Biến Miêu Ký

Biến Miêu Ký - Chương 18: Biến thành người, thất bại




Diệp Dịch Hành cảm thấy mình nhất định là bị mèo nhập hồn mới có thể bởi vì được đeo hạng quyển mà kích động!



Đúng vậy, mấy cái sở thích cùng tư tưởng của cậu đã bị cái thân mèo hỗn đản này làm ảnh hưởng hết ráo rồi.

Hạng quyển màu bạc này giống như là vì mèo đen cậu mà làm ra a, thích hợp đến không thể bàn cãi, hiện tại Tiểu Hắc đẹp đến nỗi muốn làm mù mắt của mọi người, hạng quyển rất nhẹ cũng rất mềm mại, đối với cổ cậu sẽ không tạo áp lực.

Bên gáy còn đính một miếng vuông nhỏ khắc chữ “Luật” theo thể hành, chỉ cần có chút hiểu biết liền có thể hiểu.

Cậu bị Hà Nghiên Luật đánh dấu, cả người hưng phấn run rẩy.

Cậu thuộc về thuộc về thuộc về Hà Nghiên Luật a….

Nếu có thể xem nhẹ hai cái chuông ở phía dưới hạng quyển thì càng hưng phấn ơn a!! (=皿=)

Vì sao lại cho ông đây chơi chuông a! Anh có biết ông đây vì hai cái chuông này mà có bao nhiêu ngốc không hả! “Meo~ ngao!” Diệp Dịch Hành ảo não lắc đầu, hai cái chuông trên cổ rất không nể tình mà phát ra mấy tiếng vang thanh thúy “đinh đương đinh đương”.

Hà Nghiên Luật hình như rất thích trang sức của Tiểu Hắc, nghe được tiếng chuông, hai mắt lập tức sáng lên, nắm lấy nó sờ loạn một trận.

Diệp Dịch Hành đối với loại sự tình này cảm thấy rất sỉ nhục, lúc ấy rõ ràng chỉ là bảo khắc chữ thôi mà!

Khắc chữ thì cần phải đợi một thời gian, người bán hàng chết tiệt kia liền kéo Hà Nghiên Luật đi nhìn mấy đồ trang trí cho hạng quyển, đủ các loại hình dáng như cẩu bài miêu bài (bảng tên thú), cá nhỏ, cục xương nhỏ, hoa nhỏ… chuông nhỏ (= =)

Hà Nghiên Luật hiển nhiên đối với chuông cảm thấy hứng thú, nắm hai cái ở trong tay quăng vài cái liền quyết định mua cho con anh đeo.

Lúc tính tiền, người bán hàng còn thao thao bất tuyệt báo giá: “Hạng quyển trơn hai ngàn tám, khắc chữ một trăm tệ, chuông bạc hai cái là bốn mươi tệ, tổng cộng là hai ngàn chín trăm tám mươi tệ…”

Hà Nghiên Luật không hề chớp mắt, lôi ví lấy thẻ ra nói: “Quẹt thẻ”. Mua đồ cho Tiểu Hắc, bao nhiêu tiền anh cũng không tiếc.

Diệp Dịch Hành trong lòng rối rắm, không biết nên vui hay buồn, cậu đã mau bị tâm tình của chính mình mà bị tra tấn đến điên rồi.

Nếu như là người…. thu được lễ vật này, là nên khóc hay nên cười đây?

Chết tiệt, ông đây vẫn là cảm thấy được không có chuông sẽ càng thêm happy một chút a!! Meo ô~ (ta không có thêm tiếng Anh vào, là tác giả thêm ấy)

Về đến nhà, Hà Nghiên Luật sợ hãi kêu lên lấy tay chỉ chỉ xoa xoa cổ mèo đen: “Tiểu Hắc của ba ba thật đẹp trai, thật đáng yêu!” Tư thế thật cẩn thận cùng ánh mắt nhiệt tình tựa hồ như trước mặt chính là trân bảo sang quý nhất trên thế giới.

