Biến Thái Đừng Chạy: Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 52: Chương 52




Cá Basa

Hơi ấm lượn lờ trên da mặt, đánh thức Hạ Tiểu Hi đang mê man trên giường bệnh.

 

 

Rốt cuộc là đã trôi qua bao nhiêu thời gian rồi?

 

 

Cô nhìn lên phía đồng hồ bên cạnh bàn.

 

 

Đã qua hai ngày rồi sao, thật sự là khi ngủ say thời gian trôi qua thật nhanh.

 

 

Từ tháng trước cô bắt đầu có dấu hiệu mê man, thời gian ngủ càng lúc càng dài, riêng lần này tổng cộng cô đã ngủ gần 2 ngày.

 

 

Những vết xanh tím hoại tử trên tay chân cũng dần lan rộng, đầu móng tay móng chân của cô đã bắt đầu có màu tím đen.

 

 

Đôi khi Hạ Tiểu Hi ngẩn ngừoi bật cười nghĩ, cảm giác bản thân giống như sắp trở thành xác sống vậy.

 

 

Tuy vậy nhưng Hạ Tử Lăng chưa từng biểu lộ gì trước mặt cô, ngày cô đột ngột ngất xỉu rồi ngủ mê suốt 18 tiếng, khi tỉnh lại hắn vẫn chỉ im lặng chăm sóc cho cô, tuyệt nhiên không hề nao núng.

 

 

Chỉ là Hạ Tử Lăng càng bình thản, cô lại càng cảm thấy mệt mỏi.

 

 

Sự bình tĩnh của hắn sẽ càng đáng tin hơn khi hắn không mang hai cái quầng thâm mắt màu đen và đôi con ngươi vằn máu kia.

 

 

Hàng đem chợp mắt cô đều sẽ cảm nhận được đôi bàn tay ấm nóng của hắn nắm chặt lấy tay cô, giống như cam đoan nếu như hắn nắm tay cô như vậy thì cô sẽ không bị chìm vào giấc ngủ sâu vĩnh viễn.

 

 

"Tử Lăng?" Hạ Tiểu Hi nhìn thấy nam nhân vội vã mở cửa chạy vào phòng. Có lẽ hắn vừa nhận được tín hiệu cô tỉnh lại liền chạy tới đi.

 

 

"Hôm nay em lại vượt qua nó." Hạ Tiểu Hi mỉm cười, vui vẻ toát ra từ tận đáy lòng.

 

 

"Làm tốt lắm." Cô nghe thấy tiếng Hạ Tử Lăng nhẹ nhõm thở phào.

 

 

Cô biết mỗi lần cô mê man đi, lại là một lần hắn phải chờ đợi, lo sợ cô sẽ không còn mở mắt ra được nữa.

 

 

Chỉ mới ba tháng thôi mà Hạ Tử Lăng đã gầy tới mức cô nhìn đều thấy đau lòng giùm hắn.

 

 

"Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?" Hạ Tiểu Hi mỉm cười hỏi.

 

 

Mặc dù cô liên tục mê man, thế nhưng kế hoạch đi du lịch của cả hai người vẫn không dừng lại, đi tới rất nhiều rất nhiều nơi.

 

 

Như vậy cô mới không cảm thấy ngột ngạt với cái chết đang cận kề được.

 

 

"Không... Chúng ta sẽ trở về." Hạ Tử Lăng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, giọng mũi khàn đặc, râu tia lún phún của hắn khiến Hạ Tiểu Hi bất đắc dĩ nhíu mày.

 

 

"Tại sao? Em còn muốn đi thăm rất nhiều nơi nữa kia mà... " Hạ Tiểu Hi không hiểu hỏi. Theo kế hoạch cô và hắn còn định đi ra nước ngoài cơ.

 

 

"Theo như phán đoán sơ bộ thì hiện tại nội tạng của cô Hạ đang hoạt động với tần suất ngày càng yếu dần, nhất là bộ phận dạ dày và gan, gần như không còn hoạt động nữa."

 

 

"Tiếp theo có thể là hai cánh phổi, hoặc là tim, hoặc thậm chí là tất cả."

 

 

"Anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý."

 

 

Hạ Tử Lăng sụp mí mắt, bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay của cô.

 

 

Hắn thực sự muốn hỏng rồi, đã cực lực kiềm chế, cực lực dặn dò bản thân phải luôn sẵn sàng.

 

 

Thế nhưng sự thực bản thân sắp mất đi người này khiến cho hắn như muốn phát điên lên được!

 

 

Quyền thế, tiền tài, tất cả những gì hắn có đều đổi không lại thứ mà hắn muốn nhất! Thứ duy nhất hắn cần!

 

 

Hạ Tử Lăng không trả lời lại câu chất vấn của Hạ Tiểu Hi, hắn chỉ lẳng lặng nắm lấy tay cô, nắm thật chặt...

 

 

Cô nhận ra tâm trạng bất ổn dao động kịch liệt của hắn, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

 

 

Những ngày tiếp theo Hạ Tiểu Hi đều ở bệnh viện, nhìn các bác sĩ và t tá xung quanh chăm sóc mình cẩn thận như thể cô sắp chết tới nơi.

