Biến Thái Đừng Chạy: Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 42: Chương 42




Cá Basa

"Không khả quan nghĩa là sao?" Từ Phi Vũ cau mày bước ra hỏi.

 

 

Phàm Ân lấy tới một cái ghế sau đó ngồi xuống, thản nhiên nhấp một ngụm trà, cầm lên tờ giấy trả lời câu hỏi của Hạ Tiểu Hi.

 

 

"Cô ấy yêu ghét cùng một màu sắc, chứng tỏ bên trong nội tâm luôn luôn có một điều gì đó mâu thuẫn xung đột cùng nhau, không biết bản thân đã yêu ai hay chưa, chứng tỏ trong lòng tồn tại một người mà cô ấy không biết đấy có gọi là yêu hay không. Người này có lẽ cũng liên quan tới sự việc cô ấy yêu ghét cùng một màu sắc."

 

 

Phàm Ân phân tích một cách vô cùng tỉ mỉ.

 

 

Những điều này không chỉ dựa vào câu trả lời, mà còn dựa vào biểu cảm và thái độ của Hạ Tiểu Hi khi trả lời câu hỏi, hắn luôn thu hết vào mắt không sót một chút gì.

 

 

"Xuống phía dưới, Hạ Tiểu Hi nói rằng cô ta giết người mà không có một chút cảm giác nào, phấn khích, ăn năn, chán ghét, tức giận... tất cả đều không có!" Phàm Ân đặt tờ giấy xuống lấy ngón tay gõ gõ.

 

 

"Chuyện này mới là nguy hiểm nhất, giết người mà không có cảm giác, cũng không có mục đích nào." Phàm Ân cười lạnh, sắc mặt Từ Phi Vũ thì nhanh chóng lạnh băng.

 

 

Phàm Ân nhẹ nhàng chỉ điểm. "Nếu nói một cách phóng đại lên, nếu như Hạ Tiểu Hi buồn chán, thì giết chết toàn nhân loại đối với cô ta không khác mấy với việc bấm một cái nút thả bom hạt nhân, nhẹ nhàng, không chút mặc cảm tội lỗi!"

 

 

"Nhất là..."

 

 

Phàm Ân chậc lưỡi.

 

 

Hạ Tiểu Hi đối với "con người" dường như cũng... không có lấy một chút thương xót nào còn sót lại, chỉ có căm hận cùng chán ghét.

 

 

Từ Phi Vũ còn đang im lặng đột ngột hỏi: "Nếu vậy thì anh có cách nào hay không?"

 

 

Hắn xoa cằm nhìn Phàm Ân.

 

 

Một ánh mắt nói rõ như thể nếu như anh vô dụng, vậy thì cũng không cần ở lại nơi này làm gì, biến đi cho khuất mắt tôi.

 

 

Phàm Ân trưng ra một khuôn mặt tươi cười. "Tất nhiên là có, tôi sẽ sớm cho ra phác đồ điều trị cho Tiểu Hi thân yêu <3"

 

 

Trong lòng Phàm Ân lại có chút chảy mồ hôi lạnh.

 

 

Điều trị cho một trường hợp như Hạ Tiểu Hi, hắn cũng không có mấy chắc chắn.

 

 

Mặc dù biểu hiện bên ngoài của Hạ Tiểu Hi rất bình thường, thế nhưng dường như thế giới tinh thần bên trong của cô càng ngày càng có chuyển hướng xấu đi.

 

 

Việc hắn đưa thuốc ngủ cho cô cũng là bất đắc dĩ, hắn sợ nếu cô còn tiếp tục mất ngủ,tinh thần của cô sẽ tan vỡ!

 

 

Chỉ là Phàm Ân không ngờ bản thân đã tạo ra một sai lầm rất lớn!

 

 

Hạ Tiểu Hi chọt chọt mấy viên thuốc màu trắng trên tay, ngần ngại không biết có nên uống hay không.

 

 

Dù cô biết mấy tên này có liên quan tới Hạ Tử Lăng, thậm chí là do anh ta biến thành, cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được, đến cả Hạ Tử Lăng cũng chính tay giết cô một lần cơ mà!

 

 

Thế nhưng nghĩ tới mấy cơn ác mộng đeo bám hằng đêm, cuối cùng Hạ Tiểu Hi đành phải dốc 2 viên thuốc vào miệng, sau đó trùm chăn lên đầu nhắm mắt.

 

 

Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới.

 

 

Hạ Tiểu Hi mở mắt ra, bản thân lại quay trở về căn nhà kia.

 

 

Cô có một dự cảm không lành... chỉ sợ lần này cô sẽ không thể nào chạy trốn được nữa.

 

 

Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Hạ Tiểu Hi rời khỏi giường ngủ đi vào nhà vệ sinh, một lúc sau thì đi tới phòng bếp, nơi người mẹ dịu dàng đã nấu xong một bữa sáng nóng hổi.

 

 

Ánh mắt cô đánh tới một phía, bàn ăn mới chỉ có ba chiếc ghế, vậy là khoảng thời gian này Hạ Tử Lăng chưa tới sao?