Diệp Dịch Hành cúi đầu, vì cái chuông mà uể oải như trước.

“Như thế nào, không vui?” Hà Nghiên Luật nhẹ giọng hỏi.

Diệp Dịch Hành nghiêng đầu không tới lại nhìn thấy ánh mắt thất vọng của đối phương, đầu nghiêng qua một bên tạo ra một tiếng “đinh đương” nho nhỏ!

(=皿=)Đúng vậy, khó chịu đến cực điểm!

Hà Nghiên Luật vỗ vỗ đầu mèo đen, đối diện với cặp mắt màu lục thâm thúy kia hồi sau, anh mới nói: “Nhóc là của ba ba.”

Ân, tôi là của anh. Thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy tôi cũng không cần phải đeo chuông làm chi nha… (T_T)

Diệp Dịch Hành dùng móng vuốt cào cái chuông trên cổ, “Đinh đương đinh đương~”



“Meo~” ai oán kêu một tiếng.

“Nhóc không thích cái này sao?” ngón tay xinh đẹp của Hà Nghiên Luật cầm lấy chuông trên cổ mèo đen đùa nghịch, cười tủm tỉm nói, “Ba ba thấy rất đáng yêu a.”

“Meo~~!!” Ông đây thì cảm thấy tôn nghiêm nam nhân của ông đây bị hai cái chuông này phá làm trăm mảnh rồi!

“Đeo hết hai mươi bốn giờ.” Hà Nghiên Luật không hề bị lay động.

Diệp Dịch Hành cảm thấy ba ba cậu thật tàn nhẫn a. Ông đây nhất định sẽ từng chút từng chút “trả thù” lại! Hừ!

“Tiểu Hắc không thích chuông a…” Hà Nghiên Luật lại bắt đầu cười đến giống hồ ly, “Đây không phải là đúng lúc sao, có thể trừng phạt nhóc a, về sau mỗi lần phạm sai lầm, đều phải mệt nha. Lần thứ hai, liền treo chuông hai ngày, lần thứ ba, treo ba ngày, mãi cho đến lần thứ mười, nếu baba còn thấy nhóc phạm sai lầm, chỉ cần hạng quyển còn đeo tại trên cổ, chuông sẽ không cần phải lấy ra nữa!”

“Meo!!” Ông đây tuyệt đối không phải là do anh đích thân sinh!(=皿=)

“Bất qua ba ba nghĩ tới lúc nhóc lần thứ mười phạm lỗi , treo mười ngày chuông chắc cũng dưỡng thành thói quen rồi.”



Hai người đơn giản nếm qua cơm chiều, tắm rửa chút, Hà Nghiên Luật giúp cậu sấy lông trên người, giúp cậu đeo lại hạng quyển, nói: “Lúc ngủ có thể bỏ chuông ra.”

Diệp Dịch Hành đang nghĩ, buổi tối nằm cạnh anh bị cái chuông làm ầm ĩ như thấy này thì ngủ kiểu gì được, bị Hà Nghiên Luật vừa nói liền hoàn toàn tiết khí.

So với lúc Hà Nghiên Luật tức giận cộng thêm buồn bực, Diệp Dịch Hành vẫn thích Hà Nghiên Luật cái kia hơn.

Cậu ghé vào vai Hà Nghiên Luật, thân thể quấn vòng qua cổ đối phương, giống như cái khăn quàng cổ nhung đen quấn xung quanh cổ Hà Nghiên Luật, Hà Nghiên Luật chấp nhận tư thế kỳ quái của đối phương.

Tương đối mà nói, Tiểu Hắc thích dừng ở ngực anh hơn, lúc ở trên vai nó sẽ thường vươn đầu lưỡi liếm cổ và mặt Hà Nghiên Luật, cũng may đối phương không ghét, cảm thấy bị liếm rất thoải mái.

Chẳng qua thời gian dài quá, càng ngày càng bị Tiểu Hắc đè nặng.

Hà Nghiên Luật đánh chữ một lát, liền nhịn không được bắt lấy cổ mèo đen, nói: “Xuống dưới, vai mỏi nhừ rồi.”

