Biển Thời Gian

Chương 46: Ấm ức




Giọng điệu của anh không giống như đang chất vấn, vẻ ghen tuông này thật hiếm thấy, Thời Nghi nghiêng đầu nhìn anh.

Cố Hứa Chi không kìm nén được, cúi đầu liếc cô một cái, cười nói: “Nhìn anh như thế làm gì?” Anh đưa tay chạm vào khóe mắt cô, “Nghĩ rằng như vậy thì anh sẽ không tính toán với em sao?”

Thời Nghi nhìn anh với vẻ kiêu ngạo, suy nghĩ muốn tranh đua vừa rồi dần dần tan biến, cô nắm lấy tay anh, khóe miệng cong lên, “Đùa thôi, hồi nhỏ em không được người ta thích.”

Cố Hứa Chi theo sau cô đóng cửa, quay đầu lại nhìn: “Nói thật đấy à?”

Vẻ mặt này còn bất mãn hơn lúc nãy, Thời Nghi nhìn anh, “Sao thế? Không ai gửi thư tình thì không tốt à?”

Không biết nghĩ đến điều gì, cô nhịn cười, “Có người viết thư tình cho em thì anh không vui, không có người viết thì anh cũng không vui.” Thời Nghi nghiêm túc nói: “Cố Hứa Chi, sao anh khó tính thế?”

“…”

Im lặng vài giây.

Cố Hứa Chi nhướng mày, liếm môi cười nhẹ hai tiếng, “Bắt chước giọng anh nói.”

Mùa đông đến rồi, anh mặc quần áo dày rộng, nhưng vẫn không lộ vẻ cồng kềnh, ngược lại làm nổi bật vẻ cao lớn gầy gò của anh, nét mặt nghiêm túc, khi cười đôi mắt lại mang vài phần dịu dàng.

“Không tính toán với em nữa.” Anh nói: “Hôm nay có tuyết rơi.”

Ở thành phố Bình, dù đã vào đông, tuyết cũng không thường xuất hiện, thỉnh thoảng có vài trận tuyết lớn, phủ trắng cả thành phố, tạo nên một cảnh đẹp tuyệt vời.

Năm nay tuyết đến sớm hơn mọi năm, cũng đẹp hơn một chút.

Thời Nghi cởi áo khoác, đến bên cửa sổ vẽ tranh phong cảnh tuyết, Cố Hứa Chi đang nấu ăn trong bếp, chỉ cần ngẩng lên là anh có thể nhìn thấy cô, ngược lại, chỉ cần cô quay đầu là có thể thấy anh.

Thời Nghi đang vẽ cảnh tuyết, không biết sao lại đổi hướng, luôn cảm thấy cảnh tuyết trống trải thiếu một người, cô nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào bóng dáng của Cố Hứa Chi, tiếp tục hoàn thiện bức tranh của mình.

“Em nói xem.” Bóng dáng cao ráo của Cố Hứa Chi đứng trước bồn rửa, xắn tay áo rửa rau, anh không ngẩng đầu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em luôn vẽ anh, có cần trả tiền bản quyền gì không?”

Thời Nghi dừng lại, cô nghĩ một lát, nhìn thẳng vào anh, “Anh cần à?”

Cố Hứa Chi cười ngẩng đầu lên, “Đùa thôi, tiền của em cứ giữ lại.” 

Anh lại cúi đầu, tập trung rửa rau trong tay, mái tóc đen phủ trên trán, theo động tác khẽ đung đưa.

Thời Nghi đặt cuốn sổ xuống, cô đi qua hơn nửa phòng khách đến bên cạnh anh, lấy rau đã rửa sạch đặt vào khay để ráo nước.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mím chặt môi, rồi thu ánh mắt lại, “Anh biết tại sao em vẽ anh không?”

Câu trả lời này rất quan trọng, lông mi của cô khẽ rung động, chớp vài cái.

Ánh mắt của Cố Hứa Chi nhẹ nhàng dừng lại trên người cô, anh cười một cái: “Tại sao?”

“Em vẽ anh, là vì em thích anh.” Thời Nghi thật sự không giỏi nói lời tình cảm, cô cũng rất ít khi bỏ qua tự tôn và thể diện để làm việc này.

Cô lại chớp mắt mạnh một cái, “Anh hiểu không? Trước đây em cũng không biết, sau này mới phát hiện ra, em chỉ có hứng thú và thích thú với những thứ mà em quan tâm và yêu thích.”

Động tác của Cố Hứa Chi hoàn toàn dừng lại, ánh mắt từ từ rơi xuống sống mũi, không động đậy mà dừng lại trên người cô.

Tiếng nước từ vòi chảy rì rào không ngừng.

