Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 73: C73: Thăm Hoàng Tử




Edit: Phộn



––––––––––



Ấn tượng của Lâm Hân về Tam hoàng tử vẫn dừng lại ở hơn nửa tháng trước.



Y nằm trong khoang trị liệu, cơ thể được bao quanh bởi một chất lỏng màu xanh, hôn mê bất tỉnh không nhúc nhích.



Hiện tại, Tam hoàng tử ngồi dựa vào đầu giường bệnh, hăng hái gặm một quả dị thực màu hồng, thấy có người vào phòng bệnh, gương mặt anh tuấn nở một nụ cười sáng lạn.



"A, anh Diệu tới rồi sao? Trời trời! Vị này chính là Tiểu Phá Quân mà Tiểu Phỉ hay nhớ nhung đúng không? Xin chào, chao xìn, tôi là Mạnh Ký, rất vui khi được gặp cậu. Thiệt không dễ dàng, cuối cùng anh Diệu cũng tìm được Omega phù hợp! Nếu không tôi thực sự lo cha nội này ế mãn kiếp luôn."

1



Lâm Hân không tự chủ được nhìn Vinh Phỉ đứng bên giường bệnh.



!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 



Cho nên, cái tính tùy tiện này của chị ấy là bị Tam hoàng tử lây?



Lý Diệu kéo tay Lâm Hân đi vào, lấy một giỏ trái cây dị thực có màu sắc tươi sáng từ trong nhẫn không gian đặt lên bàn cạnh giường bệnh.



"Xem em có tinh thần như thế, thương thế lành rồi đúng không?" Lý Diệu dẫn Lâm Hân cùng ngồi xuống sofa.



Mạnh Ký đưa nửa quả gặm dở còn lại cho Vinh Phỉ, nhận lấy khăn giấy lau tay rồi thoải mái dựa vào gối đầu mềm mại, để Vinh Phỉ pha trà cho khách.



Đây là phòng bệnh cao cấp, giống như một căn hộ mini vậy, các tiện nghi đều được trang bị đầy đủ.



Vinh Phỉ đi pha trà, Mạnh Ký phấn khởi nói chuyện phiếm với Lý Diệu, đôi mắt khổng tước thon dài mà lấp lánh có hồn.



"Vết thương ngoài đã sớm lành rồi." Y thở dài nói, "Mấy ông già bên Bộ Tài nguyên còn đang đợi em về để xử lý một nùi văn kiện kia kìa, nhưng bác sĩ kiên quyết không chịu thả người."



Y cau mày buồn bã.



Vinh Phỉ pha trà xong, đặt lên bàn trà trước sofa, bĩu môi nói với Mạnh Ký: "Rõ ràng là bệ hạ hạ tử lệnh, ngày nào tinh thần lực của điện hạ còn chưa khôi phục thì ngày đó không được xuất viện."



Mạnh Ký đau đầu xoa huyệt thái dương: "Muốn tăng cường tinh thần lực thì phải rèn luyện thường xuyên, thuốc men và thiết bị y tế chỉ là công cụ hỗ trợ, trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào khôi phục được."



Lý Diệu hỏi: "Tinh thần lực giảm xuống bao nhiêu?"



Quân y trên Dao Quang Hào đã kiểm tra sơ qua cho Tam hoàng tử, căn nguyên tinh thần bị phá hỏng, tinh thần lực có thể sẽ giảm xuống cấp 1 hoặc cấp 2, muốn khôi phục thì trước tiên phải tu bổ lại căn nguyên tinh thần.



Tuy nhiên cho đến nay, vẫn chưa có trường hợp nào chữa trị thành công.



Mạnh Ký vươn ba ngón tay, cười nói: "Cấp 3, chỉ hạ bốn cấp, không tính là quá tệ! Không giảm tới cấp 1 cấp 2 đã là trong cái rủi có cái may rồi."



Lâm Hân nhìn nụ cười thoải mái của y mà khó hiểu.





Tinh thần lực hạ từ cấp 7 còn cấp 3, nếu là người khác thì chắc đã thống khổ cả đời, tự oán tự ái đúng không?



Nhưng Tam hoàng tử vẫn thần thái sáng láng, tươi cười rạng rỡ, nhìn kỹ cỡ nào cũng không giống như là đang cố vui vẻ.



Chẳng lẽ anh ta không có chút tiếc nuối nào sao?



Lý Diệu bưng chén trà lên cho Lâm Hân: "Em từ từ uống, cẩn thận kẻo nóng."