Diệp Dịch Hành bất đắc dĩ nằm úp sấp ở trên đùi, Hà Nghiên Luật bóp nhẹ nó vài cái liền tiếp tục vùi đầu vào sáng tác. Định lực chú tâm của đối phương Diệp Dịch Hành đã xem qua, trong vòng ba bốn giờ nữa anh cũng không trở về thế giới thực tại được, chi bằng nằm úp sấp ngủ một giấc cho đã đi.

Lúc sáng tác, vừa tiến vào trạng thái nhập tâm, linh hồn giống như là xuyên qua một thế giới khác, ngăn cách hoàn toàn với thế giới thực tại.

Loại cảm giác này thật tuyệt vời, với cái thế giới sáng tác đó, anh là thần. Một khắc cũng không được rời đi, bởi vì anh bị ngòi bút của chính mình bế thật sâu. Những nhân vật của anh đang sống, có tư tưởng, có hành động của riêng mình…

Anh không thể khống chế bọn họ làm cái này làm cái kia, chỉ có thể dựa theo ý nghĩ của chính mình mà hành động. Giống như là thượng đế, không thể khống chế Eva trộm ăn trái cấm trong vườn địa đàng.

Thông thường, khi viết tiểu thuyết, tác giả thường đem tư tưởng hành vi của nhân vật biểu đạt ra, có đôi khi tác giả không hề chuẩn bị tình huống nào mà để nhân vật tự ý bộc lộ tính cách trông sống động đến muốn đại náo Thiên Cung.

Có lẽ, chúng ta sống trong thế giới này, cũng chỉ là sống trong một câu chuyện nào đó do ông thần nào đó viết ra, nhân loại làm chuyện xấu, thần sẽ trừng phạt chúng ta. Cho nên, khi hành vi của chúng ta ác liệt đến ngoài tầm kiểm soát của hắn, thế giới liền tan vỡ, có thể sẽ đi đến diệt vong.

Diệp Dịch Hành bỗng nhiên có điểm không thích Hà Nghiên Luật sáng tác, sự chuyên chú sáng tác của Hà Nghiên Luật làm cho cậu có cảm giác xa cách, nhưng cậu lại không ý thức bản thân chính là đang ghen với thân phận “Chi Ngôn” của anh.

Chán nản nằm úp sấp trong chốc lát, mèo đen ôm lấy cái chân ấm áp của Hà Nghiên Luật. Sau đó, cậu lại nhìn tới bộ vị giữa hai chân Hà Nghiên Luật, yên lặng nhìn chằm chằm.

Đầu óc của cậu bỗng nhiên hiện lên bộ dáng hoạt sắc sinh hương của Hà Nghiên Luật buổi sáng ngày hôm đó, cái đó… Cậu làm người dĩ nhiên đôi khi cũng có chuyện đó. Con trai thời kì trưởng thành rất khó kiềm chế được dục vọng của mình, càng không có gì phải ngượng ngùng khi tự chính mình động thủ.

Chính mình trước kia làm cái loại chuyện này, cũng không có vì ai mà phải động thủ. Nhưng mà hiện tại, cậu lại vì hành vi sáng sớm của Hà Nghiên Luật mà “thân thể” không tự chủ nóng lên.

Cái loại “nóng lên” này lại bất đồng với cái cảm giác lúc trước bị anh sờ sờ ôm hôn, hiện tại cỗ hỏa này tới quá nhanh, mãnh liệt đến nỗi cậu hoàn toàn không thể dùng lý trí chặn lại.

Ma xui quỷ khiến thế nào Diệp Dịch Hành vươn móng vuốt cọ đến bộ phận giữa hai chân Hà Nghiên Luật…

Mềm mềm. (= =)

Đè một cái.

Cảm giác được rõ ràng thân mình Hà Nghiên Luật cứng đờ lại, cách này có thể khiến cho đối phương phân tán lực chú ý a!

“Nhóc… đang làm gi?” Hà Nghiên Luật buồn cười cúi đầu xem cái con mèo đen bướng bỉnh kia.

