Biến Thái Đừng Chạy: Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 15: 15: Kết Thúc Thế Giới Thứ 2 Cạm Bẫy Hào Môn




Cá Basa

 

Hạ Tấn Hưng yên tĩnh ngồi bên trong phòng khách, ngắm nhìn nội thất xung quanh.

 

 

Đây là nơi cả đời ông ta mơ ước được sở hữu, được chân chính nắm lấy, cùng với quyền lực và tài sản vô hạn.

 

 

Thế nhưng đấu tranh cả đời người, lại cuối cùng thuỷ chung trắng tay.

 

 

Chỉ trách mình không bằng người...

 

 

Ngày hôm đó bị hạ dược, rồi điên cuồng xâm phạm con gái của mình, Hạ Tấn Hưng đã biết trước kết quả này, lại vô lực cữu vãn. Bọn hắn nắm được hết thảy, ông thua, không oan...

 

 

"Anh Hạ, anh muốn gì mà lại tới nơi này." Hạ Tử Lăng ngồi trên chiếc ghế cao quý nhất, ánh mắt hướng tới Hạ Tấn Hưng.

 

 

Hạ Tấn Hưng giận run trong lòng. Hắn thua bởi kẻ này, một kẻ không mang huyết thống Hạ gia lại dễ dàng được nắm quyền cả một gia tộc to lớn như vậy!

 

 

Anh cả, tại sao đến cuối cùng tôi vẫn thua anh!!? Có lẽ quyết định đúng đắn nhất đời anh chính là mang đứa bé trai này về nhà, để nó cuối cùng báo thù tôi dùm anh!

 

 

Hạ Tử Lăng xoa xoa tay vịn của ghế, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của kẻ thất bại này.

 

 

"Tôi..."

 

 

Hạ Tấn Hưng quỳ xuống.

 

 

"Tôi biết là cậu muốn diệt trừ tôi, diệt trừ Hạ gia, thế nhưng xin hãy cho Hạ Mộc một con đường sống. Nó chỉ mới 16 tuổi... Cậu khiến nó thân bại danh liệt, không còn mặt mũi gặp người như vậy là đã đủ lắm rồi!"

 

 

Liên tục nhiều ngày, những bức hình Hạ Mộc mặc quần áo phản cảm đi chơi bar cùng đàn ông bị tung lên mạng, chỉ có càng ngày càng ác liệt. Hạ Tấn Hưng hiểu rõ con gái của mình là loại đức hạnh gì, sớm thôi có lẽ sẽ sớm có một chùm ảnh Hạ Mộc lăn giường cùng cả tá đàn ông!

 

 

Hạ Tử Lăng khinh khỉnh ngồi nghe Hạ Tấn Hưng kể lể ăn năn, đầu óc thì đã sớm lên chín tầng mây...

 

 

Không biết Tiểu Hi đã ăn sáng chưa nữa, tối qua ngắm con bé ngủ suốt đêm mà hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, chỉ muốn quay về phòng ngắm những bức tranh hắn đã vẽ thôi.

 

 

Ah ah, người thật đang ở đây thì tại sao phải ngắm tranh, lát nữa phải đem Tiểu Hi vào vườn hoa mới được.

 

 

Xem ông già này lải nhải mới nhớ, Tiểu Hi của mình thật sự là rất tài giỏi a, Hạ Mộc hoàn toàn chính là bị con bé đùa giỡn trong lòng bàn tay, tội nghiệp giãy chết.

 

 

Thật sự không biết Hạ Mộc tại sao lại đắc tội con bé nữa...

 

 

Hạ Tấn Hưng nuốt cơn hận vào lồng ngực, cố gắng thuyết phục Hạ Tử Lăng giơ cao đánh khẽ, lại mảy may không biết người dồn hắn vào chân tường chính là đứa cháu gái bình hoa mà hắn luôn khịt mũi coi thường kia.

 

 

Hắn cơ bản là cầu xin sai người rồi -.-

 

 

"Thật ra thì chú à, chú không cần phải cầu xin chú Hạ của cháu, người chú nên cầu xin là cháu mới phải." Ta lúc này mới khoan thai tiến vào, ưu nhã liếc Hạ Tấn Hưng thê thảm quỳ dưới đất.

