Biến Thái Đừng Chạy: Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 36: Chương 36




Cá Basa

Làm xong công việc ủi đồ, tay chân ta đã mệt mỏi rã rời, thật sự là mấy người này đều một chút cũng không quan tâm ta là phụ nữ hay là đàn ông, lượng công việc của tất cả đều ngang hàng nhau.

 

 

Cũng đúng thôi nhỉ, bước vào nơi này tất cả đều là tội phạm, ai cũng như ai.

 

 

Ta vặn vẹo eo một chút, sau đó men theo hàng lang muốn trở về phòng, thế nhưng vừa mới tới nơi này ngày hôm qua, lại phải đi tới khu nhà lao động cải tạo làm việc, ta quên đường...

 

 

Trước mắt là một khu nhà bỏ hoang không người, ta thật sự là bội phục bản thân, đi lạc mà cũng có thể đi lạc tới nơi này.

 

 

Biết vậy lúc nãy ta đã ở lại nơi đó chờ đến giờ cơm tối sau đó trở về cùng đoàn người rồi.

 

 

Ở cái nơi mà đâu đâu cũng là tội phạm, ta cảm thấy ở bên cạnh mấy anh quản ngục lúc nào cũng lạnh băng là dễ chịu hơn cả!

 

 

Nhìn khu nhà bỏ hoang này, ta nuốt nước bọt, cảm thấy đột nhiên trái tim khẽ nảy, muốn tiến vào nơi này...

 

 

Ta muốn tìm kiếm thứ gì đó có thể bảo hộ ta. Dù sao tiến vào nơi này đầy rẫy nguy hiểm, lại tay không tấc sắc, rất bị động.

 

 

Ta không sợ chết, nhưng lại cực kỳ không muốn phải chết trong uất ức!

 

 

Tiến vào ngôi nhà bỏ hoang, ta mới nhận ra là nơi này có vẻ như đã từng là một khu nhà tù bỏ hoang, đồ vật giống như trải qua một trận hoả hoạn, phủ lên một lớp tro thật dày thật dày.

 

 

Ta cẩn thận tỉ mì tìm kiếm, sau đó hạnh phúc tỉ mỉ lau những đồ vật này sạch sẽ.

 

 

Một cây kim tiêm nhỏ đã bị bể ống được giấu phía sau một viên gạch vỡ, một ít dây cước mảnh dài tầm 1m, có lẽ là "đồ chơi giấu riêng" của một tù nhân nào đó.

 

 

Vốn dĩ đã cảm thấy mỹ mãn, ta đang định rời đi thì ma xui quỷ khiến thế nào nghe được một tiếng bước chân khe khẽ, ta nhăn mặt sau đó dùng tốc độ cực nhanh muốn lao ra cửa, ai mà ngờ được kẻ kia lại có tốc độ quá nhanh.

 

 

"Không..." Ta vô thức rên lên một tiếng...

 

 

Đau đớn bén nhọn lại nhanh gọn kết thúc.

 

 

Ta vậy mà lại văng lên trời, nhìn thấy cả một vạt máu phun vung vẩy lên không trung, rơi xuống mặt đất, ta cũng vừa lúc nhìn thấy cơ thể của mình mềm nhũn ngã xuống, máu rơi như mưa.

 

 

À, hoá ra là đầu ta đã lìa khỏi cổ...

 

 

Thứ cuối cùng ta nhìn thấy là một cái rìu màu máu đỏ tươi...

 

 

Mở mắt tỉnh lại, ta đang đứng trước toà, nghe bản tuyên án 1029 năm tù của mình, sau đó giọng nói lạnh lùng máy móc của hệ thống vang lên, ta trở về khoảnh khắc mà bản thân đang vui mừng với những thứ tìm kiếm được.

 

 

Chạy!

 

 

Đó là một chữ duy nhất mà ta có thể nghĩ tới lúc này. Hai chân ta dùng hết sức bình sinh lao xuống cầu thang, lại một tiếng xe gió lao tới, chiếc rìu chặt bay một chiếc tay dựa cầu thang sau lưng ta, lực mạnh tới mức da đầu ta run lên.

 

 

Không được dừng lại, phải chạy!!!

 

 

Ta lao như bay xuống cầu thang muốn nhanh chóng thoát khỏi tầng lầu này, lại một cơn xé gió rít gào lao tới, chiếc rìu kia đã ghim thẳng vào giữa lưng ta.

 

 

"Ahh!!!!" Đau đớn kịch liệt khiến ta ngã xuống, lăn như một con quay xuống dưới cầu thang, chiếc rìu cũng bị đụng tới rớt ra, máu của ta lại bắt đầu vung ra như không cần tiền.

 

 

Xương sống đã bị chặt đoạn rồi!

 

 

Ta nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi cùng tiếng cười như có như không, cắn răng muốn dùng tay chân cứng ngắc bò ra, lại vô pháp nhúc nhích, máu mất quá nhiều khiến trái tim ta co rút tới khó chịu.

