Biến Mất Trong Khoảng Lặng

Chương 46: Chạy trốn




Kang Dae đưa cậu về nhà rồi cũng lập tức rời đi. Khi Tae Yang mơ màng mở mắt, trước mắt cậu đều là những khung cảnh quen thuộc mỗi buổi sáng. Cậu có cảm giác những điều tối qua chỉ đến như một giấc mơ và anh cũng như chưa từng xuất hiện. Cậu thở dài rồi mệt mỏi bước ra khỏi căn nhà nhỏ…

Tae Yang vẫn bắt đầu ngày mới một cách bình thường, chỉ là hôm nay trong lòng cậu luôn có cảm giác gì đó kì lạ. Thi thoảng đang làm việc, cậu sẽ bất giác quay đầu nhìn về phía cửa ra vào như thể đang chờ đợi sự xuất hiện của ai đó. Nhưng đến khi quán đóng cửa và cậu ra về, vẫn chẳng có điều gì xảy ra:

Mình đang mong chờ về cái gì nhỉ? Lạ thật, cả ngày hôm nay đều có cảm giác gì đó khó tả quá…

Cậu nào đâu biết Kang Dae vẫn luôn nhìn cậu từ xa trên chiếc ô tô đỗ bên lề đường. Anh chỉ là đột nhiên muốn thấy cậu nên mới tìm bằng được chỗ cậu làm. Khi đối diện với cậu, anh không đủ can đảm nên chỉ dám ngồi từ xa quan sát. Chuyện hôm qua là vì cậu say rượu nên anh mới dám lại gần. Ngày kia là phải trở về nhưng đến nay vẫn chưa thể nói chuyện với cậu một cách tử tế

Kang Dae châm lấy một điếu thuốc, vừa định hút thì anh dừng lại rồi vùi nó vào gạt tàn. Anh vò đầu rồi gục xuống bên cửa xe. Anh đánh lái rồi cứ thế đi một cách vô định trên đường phố. Anh mở cửa sổ xe để gió lùa vào. Trong ánh hoàng hôn rực rỡ và tiếng xe cộ náo loạn, mắt anh bỗng đỏ bừng rồi nước mắt cũng từ từ lăn xuống. Kang Dae bỗng cười lớn rồi gạt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má:

Tâm trạng hôm nay tệ thật

Kang Dae đỗ xe dưới căn hộ mà cậu ở. Tae Yang vừa tắm xong thì ngồi xuống cạnh cửa với ly mì gói. Cậu nhìn ra ngoài với đầu óc trống rỗng. Chiếc xe dưới nhà khiến cậu có cảm giác quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở quán nước vào suốt buổi chiều. Trong ánh sáng lập lòe của đèn đường, anh ngồi nhìn cậu từ phía xa. Tae Yang chợt thấy lạnh gáy mà nhìn chằm chằm vào chiếc xe đó:

Lạ thật, có cảm giác như thể người trong xe đang nhìn mình vậy

Trong phút chốc cậu nhìn thoáng qua được gương mặt ấy. Tae Yang khựng lại đôi chút rồi chẳng cần suy nghĩ mà đứng phắt dậy rồi lao ra ngoài. Kang Dae vừa quay đi, quay lại thì đã không còn thấy bóng dáng cậu ở đó. Anh ngồi nhìn mãi, thấy lo lắng trong lòng rồi cuống cuồng mở cửa đi ra ngoài. Vừa ngẩng đầu thì Tae Yang xuất hiện trước mặt với bộ quần áo xộc xệch, một bên dép đã rơi đâu đó và phần đầu gối đang chảy máu. Anh đứng đơ ở đó, cả hai đối diện nhau trong giây lát. Cậu kéo lại áo của mình mà tiến đến:

- Kang Dae, là anh sao? Là anh thật này

Anh giật mình mà vội vào chạy vào trong xe rồi đạp ga rời đi. Tae Yang đứng thẫn thờ nhìn anh lao thật nhanh trước mắt. Lúc này đâu cậu mới có cảm giác đau nhói ở chân, cậu từ từ ngồi xuống bên lề đường, nước mắt cũng tuôn rơi.

Kang Dae đi một đoạn thì đột ngột dừng lại. Có lẽ vào khoảng khắc ấy anh đã không đủ can đảm để đối diện với cậu. Anh chẳng có lí do gì để xuất hiện vào lúc này. Anh thờ dài rồi đập mạnh vào vô lăng:

Đ*t mẹ, sao lại chạy cơ chứ

Cậu ngồi đó cho tới khi một chiếc áo bỗng choàng phủ kín cả đầu cậu. Tae Yang phút chốc nhận ra mùi hương và vóc dáng này nên không phản kháng. Kang Dae im lặng bế cậu lên trên phòng. Anh đã suy nghĩ rất lâu để có thể trở lại đây. Anh nhẹ nhàng đặt cậu lên trên chiếc giường nhỏ. Cậu muốn tháo chiếc áo ra nhưng bị anh giữ lại:

- Đừng, để yên đó một chút đi…

Cậu không phản kháng mà ngoan ngoãn bỏ tay xuống. Anh ôm lấy cậu rồi nằm ngả lên giường, cậu cũng xoay người vùi vào lòng anh. Kang Dae tận hưởng sự mềm mại trên cơ thể cậu rồi ngồi dậy:

- Thuốc sát trùng ở đâu?

Cậu cởi bỏ chiếc áo đang che khuôn mặt rồi chỉ vào ngăn kéo tủ. Cậu cứ nhìn anh mãi nhưng anh cứ luôn né tránh mà không dám đối mặt với cậu. Anh thoa nhẹ thuốc lên phần đầu gối trầy xước rồi thổi nhẹ. Hành động của anh vẫn thế, vẫn nhẹ nhàng. Lời nói vẫn vậy, vẫn là một cái gì đó lạnh lùng và khó hiểu. Cậu đột nhiên ôm mặt bật khóc:

- Tại sao, ức, tại sao anh quay lại? Hức, tại sao lại chạy trốn, hức…

Kang Dae có chút thẹn trong lòng mà đứng dậy. Anh mở cửa rồi lần nữa rời đi, cậu ở phía sau hét lớn:

- Ghét em vậy tại sao còn xuất hiện chứ?

- Tôi không ghét cậu…

Câu nói nhỏ vừa nghe rồi là tiếng đóng cửa như thể đang phân định khoảng cách giữa hai người họ. Tae Yang ngã gục xuống giường mà khóc nghẹn:

Tại sao anh lại đến rồi rời đi như thế cơ chứ… Anh đang muốn làm gì đây…