“Meo~” Diệp Dịch Hành cảm giác “thân thể” của chính mình lại bắt đầu trướng lên.

“Nhóc sờ ba ba?” Hà Nghiên Luật dễ dàng dùng tay bắt lấy mèo đen, lật một cái đem cái bụng hướng lên trên, “Sờ lại.” Anh nói xong, liền trực tiếp dùng tay sơ sờ thứ giữa hai chân mèo đen, nhẹ nhàng trêu chọc.

Diệp Dịch Hành giãy dụa định xoay người thoát khỏi ma trảo của Hà Nghiên Luật, nhưng lực tay của người lớn hơn mèo rất nhiều, chuông trên cổ vì cậu cố giãy dụa mà phát ra mấy tiếng vang sung sướng, biểu đạt chủ nhân cùng thú cưng chi gian chơi có bao nhiêu sung sướng!

(=皿=)Anh mau dừng lại cho tôi! Ông đây chỉ mới sờ có một cái mà anh lại sờ soạng tôi lâu như vậy a! Thật xấu xa!

Hà Nghiên Luật ngoạn đến bất diệc nhạc hồ, hình như còn rất phi thường hưởng thụ xem phản ứng của mèo đen.

“Meo~~” mau dừng lại a! Anh đây chịu không có nổi!

Cảm giác Diệp Dịch Hành lúc này so với sáng sớm thân thể phát tình kia còn muốn kịch liệt hơn, linh hồn giống như muốn thoát thân mà bay lên! Cảm giác còn hơn là người bình thường. Trong lòng cậu cả kinh, hình như nghĩ tới điều gì đó, nhưng mà cái ý niệm trong đầu vừa mới chợt lóe liền biến mất…

Kế tiếp chính là theo bản năng dùng hết mọi khí lực giãy ra khỏi tay Hà Nghiên Luật, lấy tốc độ tia chớp lao ra khỏi phòng ngủ, lao xuống lầu.

“Tiểu Hắc——” Hà Nghiên Luật lo lắng gọi to, đến khi âm thanh từ lầu hai truyền xuống dưới thì mèo đen đã chạy vào trong phòng tắm rồi, giống như đây chính là nơi duy nhất có thể được an toàn.

Diệp Dịch Hành giờ phút này chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, tầm mắt một mảnh mơ hồ, ngay sau đó toàn thân một trận đau thống, cổ căng cứng, giống như có gì đó siết chặt, cậu dùng tay túm hạng quyển kéo ra xa một chút để thông khí, dùng tay?

Tay! Cậu cúi đầu, giơ tay trái lên nhìn, chân mèo biến mất rồi!

Cậu lại biến trở lại làm người!! Lắc lắc đầu, tiếng chuông nương theo khẽ vang lên một trận thanh âm nho nhỏ, tầm nhìn đã rút nhỏ đến mấy lần!

“…Tiểu Hắc?” Bởi vì phản ứng quá kỳ quái của mèo đen, Hà Nghiên Luật gắt gao theo đuôi đuổi xuống lầu.

Nghe thấy thanh âm của đối phương, Diệp Dịch Hành nguyên bản ngồi dưới đất sợ tới mức đứng bật dậy, đóng cửa khóa lại!

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Cậu chưa có chuẩn bị tâm lý lấy thân phận người đối mặt với Hà Nghiên Luật a! Nói cho Hà Nghiên Luật biết Tiểu Hắc là Diệp Dịch Hành, đối phương sẽ cảm thấy như thế nào? Sẽ đem mình đuổi ra sao!?

A a a a a! Tại sao có thể như vậy? ! Tuyệt đối không thể cho anh biết! !

Xoay người đối diện với cái gương —— Cái đầu tóc vàng chóe của cậu đâu rồi! (=皿=)Như thế nào lại biến thành đen vậy! Biến thành mèo đen còn có công năng nhuộm tóc sao!

