngày lành gặp gỡ, thuận buồm xuôi gió”

Cố Hứa Chi thực sự bị câu hỏi này làm khó, anh đặt cô lên giường, nhắm mắt lại, “Anh sẽ nghĩ về điều đó.”

“Thật không?” Thời Nghi ôm cổ anh, mắt sáng ngời nhìn anh.

“Thật.” Cố Hứa Chi nói: “Có khi nào anh lừa em không?”

*

Chiều hôm sau, Cố Hứa Chi đang thu xếp hành lý, bảo Thời Nghi xuống lầu dạo một chút, cô tình cờ thấy chú chó bị nhốt trong chuồng.

Chú chó Labrador màu trắng, trên người có những vệt màu sẫm, nó ngồi ủ rũ trong đó. Khi thấy Thời Nghi, đôi mắt đen láy của nó cúi xuống, tai cụp lại, thậm chí lùi lại vài bước.

Thời Nghi đứng lại, ban đầu cô sợ, nhưng động tác của nó lại khiến cô tò mò, cảm thấy như nó còn sợ mình hơn.

“Chào cưng.” Thời Nghi từ từ tiến gần, thấy nó vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, cô tiến đến gần rào chắn, ngồi xuống nhìn nó.

Thấy cô đến gần, con chó vẫy đuôi vui vẻ, đứng dậy đi đến gần rào chắn, dùng mặt cọ vào rào, phát ra âm thanh rên rỉ.

“Em muốn ra ngoài à?” Thời Nghi mím môi, “Em bị nhốt vì không nghe lời sao?”

Cô không dám đưa tay ra chạm vào nó, chỉ ôm tay trước ngực.

“Vì cháu sợ.” Cố Đào không biết từ lúc nào đã đến gần, đứng cạnh cô, nói câu này.

Thời Nghi giật mình, vội đứng lên, “Chú.” 

Sau khi chào, nghĩ đến lời chú nói, cô thắc mắc: “Vì… cháu sao?”

Chiều qua và tối hôm trước, Cố Đào cũng không nói nhiều, bây giờ lại trả lời thẳng thắn, ông gật đầu nói: “Vì cháu.”

“Bởi vì cháu sợ chó.”

“Cháu…” Thời Nghi lúng túng, nhìn chú chó Labrador tội nghiệp rồi nhìn lại mình, chớp mắt mà không biết nói gì.

May mắn thay, Sầm Tuệ đã cứu cô bằng cách mở cửa và gọi Cố Đào đi uống thuốc.

Cố Hứa Chi đi ra thì thấy cô ngồi co ro, mắt đăm đăm nhìn chú chó qua rào chắn, trông như một cây nấm nhỏ xinh xắn.

“Sao vậy?” Cố Hứa Chi đứng bên cạnh cô, nhìn xuống từ trên cao.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, anh đã cúi xuống, xoa đầu cô, “Anh mới không ở cạnh em một lúc, sao đã có vẻ không vui thế này?”

“Là vì em…” Thời Nghi cau mày nhỏ, chỉ vào chú chó nói: “Nó bị nhốt là vì em phải không?”

“Ừ.” Cố Hứa Chi ngạc nhiên một chút, rồi cười nói: “Chúng ta sẽ rời đi sớm thôi, nó sẽ được tự do ngay mà.”

Thời Nghi không hỏi làm sao anh biết cô sợ chó, vì biết rằng hỏi như vậy chỉ là ngớ ngẩn. Thực ra, khi trên đường gặp những chú chó được chủ dắt, cô không đến nỗi quá sợ. Nhưng những con chó lớn, không có dây xích, thực sự rất đáng sợ.

Hồi nhỏ, cô từng bị một con chó dữ, dẫn theo vài con nhỏ, chặn lại ở góc phố và bị cắn một lần. Có lẽ vì ám ảnh đó, cô đến giờ vẫn sợ những con chó lớn.

“Vậy… chúng mình thả nó ra đi.” Thời Nghi dũng cảm nói, “Anh thấy được không?”

Cố Hứa Chi nghiêng đầu, rõ ràng không đồng ý.

Thời Nghi cười và nắm lấy tay anh, anh chưa bao giờ giống như bố mẹ cô, muốn cô phải vượt qua nơi mình ngã. Bố mẹ cô từng muốn cô chiến thắng nỗi sợ sau khi bị chó cắn, nhưng anh thì không. Anh cho rằng, sợ hãi cũng không sao, ai mà không có thứ mình sợ, khi có anh ở đây, cô không cần phải tự mình chiến thắng.

“Không sao đâu.” Thời Nghi kéo nhẹ tay áo anh, “Có anh bên cạnh em mà.”

Cô muốn nói rằng, có anh bên cạnh, em chẳng sợ gì cả.

“Được rồi.” Cuối cùng Cố Hứa Chi cũng nhượng bộ, nắm tay cô, dắt cô tiến gần lại.

Sầm Tuệ và Cố Đào nhìn qua cửa sổ, thấy trong sân, xung quanh đều là màu xanh của cỏ, bầu trời xanh như ngọc. Con trai của bà, từ nhỏ đã cứng đầu, đang nắm tay cô gái anh thích. Con chó lớn hiền lành từ phía sau rào chạy ra, chạy vòng quanh họ.

“Tuyệt thật.” Bà nói với vẻ cảm thán, “Giá mà mỗi năm có thể ở đây một thời gian thì tốt biết bao.”

Cố Đào im lặng một lúc rồi nói: “Nếu em thích.”

“Chúng ta sẽ chuyển về đây.”

Sầm Tuệ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, rồi cười dịu dàng: “Không, em chỉ nói vậy thôi.” Bà cười nói: “Hiện tại thế này là tốt rồi, thật sự rất tốt.”

Cố Hứa Chi nắm tay Thời Nghi, từ từ đặt tay cô lên người chú chó. Dường như hiểu rõ người chủ nhỏ sợ hãi, chú chó không hề động đậy, đôi mắt đen láy chớp chớp, cái thân tròn tròn khẽ run lên.

Bàn tay cô lún vào lớp lông mượt mà, Thời Nghi nở nụ cười vui vẻ, ngay lập tức nhìn Cố Hứa Chi.

“Giỏi lắm.” Cố Hứa Chi hôn nhẹ lên trán cô, ôm cô cười nói, “Rất rất giỏi.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

“Đán phùng lương thần, thuận tụng thời nghi”

(“Ngày lành gặp gỡ, thuận buồm xuôi gió”)

Câu thơ trên xuất phát từ Kinh Thi. Nghĩa là mọi chuyện tốt đẹp đều gặp được, mọi thứ đều thuận lợi. Còn có một cách giải thích khác, nhưng cá nhân tôi thích cách này hơn, hy vọng mọi người đều có thể “Ngày lành gặp gỡ, thuận buồm xuôi gió.”