Thời Nghi cúi đầu, tự mình tiếp tục nói, cố gắng để bản thân trông bình tĩnh hơn, cô mím chặt môi, “Nhưng hồi cấp ba, em đã bắt đầu vẽ anh rồi, có lẽ lần trước, em nói không rõ ràng lắm, bức ảnh đó không phải vì em nhớ thời điểm đó của anh, mà từ lúc đó em đã bắt đầu chú ý đến anh.”

Thời Nghi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, “Vì vậy nếu tính thật kỹ, chúng ta, là em thích lâu hơn một chút.”

“Vậy tại sao…” Cố Hứa Chi mấp máy môi, rồi anh cười, nhướng mày, cảm thấy những câu hỏi đó không quan trọng, nói thích mà bị từ chối, mỗi chàng trai trong đời có lẽ đều trải qua vài lần.

Thật may, cô gái anh tỏ tình đã từ chối anh một cách thấu hiểu và thiện ý nhất.

May mắn hơn nữa, hiện tại họ ở bên nhau.

Cố Hứa Chi cười, dùng tay chọc vào trán cô, nhướng mày nói: “Có người thích rồi còn nhận thư tình của người khác, sau này nếu tình huống đó bị anh biết, anh sẽ giận đấy.”

“Em không có.” Thời Nghi che trán, ánh mắt nhìn lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh, cô cúi đầu nói: “Em chưa nhận được lần nào.”

“Thật không?” Cố Hứa Chi nói: “Cả của Từ Trạch Viễn cũng không à?”

“…” 

Thời Nghi: “Tại sao cậu ấy phải viết thư tình cho em? Câu hỏi này kỳ lạ quá, người ta đã kết hôn rồi…” Sao anh lại còn chấp nhặt như thế.

Cô bĩu môi, tức giận bị Cố Hứa Chi véo một cái, “Em có lương tâm không, vừa mới tỏ tình với anh, bây giờ lại không hài lòng, con gái các em thay lòng đổi dạ nhanh thế à?”

“Anh đừng nói bậy.” Thời Nghi lập luận rất rõ ràng, “Đây là chuyện của em và anh, không liên quan đến người khác chút nào.”

Cố Hứa Chi ậm ừ một tiếng rồi nhẹ nhàng nói: “Vậy nên nói rằng, lúc đầu ở bên anh, hoàn toàn không liên quan đến Thư Nhan à?”

“…”

Thời Nghi quyết định tạm gác đề tài này sang một bên, ăn cơm trước đã, nếu không hôm nay có lẽ họ sẽ không được ăn cơm.

Buổi tối đi thăm Đỗ Thừa Ân ở bệnh viện, trong phòng bệnh, Cố Hứa Chi ngồi quen thuộc trên ghế sofa, bắt đầu gọt táo, lưỡi dao bay lượn dưới ngón tay, vỏ táo không đứt đoạn, Thời Nghi liếc nhìn hai lần, cảm thấy lưỡi dao lấp lánh sắc lạnh, cô nhìn hai cái, nuốt nước bọt, không dám nhìn nữa.

Cố Hứa Chi gọt rất nhanh, chẳng mấy chốc, trên bàn đã có ba quả táo trơn láng và căng mọng.

Đỗ Thừa Ân: “Con làm gì vậy? Một quả là đủ rồi.”

Cố Hứa Chi tối nay không nói nhiều, nói cũng chỉ là đáp lại vài câu, anh nói xong, dùng dao khía vài đường lên một quả, đưa cho ông cụ.

Đỗ Thừa Ân ngẩn ra: “Làm gì vậy?”

“Cho ông.” Cố Hứa Chi nói: “Ăn đi.”

Thời Nghi cảm thấy anh bây giờ hơi hung dữ, tựa má vào gối, trốn trong chăn.

Cô thu mình trong chăn, thầm nghĩ trong lòng, nhỏ mọn! Sao lại nhỏ mọn như thế, cô khó khăn lắm mới nói ra những lời gần giống như tỏ tình, anh có biết cô đã lấy hết bao nhiêu dũng khí không, kết quả là như vậy, cuối cùng còn giận cô.

Biết thế cô đã không nói ra.

Thời Nghi đang nghĩ ngợi thì đột nhiên bị kéo chăn ra, Cố Hứa Chi cúi xuống, ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ trắng của cô, “Dậy ăn táo, ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Thời Nghi nhíu mày, khoác chăn ngồi dậy, nhìn anh, “Không phải anh nói không cho em ăn à?”

“Ai nói không cho em ăn.” Cố Hứa Chi cười nói: “Không cho em ăn thì cho ai ăn.” Anh ngồi xuống, giúp cô chỉnh lại chăn, đưa cho cô đĩa táo đã được cắt thành những miếng vuông nhỏ, có xiên tăm.

