Biến Thành Nhân Ngư Bị Dưỡng

Chương 12: Dị biến




Buổi sáng, Norman mang bữa sáng cho An Cẩn, theo thói quen tự giới thiệu bản thân, sau đó mới đi quân bộ.

An Cẩn cảm thán phong cách nuôi sủng vật của thế giới này cũng quá trang nghiêm, nhưng mà như thế lại giúp ích cho y, ít nhất y đã biết tên của chủ nhân.

Y vừa ăn cua vừa xem video tiếp tục học tập ngôn ngữ, sau khi ăn xong, tắt video đi.

Y tập trung đem lỗ tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, chỗ nào cũng yên tĩnh.

Xác định không có ai nghe được thanh âm của mình, y mở miệng, thử hát một câu.

Thanh âm ôn nhu dễ nghe vang lên ở bên tai, viên năng lượng xanh lam từ tinh thần hải của y bay ra, lướt qua vách tường rồi biến mất.

An Cẩn nhìn những viên năng lượng đó, trong mắt hiện lên vui mừng, tiếng ca của y có tác dụng!

Y không nhịn được sờ sờ yết hầu.

Thanh âm nói chuyện của y mềm mại nhẹ nhàng, rất dễ nghe, khi ca hát lại linh hoạt kỳ ảo, đồng thời ưu điểm của thanh âm có khả năng mở rộng.

An Cẩn lập tức yêu tiếng ca của chính mình.

Trong nháy mắt y tràn ngập tin tưởng đối với việc ca hát.

Y nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời nhu hòa, tia sáng ấm áp dừng ở trên lá cây, lấp lánh tỏa sáng, nhìn đặc biệt thoải mái.

Y lập tức quyết định đi vườn hoa để ca hát.

Y thích tiếp xúc với tự nhiên, ở trong vườn hoa, tâm trạng sẽ càng nhẹ nhàng, tâm tình sung sướng có lợi cho việc khôi phục tinh thần lực.

Thời điểm ca hát sẽ tiêu hao tinh thần lực, y vẫn nên duy trì tâm trạng tốt, như vậy sẽ có tinh thần lực không ngừng để dùng cho việc luyện hát.

Y bơi tới sườn dốc bò lên trên bờ, tới bên cạnh cửa, cong cái đuôi xuống dùng lực, dựng thẳng đuôi để chống đỡ thân thể, mở cửa một cách dễ dàng.

Mấy ngày nay sau khi ăn xong, trừ những lúc dạo chơi tiêu thực, ngẫu nhiên y cũng sẽ luyện tập đứng thẳng, kết quả đều rất tốt.

Nếu chỉ là đứng lên, xuyên một tấm áo choàng che lại cái đuôi, nhìn từ sau lưng cùng nhân loại không thể phân biệt.

Chỉ là đáng tiếc, tư thế này không thể đi đường.

Cũng may phòng của y ở gần phía sau vườn hoa , khoảng cách cực ngắn.

Y thả lỏng đuôi, chậm rãi nằm sấp xuống, tay mông cùng dùng sức, rất nhanh liền bò đến cửa sau.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, y quay đầu, liền tuỳ lúc cảnh giác với người máy đi tới chỗ mình.

An Cẩn nhìn vườn hoa xanh tươi trước mắt, quyết định bò ra ngoài, hướng về phía bên phải rừng cây.

Y sẽ không để người máy đem y ôm về đâu!

Bò đến dưới một tàng cây, y quay đầu nhìn về phía người máy.

Người máy quản gia rất nhanh liền đi đến trước mặt y, khom lưng ôm y.

An Cẩn vội vàng ôm lấy thân cây, cái đuôi từ cánh tay kim loại của người máy trượt xuống.

Người máy thử vài lần cũng không thể thành công, màu bạc trong con mắt sáng lên.

Norman đang mở họp tại quân bộ thì thu được tin tức từ người máy quản gia.

"Chủ nhân, An An đi đến vườn hoa, y từ chối ta đưa về phòng nhân ngư, ngài có cần ta cưỡng chế đưa về hay không?"

Norman: "Không cần, tùy y đi."

An Cẩn nhìn người máy xoay người rời đi, cong cong đôi mắt.

Y cúi đầu, dùng lòng bàn tay chạm chạm cỏ xanh trên mặt đất, xúc cảm mềm mại, làm lòng bàn tay ngứa ngáy.

