Tối hôm đó, Sở Vi mải mê chơi điện thoại, nửa đêm không ngủ được, không cần Thời Nghi ở cùng.
Thư Nhan thì khác, cô ta sinh hoạt rất quy củ, một mình ở nơi xa lạ sẽ mất ngủ, liên tục nhấn mạnh không thể ngủ một mình.
Thời Nghi thay đồ ngủ, ôm gối sang.
Tối hôm trước cô đã qua một lần, đối tượng lần này không giống, Thời Nghi thuần thục kéo chăn, muốn nhanh chóng chui vào trước khi Thư Nhan quay đầu lại.
Thời Nghi vừa nắm chăn, nín thở chưa kịp động đậy, cô mặc đồ ngủ màu sáng, dài tay dài chân, viền bèo.
Làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo, mái tóc đen dài xõa ngang vai, trông ngoan ngoãn yếu ớt, mềm mại dễ bắt nạt. Thư Nhan quay đầu lại, cô ta nhìn Thời Nghi từ đầu đến chân, không vui nói: “Sao cậu chậm thế?”
Thời đại học thân thiết nhất cũng chưa từng nằm chung giường.
Thời Nghi từ bỏ ảo tưởng, cam chịu đặt gối, căng thẳng leo lên giường, cố tỏ ra điềm nhiên, liếc Thư Nhan một cái nói: “Mình dọn dẹp chậm.”
“Cậu chắc là do dọn dẹp chậm?” Thư Nhan nói: “Không phải không muốn qua đây?”
“…”
Thời Nghi không biết nói gì.
Cô không biết, có phải bạn tốt tái hợp sau chia cắt đều như vậy không, Thư Nhan thì tự nhiên, rõ ràng hai lần trước còn không thoải mái.
Hôn nhân có thể thay đổi tính cách con người sao?
May mà đã sống chung trong căn phòng nhỏ mấy năm, ban đầu ngượng ngùng qua đi, Thời Nghi cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Cô nhìn Thư Nhan nói: “Lần này cậu khác lần trước.”
“Đương nhiên khác.” Thư Nhan ngáp dài: “Ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác, cậu học văn học thế nào vậy?”
“Câu đó không dùng như vậy.” Thời Nghi nói: “Ý mình là hai lần này khí chất của cậu khác, không đến mức đáng ngạc nhiên, chỉ là thay đổi nhỏ.”
Cô quay đầu, tắt đèn phòng, tức thì phòng tối om, chỉ còn ánh sáng lấp lánh từ rèm cửa dày.
Hai người nằm song song, cách nhau một khoảng không xa không gần.
Thời đại học, trong phòng ký túc có đèn sao, tắt đèn, cả bốn nằm trên giường, trần nhà đầy sao bạc, lung linh rực rỡ.
Thư Nhan “ấy” một tiếng, hỏi Thời Nghi: “Nhà cậu có đèn sao không?”
“Có chứ.” Thời Nghi mắt khép hờ, ngước nhìn lên, “Phòng ngủ phụ thì không, phòng chính có.”
Thư Nhan quay đầu nhìn cô, mắt mở to, như không tin, “Thật sự có sao?”
“Thật mà.” Thời Nghi cười mỉm, cũng quay đầu lại, “Mình lừa cậu làm gì?”
Đôi mắt cô đen láy, lông mi dày cong, khóe mắt long lanh, cười lên mí mắt cong thành đường tròn duyên dáng, bên trong luôn sáng lấp lánh.
Thư Nhan nâng mí mắt, nhìn kỹ cô, bất chợt cười khẽ, “Thật tốt.” Cô ta quay lại, nụ cười trên môi sâu hơn, “Cậu còn nhớ lắp đèn sao.”
“Lắp rồi cũng không dùng mấy.” Thời Nghi nhẹ nhàng nói: “Về nhà chỉ ngủ, ít khi bật.”
Cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Thư Nhan, Thời Nghi nhìn gương mặt nghiêng của cô ta hỏi: “Sao thế?”