"Dạ." Hai tay Lâm Hân cầm chén, nhìn lá trà còn nổi lềnh bềnh do chưa ngấm đủ nước.



"Bác sĩ nói thế nào?" Lý Diệu hỏi Mạnh Ký.



Mạnh Ký vẫy tay với Vinh Phỉ, phân phó: "Tiểu Phỉ, giúp ta mua một phần thịt dị thú cuộn, ta đói bụng, muốn ăn.



Vinh Phỉ nhíu mày: "Điện hạ, không phải ngài vừa mới ăn một đĩa trái cây sao?"



Chậc, muốn gì thì nói thẳng, cô cũng có phải là không nghe theo đâu.



Bất quá, làm thị vệ thiếp thân của điện hạ, có cái gì mà cô từ chối được chứ.



Mạnh Ký nhướn mày nói: "Trái cây là trái cây, thịt cuộn là thịt cuộn, đừng có đực ra đó nữa, đi mau đi."



Vinh Phỉ phồng má, thở phì phì rời đi.



"Rầm—"



Cửa phòng bị hất một cách mạnh bạo.



Mạnh Ký nhún nhún vai với Lý Diệu và Lâm Hân, bất đắc dĩ nói: "Lúc nhỏ đáng yêu, mềm mềm dễ thương muốn chết, rõ ràng thích khóc mà cứ cầm kiếm đòi bảo vệ em, sao giờ càng lớn càng khó tính vậy không biết."



"Em muốn cô ấy ra ngoài là muốn nói cái gì?" Lý Diệu cũng không tin y thật sự muốn ăn thịt cuộn.



Lâm Hân nhỏ bé uống một ngụm trà, nhíu mày.



Hơi khó uống.



Mạnh Ký nói: "Còn không phải em sợ cô ấy nghe rồi thấy khó chịu sao? Cô ấy vẫn luôn tự trách mình không bảo vệ được em, cảm thấy vì cô ấy nên em mới mất Cùng Kỳ, bị tinh tặc làm nhục, hủy hoại căn nguyên tinh thần. Nửa tháng nay, đêm nào cũng khóc, khóc tới nỗi em tim em cũng phiền theo. Ban ngày thì cứ lăng xăng, chuyện gì cũng phải tự mình làm mới chịu. Cô ấy là người quen cầm dao kiếm, sao biết làm ba cái việc hầu hạ người chứ?"



Chớp mắt đảo một cái, y nhìn về phía Lâm Hân, thâm thúy hỏi: "Trà ngon không?"



Lâm Hân giật mình, thành thật lắc đầu.



Mạnh Ký mím môi cười.



!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 







Không biết tại sao, Lâm Hân có cảm giác mình bị trêu?



Lý Diệu cầm lấy tách trà trong tay Lâm Hân đặt lại lên bàn, trầm giọng nói với người nằm trên giường bệnh: "Anh và Cung Việt từng giao chiến, thực lực của em vốn không thể thua gã ta."



Mạnh Ký thu hồi tâm tư đùa giỡn, nói: "Tất nhiên, nhưng em hít phải khí độc, máu không lưu thông, cố giết hơn một trăm tinh tặc điều khiển cơ giáp đã là cực hạn."



"Khí độc?" Lý Diệu hỏi, "Từ Bình làm?"



Mạnh Ký gật đầu: "Phải, là phản đồ Từ Bình."



Lý Diệu: "Bọn anh san bằng hang ổ của bọn tinh tặc, lục lọi hết Cự Kình Tinh cũng không tìm thấy ông ta."



Mạnh Ký trầm ngầm: "Trốn sao? Vậy thì phán đoán của em không thể sai được."



"Đoán xem?"



"Ký sinh trùng?"



Lâm Hân kinh ngạc. Ngay cả chính phủ cũng có dị thú cấp cao trà trộn? Theo như cậu biết, Từ Bình trực thuộc Bộ Tài nguyên, phụ trách việc khai thác các hành tinh, quản lý tuyến đường thủy, quyền lực không hề nhỏ.



Lý Diệu nói: "Nhưng anh nghe Vinh Phỉ nói, cô ấy cầm dao uy hiếp Từ Bình mới lấy được một con tàu vận chuyển, mang theo em chạy trốn. Nếu ông ta là ký sinh trùng, tại sao lại phải phối hợp?"



Mạnh Ký nháy mắt: "Anh quên rồi sao? Có một loại được gọi là ký sinh trùng tạm thời."



