Biên Thành Lãng Tử - Cổ Long

Chương 9: Người Khách Kỳ Quái




Người ngồi bên cạnh hắn lôi hắn xuống bảo :- Đừng. Nữ nhân đó không phải thứ dễ trêu đâu. Đồ tể hừ một tiếng :- Tại sao ?Người bên cạnh đáp : - Nàng có chủ bao. Đồ tể bỉu môi : - Ai ?Người bên cạnh buông gọn : - Vạn Mã Đường Đồ tể như quả cầu đang phòng to, vụt xì hơi xẹp lép.Nữ nhân là dì ba.Dì ba ngẩng cao mặt bước vào, miệng cười mỉm, vờ như chẳng nghe chung quanh người ta xì xào bàn tán, chẳng thấy ai nhìn bà.Người ta nhìn bà với ánh mắt quá sổ sàng, thứ ánh mắy cởi trần truồng y phục của nữ nhân để tìm những bộ phận mà họ mơ thấy.Trước những ánh mắt đó thì dù sao bà cũng mất tự nhiên ít nhiều, cũng may là bà trấn định được tâm tư nên không mất đi cái vẻ ung dung của con người đắc ý trên địa vị.Rồi Tiêu Biệt Ly gọi bà.Lão cười nhẹ thốt:- Trầm Tam Nương cũng đến đây nữa sao? Đúng là một người khách kỳ quái của lão phu.Bà bước tới, hỏi:- Tiêu tiên sinh không hoan nghinh tôi?Tiêu Biệt Ly thở dài:- Lòng thì hoan nghinh song không biểu hiện qua thái độ được. Tam Nương nghĩ xem, lão phu đâu còn đôi chân mà đứng lên đón tiếp.Trầm Tam Nương thốt:- Tôi đến đây là muốn tìm người.Tiêu Biệt Ly chớp mắt:- Tìm lão phu?Trầm Tam Nương đáp:- Nếu tìm tiên sinh thì tôi phải đến lúc vắng người chứ.Tiêu Biệt Ly thấp giọng:- Lão phu thì nhất định mong đợi Tam Nương. Bởi đôi chân đâu còn mà phải sợ ai bẻ gãy.Cả hai cùng cười.Cả hai đều biết đối tượng là một con hồ ly tinh. Hai con hồ ly đang đấu trí với nhau.Trầm Tam Nương hỏi:- Thúy Bình có mặt chứ?Tiêu Biệt Ly gật đầu:- Tam Nương tìm nàng?Trầm Tam Nương gật đầu:- Phải.Tiêu Biệt Ly thở ra:- Tại sao cả nam nhân lẫn nữ nhân, ai ai cũng tìm nàng ấy?Trầm Tam Nương thốt:- Tôi không dỗ giấc được. Đêm buồn nên muốn gặp nàng đàm đạo giải muộn.Tiêu Biệt Ly lắc đầu:- Rất tiếc. Tam Nương đến quá muộn.Trầm Tam Nương cau này:- Không lẽ nàng giữ khách trong phòng?Tiêu Biệt Ly gãi đầu:- Một người khách rất đặc biệt.Trầm Tam Nương hỏi:- Đặc biệt làm sao?Tiêu Biệt Ly buông gọn:- Nghèo. Nghèo đến độ không còn có thể nghèo hơn nữa.Trầm Tam Nương mỉm cười:- Nàng cũng tiếp cả khách nghèo nữa sao?Tiêu Biệt Ly tiếp:- Lão phu cũng muốn ngăn chận khách song rất tiếc đánh thì không thắng nổi mà chạy thì cũng không chạy nhanh bằng khách.Trầm Tam Nương trầm giọng:- Tiên sinh không dối tôi chứ?Tiêu Biệt Ly thở dài:- Trên đời này phỏng có mấy kẻ dối được với Tam Nương.Trầm Tam Nương cười hì hì:- Người khách đó là ai?Tiêu Biệt Ly đáp:- Diệp Khai.Trầm Tam Nương cau mày:- Diệp Khai?Tiêu Biệt Ly điểm một nụ cười:- Đương nhiên là Tam Nương không nhận ra y nhưng y vừa đến đây chưa tròn hai ngày mà có khối người biết mặt y rồi.Trầm Tam Nương cười tươi, nụ cười thật hấp dẫn. Nhưng trong ánh mắt ẩn ướt có sát khí chớp ngời.Rồi bà nghe lỗ mũi cay cay...Sau đó thì sát khí tan biến liền.Bởi bà vừa thấy một bóng người. Người này có lối mở cửa ồ ạt. Một tiếng bình vang mạnh. Ciửa bật tung, một thân hình hộ pháp xuất hiện.oOoCông Tôn Đoạn bước những bước