“…Khi kết hôn, việc trang trí nhà cửa đều do Từ Trạch Viễn và bố mẹ anh ấy lo. Lúc đó công việc của mình rất bận, anh ấy có thời gian hơn nên thường xuyên đi xem.” Thư Nhan dưới chăn tay đặt lên bụng, tiếp tục nói: “Rồi một hôm, mình tan làm sớm hơn, hai đứa bàn nhau đi xem nhà, mình chợt nhớ đến lời hẹn hồi đại học, khi có nhà riêng nhất định phải lắp đèn sao thật, không phải loại rẻ tiền trong ký túc xá, mà là loại đẹp mắt.”
“Ừ, rồi sao nữa?”
Thư Nhan im lặng một lát rồi nói tiếp: “Mình nói với anh ấy, anh ấy bảo sẽ bàn với bố mẹ, rồi không có rồi gì nữa.”
Thời Nghi không biết nói gì hơn, tính cách Thư Nhan vốn mạnh mẽ, có lẽ không cần lời an ủi.
Dưới ánh sáng yếu ớt, cô thấy môi cô ta mím chặt, mày nhíu nhẹ, vẻ mặt hơi khó hiểu, Thời Nghi cắn môi nhìn nghiêng, ngón tay tìm thấy tay cô ta, móc ngón út vào tay cô ta.
“Mình không sao.” Thư Nhan quay đầu, “Chỉ không hiểu, một cái đèn sao thôi, đắt nhất là bao nhiêu, mua mà phải hỏi bố mẹ sao?”
“…Có thể cậu ấy quen bàn bạc.” Thời Nghi ngập ngừng, rồi nói hết lời: “Lúc yêu nhau cậu không phát hiện sao?”
“Có phát hiện.” Thư Nhan mắt u ám, “Khi đó nghĩ là chuyện nhỏ, cãi nhau rồi nhận lỗi là xong, không ngờ kết hôn và yêu đương hoàn toàn khác.”
Từ Trạch Viễn thích nói chuyện gì cũng với mẹ, kể cả chi tiết yêu đương, sau khi kết hôn, lần đầu Thư Nhan nghe mẹ chồng trêu, suýt phát điên.
Điều quan trọng nhất là, ngoài cô ta ra, không ai cảm thấy có vấn đề.
Từ Trạch Viễn chỉ đỏ mặt lí nhí bảo mẹ đừng nói nữa.
“Cậu có nghĩ hôn nhân… là một điều không tốt không?” Thời Nghi hỏi thận trọng.
“Tốt xấu lẫn lộn.” Thư Nhan nói: “Không thể nói hoàn toàn tốt, cũng không hoàn toàn xấu, có lẽ là năm mươi năm mươi, khoảng chừng một nửa nửa thôi.”
Thời Nghi cười: “Hôn nhân dường như đã biến cậu thành một nhà triết học.” Cô cười mỉm: “Cậu có vẻ không giống như trước, trước đây cậu không nghĩ nhiều như vậy, cũng không nói nhiều thế này.”
Không khí không còn căng thẳng nữa.
Thư Nhan kể rất nhiều về những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống sau hôn nhân, dường như những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng có thể khiến hai người xung đột và mâu thuẫn.
Rõ ràng trước khi kết hôn, họ đã sống cùng nhau, cô ta nghĩ rằng sau khi kết hôn, sự khác biệt chỉ là có thêm một tờ giấy chứng nhận, họ trở thành một gia đình thực sự.
Cuối cùng cô ta nói:
“Không phải hôn nhân đã biến mình thành như vậy.” Thư Nhan quay đầu: “Là tính cách mình luôn có mặt này, chỉ là chưa từng bộc lộ ra thôi.”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Thời Nghi, nhớ lại những lúc ở ký túc xá, cả phòng đều trêu chọc cô ta và Cố Hứa Chi, lúc đó cô ta đã định phủ nhận, vì cô ta biết rõ không phải, cô ta cũng không thích Cố Hứa Chi, nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy ánh mắt của Thời Nghi, trong lòng cô ta đấu tranh tư tưởng, cuối cùng đỏ mặt bảo họ đừng nói nữa.