Hạng quyển có chút siết hơi chặt, cũng may có thể điều chỉnh độ rộng, Diệp Dịch Hành nới rộng ra một lỗ, hạng quyển màu bạc này phi thường tinh xảo xinh đẹp, rất thích hợp với cái cổ thon dài của cậu, làm cậu luyến tiếc cởi ra, chẳng qua cái chuông kia khiến cậu cảm thấy có chút quá phận.

Tiếng gõ cửa không hề ngoài ý muốn vang lên, Hà Nghiên Luật ở ngoài cửa lo lắng hỏi: “Tiểu Hắc… Nhóc ở bên trong sao?”

Diệp Dịch Hành run rẩy dùng tay gỡ chuông xuống, khóc không ra nước mắt —— khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới, không phải anh ở ngoài cửa, tôi ở bên trong. Mà là anh không biết tôi là người, tôi lại không biết anh có thích tôi hay không.

Hà Nghiên Luật nghe được tiếng chuông, nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó nghi hoặc thầm nghĩ: “… Nhóc như thế nào lại đóng cửa được!?”

Diệp Dịch Hành nhíu mày suy nghĩ nên hay không học tiếng mèo kêu trấn an Hà Nghiên Luật, hơn nữa…

“Meo…”

(=_=) Hoàn toàn không giống tiếng kêu của Tiểu Hắc, cảm giác Tiểu Hắc bỗng nhiên biến thành ông chú mèo a (aka mèo già =.=).

Rõ ràng cậu làm người có thanh âm đầy từ tính mị lực như thế! Vì cái gì cũng phải học tiếng mèo kêu a!!

“Ngạch…” Hà Nghiên Luật mẫn cảm nhận thấy tiếng mèo kêu bình thường không giống nhau, cau mày sửng sốt. “Nhóc làm sao vậy? Vẫn tốt chứ?”

Diệp Dịch Hành bất đắc dĩ, trước khi bị biến thành mèo cho tới bây giờ đều không có cùng Hà Nghiên Luật nói chuyện nhiều, cho dù giờ phút này dùng thanh âm thật sự nói chuyện, cũng không sao đi…

Nếu không làm sao bây giờ? Bảo trì trầm mặc tự giam mình trong toilet? Cậu dám cam đoan Hà Nghiên Luật khẳng định sẽ lo lắng đến cạy cửa luôn!

Hai tay đặt tại lavabo, nhìn bộ dáng thực của mình qua gương, ánh mắt tràn ngập đau thương. Diệp Dịch Hành giờ phút này thực TMD hy vọng mình có thể lập tức biến trở lại làm mèo đi, để cậu có thể không kiêng nể gì đứng ở bên người Hà Nghiên Luật… Thật sự, cảm giác kia thật sự tốt lắm!

Hà Nghiên Luật thích Tiểu Hắc, không thích Diệp Dịch Hành…

“Tiểu Hắc…Ba ba lệnh cho nhóc lập tức đi ra!” Hà Nghiên Luật ra tối hậu thư.

Diệp Dịch Hành gắt gao nắm tay, tâm lý đấu tranh kịch liệt, hạ một cái quyết tâm thật lớn ——

“Ba ba…”

Cúi đầu, thanh âm con người từ trong toilet cách cánh cửa truyền tới, Hà Nghiên Luật thiếu chút nữa cho là mình nghe lộn, bàn tay dán trên cửa như bị điện giật thu trở về, sợ tới mức lùi hẳn hai bước.

“Con là Tiểu Hắc.”

Lại là một câu tiếng người, nháy mắt trong vòng hai giây liền đập tan mấy cái tưởng tượng trong não Hà Nghiên Luật, anh cả kinh đến mức sắc mặt trắng bệch, tim đập gia tốc: “Cái, cái gì?… Cậu, Cậu là ai?…”

Cậu cố hết sức không chế nhịp tim đập loạn như cào cào của mình cùng thanh âm run rẩy, không biết là sợ hay mừng.