 

 

"Tôi cứ tưởng cô có gì đặc biệt..." Giọng nói phiêu hốt vang lên, ta bị tên đó nắm lấy tóc lôi đi xềnh xệch, vết thương sau lưng khiến ta đau tới mức không có khí lực mà hô lên.

 

 

Ta nghĩ máu nhiều thế này hẳn ta cũng sống không được lâu.

 



 

Chính xác sau vài phút bị tên kia lôi đi lên trên mấy cái thang lầu, ta ngủm củ tỏi.

 

 

Lần thứ hai mở mắt, hệ thống nhắc nhở, xoẹt một cái ta không thèm nhặt mấy thứ kia, xoay người nhảy từ trên thang lầu xuống, đầu gối chấn thẳng vào dưới sàn đau điếng nhưng ta mặc kệ, cắn răng khiến cho hai chân di động, quên đi cơn đau mà bỏ chạy.

 

 

"Hộc hộc... lối ra..." Ta run run chạy thẳng ra cửa, ánh sáng ấm áp khiến cho ta run rẩy, khoé miệng không tự chủ được cong lên.

 

 

Nam nhân không thèm đuổi theo, cầm rìu chống cằm mỉm cười nhìn người bị mình đùa bỡn, mặc dù có chút nghi hoặc không hiểu vì sao mình còn chưa tấn công mà cô gái đã biết bỏ chạy, thế nhưng...

 

 

Hắn nhếch môi...

 

 

Cô chạy không thoát đâu ha ha...

 

 

Ta sắp chạy tới được cánh cửa, một tay với ra ngoài, lại đột ngột một tiếng động lớn khiến ta giật mình, đau đớn quen thuộc lại ùa tới.

 

 

Cánh cửa tưởng chừng như lối thoát lại có một bức tường sắt sắc bén sụp xuống cắt đứt hết thảy, ánh sáng hi vọng... cùng với...

 

 

Ta nhìn cổ tay cụt ngủn với khung xương trắng hếu và mạch máu dây thần kinh đứt đoạn, tuyệt vọng ngã xuống.

 

 

"Ha ha ha..." Tiếng cười cuồng tiếu kia khiến nước mắt ta vỡ ra, ngơ ngác nhìn về phía hắn.

 

 

Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, tim ta cũng chậm rãi nhảy lên tới tận cổ họng.

 

 

Một khuôn mặt điển trai cùng hàm răng trắng nõn hiện ra trước mặt ta.

 

 

"Xin chào, kẻ xâm nhập đáng yêu..."

 

 

"Thủ trưởng! Thủ trưởng!" Đông Tử điên cuồng đập cánh cửa sắt, mặc kệ việc bản thân đang đối diện với một tên tử thần.

 

 

Cảnh cửa dần dần được mở ra, một bàn tay tóm lấy cổ hắn, thít chặt!

 

 

Đông Tử giãy giụa, sắc mặt trướng tới đỏ bừng, miệng gian nan nói: "Thủ....... trưởng......."

 

 

Tiếng gầm gừ truyền ra từ căn phòng tối đen như không phải của nhân loại vậy.

 

 

Một phụ tá bên cạnh thấy thế thì nhanh chóng mở miệng nói như một cái máy hát. "Tội phạm cấp SSS Hạ Tiểu Hi truyền tới tín hiệu sinh mệnh bị tổn thương, đang nằm trong tình trạng nguy hiểm, theo như rada dò được, cô ta đang bị kẹt trong kgu vực X -2!"

 

 

Khi Đông Tử cảm thấy như bản thân sắp chết thì cánh tay thả ra, ném hắn lăn long lóc như một con cá chết.

 

 

Một lát sau nam nhân với lồng ngực đầy vết sẹo bước ra, tiện tay nắm lấy chiếc quân phục trên tay quan phụ tá, cào cào mái tóc tán loạn.

 

 

"Đông Tử, lần sau không có cơ hội thứ hai." Nam nhân nhàn nhạt cười, sau đó cầm lấy chiếc mũ đội lên, đạp chân bước ra.

 

 

"Tất cả quản ngục nghe lệnh, trang bị đầy đủ, phát động mệnh lệnh khản cấp giải cứu con tin."

 

 

"Mục tiêu là, khu X - 2!"

 

 

Các quản ngục sắc mặt như tro tàn nhưng vẫn im lặng nghe lệnh, giống như những cỗ máy bước đi.

 

 

Ta bị hắn mang vào một căn phòng, sau đó hắn không quan tâm tới ta nữa, đi nơi khác làm gì đó.

 

 

Thế nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn còn, ta cố gắng động đậy cơ thể cứng ngắc, nhìn xung quanh căn phòng, sau đó di động tới gần một chiếc cửa sổ.

 

 

Tầng 3, khá cao...

 

 

Nhưng nhảy xuống thì có thể còn sống, ở lại thì sẽ không!



 

 

Ta cắn răng, cố sức leo lên khung cửa sổ, nuốt nuốt nước bọt một chút, sau đó... Tóc bị nắm lại giựt mạnh ra phía sau, ta bị lực kéo quá lớn ngã trên sàn nhà, đầu bị chấn tới nổ đom đóm mắt.