Lý Diệu nhíu mày, đôi mắt vàng lạnh như băng.



Dị thú cấp cao có trí tuệ cao siêu thường xuyên tiếp xúc với nhân loại, am hiểu âm mưu quỷ kế, làm việc tàn nhẫn, không từ thủ đoạn. Trong nhiều thế kỷ, bọn chúng ẩn nấp trong bóng tối, tham vọng cố gắng lật đổ thế giới của con người một lần nữa.



Trong mắt của dị thú, con người là thức ăn, đồ chơi và là đối tượng tiết dục của bọn chúng.



Cấp thấp ăn thịt, cấp cao ăn hồn.




Một khi phòng tuyến của nhân loại bị thất thủ, tất sẽ trở thành súc vật bị dị thú nuôi nhốt.



"Tinh tặc có quan hệ mật thiết với dị thú." Lý Diệu đem chuyện nhị đương gia của tinh tặc là Từ Hải chạy trốn nói cho Mạnh Ký.



Mạnh Ký nghe xong, nhìn Lâm Hân sờ sờ cằm: "Anh Diệu, anh phải trông coi Tiểu Phá Quân kỹ vào đấy."



Trước khi xuất phát y đã điều tra qua, tinh tặc vô cùng coi trọng vật tư và hàng hóa mà bọn chúng cướp được, tuyệt đối không cho phép thuộc hạ nuốt riêng, một khi phát hiện sẽ không lưu tình mà trực tiếp giết người thị chúng.



Từ trong miệng của Vinh Phỉ biết được lai lịch của Tiểu Phá Quân, kết hợp thêm chuyện Từ Hải chạy trốn, y cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy.



Lý Diệu cầm tay Lâm Hân: "Anh biết rồi."



Từ Hải chậm chạp không xuất hiện, tất nhiên là đang mưu đồ cái gì đó, cho nên khi Tổ trọng án DK tìm hắn hỗ trợ, hắn cũng không ngần ngại giúp đỡ.



Giải quyết sớm, yên tâm sớm.



Lâm Hân nắm tay Lý Diệu, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh?"



Theo như ý của Tam hoàng tử, cậu là mục tiêu của Từ Hải?



Tại sao?



Chẳng lẽ "hàng hóa" quan trọng hơn việc chạy trốn?



!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 



"Yên tâm, gã sẽ không có cơ hội đó." Lý Diệu vuốt ve nói, "Tổ trọng án DK đã tìm được manh mối, chỉ cần thuận theo điều tra là chúng ta có thể tóm gọn."



Nơi này là hành tinh thủ đô của Đế quốc Huyền Vũ, trọng binh canh giữ khắp nơi, nếu để dị thú đắc thủ, hắn cũng không cần làm Nguyên soái nữa.



Mạnh Ký cũng cười đùa với cậu: "Chồng cậu mạnh lắm, có anh ấy bảo vệ, cậu sẽ an toàn."



Lâm Hân nói: "Tôi không sợ dị thú. Nếu mục tiêu của bọn chúng là tôi, tôi có thể làm mồi nhử để hỗ trợ nhiệm vụ."



Mạnh Ký sửng sốt.



Đôi mắt thiếu niên sáng ngời, quả thực không có sợ hãi.



Lý Diệu vỗ đầu cậu, dùng sức xoa xoa, thì thầm: "Muốn nghĩ cũng đừng hòng nghĩ nhé."




Lâm Hân giãy hai cái, người đàn ông ngược lại còn tiến thêm một bước, một tay ôm cậu vào lòng, bá đạo ôm, cậu nhìn thấy ánh mắt cười tủm tỉm của Tam hoàng tử, ngại tới đỏ mặt.



"Anh, buông em ra." Cậu nhỏ giọng, kéo tóc của nam nhân.



Lý Diệu bắt tay cậu, ôm chặt hơn nữa.



"Không cần để ý tới tui nha." Mạnh Ký kéo chăn chùm người, "Tui là một bé nấm."



Lâm Hân: "..."



"Rầm—" Cửa phòng đột ngột bị đá văng, Vinh Phỉ xách theo một túi đồ lớn đi vào, "Điện hạ, thịt cuộn của ngài tới rồi đây!"



Thấy hai người đang ôm nhau trên sofa, cô chẹp miệng một tiếng.



Đoạn thời gian trên tàu Rafael với Dao Quang Hào, cô làm bóng đèn hai tháng trời, quen rồi.