 

 

Nghĩ tới Hạ Tử Lăng mỗi tối đều im lặng túc trực bên cạnh với ánh mắt âm u, cô lẩm bẩm, có lẽ thời gian của cô cũng không còn nhiều.

 

 

Cô gọi nhẹ một y tá tới



 

 

"Y tá, em muốn..."

 

 

Đêm đó trời trở lạnh, Hạ Tử Lăng sau khi dứt mình ra khỏi công việc thì trở về bệnh viện. Bởi vì Hạ Tiểu Hi mà không biết từ khi nào hắn đã sớm coi cái bệnh viện này như ngôi nhà thứ 2 của mình rồi.

 

 

Khi trở về căn phòng của Hạ Tiểu Hi tối đen không có lấy một tia ánh sáng nào, Hạ Tử Lăng đột nhiên cảm thấy mạch máu trong cơ thể như muốn đông cứng lại.

 

 

Không... không được...

 

 

Không lẽ nào lại...

 

 

Hắn như phát điên chạy tới mở tung cửa phòng ra, bên trong tối mịt không có chút ánh sáng nào.

 

 

"Hạ Tiểu Hi!!!"

 

 

"Hạ Tiểu Hi!!! Em ra đây ngay cho tôi!!!"

 

 

Ngay lúc Hạ Tử Lăng sắp nổi điên, đèn điện "phụt phụt phụt" sáng trưng, Hạ Tiểu Hi được một y tá đẩy ra phía sau tấm rèm cửa, ánh mắt long lanh cười.

 

 

Trên đùi của cô là một chiếc bánh sinh nhật nhỏ xinh màu socola.

 

 

"Chúc mừng sinh nhật, ngài nguyên thủ trẻ tuổi nhất đất nước." Hạ Tiểu Hi cong môi cười.

 

 

Hạ Tử Lăng chết sững nhìn cô cùng bánh sinh nhật trên tay.

 

 

Cảm giác từ dưới đáy địa ngụa được lôi lên thiên đường là đây sao...

 

 

Thật sự quá sức chịu đựng của hắn rồi...

 

Hạ Tử Lăng từng bước đi tới, sau đó ngã quỵ, quỳ gối bên chân Hạ Tiểu Hi, đặt mặt lên bàn tay cô như đứa trẻ tìm kiếm sự an ủi.

 

 

"Anh không muốn có lần sau..." Hạ Tử Lăng âm u cười. "Tiểu Hi... sẽ không có lần sau!"

 

 

Hạ Tiểu Hi chớp mắt.

 

 

"Được, chỉ có một lần này thôi." Cô cười.

 

 

Cho cô tuỳ hứng một lần thôi.

 

 

Các bác sĩ y tá và Hạ Tiểu Hi cùng nhau cất tiếng hát một bài háy"chúc mừng sinh nhật".

 

 

Những cây nến được thắp lên, y tá theo yêu cầu của Hạ Tiểu Hi đặt chiếc bánh cùng những ngon nến tới trước mặt Hạ Tử Lăng.

 

 

"Hãy ước đi nào." Hạ Tiểu Hi mỉm cười.

 

 

Hạ Tử Lăng im lặng cầm chiếc bánh trên tay, sau đó thổi nhẹ một hơi, nến tắt.

 

 

Hắn đã ước, nhưng chỉ sợ điều ước này sẽ không bao giờ có thể trở thành hiện thực.

 

 

"Anh ước điều gì? Nếu nó là liên quan tới em thì em sẽ giúp anh thực hiện nó." Cô cười hì hì.

 

 

Hạ Tử Lăng nhấp nháy môi, sau đó nhẹ nói: "Anh muốn được cùng em ngủ trên một chiếc giường."

 

 

"Ah... hả?" Hạ Tiểu Hi giật mình, nhìn ánh mắt tha thiết kia của Hạ Tử Lăng đành phải gật đầu đồng ý.

 

 

Dù Hạ Tử Lăng cầm thú thế nào hẳn là cũng sẽ không đánh chủ ý lên người bệnh như cô đâu nhỉ...

 

 

"Thôi nào cắt bánh sinh nhật nào." Hạ Tiểu Hi cười nói.

 

 

Hạ Tử Lăng cầm con dao trên tay, sau đó nghĩ nghĩ, đặt con dao vào bàn tay cứng ngắc của Hạ Tiểu Hi, mình thì phản thủ cầm lấy tay cô từ từ cắt bánh.

 

 

Các bác sĩ y tá xung quanh nhìn thấy cảnh này thì vô cùng hào hứng, nhiều người còn chấm chấm nước mắt.

 

 

Mùi hương socola ngọt ngào khiến cho Hạ Tiểu Hi kìm không được hít hít, lại hít vào một luồng khí tanh tưởi.

 

 

Cô ngỡ ngàng nhìn xuống, trên mu bàn tay đang nắm con dao cắt bánh là mấy vệt máu đỏ tươi chói mắt.