Cố Hứa Chi thích Thời Nghi, ngay lần đầu tiên gặp mặt cô ta đã phát hiện, bởi vì bất kể có bao nhiêu người có mặt, ánh mắt đầu tiên của anh luôn nhìn về phía Thời Nghi.
Không thể phủ nhận, khi thấy ánh mắt lung linh của Thời Nghi, cô ta có chút hối hận, cũng có chút hả hê không nói nên lời.
Có một người bạn thanh mai trúc mã tốt như vậy mà không biết trân trọng, cô ta giận Thời Nghi, nếu có người luôn âm thầm tốt với cô ta, cô ta nhất định sẽ trân trọng anh ta. Nhưng Thời Nghi, lại như một khúc gỗ không có phản ứng.
Thư Nhan nhớ lại ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, ánh nắng chói chang đến mức hơi chói mắt, cô ta nheo mắt mới có thể nhìn rõ Thời Nghi.
Cũng từ ngày đó, Thời Nghi bắt đầu dần dần xa lánh cô ta. Từ khi cô ta chọn Từ Trạch Viễn thay vì Thời Nghi.
Cuối cùng cô ta đạt được điều mình mong muốn, đến hôm nay, cô ta thật sự không hối hận.
“Cậu bắt đầu thích Cố Hứa Chi từ khi nào?” Thư Nhan hỏi: “Mình nghe SởVi nói, cậu thích Cố Hứa Chi từ rất sớm.”
Sở Vi nhiều chuyện thật. Thời Nghi thật muốn kéo cô ấy lại, hỏi xem cô ấy suốt ngày làm gì vậy.
“Là từ rất sớm.” Thời Nghi thẳng thắn: “Lớp 11, anh ấy chuyển đến trường chúng mình, lúc đó mình bắt đầu chú ý đến anh ấy.”
Nụ cười của Thư Nhan khiến cô có chút không thoải mái, Thời Nghi nhẹ nhàng cúi đầu, bổ sung thêm một câu: “Nhưng hồi cấp ba vẫn chú trọng học hành là chính.”
“Thật không ngờ.” Thư Nhan nói: “Cậu lại là người có tình cảm sớm nhất, mục tiêu còn rõ ràng, mình cứ tưởng cậu luôn là người đợi người ta đến tán tỉnh.”
Lời của Thời Nghi khiến Thư Nhan cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cô nói đùa: “Cậu ấy biết cậu thích cậu ấy từ sớm vậy không?”
Thời Nghi nói: “Trước đây không biết.” Ý của câu này là, bây giờ thì biết rồi.
“Mình thật sự phải thừa nhận.” Giọng của Thư Nhan rất bình tĩnh, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười khổ: “Mình có hơi ngưỡng mộ cậu.”
Thời Nghi im lặng không nói gì.
“Cậu không hỏi mình, mình ngưỡng mộ cậu điều gì sao?”
Vì không nghĩ ra, lúc đó tôi có gì đáng để ngưỡng mộ, Thời Nghi mím môi, cô xoay người về phía Thư Nhan, nhẹ giọng hỏi: “Ngưỡng mộ mình điều gì?”
“Từ lúc mới quen đã rất ngưỡng mộ cậu, thấy cậu xinh đẹp, tính cách tốt, yên lặng trầm ổn, được nhiều người yêu quý.”
Thư Nhan cũng quay đầu lại, cô ta dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Bố mẹ cậu đều là tri thức cao cấp, gia đình điều kiện rất tốt, mình ngưỡng mộ lắm, cậu còn có một người bạn thanh mai trúc mã, các cậu là bạn thân nhất, mình thấy rất ngưỡng mộ, sau này phát hiện luôn có người thích cậu, lại càng ngưỡng mộ hơn.”