Nhưng rất nhanh, y cau mày, quỳ rạp trên mặt đất nhìn kỹ hơn, cây non không lớn bằng bàn tay, trên lá cây thế mà cũng có một vài điểm đen.

Y nhìn về phía bụi hoa đối diện, bất luận chủng loại hoa gì, cành khô hay cánh hoa, đều có trộn lẫn điểm đen.

Tất cả thực vật đều có tạp chất.

Sao lại như vậy?

Y nghi hoặc trong chớp mắt liền không nghĩ tiếp, chuyên tâm với kế hoạch của ngày hôm nay.

Y lật người qua, dựa vào thân cây mà ngồi, cái đuôi duỗi ra trên cỏ.

Cảm thụ được thiên nhiên xung quanh, ánh mặt trời tươi đẹp, bầu trời xanh xanh, gió nhẹ cùng cây xanh bụi hoa, y thực nhanh liền thả lỏng.

Khóe miệng của y không tự giác cong lên, trong đầu hiện lên một làn điệu mềm nhẹ, y hít nhẹ một hơi.

Không có ca từ cụ thể, chỉ có âm điệu đơn giản, lại vẫn linh hoạt kỳ ảo dễ nghe.

Như là gió xuân thoáng lướt qua mặt, thổi bay một thân nặng nề, lưu lại cảm xúc nhẹ nhàng tựa lông chim.

An Cẩn khẽ nhắm mắt, tinh thần hải của y hiện lên một đám viên năng lượng, viên năng lượng xanh lam giống như là đom đóm, cực kỳ xinh đẹp.

Đom đóm kết bè kết đám bay về phía xa vườn hoa, lướt qua tường cao ngoài vườn, sau đó biến mất.

Ngoài cửa sau, hộ vệ hoàng gia tiểu đội hai, bốn gã hộ vệ cùng lúc trừng lớn đôi mắt.

Một lát sau, một người nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi, thân hình thẳng tắp bởi vì kích động mà xuất hiện run rẩy.

"Ngươi, các ngươi nghe thấy không?" Thanh âm của hắn run rẩy.

Một gã hộ vệ khác lớn tiếng nói ra : "Ngươi cũng nghe được sao? Xem ra là thật rồi! Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng tinh thần hải của ta hỏng rồi nên mới xuất hiện ảo giác."

Một người khác kìm nén kích động nhỏ giọng nói: "Tinh thần hải của ta đột nhiên ổn định lại, tinh thần lực còn tăng lên nữa."

Người cuối cùng vội vàng phụ họa: "Ta cũng vậy!"

Người nói chuyện sớm nhất hít hà một hơi: "Tinh thần lực của ta cũng tăng lên, các ngươi đều như vậy phải không?"

Nghe thấy câu trả lời khẳng định, nhóm hộ vệ kinh ngạc: "Năng lực trị liệu thật tốt, nhân ngư của bệ hạ chúng ta cũng chưa gặp qua, thế mà tiếng ca của y đối với người xa lạ cũng có hiệu quả tốt như vậy!"

Mọi người đều biết, hiệu quả trong tiếng ca của nhân ngư đối với nhân loại có thiện cảm là tốt nhất, gần như là không có tác dụng với người xa lạ và người đáng ghét

"Câm miệng" một người quát nhẹ "Bệ hạ lấy đâu ra nhân ngư hả?"

Ba người còn lại vội vàng thẳng sống lưng, đúng vậy, bệ hạ không có nhân ngư.

Đây là sự thật toàn bộ đội hộ vệ hoàng gia biết đến.

Rốt cuộc thì hơn nửa năm trước, bệ hạ đánh gãy tay của một con nhân ngư, bị viện nghiên cứu khoa học xếp vào sổ đen, trong một năm đều không thể đến hội đấu giá nhân ngư, cũng không thể xin nhân ngư từ quân bộ.

Thời gian một năm, còn chưa hết đâu.

Một khúc ca kết thúc, An Cẩn mở to mắt, có chút kinh ngạc, y tựa như dựa vào bản năng mà hát.

Y há mồm, chuẩn bị tiếp tục hát, lại phát hiện loại cảm giác trong đầu tự động hiện lên giai điệu không có xảy ra.

Hồi tưởng một chút cảm thụ vừa rồi, lại thử vài lần nữa, y rốt cuộc phát hiện quy luật.