 

 

Hạ Tấn Hưng kinh ngạc nhìn ta, rồi ngay lập tức máu dồn lên não, lắp bắp run run chỉ tay kêu lên.

 

 

"Cô... cô...."

 

 

Ta ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Hạ Tử Lăng, giống như xem xiếc nhìn Hạ Tấn Hưng giãy giụa phía dưới.

 

 

"Tại sao cô có thể độc ác như thế!!? Hạ Mộc là em họ của cô!" Hạ Tấn Hưng tức giận lên án.

 

 

Ta chớp chớp mắt, sau đó bật cười, cơ thể tựa như không xương gác lên người bên cạnh, sau đó lạnh lùng nói. "Nếu vậy tại sao khi chú sai thư ký Nam động tay động chân lên máy bay của ba tôi lại không nghĩ đến chuyện, ông ấy là anh của ông!!!"

 

 

Hạ Tấn Hưng biến sắc giật mình ngã ngồi xuống, liên tục kinh ngạc thở dốc. Tại sao cô ta lại biết!!? Không phải mọi chuyện đều... đều đã bị xoá sổ sạch sẽ rồi sao?

 

 

Chẳng lẽ thư ký Nam phải bội mình là Hạ Mộc!!?

 

 

"Không cần phải nghi ngờ kẻ phản bội kia, ông làm gì tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay." Ta khinh thường nhìn ông ta.

 

 

Ta cảm thấy người bên cạnh cứng ngắc như hòn đá, tức giận kéo hắn lại gần, thoả thoả tựa cả người bám trên vai hắn, cười thầm nghe tiếng tim đập như sấm của người bên cạnh.

 



 

Dễ thương quá đi mà, ta khi dễ hắn đến nghiên rồi trời ạ...

 

 

Tội nghiệp Hạ Tấn Hưng bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay, mà người đùa giỡn hắn lại chẳng thèm để ý đến phản ứng của hắn, chỉ mải chim chuột với người bên cạnh.

 

 

Hạ Tấn Hưng lúc này mặt mũi đã như tro tàn, co quắp lạnh run quỳ xuống.

 

 

"Chú xin lỗi... chú xin lỗi... là chú tham lam, là chú ti tiện hãm hại anh trai của mình để chiếm đoạt công ty... thế nhưng xin cháu hãy nể tình tha cho gia đình chú một con đường sống, cha con chú sẽ ra nước ngoài sống, mãi mãi không bao giờ trở về nữa!" Hạ Tấn Hưng bất lực cầu xin.

 

 

Mọi nỗ lực vãn hồi của hắn đều đổ sông đổ bể, con gái thì đứng bên bờ vực điên loạn, hắn thua thảm, thua trắng tay rồi...

 

 

Ta mỉm cười nhìn Hạ Tấn Hưng, trong lòng lại chẳng có chút buồn cười nào, chỉ có phiền chán không thôi, chậc lưỡi vẫy vẫy tay.

 

 

Cảnh sát ập vào, đi cùng đó là kiểm sát viên với ghi âm trên tay, Hạ Tấn Hưng ngơ ngác hiểu ra, nước mắt lăn xuống trên gương mặt già nua.

 

 

"Ngươi là đồ đàn bà tâm địa rắn rết, sớm muộn sẽ gặp báo ứng!!!" Trước khi bị bắt đi, Hạ Tấn Hưng tuyệt vọng hét ầm lên.

 

 

Ta nằm trên vai Hạ Tử Lăng, nghĩ nghĩ. Báo ứng gì đó ta đã sớm trải qua cả chục lần rồi, mỗi lần đều rất kích thích, không cần Hạ Tấn Hưng kia phải quan tâm, ha ha...

 

 

"Chú, rốt cuộc là chú muốn vẽ chân cháu tới khi nào nữa?" Ta có chút buồn cười hỏi.

 

 

Ngày theo ngày càng lúc Hạ Tử Lăng càng đòi hỏi, siết chặt dây thừng trong tay, khiến cho cả thế giới của cô chỉ thu nhỏ nằm trong lòng bàn tay hắn.

 

 

Không biết người khác thì như thế nào, nhưng đối cô thì, chuyện này chẳng có gì to tát cả.