“Dường như cậu luôn thuận lợi trên con đường của mình, không mất đi gì, cũng không thiếu gì cả.” Đầy đủ đến mức khiến người khác ghen tị.
Thời Nghi theo lời cô kể lại nghĩ một chút: “Nếu thật sự như cậu nói thì mìng cũng có hơi ngưỡng mộ chính mình rồi.”
Tính cách yên lặng là vì thói quen cẩn trọng, lúc nhỏ quy tắc là nếu không nghe lời sẽ bị đánh, bố mẹ thực sự là tri thức cao cấp, gia đình điều kiện cũng tốt, không thiếu gì, bạn thanh mai trúc mã cũng có, người luôn thích cô, hiện tại vẫn ở bên cạnh cô.
Nghĩ như vậy, Thời Nghi chợt cảm thấy mình thật hạnh phúc, vận may cũng tốt.
“Hiện tại mình cũng rất ngưỡng mộ cậu.”
Ánh mắt họ giao nhau trong giây lát, Thời Nghi hỏi: “Bây giờ vẫn là những lý do vừa rồi sao?”
“Không, bây giờ là vì cậu và người cậu thích ở bên nhau.” Thư Nhan nói: “Và cậu ấy cũng thích cậu.”
Câu nói này khiến Thời Nghi có chút nghi ngờ, “người luôn thích mình” không phải chỉ có Cố Hứa Chi thôi sao? “Và cậu ấy cũng thích” lại có ý gì.
Cuối cùng Thư Nhan ngủ thiếp đi, Thời Nghi lại không ngủ được.
Cô trốn trong chăn, nhắn tin cho Cố Hứa Chi, hỏi: [Anh có lúc nào không thích em không?]
Hỏi như vậy có phần quá thẳng thắn, Thời Nghi rút lại tin nhắn, gửi lại một tin khác: [Anh nghĩ em đã làm gì]
[Khiến anh có suy nghĩ không thích em?]
Khoảng một lúc sau, Cố Hứa Chi vẫn chưa trả lời.
Lại một lúc nữa, Cố Hứa Chi vẫn chưa trả lời.
Thời Nghi mím môi, ngủ thiếp đi trong chăn, điện thoại rơi bên cạnh gối.
Cô mơ thấy một giấc mơ.
Mơ thấy tất cả đều giống như Thư Nhan nói, không có người anh trai chưa từng gặp mặt, bố mẹ cô không bao giờ nghiêm khắc, đối xử rất tốt với cô, cô thích gì mua đó, muốn học gì thì học.
Rồi vì cô không muốn chuyển nhà mãi, họ ở lại căn nhà ban đầu, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, chớp mắt đã đến đại học.
Tốt nghiệp đại học về nhà làm việc, thuận lợi đến mức khó tin, thời gian như được kéo dài, thời gian trôi qua như dòng nước, sau đó là kết hôn.
Bố mẹ cô rất vui, luôn cười, Thời Nghi chưa bao giờ thấy họ cười rạng rỡ như vậy, cô ngây người ra.
Rồi cô bị đẩy lên sân khấu, chú rể mặc bộ vest trắng quay đầu lại, lấy nhẫn ra quỳ một gối, Thời Nghi cúi đầu ngơ ngác, cuối cùng nhìn rõ khuôn mặt người ấy trong màn sương mờ ảo.
Khoảnh khắc nhìn rõ, toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh, không phải là người cô khắc sâu trong lòng.
Cô cắn chặt răng, mày nhíu lại thật chặt.
“Sao vậy?” Thư Nhan đẩy cô, thấy cô mở mắt với gương mặt tái nhợt, cô ta ngạc nhiên hỏi: “Cậu gặp ác mộng à?”
Ánh mắt Thời Nghi dừng lại, vẻ mặt đau khổ, cô nhắm mắt lại, nói: “Xin lỗi.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Nghi: Cậu đoán xem mình mơ thấy ai?