Tựa hồ trong y vẫn giữ lại năng khiếu ca hát của nhân ngư, chỉ là không giống với Tiểu Ngân muốn hát lúc nào thì hát.

Y tập trung cảm nhận, sau liền đắm chìm trong đó, những lúc như vậy trong đầu sẽ xuất hiện giai điệu phù hợp.

An Cẩn rất hưởng thụ loại cảm giác chuyên chú ca hát này, y cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Y vẫn còn muốn đắm chìm trong cảm xúc luyện tập hát một chút nữa, nhưng cái đuôi truyền đến cảm giác không khỏe.

Y nhẹ nhàng chạm chạm vẩy cá, màng nước bên ngoài vảy cá gần như muốn biến mất, có vẻ có chút khô.

Tiếc nuối mà nhìn vườn hoa, y trở về phòng nhân ngư.

Tiếng ca biến mất, bốn gã hộ vệ bên ngoài đồng thời mất mát, nhưng vì khôi phục được tinh thần lực mà cảm thấy cao hứng.

Mà việc bọn họ phải ở lại hoàng cung, chấp hành cái công tác nhẹ nhàng này, là bởi vì bọn họ khi đi tuần tra trước đó tiêu hao tinh thần lực quá nhiều, khiến tinh thần hải không ổn định.

Nhưng lúc này, tinh thần hải của bọn họ không chỉ ổn định rồi, tinh thần lực còn có biểu hiện tăng lên.

Ánh mắt bốn người nóng rực, hận không thể dài cái cổ ra để xuyên tường, muốn tận mắt nhìn thấy chủ nhân của tiếng ca ôn nhu kia.

An Cẩn hoàn toàn không biết rằng trong quá trình y luyện hát, vô tình đã trị liệu tinh thần lực cho bốn gã hộ vệ.

Trở lại phòng nhân ngư, y ngâm toàn thân mình ở trong ao mà thư giãn thân thể, thoải mái đến hừ nhẹ ra tiếng.

Y nằm ngửa nhìn bên ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên kỳ vọng.

Nếu bên ngoài cũng có hồ nước thì là tốt rồi.

Sau khi đuôi của An Cẩn khôi phục sức sống, y lại quay lại phía sau vườn hoa, nằm ngửa trên mặt đất, vây đuôi trên dưới nhẹ đong đưa.

Y nhìn con bướm đang tìm mật ong trong bụi hoa, một giai điệu nhẹ nhàng hiện lên ở trong đầu.

Y hừ nhẹ lên, tựa như quay lại thời gian khi còn nhỏ, về những ngày đi theo sau cụ ông làm vườn hái hoa, bắt bướm.

Bốn người hộ vệ cực kỳ kích động, lần này ai cũng không có nói chuyện, chỉ muốn nghe rõ ràng hơn.

Một khúc ca còn chưa có kết thúc, tinh thần lực của bốn người lại tăng lên, so với lần đi tuần tra trước đó còn nhiều hơn!

Đang lúc trầm mê trong tiếng ca duyên dáng của nhân ngư, đột nhiên, một tiếng cảnh báo bén nhọn vang lên.

Sắc mặt bốn người căng thẳng, thanh âm này đối với hộ vệ đang được lưu lại hoàng gia mà nói, xa lạ mười phần.

Hoàng cung đã không có xuất hiện cảnh báo mười mấy năm rồi.

Nếu không bọn họ cũng sẽ không cảm thấy ở lại hoàng cung là một công việc nhẹ nhàng.

Đôi mắt An Cẩn bỗng chốc trợn to, ngửa đầu nhìn lên trời.

Cảm giác của y cực kỳ nhanh nhạy, y cảm giác được, bầu trời trên đỉnh đầu y, có sự dao động tinh thần rất mãnh liệt.

Chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm đột nhiên xuất hiện một cái hố đen, trong chớp mắt liền trở nên cực lớn.

Một con quái thú đen nhánh thật lớn từ trong hố nhảy ra, nó cúi đầu, một đôi mắt đỏ to như đèn lồng nhìn chằm chằm An Cẩn, mở ra cái cánh tựa sắt thép, nhảy xuống.

Tim An Cẩn đập dồn dập, sắc mặt trắng bệch.

Lần đầu tiên y nhìn thấy sinh vật lớn như vậy, toàn thân đen nhánh, phần đầu có hai sợi râu, trên trán có rất nhiều gai nhọn nhô lên, làm người xem da đầu tê dại.