dài tiến vào. Tay đặt nơi đốc đao, mặt lộ sắc giận. Trong những phút giây như thế này, người ta mới thấy y dữ hơn một hung thần.Trầm Tam Nương ngừng thở.Tiêu Biệt Ly thở dài, lẩm nhẩm:- Người đáng đến lại không đến. Chỉ đến những kẻ không đáng đến.Lão cầm lên một quân bài rồi từ từ đặt xuống, đoạn lắc đầu tiếp:- Đêm qua mưa to, đường xá lầy lội, người vô tư hẳn không ham xuất ngoại tí nào.Mưa ban ngày chứ đâu có mưa đêm? Sao lão nói mưa đêm?Cái tiếng phong vũ của lão có hàm ý sâu xa gì?Công Tôn Đoạn vụt quát:- Lại đây!Trầm Tam Nương khẽ cắn môi hỏi:- Ông bảo ai lại?Công Tôn Đoạn cộc lốc:- Ngươi.Gã đồ tể nhảy xổm lên. Người bên cạnh không kịp giữ gã lại nên gã đã lướt tới Công Tôn Đoạn rồi.Gã quát:- Nói chuyện với thái thái hay tiểu thơ mà tại sao ngươi ngang tàng thế. Liệu hồn đấy, ta...Công Tôn Đoạn hoành tay, một tiếng bịch vang lên, cắt đứt câu nói của gã.Thân hình gã tung bỗng lên không, bay qua bàn, chạm vào tường. Tiếp nối là một tiếng bình, gã rơi xuống chân tường, trào máu miệng, tét xương đầu.Gã cân nặng ít nhất cũng trăm cân thế mà Công Tôn Đoạn hất gã như hất quảcầu.Công Tôn Đoạn không buồn nhìn gã Đồ tể, y nhìn thẳng vào mặt Trầm Tam Nương gằn từng tiếng:- Nghe ta hỏi, ngươi xuất ngoại để làm gì?Trầm Tam Nương cắn môi, cuối cùng cúi đầu đáp:- Tôi muốn tìm một người.Công Tôn Đoạn quát:- Tìm ai?Trầm Tam Nương hỏi lại:- Có quan hệ gì đến ông?Công Tôn Đoạn hừ lạnh:- Đi theo ta, rồi muốn nói gì thì tự do nói.Công Tôn Đoạn đi trước, bước những bước dài và nhanh.Trầm Tam Nương có vẻ miễn cưỡng theo sau, vất vả quá.Thế thuật khinh công siêu việt của bà đâu? Vừa rồi bà xử dụng một thân pháp tinh diệu quá mà.Chẳng lẽ bà quên ngón nghề cao tuyệt của bà?Ra đến đường, gặp đoạn vắng, Công Tôn Đoạn đáp câu hỏi của bà:- Việc của Mã Không Quần là việc của Công Tôn Đoạn, ngươi biết chưa. Không một ai được làm gì để nhục cho lão.Trầm Tam Nương cãi:- Tôi làm gì mà ông nói là gây nhục cho lão ta?Công Tôn Đoạn cao giọng:- Việc ngươi vừa làm đó.Trầm Tam Nương thở dài:- Tôi chỉ muốn đi tìm một vài nữ nhân đàm đạo giải khuây, vậy mà cũng cho là làm nhục lão được à? Ông đừng quên tôi là nữ nhân. Nữ nhân tìm nữ nhân cũng không được dao?Công Tôn Đoạn hỏi:- Ngươi tìm ai?Trầm Tam Nương đáp:- Thúy Bình cô nương.Công Tôn Đoạn gằn giọng:- Nàng ấy không phải là nữ nhân suông. Nàng ấy là con điếm.Trầm Tam Nương cười lạnh:- Điếm? Con điếm mà ông gọi được nàng không? Nàng chịu tiếp ông không?Công Tôn Đoạn quay mình, tung một quyền vào bụng bà ta. Bà không né tránh cũng không phản ứng.Hứng một quyền vào bụng, bà cong úp thân hình xuống, loạng choạng, chân lùi bảy tám bước, rồi ngồi phệt xuống đường.Kế đó bà ói mữa, mữa toàn nước chua trong bao tử.Công Tôn Đoạn bước tới chụp tóc bà, nhấc bổng bà lên, cao giọng thốt:- Ta biết ngươi cũng là một con điếm. Song trước kia ngươi muốn bán mình cho ai thì tùy. Chứ bây giờ thì không được.Trầm Tam Nương cắn răng, cố nhẫn nại, lệ thảm tuôn tràn, giọng bà rung rung:- Ông.
data-ad-slot="8346126209">