 

 

"Ăn sáng nào Tiểu Hi..." Mẹ của cô vuốt đầu cô, đặt lên bàn một đĩa thịt còn bốc khói thơm phức.

 

 

Hạ Tiểu Hi im lặng nhìn một chút, sau đó cố gắng kiềm chế ghê tởm múc lên cho vào miệng dưới ánh mắt hài lòng của cha mẹ.

 

 

"Tiểu Hi thật ngoan..." Mẹ của cô vuốt ve gò má của con gái, ánh mắt lấp lóe. "Mẹ thực sự... thực sự rất yêu quý Tiểu Hi nha! Cho nên Tiểu Hi không được phép khiến cho mẹ buồn! Không được phép cãi lời mẹ!"

 

 

Hạ Tiểu Hi chỉ im lặng nuốt miếng thịt vào miệng, sau đó lẳng lặng đi lên phòng.

 

 

Ngay sau khi đóng cửa phòng, cô chạy thẳng vào phòng vệ sinh, dùng hai ngón tay móc lấy họng của mình nôn thốc nôn đáo ra hết.

 



 

"Hộc... hộc..." Cô bé ngồi mệt mỏi bên cạnh bồn cầu, cố sức dùng ngón tay banh móc cổ họng, nôn tới mức nước mắt nước mũi mịt mù.

 

 

Cơn tuyệt vọng trào dâng, cô ôm lấy mặt khóc lên, nhưng lại chỉ gào thét trong im lặng, không dám phát ra một chút tiếng động nào.

 

 

Ai cũng được... cứu tôii... cứu rỗi tôi đi!!!

 

 

Đột ngột cửa phòng bị mở ra, khuôn mặt đáng sợ vặn vẹo của người mẹ xuất hiện, cô bé cứng người sau đó run rẩy trốn vào một góc ôm lấy đầu.

 

 

"Đồ súc sinh!!! Mày có phải là con gái của tao hay không!!? Mày dám nôn ra hết đồ ăn tao nấu cho mày như vậy hả!!?" Người mẹ rít gào xông tới, cho Hạ Tiểu Hi một cái bạt tai tới choáng váng!

 

 

 

"Mẹ... con không muốn ăn..." Cô bé ôm má khóc nức nở.

 

 

Một câu nói này như chạm vào công tắc của ngừoi mẹ, cả cơ thể bà ta run lên, móng tay sắc nhọn lao tới cào lên cơ thể bé nhỏ của con gái, hết cấu véo lại đánh đập điên cuồng.

 

 

"Tao nấu ra!!! Là mày phải ăn!!!"

 

 

"Mày là con gái tao!!! Dám không nghe lời tao sao!!!"

 

 

Hai mắt bà ta đỏ lên như muốn sung huyết, cào cấu lên mặt của con gái tới bật máu!

 

 

Bà ta đã điên từ lâu rồi!

 

 

"Em! Không được đánh chết nó!" Đột ngột người cha đi vào nắm lấy vợ lôi ra.

 

 

Hạ Tiểu Hi sững sờ nằm trên hành lang nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng.

 

 

"Bà già kia để lại cho nó biết bao nhiêu tài sản, lỡ tay giết nó thì sau này chúng ta một đồng cũng không lấy được đâu!"

 

 

"Chết tiệt, cứ nghĩ tới chuyện em là con gái mà bà ta đều không cho lấy một xu, lại để lại hết thảy tài sản cho nghiệt chủng kia, em lại muốn bóp chết nó!"

 

 

Tiếng của bà ta khóc lóc vang lên.

 

 

"Mỗi lần nhìn thấy nó em lại nhớ tới bọn người ghê tởm đã làm nhục em đêm đó! Nó tồn tại chẳng khác nào chế nhạo em là một thứ hàng thứ phẩm dơ bẩn cả!"

 

 

"Được được... nghe anh... cố gắng chịu đựng tới năm nó 15 tuổi..."

 

 

Tiếng nói dần biến mất.

 

 

Hạ Tiểu Hi điếng người nằm trên sàn nhà vệ sinh lạnh lẽo, hốc mắt khô khốc lại trào dâng những giọt nước mắt tuyệt vọng.

 

 

Có những chuyện mà bản thân cố gắng quên đi, vậy mà bây giờ lại hiện lên trước mắt, rõ mồn một không sót một thứ nào.

 

 

Tử Lăng...

 

 

Tử Lăng...

 

 

Rốt cuộc là anh đang ở đâu khi tôi đang chìm trong tuyệt vọng thế này...

 

 

Mỗi ngày Hạ Tiểu Hi đều đi qua con hẻm tối tăm đó, mỗi ngày đều chờ đợi, thế nhưng từng ngày trôi đi, cảm xúc lại càng lúc càng chết lặng dần.

 

 

Không có... không có một ai cả...

 

 

Bỗng chốc cô cảm giác giống như hình như tất cả mọi chuyện giống như bản thân đã làm một giấc mộng, hệ thống, rồi xuyên qua, những nam nhân khó hiểu, vòng lặp của cái chết...