 

 

Trong tiểu thuyết cái gì mà tổng tài dã thú đừng giam cầm ta vớ vẩn gì đó đều là gạt người. Sáng thức giấc có người mang đồ ăn đút từng thìa, đi dép cũng chỉ cần giơ chân lên là có người mang, thậm chí nếu lười di chuyển thì dép cũng chẳng cần mang, sẽ có người vui vẻ ôm lấy thắt lưng mang đi bất cứ đâu.

 

 

Như vậy mà cũng kêu là khổ sở vì bị giam cầm?

 

 

Thúi lắm, cô đây chính là bà hoàng =^=

 

 

"Tiểu Hi, để chú ngắm thêm chút nữa..." Hạ Tử Lăng những lúc thế này rất cố chấp, tay cầm lấy bàn chân của ta xoa nắn, hơi thở dồn dập đầy nam tính phả vào chân ta.

 

 

Ta đỏ mặt quay đi, miệng lẩm bẩm.

 

 

Biến thái!

 

 

Hạ Tử Lăng sau khi quá 30 tuổi thì vứt hết công việc cho đám thủ hạ, hoàn toàn trở thành quản gia cho ta, chăm chút ta từng tí một.

 

 

Đúng vậy, từng "tí" một!

 

 

"Tiểu Hi, thức dậy nào, trời đã sáng rồi. Đã lớn rồi tại sao còn thích ngủ nướng cơ chứ, thật là trẻ con mà."

 

 

"Tiểu Hi, mệt mỏi thì không cần mở mắt, để ta giúp con thay đồ, đúng rồi, hôm nay trời đẹp, mặc chiếc váy màu lam này đi."

 

 

"Da của Tiểu Hi thật mềm mại, để chú vuốt ve một chút..."

 

 

"Tiểu Hi không cần mang giày, ta đã lót thảm khắp cả khu biệt thự, muốn đi đâu xa thì để ta mang đi."

 

 

"Tiểu Hi, thức ăn ta nấu có hợp khẩu vị hay không?"

 

 

"Tiểu Hi làm sao có thể tự tắm rửa, để ta vào."

 

 

"Tiểu Hi thật đẹp... À con muốn dùng sữa tắm nào..."

 

 

Cuộc sống không biết xấu hổ của ta dường như đã không còn gì xấu hổ hơn nữa.

 

 

Toàn thân từ trên xuống dưới dường như đã bị nam nhân này ăn sạch không còn một mảnh, chỉ là hắn không đụng chạm vào tầng cấm kị kia mà thôi.

 

 

Ta lúc đầu từ xấu hổ kháng cự tới chết lặng phó mặc số phận, thậm chí bây giờ là hưởng thụ rên rỉ, hoàn toàn chỉ mất 2 năm -.- quả thực là không có chút tiết tháo nào để mất nữa...

 



 

Nam nhân dường như cảm giác bản thân đã hoàn toàn chiếm hữu được cả thể xác lẫn tinh thần của ta, hoàn toàn toàn tâm toàn ý yêu thương chăm sóc ta, giống như một người cha, một người anh, một người yêu.

 

 

Hắn muốn là tất cả của ta, vậy thì ta cũng vui vẻ cho hắn, dù sao cảm giác được nằm trong lòng bàn tay hắn mà được chăm sóc ta rất là hưởng thụ...

 

 

Hắn 30 tuổi, ta cũng đã 25.

 

 

Thiên kim tiểu thư 25 tuổi, số lần ra khỏi nhà chỉ đếm trên một bàn tay, làn da trắng nõn nà không chút tì vết, mái tóc đen dài tới tận gót chân, mà Hạ Tử Lăng lại rất cao hứng mà nâng niu từng sợi.

 

 

Ta thừa biết tên bệnh hoạn này nghĩ gì, hắn là cho rằng tóc càng dài ta lại càng khó chạy trốn chứ gì.

 

 

A nha đừng nghĩ trưng cái bộ mặt không tim không phổi kia liếm liếm tóc ta mà ta không biết bụng dạ hẹp hòi của nhà ngươi!