 



 

Hạ Tử Lăng lo lắng nắm chặt lấy tay cô, cũng nhanh chóng gọi y tá mang giấy lau tới.

 

 

Cô mỉm cười trấn an hắn, nói hắn đừng quá gấp gáp, lại đột ngột có một cơn đau quặn trong lồng ngực, thít chặt tới mức cô không thở được.

 

 

"Ah!"

 

 

Hạ Tiểu Hi run rẩy hét lên, sau đó miệng phun ra một đống máu, phun lên chiếc bánh sô cô la, biến nó từ một cái bánh thơm ngon thành một đống bầy nhầy.

 

 

"Ọc... Ah..." Cô liên tục sủi bọt mép, ánh mắt trợn trừng, cơ thể cứng ngắc run rẩy.

 

 

Mọi người xung quanh hỗn loạn, Hạ Tử Lăng ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt mê man.

 

 

Hắn... chẳng lẽ hắn sắp đánh mất cô sao...

 

 

Càng ngày thời gian cô tỉnh táo thì ít, mà mê man thì nhiều, da tay da chân bắt đầu có màu tím đen, thậm chí còn bốc mùi ghê tởm.

 

 

Nghe Hạ Tử Lăng nói rằng phổi và nội tạng của cô hiện tại chỉ hoạt động cầm chừng, giống như người già yếu kiệt sức thoi thóp, mỗi ngày đều có thể tuỳ thời chết đi.

 

 

Hắn bây giờ đã luôn túc trực bên cô rồi, mỗi khi mở mắt cho tới khi nhắm mắt Hạ Tử Lăng luôn ở bên cạnh, không bao giờ rời khỏi tầm mắt cô.

 

 

Mặc dù Hạ Tử Lăng đã giấu những tấm gương trong phòng đi, thế nhưng mỗi khi Hạ Tiểu Hi nhìn vào mớ da nheo nhóp đen đúa của mình cô đều cảm thấy thực đau đớn.

 

 

Cô sẽ không chỉ chết, mà còn sẽ chết một cách thực xấu xí!

 

 

"Tiểu Hi, đi tắm nào." Hạ Tử Lăng bế cô lên, nhẹ nhàng như ôm một cục bông gòn, mang vào phòng tắm, hơi nước bên trong đã tung mù mịt.

 

 

Cô nhìn Hạ Tử Lăng tỉ mỉ chà lau cánh tay màu tím đen của mình, tái ngợt hỏi.

 

 

"Có phải bây giờ em rất xấu xí đúng không?"

 

 

Hạ Tử Lăng vẫn điềm nhiên nói: "Không hề, em rất xinh đẹp!"

 

 

Hắn hoàn toàn không hề nhìn thấy thứ gì xấu xí ở cô cả. Cho dù cô thế nào, Hạ Tiểu Hi vẫn luôn luôn xinh đẹp.

 

 

Nói dối...

 

 

Cô sụp mí mắt, nhìn những vết ố xanh đã lan tới cổ.

 

 

Một cơ thể gầy tong teo, lại còn thối rữa tới màu tím đen như cô mà hắn vẫn nói như không thấy gì.

 

 

"Hạ Tử Lăng! Chấp nhận sự thật đi... Em đã không còn nhiều thời gian nữa rồi." Cô đau đớn nhắm mắt cười khổ.

 

 

Cơ thể đã hoàn toàn bại liệt, tất cả những gì cô còn có thể làm chỉ là nhúc nhích cái cần cổ cứng ngắc này.

 

 

Cô sắp chết rồi, Hạ Tử Lăng, đừa tự lừa mình dối người nữa.

 

 

"Em sẽ không chết!!!! Tôi đã nói bao nhiêu lần với em rồi!!! Em sẽ không chết!!!" Hạ Tử Lăng nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, ánh mắt hung hăng nhìn ta.

 

 

Hạ Tiểu Hi tuyệt vọng nhắm mắt.

 

 

Cô đã hết cứu được... còn Hạ Tử Lăng... hắn cũng hết cứu được rồi...

 

 

Đột nhiên Hạ Tiểu Hi cảm thấy vô cùng khó thở, phổi cùng trái tim như bị ai bóp nghẹt.

 

 

"Ah... ah...."

 

 

Hạ Tử Lăng hoảng hốt tức tốc dùng khăn tắm ôm trọn lấy cô mang vào giường bệnh, tức tốc bấm nút gọi bác sĩ.

 

 

"Chết tiệt!!! Nhanh chóng lại đây!!!! Bệnh nhân đang nguy kịch!!!" Các bác sĩ hàng đầu thế giới gấp rút chạy đua với tử thần, đem Hạ Tiểu Hi đang không thở được mà co rút đẩu vào phòng cấp cứu.

 

 

Hạ Tử Lăng ngẩn ngơ nhìn đèn sáng trong phong phẫu thuật, khuỵu ngã lên sàn nhà lạnh băng.

 

 

Hắn không muốn mất cô...

 

 

Hắn thực sự không cam tâm!!!