 

 

Tất cả dường như chỉ là một giấc mơ...

 

 

Kể cả người tên là Hạ Tử Lăng khiến cho người ta chán ghét kia...

 

 

Hắn cũng không có thực.

 

 

"Ha ha ha..." Hạ Tiểu Hi khổ sở cười, ngã ngồi lên đống rác ẩm ướt, nơi mà vào một ngày đông lạnh giá cô nhặt về một người anh trai.

 

 

Hạ Tử Lăng không tồn tại, tất cả mọi thứ đều không tồn tại, thứ thực sự tồn tại chỉ có một Hạ Tiểu Hi với thân thế là nỗi tủi nhục dơ bẩn của người khác.

 

 



Sẽ chẳng có một sự cứu rỗi nào cả.

 

 

Ánh sáng trong mắt cô tối dần, thứ ánh sáng cuối cùng còn tồn tại, cuối cùng cũng triệt để biến mất!

 

 

 

Trời âm u mưa rả rích, một cô bé gầy gò mang trên mình cặp sách nặng trĩu trở về nhà.

 

 

Đôi mắt lạnh nhạt vô cảm nhìn về phía trước, cánh cửa nhà đã mở sẵn chờ đợi cô.

 

 

Hôm nay là ngày sinh nhật thứ 15 của cô.

 

 

Bước vào nhà, cha mẹ đã đợi sẵn, bàn cơm bốc lên khói trắng nghi ngút.

 

 

Hạ Tiểu Hi đem cặp sách để lên ban, rửa tay sạch sẽ sau đó ngồi lên ghế. Mẹ của cô mang lên một đũa thịt kho đặt trước mặt, sau đó mỉm cười nói:

 

 

"Tiểu Hi, chúc mừng sinh nhật!"

 

 

Cô nhìn mẹ, sau đó khàn giọng nói: "Cảm ơn."

 

 

Người mẹ cười càng sâu.

 

 

"Con gái, ăn đi nào!" Bà ta nhìn cô chằm chằm.

 

 

Cô không cầm đũa, lặng người nhìn đĩa thịt trước mắt, khô khốc hỏi: "Mẹ, con có phải con của mẹ hay không?"

 

 

Người mẹ giật mình một cái, bàn tay để dưới bàn hơi run rẩy, sau đó như nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt trở nên băng lãnh tàn khốc, miệng lại nở nụ cười ngọt ngào.

 

 

"Tất nhiên, con là con gái của mẹ!"

 

 

Hạ Tiểu Hi nghe vậy thì đột nhiên bật cười.

 

 

"Dối trá!"

 

 

Nếu cơ hội cuối cùng mà bà cũng buông tay, vậy thì tôi đây cũng không cần thiết phải nể mặt bà nữa.

 

 

"Kẻ dối trá!" Cô quỷ dị cười, móc ra từ trong áo khoác một chiếc búa, chặt thẳng lên đầu kẻ dối trá mang mặt nạ từ ái kia.

 

 

"Agh!!!!" Bà ta rú thảm lên một tiếng, đầu bị đập tới nức toác ra ngã nhào ra giữa sàn nhà lăn lóc.

 

 

"Mày!!!" Người đàn ông bên cạnh lúc này mới giật mình phản ứng lại, nhưng một cái búa đã vung tới, đập vào má trái ông ta tới biến dạng.

 

 

"Ha ha ha... không phải là không coi tôi là con người sao?" Hạ Tiểu Hi phấn khích cừoi tới run lên, một lúc sau thì cơ mặt vặn vẹo, cầm búa vung lên.

 

 

"Tôi cho đôi cẩu nam nữ các người toại nguyện!!!"

 

 

"Chết đi!"

 

 

Tiếng cười man rợ vang lên trong phòng, hai người nằm dưới sàn nhà đã bị búa đập tới máu me be bét chỉ còn thoi thóp.

 

 

Hạ Tiểu Hi đang suy nghĩ xem phải làm gì để tra tấn bọn họ thì nghe thấy tiếng bếp sôi, tò mò đi vào.

 

 

Một nồi thịt hầm sôi sùng sục trên bếp.

 

 

Cô nở một nụ cười hắc ám, đi vào phòng ăn nắm tóc của ngừoi đàn bà kia lôi đi, sau đó cầm đầu bà ta vỗ vỗ.

 

 

"Này, người mẹ yêu quý của tôi ơi..." Cô thì thầm bên tai bà ta.

 

 

"Mẹ có thích ăn thịt hầm không?"

 

 

Bà ta cố hết sức mở mắt, sau đó hoảng sợ nhìn nồi thịt sôi trước mặt, cổ họng phát ra những tiếng rít khe khẽ.

 

 

"Tôi! Thì! Cực! Kỳ! Ghét!!!!" Hạ Tiểu Hi tức giận hét lên, sau đó hung tàn nắm đầu bà ta dội xuống nồi thịt sôi kia.

 

 

"Xèo!!!!!!!!"

 

 

"Agh!!!!!!!!!!!!!!!"