Đặt thịt dị thú cuộn lên bàn, mở túi ra lấy một hơi mười cái, "Điện hạ nhìn nè, nhiêu đây đủ cho ngài ăn không?"



Mạnh Ký: "...Tính nuôi heo hay gì?"



Vinh Phỉ nhướn mày: "Chẳng phải ngài nói đói muốn ăn thịt cuộn à? Tôi mua rồi ngài lại chê nhiều?"



Mạnh Ký nhéo nhéo mi tâm: "Để đó đi, lát ta ăn sau."



Vinh Phỉ ủy khuất: "Điện hạ, người nhẫn tâm sao? Tôi lái phi hành khí đi một vòng lớn mới tìm được một cửa hàng nhỏ làm thịt cuộn này á, xếp hàng lâu thiệt lâu mới mua được mười miếng, kết quả ngài nói không ăn?"





Lâm Hân lặng lẽ nhìn thời gian trên thiết bị nhận dạng.



!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 



Trước sau cũng không tới hai mươi phút, qua miệng cô như đã rất lâu rồi.



"Được rồi được rồi, ta ăn, ta ăn là được chứ gì?" Mạnh Ký cầm một miếng thịt cuộn, há to miệng cắn một phát, "Ồ, ngon phết. Anh Diệu, Tiểu Phá Quân, hai người ăn không?"



Lý Diệu từ chối: "Tiểu Hân còn đi thăm huấn luyện viên Lăng, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa."



"Hả? Huấn luyện viên Lăng? Ông ấy nhập viện?" Mạnh Ký dựng thẳng lỗ tai lên, một bộ hóng chuyện.



Lâm Hân rũ mắt nói: "Tôi đâm kiếm vào người huấn luyện viên Lăng."



"Hả?!" Vinh Phỉ há to miệng: "Thật hay giả?"



Huấn luyện viên Lăng? Là cái ông huấn luyện viên mà không thích làm người bình thường, thích làm ba cái trò giật gân giả điên đúng không?



"Tiểu Phá Quân, cưng cũng trâu quá đấy? Có thể đâm ông thầy đó? Hahaha!" Vinh Phỉ chống nạnh cười to. Nghĩ tới trước kia mình bị huấn luyện viên Lăng hành sấp mặt, rớt nước mắt.



Mạnh Ký bỏ thịt cuộn xuống, xốc chăn lên muốn xuống giường, "Tôi đi với cậu."



Vinh Phỉ nhanh chóng đè y lại, "Điện hạ, bị thương phải có bộ dáng của bị thương, tôi thay ngài đi thăm là được."



Mạnh Ký đẩy tay cô ra: "Sao mà được? Là học trò cũ, đương nhiên ta phải tự tới mới có thành ý."



Vinh Phỉ kiên trì: "Không được, bác sĩ dặn rồi, ngài phải nghỉ ngơi!"



Mạnh Ký giận dữ: "Vinh Tiểu Phỉ, rốt cục ai chủ ai tớ?!"



Vinh Phỉ thờ ơ, phất tay với Lý Diệu và Lâm Hân: "Nguyên soái, Tiểu Phá Quân, hai người qua đó trước đi."



Lý Diệu cũng không muốn xen vào chuyện chủ tớ của bọn họ, mang Lâm Hân rời khỏi phòng bệnh.



Vinh Phỉ xoay chân một cái, "Phanh" đá cửa đóng phòng, bẻ bẻ ngón tay, nhếch miệng nhìn Mạnh Ký, đắc ý nói: "Điện hạ, bây giờ ngài không phải là đối thủ của tôi đâu á nha!"



Tinh thần lực bị giảm xuống cấp 3 – Mạnh Ký: "..."



Lâm Hân và Lý Diệu đứng ở hành lang bệnh viện, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lo lắng hỏi: "Sẽ không sao chứ?"



Lý Diệu cười nói: "Không sao hết. Hai đứa nó đánh nhau từ nhỏ tới giờ, sớm quen rồi."



Lâm Hân nghiêng đầu, chần chừ hỏi: "Tam điện hạ thích Vinh Phỉ?"



Lý Diệu cười haha nói: "Thích, nhưng không phải kiểu thích yêu đương bạn đời. Vinh Phỉ được Tam điện hạ nuôi lớn, đúng ra mà nói thì giống em gái hơn."



!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 



–––––––––



Tác giả có lời muốn nói:



Vinh Phỉ: Tồ lô! Tuy tôi nhỏ hơn điện hạ một tuổi nhưng nhìn tôi giống chị gái hơn!