“Con là Tiểu Hắc của ba ba a… Con kỳ thật là… mèo tinh.” (=_=)

“Mèo… tinh?” Hà Nghiên Luật lặp lại, thời điểm nói chữ “tinh” anh thậm chí còn cắn trúng đầu lưỡi, âm cuối vang lên rất nhỏ, ngữ điệu hỗn loạn mang theo nghi vấn.

Diệp Dịch Hành cảm thấy chính mình hết thuốc chữa rồi,cậu hiện tại thích Hà Nghiên Luật chết đi được, cảm thấy phản ứng hoang mang rối loạn cùng âm điệu nghi vấn của anh đáng yêu cực kỳ. Tiếp tục lừa dối, chỉ có thể lừa nhất thời…

“Ân, kỳ thật con đã tu luyện hơn một ngàn năm, có thể biến thành người. Nhưng là bởi vì có chút nguyên nhân, bị nguyền rủa, cho nên không thể biến thành người…”

“… Ân… Ân…” Hà Nghiên Luật ở ngoài cửa nghe Diệp Dịch Hành nói bậy nói bạ, ứng thanh, anh hiện tại trong đầu toàn một mảnh hỗn loạn, lý trí cùng khả năng tự hỏi hoàn toàn mất hết, đây là nằm mơ sao? Không phải đâu…!

Thế nhưng cậu ta nói cậu ta là Tiểu Hắc a, trừ bỏ Tiểu Hắc, không ai tự nói mình là tiểu hắc đi! (= =)

“… Cái kia… thần tiên nói phong ấn của con, chỉ ở tại điều kiện nhất định, con mới có thể nói chuyện, mới có thể biến thành người…” đại não Diệp Dịch Hành liên tục vận động, ngàn lần hi vọng đừng xảy ra sơ sót! Tuy rằng Hà Nghiên Luật có thể ngu ngốc chút, nhưng nói dối không tốt cũng dễ dàng bị lộ.

“Điều kiện gì?” Hà Nghiên Luật nhẹ nhàng hỏi.

“Cụ thể con cũng không biết, nhưng là, con đoán, là phải tìm một chủ nhân…”

“Là… ba ba sao ?”

“Có cái vật gì đó, nó chứng minh, con thuộc về baba…”

“Là…. hạng quyển sao?” Hà Nghiên Luật do dự xác nhận.

“Ân.” Diệp Dịch Hành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hiện tại phải làm như thế nào? Trực tiếp mở cửa, sau đó Hà Nghiên Luật oa một tiếng chạy đi luôn!

Hai người cách nhau một cánh cửa trầm mặc thật lâu, Hà Nghiên Luật rốt cục nhịn không được hỏi: “Tiểu Hắc, nhóc bây giờ là người sao?”

“…Ân.” Diệp Dịch Hành cắn răng, nhéo bắt đùi của mình, làm sao bây giờ, tiếp tục giấu diếm sao?

Đầu đau đến muốn nứt ra a, tình – dục gì đó đã sớm tan thành mây khói, thân thể chậm rãi hạ nhiệt.

“Có thể… Có thể cho baba nhìn nhóc không?” Hà Nghiên Luật thật cẩn thận hỏi.

“Không được!” Diệp Dịch Hành rõ ràng cự tuyệt, “…Con không thể lựa chọn bộ dáng cho chính mình, hiện tại… rất xấu.”

“…”

Diệp Dịch Hành tựa hồ nghe thấy tiếng cười khẽ của Hà Nghiên Luật, anh nói: “Có bao nhiêu xấu, baba cũng không để ý.”

“Rất xấu rất xấu, xấu nhất thế giới…” Thật sự là dở khóc dở cười, cậu cho tới bây giờ đều rất tự tin với vẻ bề ngoài của mình, lại không nghĩ rằng có một ngày sẽ đối với người mình thích mà hạ thấp chính mình như vậy.

Trước mặt người cậu thích, thế nào lại cảm thấy chính mình thật sự không đủ hoàn mỹ a…

“Thế nhưng, thanh âm của nhóc rất êm tai, baba thích thanh âm của nhóc.” Hà Nghiên Luật nói.