 

 

"Agh..... tên khốn...." Ta khổ sở rít lên, hung tâm nổi lên nhe răng ra cắn lên bắp chân tên độc ác!

 

 

Hắn hít một hơi, sau đó rìu trên tay vung lên, chặt xuống bàn tay còn lại của ta.

 

 

"Agh!!!!!!!!!!" Đau đớn kịch liệt nhưng lại khiến ta càng thêm ngoan cố, hàm răng cắn thật chặt, siết chặt dồn hết tất cả mọi đau đớn vào đấy.

 

 

Ta cắn chết cắn chết ngươi!!!

 

 

Đông Tử lật tập hồ sơ trên tay, bởi vì dũng cảm gõ cửa phòng thủ trưởng khi hắn đang ngủ, cho nên anh ta được phép nghỉ ngơi không cần tham gia hoạt động tiến công khu X -2.

 

 

Hồ sơ tuyệt mật về X -2.

 

 

Tên: Lâu Dụ

 

 

Mức độ nguy hiểm đánh giá: X

 

 

Lâu Dụ là một trường hợp đặc biệt nguy hiểm. Hắn trước là một bác sĩ thiên tài, được mệnh danh là chúa cứu thế của thế kỷ 3X, với hàng loạt phát minh, nghiên cứu đột phá thế kỷ, chữa trị vài căn bệnh được coi là vô phương cứu chữa trước kia.

 

 

Bởi vậy nên khi hắn bị kết tội, tất cả mọi người đều sốc nặng, thậm chí rất nhiều bệnh nhân trở nên cực đoan, yêu cầu chính phủ cùng toà án phải thả người!

 

 

Lâu Dụ từng là người sẵn sàng cứu mạng bất cứ ai, có thể được mệnh danh là "lương y như từ mẫu", một thiên thần ở đời thực.

 

 

Thế nhưng thiên thần bị hắc hoá.

 

 

Khi bệnh nhân đầu tiên chết trên tay Lâu Dụ, hắn không cảm thấy buồn bã chán nản hay thất bại, hắn cảm thấy thực thành tựu!

 

 

Đúng vậy, hắn cảm thấy vui vẻ.

 

 

Hắn từng nói rằng hắn muốn trở thành bác sĩ là bởi hồi bé từng cứu mạng một con chó, sau đó hắn cảm thấy rất vui vẻ, rất cao hứng, cho nên hắn quyết định cứu người.

 

 

Sau đó hắn lại nhận ra, kết thúc một sinh mạng lại khiến cho hắn cảm thấy kiêu ngạo hơn tất cả, hơn hẳn cảm giác cứu một người.

 

 

Cho nên thiên thần quay lưng hắc hoá trên con đường không có lối về.

 

 

Tổng cộng chỉ hai năm, Lâu Dụ tổng cộng giết chết 703 người, hầu hết là bị hắn giết chết bằng thuốc, bác sĩ nổi tiếng nhất thế kỷ mà, cho dù hắn giết người thì cũng rất chuyên nghiệp, nạn nhân còn tưởng là bản thân đã được bác sĩ thiên tài "tận tình cứu chữa", thế nhưng lại không qua khỏi mà thôi.

 

 

Lâu Dụ khám cho nhiều người, cũng phân phát thuốc rất nhiều người, người uống thuốc vào hai ba tháng sau sẽ chết bất đắc kì tử, nhưng lại có thuốc khiến cho người thần chí rối loạn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà chết, lại có thuốc sẽ tiềm ẩn rất lâu rất lâu, chục năm sau mới đột ngột giết chết người bệnh.

 

 

Ngay sau khi tội ác bị phát hiện, rất nhiều người đã từng uống thuốc của Lâu Dụ lạnh cả người, trong đó cũng có bà vợ của ông bộ trưởng bộ quốc phòng nào đấy, đêm đêm nằm ngủ đều run cầm cập không biết sáng mai mình còn mở được mắt ra hay không.

 

 

Bởi vì sự nguy hiểm cùng giá trị to lớn của mình mà Lâu Dụ vinh dự được đánh giá cấp độ X đỏ tươi, cũng được nhốt vào khu vực X -2, chỉ cần ra đa tín hiệu bị tiêm trong mạch máu hắn biểu thị hắn vượt qua vạch phân cách khu vực, ngay lập tức quân đội sẽ tóm hắn lại không cho hắn ra ngoài đẻ trứng!

 

 

---

 

 

Diễn viên đầu tiên lên sàn <3

 

 

Lâu Dụ: Xin chào mọi người\, có ai muốn ít thuốc giảm cân không? *cười*

 

 

Thủ trưởng: Hình như tôi chưa được lộ tên lộ mặt chính thức? *sắc mặt hung dữ gầm gừ*

 

 

Hạ Tiểu Hi: Chương sau tuôi không muốn chết (khóc nức nở chít chít chít) QAQ...

 

 

Thủ trưởng: Tôi muốn có tên, có ai có gợi ý gì không?