Kang Dae trở về nhà, làm những việc mà anh chẳng bao giờ đυ.ng tay đυ.ng chân tới. Anh dọn dẹp khắp ngóc ngách của ngôi nhà, quét sân vườn đầy lá rơi. Anh cũng dọn dẹp khu vườn, trồng lại các loại hoa trước đây cậu từng trồng. Rồi ra hồ nước vớt sạch những chiếc lá và đám rêu bám quanh thành. Mọi thứ xong là đến khi chiều muộn, bộ quần áo lấm lem bùn đất cũng chẳng còn khiến anh cảm thấy khó chịu. Anh nở nụ cười thoải mái, ngồi dưới gốc cây đào đã trơ lá và cứ im lặng như cái cách cậu từng làm:
Cái này có gì để khiến cậu thích thú vậy? Chỉ ngồi một chỗ và im lặng cũng khiến cậu vui à, Tae Yang?
Đột nhiên có tiếng xe ô tô đi tới, Kang Dae giật mình quay đầu. Trong phút chốc anh đã hi vọng người trở về là cậu. Nhưng người trên xe bước xuống lại là người mẹ kế, nói cách khác là mẹ ruột của Tae Yang. Vốn dĩ đã không ưa bà ta, giờ nghĩ lại Tae Yang từng vì bà ta mà khóc đến đau lòng như thế nào càng khiến anh căm hận hơn. Bà ta đi xuống, chạy về phía anh với vẻ mặt hớt hải:
- Kang Dae à, đứa trẻ bạn con đâu rồi, mẹ muốn gặp thằng bé một chút
Trong đầu anh chợt lóe lên một suy nghĩ táo bạo, anh là mong chờ phản ứng của bà ta:
- Cậu ấy chết rồi
Anh bình thản nói, còn bà ta sau khi nghe xong thì cũng thả lỏng. Nụ cười trên môi xuất hiện một cách kì lạ. Anh vừa thấy là liền khó chịu:
- Cười? Bà cười vì cái gì? Bà vui sao?
Bà ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt mà đi tới chạm vào tay anh:
- Mẹ không có, bạn con mà sao mẹ vui nổi. Thằng bé trẻ như thế, thật là. Mà tại sao đứa trẻ đó mất vậy?
Anh nhanh chóng lùi lại phía sau để tránh né sự đυ.ng chạm của bà ấy:
- Vì bố thì chết, còn mẹ của đã bỏ rơi cậu ấy từ nhỏ, thậm chí còn vui mừng khi nghe tin cậu ấy chết. Đáng lẽ người chết không nên là đứa trẻ đáng yêu đó, mà phải là người mẹ lòng lang dạ thú kia của cậu ấy. Trông cậu ấy mới đáng thương làm sao…
Bà ta lập tức cười gượng, mắt cũng đỏ ngàu:
- Con, con nói gì vậy? Đừng nói lung tung…
- Haaa, tôi nói mẹ cậu ấy chứ đâu nói bà mà bà phải tỏ ra như thể bị chọc vào vậy chứ?
Bà ta lập tức nổi giận nhưng không làm gì mà lên xe rời đi. Trên xe bà ta không giấu nổi nụ cười đê tiện mà chỉnh lại chiếc áo khoác da của mình:
May là nó chết rồi. Không ngờ trái đất lại tròn như thế. May là nó đã chết quách cùng lão già kia, lúc nghe tin lão kia và nó chết, vui quá suýt thì lộ mất rồi. Từ nay về sau chẳng còn ai cản trở nữa, nhẹ lòng thật
Bà ta đã ngồi nghĩ mãi từ sau khi gặp cậu lần đó. Nói thật ra thì cũng là mẹ con nên bà ta dễ gì mà quên đi cậu. Và sau khi xác nhận đó chính là đứa con trai bà đã bỏ rơi lúc nhỏ, bà ta lập tức hoảng sợ vì nghĩ rằng cậu sẽ trả thù và phá hoại hết cuộc sống viên mãn của bà ta. Nên đó là lí do tại sao bà lại vui mừng như thế khi nghe tin cậu và chồng cũ mình chết
Ánh mắt Kang Dae sắc lẹm nhìn theo bà ta rời đi. Anh thở dài rồi vào trong nhà:
Cậu khổ thật đấy Tae Yang à. Nhìn cái mặt bà ta lúc đó, tôi thực sự muốn tát cho cho cái con đàn bà đê tiện đó một cái. Nhưng tôi vẫn sợ cậu sẽ nhẹ lòng mà bỏ qua rồi lại quay về gọi bà ta một tiếng mẹ quá…
Những cuộc gọi chơi bời từ bên ngoài lại tới, anh chỉ liếc nhìn rồi lập tức tắt máy. Anh bước vào phòng tắm với cơ thể nặng trĩu rồi từ từ nằm xuống. Làn nước lạnh ngắt vì anh quên rằng cậu không còn ở đây để chuẩn bị nước nóng cho anh nữa. Kang Dae cười khổ mà xoa hai thái dương đau nhức:
- Thiếu cậu đúng là không có gì nên hồn cả… Tôi chỉ là đang quen với hình bóng cậu hay đã thầm yêu cậu rồi nhỉ? Lạ thật, tôi muốn cậu…
Những tàn thuốc và mẫu thuốc vương vãi khắp sàn nhà. Anh lại lười biếng nằm một chỗ và hút thuốc. Mái tóc dài quá mang tai và râu ria lởm chởm khiến anh trông vô cùng tàn tạ.
Ngày nào anh cũng ở nhà, bỏ mặc công ty cho nhân viên tự lo vì anh hi vọng cậu sẽ trở về vào lúc nào đó. Mỗi ngày trôi đi với những công việc nhàm chán quanh quẩn từ vườn vào nhà. Kang Dae thử với các công việc bếp núc, nhưng tất cả đều thất bại, suốt ngày phải ăn thức nhanh khiến anh khó chịu trong bụng. Anh gãi đầu tìm công thức tất cả những món cậu từng làm. Sau cùng cả góc bếp cháy đen vì sự bất cẩn của anh:
- Chết tiệt, nó khó đến vậy sao? Aaaaa, mau về đi Tae Yang àaaaa
Anh lao tới chộp cái điện thoại, nhấn dãy số đã lâu không còn nhớ rõ. Tay anh có chút run rẩy nhưng cuối cùng vẫn tắt đi mà nằm dài trên sàn nhà:
- Nhỡ đâu cậu ấy quên mình rồi thì sao nhỉ? Một đứa trẻ an nhàn và không nợ nần ắt hẳn phải hạnh phúc lắm. Cậu ấy cũng không khó để tìm được người thương, nếu còn thích mình thì phải liên lạc lại. Haaaa, mong chờ gì ở một đứa trẻ vô tư như thế cơ chứ
Nhưng anh nào đâu biết, ngày nào Tae Yang cũng gọi tới số điện thoại đã mất của anh. Chưa lần nào anh bắt máy, cậu vẫn cứ thế gọi cho tới khi bản thân thấy chán thì thôi. Tae Yang muốn trở về nhà nhưng lại nghĩ tới anh từng nói rằng anh không còn muốn họ rằng buộc với nhau nữa:
Đó là lời từ chối cuối cùng sao? Haaa, được rồi, anh phải sống thật tốt như cách anh muốn. Sẽ không gọi cho nữa, anh hẳn phải muốn em biến mất tới mức không còn muốn liên lạc với em nữa…