"Ông trời ơi, là thú Atoll!" Hộ vệ hét lên.

Đội trưởng đội hai trầm giọng ra lệnh: "Khởi động lồng phòng hộ."

An Cẩn nhìn thấy, phía trên biệt thự xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng hình cung, ngăn chặn quái thú.

Hành động của quái thú bị ngăn lại, đáp vào phía trên lồng phòng hộ, đôi mắt tham lam mà nhìn An Cẩn.

An Cẩn ý thức được mục đích của nó, lấy lại tinh thần, xoay người bò về phía trong phòng.

"Gaoo" Thanh âm chói tai truyền đến, y nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Liền thấy lồng phòng hộ sáng lên tia chớp, như là dòng điện, thân thể quái thú phát run, ngửa đầu rống to.

Ngay sau đó, quái thú nhanh chóng sải cánh bay lên trời, trên người nó cùng với bên trong lá chắn đột nhiên xuất hiện những đám cầu màu đen.

An Cẩn trợn mắt há hốc mồm, trong lòng dâng lên dự cảm nguy hiểm.

Con quái thú này, hình như có thể thông qua hố đen mà dịch chuyển vị trí.

Hố đen biến lớn trong nháy mắt, cánh của quái thú mở rộng, trong lúc nó muốn bay xuyên qua hố, một tia pháo laser từ xa bay đến, chuẩn xác bắn vào cánh của nó.

Một chiếc cơ giáp màu đen bay nhanh đến trước mặt quái thú, đồng thời cho nó mấy phát đạn.

Thú Atoll ăn đau mà rống to, há mồm lộ ra hàm răng dữ tợn, xoay người đánh tới phía cơ giáp.

Cơ giáp linh hoạt tránh thoát, chân kim loại đá vào sườn bụng thú Atoll thật mạnh, khiến nó bay lên không chung, súng laser chĩa thẳng vào trán nó.

Lớp da bên ngoài của thú Atoll cứng rắn mười phần, vũ khí bình thường khó có thể xuyên thủng, nhưng viên đạn được bọc tinh thần lực cao cấp, dễ dàng phá vỡ phần da ngoài của nó.

Hoàn toàn không có trở ngại về khoảng cách, trực tiếp bắn bạo đầu quái thú.

Thú Atoll ngã thật mạnh vào lồng phòng hộ, các hộ vệ vội vàng xử lý chiến trường, kéo cái xác đi.

Đôi mắt An Cẩn tỏa ánh sáng mà nhìn quái thú, tay duỗi về phía trước, y thật sự nhịn không được muốn mở miệng đem quái thú để lại.

Y thấy rất rõ ràng, trong đại não nát như bùn của quái thú, có một viên tinh hạch màu đỏ, cùng tinh hạch của zombie giống nhau như đúc!

Đột nhiên, vây cá của y không chịu khống chế mà mở ra, tiến vào trạng thái phòng ngự .

Y thu lại ánh mắt lưu luyến, lập tức cảm thấy một cảm xúc cuồng lộ mãnh liệt .

Y nhìn về phía nơi phát ra cảm xúc cuồng lộ, Norman từ trên cơ giáp nhảy xuống, thu cơ giáp lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, đôi mắt đầy tơ máu.

An Cẩn sau lưng chợt lạnh, bản năng cảm giác được nguy hiểm, muốn rời xa người đàn ông.

Hơi thở cuồng bạo của Norman phát tán ra ngoài, lần bạo động này quá mức mãnh liệt, hắn không thể khống chế hoàn toàn, không chỉ có An Cẩn, tất cả hộ vệ đều có thể cảm giác được, tinh thần lực của bệ hạ bạo động.

"Bệ hạ" Đáy lòng đội trưởng đội hộ vệ phát run, nhịn xuống xúc động muốn chạy đi, "Ta đưa ngài đi nhị viện."

Nhị viện là bệnh viện nghiêm cứu tinh thần lực bạo động có quyền lực nhất.

"Lui ra" Norman trầm giọng nói.

Đội trưởng còn muốn nói gì đó, đối mặt với đôi mắt đỏ sậm của Norman, vội vàng câm miệng, rời khỏi biệt thự.

Bệ hạ luôn luôn chán ghét người khác tiến đến phạm vi của biệt thự, hắn bởi vì nóng vội, đã vi phạm quy định.