Thời Nghi cúi xuống cắn một miếng, cảm giác không vui ban nãy bỗng dưng hóa thành nước mắt, đọng lại trong mắt cô. Cô cố gắng chớp mắt để ngăn lại nhưng vô ích, anh ngồi ngay bên cạnh, cô hoàn toàn không thể kìm nén được.

Nước mắt rơi xuống chăn, Thời Nghi quay đầu, dùng tay áo lau mạnh nước mắt.

Cố Hứa Chi xoay đầu cô lại, gỡ tay cô xuống, nhíu mày dùng tay lau nước mắt trên mặt cô.

“Đã lớn thế này rồi, ăn một chút mà cũng khóc?” Anh thở dài, “Vẫn giận anh à?”

Đáp án dĩ nhiên là “có”. Nhưng Thời Nghi giận mình nhiều hơn, cô lắc đầu, không nói gì.

“Dạo này em hay khóc lắm.” Cố Hứa Chi ôm cô an ủi, “Có nhiều điều muốn nói với anh à?”

“Ừm.” Thời Nghi lặng lẽ gật đầu, hàng mi dài rậm rạp rũ xuống đôi má trắng, cô nói: “Cũng không nhiều lắm, không phải, mà là rất nhiều.”

“Vì em nói rồi, anh không đáp lại như em muốn nên mới khóc phải không?” 

Cố Hứa Chi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Trang Thời Nghi, anh không phải người như em nghĩ, anh cũng có suy nghĩ của mình. Chỉ có thánh nhân mới thật sự không để tâm. Anh quan tâm muốn chết, mỗi lời em nói anh đều nghe, nhưng em không thể yêu cầu anh chỉ lắng nghe rồi cảm động, được không?”

Ngón tay Cố Hứa Chi nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, giọng nói chậm rãi, mang theo sự nghiêm túc khó nhận ra, “Chúng ta còn nhiều thời gian, những gì em muốn nói không cần phải vội, chúng ta có thể từ từ nói. Phát hiện vấn đề, chúng ta cùng nhau giải quyết, được không?”

“Ừm.” Thời Nghi vừa khóc vừa gật đầu, dựa vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.

Đỗ Thừa Ân cắn quả táo đi vòng quanh ghế sofa, lặng lẽ nhìn hai người họ: “Hai đứa đang làm gì vậy?”

Tiếng khóc của Thời Nghi đột ngột ngừng lại, thay bằng tiếng nức nở không ngừng.

Ông cụ nhìn Cố Hứa Chi trách móc: “Cậu làm con bé khóc rồi!Cậu…”

Cố Hứa Chi xoa dịu Thời Nghi, ngẩng đầu nói: “Ộng đi xem hoạt hình đi, chuyện ở đây không cần ông lo.” Anh nhíu mày, trông giống hệt người thầy mà Đỗ Thừa Ân sợ nhất khi còn nhỏ. Ông cụ rụt cổ lại, nhưng vẫn lo lắng cho Thời Nghi, không chịu từ bỏ, liếc nhìn thêm một lần.

“Cậu làm con bé khóc rồi, cậu…” Đỗ Thừa Ân đứng giữa phòng, ấp úng mãi không nói nên lời, giống như kiến bò trên chảo nóng.

Rõ ràng dạo này Cố Hứa Chi là người thường xuyên đến thăm xecuj nhất, mặc dù có lúc nghiêm khắc với ông, nhưng cũng chỉ khi ông không nghe lời, còn lại thì luôn chiều theo ý ông.

Miệng nói không thích Thời Nghi, nhưng thấy cô khóc, thì quên hết mọi thứ, còn muốn đuổi Cố Hứa Chi ra ngoài.

“Không sao đâu, ông ngoại.” Thời Nghi ôm lấy cánh tay ông, nhẹ nhàng lấy cây chổi trong tay ông, “Thật sự không liên quan đến anh ấy, là tâm trạng cháu không tốt.”

Thời Nghi giải thích: “Là cháu sai, không liên quan đến anh ấy.”

Đỗ Thừa Ân trừng mắt nói: “Dù cháu sai, cậu ta cũng không được làm cháu khóc.”

Cô còn định giải thích thêm, Cố Hứa Chi cúi đầu, nhận lỗi: “Là cháu sai, sau này sẽ không thế nữa.”

Nói xong câu này, anh nhìn Thời Nghi, “Bất kể xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không để cô ấy khóc vìcháu nữa.”

Đỗ Thừa Ân tức giận muốn đánh anh, “Đúng vậy, làm một người phụ nữ khóc thì có gì hay ho, làm một người phụ nữ cười mới là giỏi!”

Thời Nghi không để ý, Cố Hứa Chi cũng không tránh, cây gậy rơi xuống người Cố Hứa Chi, phát ra một tiếng vang nặng nề, nước mắt Thời Nghi lại tuôn trào ngay lập tức.