 

 

Năm ta 30 tuổi, đã trở thành một nụ hoa nở rộ tươi rói kiều diễm, Hạ Tử Lăng nhịn không được chuyển hẳn vào phòng của ta, đối với hành động của hắn ta cũng chỉ có thể nhân nhượng mà chết lặng, đêm đến bị nam nhân ôm vào lòng, giở trò một hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.

 

 

Mỗi sớm mai thức dậy nhìn vết "muỗi cắn" trải đầy cơ thể chỉ có thể chậc lưỡi một tiếng.

 

 

Chúng ta biết rõ người kia nghĩ như thế nào, muốn điều gì, thế nhưng lại không muốn phá vỡ thứ cân bằng quỷ dị này.

 

 

Hắn muốn ta hoàn toàn thuộc về hắn, vậy thì ta cho hắn tất cả, kể cả tự do của ta, để cho ta hoàn toàn bị hắn chiếm hữu, không hề có ý định thoát ra khỏi tay hắn.

 

 

Thế nhưng cũng chỉ đến thế, hắn biết ta không muốn đánh vỡ tầng giấy mỏng kia, vậy thì hắn cũng sẽ nghe theo ta, dù sao hắn đã chiếm được ta hoàn toàn theo cách mà hắn muốn, vậy thì hắn cũng không ngại để mối quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở mức vi diệu này.

 

 

"Chú, ta lại có thêm nếp nhăn rồi!" Hạ Tiểu Hi năm 45 tuổi bực dọc chỉ vết chân chim trên khoé mắt, lườm Hạ Tử Lăng đang miệt mài chảy mái tóc đã dài tới tận hơn 3 mét kia.

 

 

"Chú, đã chải hơn 2 tiếng, chú còn định chải tới bao giờ?" Ta hắc tuyến thổ tào nói.

 

 

Hạ Tử Lăng cười nhẹ vứt chiếc lược đi, hai tay rộng lớn bế ta vào lòng, hôn lên vết chân chim mờ nhạt.

 

 

Ta đã sớm luyện được tuyệt kĩ mặt không đỏ tim không đập, mặc hắn muốn giở trò gì thì làm.

 

 

"Chú muốn chải tóc cho Tiểu Hi, tới bao giờ..."

Mắt của hắn hơi hơi ám trầm.

 

 

Tiếng chuông dịu dàng vang vọng, đoàn người nườm nượp tiến vào nhà thờ.

 

 

Cô nằm bên trong quan tài làm bằng kim cương tinh xảo, mái tóc dài được tết bím công phu vòng quanh cơ thể, nghe nói cô đời này không cắt tóc, tới khi chết đi tóc đã dài tới tận 6 mét.

 

 

Nam nhân dù đã luống tuổi vẫn giữ được phong đôn năm xưa đứng bên cạnh chiếc quan tài mỹ lệ, ánh mắt chan chứa tình yêu nhìn cô.

 

 

"Khi em sinh ra, cha mẹ em có ơn với tôi, cả cuộc đời em, em lại tặng nó cho tôi. Hạ Tiểu Hi, Hạ Tử Lăng nợ cha mẹ em, bây giờ lại nợ em lần nữa." Hạ Tử Lăng ôn nhu cười.

 

 

Hơi thở hắn hơi ngừng lại, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế đối diện quan tài, sắc mặt thản nhiên.

 

 

Những người xung quanh im lặng quỷ dị, lại có người không nhịn được rút khăn giấy ra.

 

 

"Bây giờ khi tóc em đã được chải chuốt xinh đẹp, tôi cũng... có thể ngủ say được rồi."

 

 

"Chúng ta sẽ gặp lại... Tiểu Hi."

 

 

----

 

 

Ngọt không :> ngọt chết tác giả luôn rồi nè...

 

 

Ta vốn còn muốn làm tiết mục ngược luyến tình thâm, mà thôi bỏ đi ha ha, để dành thế giới khác :>

 

 

Vốn sẽ có đoạn H, mà thôi ta lười viết quá à :)))) để dành thế giới khác đi hí hí hí.

 

 

Thế giới tiếp theo sẽ không mấy dễ chịu, các nàng tập thể dục cho tim trước đi -3- ta bắt đầu giúp các nàng sốc tim một chút để tim mạch khoẻ lên nè :>