Norman cố gắng duy trì lý trí, hạ lệnh cho người máy quản gia: "Đem An An đến phòng nhân ngư khóa lại."

Hắn lướt qua tiểu nhân ngư, bước về phía cửa sau, liên hệ Honad.

Ngắn gọn nói rõ tình huống, hắn nhịn không được đánh một quyền lên vách tường.

Đại não của hắn giống như muốn nổ mạnh, hắn đột nhiên sinh ra tâm lý muốn hủy diệt tất cả, chỉ có đau đớn mới có thể làm hắn thoáng bảo trì lý trí.

An Cẩn ngơ ngác mà nhìn Norman một quyền đánh lên tường, hô hấp dồn dập vài tiếng, rời đi nhanh chóng.

Y nhìn vết máu lưu lại trên tường, đồng tử co lại.

Tinh thần lực của Norman đã không còn dùng được, nếu không chủ nhân làm sao có thể bị chảy máu.

Nghĩ đến trạng thái tinh thần hải của Norman, y vội vàng bò về phía Norman.

Nửa đường gặp được người máy, người máy khom lưng ôm y, trong lòng y căng thẳng, y rõ ràng nghe thấy, chủ nhân mới vừa nói một cái từ "khóa" .

Y quay người tránh thoát, nhanh chóng bò về phía trước.

Thái độ của người máy lần này phá lệ cường ngạnh, thực mau đuổi theo phía sau y, nắm lấy đuôi của y.

An Cẩn sửng sốt, vội vàng giãy giụa, người máy một chút cảm tình cũng không có, cũng không sợ y đau, cố chấp bế y lên.


An Cẩn cắn chặt răng, nhìn về phía phương hướng tinh thần lực dao động cường liệt nhất, mở miệng hát lên.

Y không có cơ hội đắm chìm cảm xúc, chỉ có thể hát giai điệu trước kia y đã hát qua, lại bởi vì tình huống cấp bách, theo bản năng hát bài hát quen thuộc nhất—— bài ca đi học.

Đây là bài hát khi còn nhỏ y hát nhiều nhất, sau khi bị cười ngũ âm không được đầy đủ, y gần như chỉ nghe người khác hát, còn y thì không hát.

Y nhịn xuống ngại ngùng, tâm trung hát lên.

Viên năng lượng màu xanh lam hiện lên, toàn bộ hướng về phía Norman bay qua.

Tiếng ca nhẹ nhàng rơi vào tai Norman.

Norman sửng sốt, tinh thần hải xao động như là lửa lớn gặp được sương ngọt, dần dần ổn định xuống.

Đỏ sậm trong mắt hắn tiêu tán, hơi thở quanh thân khôi phục bình tĩnh.

Theo tiếng ca bước tới, liền thấy tiểu nhân ngư được người máy ôm, đôi tay giữ chặt khung cửa, thẳng tắp nhìn về phía hắn, đôi mắt tràn đầy lo lắng.

Tầm mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt, Norman rõ ràng nhìn thấy mắt tiểu nhân ngư sáng rực lên.

Trong lòng khẽ rung động.

An Cẩn thấy tinh thần hải của Norman không hề bạo động nữa, khẽ thả lỏng.

Y vừa thả lỏng, đôi mắt mỏi mệt gục xuống.

Thời điểm y ca hát tràn đầy lo lắng, khôi phục tinh thần lực cực chậm, gần như chỉ tiêu hao chứ không tăng lên, hiện tại tinh thần lực còn thừa rất ít.

Norman tiến lên đỡ lấy tiểu nhân ngư, An Cẩn không có sức lực gì, lại vừa mới hát nên có chút ngượng ngùng, đầu chôn ở bả vai hắn.

Norman thấy tiểu nhân ngư không có tinh thần, nhịn không được lo lắng, vừa lúc thấy Honad hừng hực khí thế mà tới.

"Mau đến xem y!"

Honad thấy hơi thở của bệ hạ bình ổn, nhìn qua bộ dáng mệt mỏi của tiểu nhân ngư, vẻ mặt kinh ngạc.

Tầm mắt của ông di chuyển giữa Norman và An Cẩn, trong đầu hiện lên một loại suy đoán.

Tiểu nhân ngư không phải là trong lúc bệ hạ bạo động, ca hát chứ?

Đôi mắt của ông đột nhiên trợn to, thanh âm khẽ run: "Đã xảy ra chuyện gì?"