Biến Mất Trong Khoảng Lặng

Chương 40: Bắt gặp




Cả hai cũng nhanh chóng trở về ngay ngày hôm sau dù kì nghỉ của họ kéo dài tới một tuần. Tae Yang suốt từ hôm đó đến giờ cũng cứ lẳng lặng, anh cũng chẳng còn hỏi han đến cậu. Cậu lại làm việc nhà, lại nấu cơm rồi nằm dài trên ghế. Tae Yang không còn đứng đợi anh ngoài cửa mỗi tối, sẽ hâm nóng đồ ăn trước khi anh về, chuẩn bị nước tắm sau khi anh ăn xong. Cậu không còn muốn xuất hiện trước mặt anh, cậu yêu anh nhưng cũng biết điểm dừng…

Kang Dae mỗi lần trở về lại là một lần thở dài, anh muốn nhìn thấy cậu nhưng chẳng có lí do. Cơm dù ngon nhưng cũng không nuốt trôi, nước dù ấm nóng nhưng lại lạnh buốt đến lạ. Anh lau khô tóc đứng trước phòng cậu rồi mãi mới quay lưng rời đi

Hôm nay cậu ra ngoài mua đồ, cậu gặp anh và người hôm trước. Tae Yang dù đau lòng nhưng chỉ biết làm ngơ vì cậu chẳng có tư cách gì để ghen tuông. Cậu đứng đó, anh và cậu ta đứng phía bên kia đường. Ánh mắt họ chợt chạm nhau, cậu kéo thấp mũ áo rồi cúi đầu chen lấn vào đám đông. Kang Dae chợt giật mình mà cố tìm kiếm Tae Yang, cậu ta ở bên cạnh vẫn ôm chặt lấy tay anh:
- Anh, đừng để ý đến thứ khác, em ở đây mà

Anh dựt tay mình ra rồi đi về phía trước, cậu ta chạy theo mà không ngừng lải nhải:

- Hãy cùng em ăn nốt bữa này đi mà. Hãy nể tình em là người ấy, xin anh đừng bỏ rơi em…

Kang Dae cũng chẳng hiểu sao mà anh dừng bước rồi đồng ý. Anh cũng không quên ngoái đầu nhìn lại, sau đó mới rời đi. Cậu ta dẫn anh tới một nhà hàng, anh vừa ngồi xuống đã thấy nhớ " nhà ". Người trước mặt vô cùng giống cậu nhưng chẳng thể đem lại cho anh cảm giác như cậu. Vừa ăn một miếng đồ ăn, cả cổ anh cảm thấy lợn cợn. Anh vội vàng bịt miệng mà chạy vào nhà tắm mà nôn mửa:

- Chết tiệt, mùi vị kinh quá…

Anh trở lại rồi ngồi xuống, cậu ta ra vẻ lo lắng:

- Đồ ăn không hợp khẩu vị ạ?

- Ừm, quen ăn đồ ở nhà rồi

Anh thẳng thừng đứng dậy:
- Không ăn nữa, về đây

Cậu ta níu lấy tay áo anh:

- Ở lại chút đi ạ, anh không ăn thì hãy uống cùng em nhé?

Anh do dự nhận lấy cốc rượu từ cậu ta rồi uống hết. Có lẽ vì tâm trạng tồi tệ nên anh uống hết cốc này đến cốc khác mà không để ý nét mặt cậu ta đã thay đổi. Đầu óc anh dần choáng váng, cơn nóng trong người khiến anh mê man, ánh mắt đỏ ngàu nhìn cậu ta:

- Đ*t mẹ, đừng nói là cậu hạ thuốc tôi nhé, thằng chó này

Cậu ta dùng vẻ bề ngoài giống Tae Yang mà lại gần anh:

- Em là Tae Yang mà, sao lại nặng lời với em thế

Trong vô thức anh đã nhận nhầm đó là cậu mà dang tay ra với cậu ta:

- Muốn về nhà, tôi khó chịu quá

- Được rồi, chúng ta sẽ về nhà

Trong xe cậu ta không ngừng mân mê cơ thể anh, Kang Dae vẫn tiếp ứng tất cả trong cơn loạn trí. Cậu ta cúi xuống mà liếʍ mυ"ŧ cho anh, anh chợt khựng lại mà túm tóc cậu ta:
- Mày không phải Tae Yang, em ấy không thể làm tốt được

Cậu ta chồm tới, mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng lên mũi anh:

- Có nhận ra thì cũng muộn rồi, đêm nay anh sẽ là của tôi

- Đ*t mẹ, tránh ra, tởm quá

Cả cơ thể anh mềm nhũn mà né tránh, nhưng khi nghĩ đến cậu anh loạng choạng đánh mạnh cậu ta ngã xuống ghế. Anh vội vàng chỉnh tề trang phục rồi nhờ tài xế dừng xe, cậu ta cũng trả tiền rồi đuổi theo phía sau:

- Đừng chạy, là em mà, em là người anh yêu nhất mà Kang Dae

- Im mồm ngay đi, mày không phải Tae Yang và tao cũng chưa bao giờ nói yêu mày

Quãng đường từ đó về nhà không quá xa, anh nhanh chóng chạy vào trong nhưng không ngờ cậu ta đã chạy theo. Kang Dae ngã xuống, dùng chút sức yếu ớt gọi tên cậu:

- Tae… Yang, Tae Yang

Tiếng động mạnh làm cậu giật mình chạy xuống. Cảnh tượng này đúng là không đáng nhìn, cả hai người kia đều nhớp nháp với bộ quần áo xộc xệch. Cậu biết anh đã làm gì rồi từ từ đi xuống:

- Sao cậu lại ở đây?

- Anh ấy, anh ấy gọi tôi tới

Kang Dae lồm cồm bò dậy rồi đi tới ôm cậu, giọng nói như con nít:

- Đúng là Tae Yang rồi, mùi thơm quá

Cậu nhìn về phía cậu ta đứng:

- Cậu về được chưa?

- Sao tôi phải về cơ chứ?

Cậu ta đi tới mà kéo lấy tay anh:

- Nhìn bên này, em mới là Tae Yang, cậu ta là giả

Anh quay lại nhìn rồi đứng ở thế khó xử. Anh bây giờ không nhận ra được cậu khi cứ nhìn đi nhìn lại hai người. Cậu nghiêng đầu rồi định quay lưng rời đi:

- Em biết anh sẽ chọn cậu ta, nhưng mà hãy nhẹ nhàng để em ngủ nhé. Nhanh chóng giải đống thuốc trong anh đi, để lâu sẽ không tốt. Chúc hai người buổi tối tốt lành…

Anh vội lao tới ôm lấy cậu từ phía cậu:

- Tae Yang có mùi thơm của sữa, Tae Yang nhỏ nhắn vừa vòng tay tôi nữa

Hai má cậu đỏ bừng rồi đỡ lấy anh. Kang Dae dựa vào vai cậu rồi nói vọng ra sau:

- Tên kia là lừa đảo đấy, cậu ta đã lừa tôi, tôi không biết gì hết, nóng quá

Cậu ta hậm hực tức giận mà lao tới vì biết anh bây giờ không có sức lực đánh cậu ta nữa. Cậu ta cả gan mà đẩy anh ra rồi tát cậu thật mạnh:

- Tại sao mày lại có tình cảm của hắn ta chứ? Tại sao bên cạnh tao mà hắn cứ nghĩ đến mày

Tae Yang nào đâu chịu thua, cũng tiến tới trả lại cái táy đó rồi túm chặt tóc của cậu ta:

- Tôi chưa bao giờ có được tình cảm của anh ấy cả, đừng hiểu lầm. Cậu cũng đừng đi quá giới hạn, anh ấy đã từ chối rồi thì đi đi

- Tại sao tao phải nghe theo mày? Mày cũng chỉ là thế thân của tao thôi.

Cậu ta nhắm vào điểm yếu của cậu mà đâm tới. Nhưng vẻ mặt cậu vẫn đầy bình thản:

- Vậy tại sao cậu lại sợ anh ấy sẽ thích tôi?

Sau một hồi giằng co thì cậu ta cũng chịu rời đi. Khuôn mặt cậu đỏ bừng đến đau rát, cậu cúi xuống đỡ lấy anh lên phòng. Kang Dae trong người khó chịu mà siết chặt eo cậu:

- Tae Yang… nóng quá, giúp tôi đi

Cậu để anh nằm xuống giường rồi cũng quay đi. Anh vội vàng chạy theo nắm lấy tay cậu:

- Đừng, đừng bỏ tôi lại

Anh mắt cậu thẫn thờ nhìn anh:

- Đừng chạm vài em, em sẽ lấy thuốc

- Không cần, em giúp tôi đi, một lần thôi. Tôi sắp không chịu nổi rồi

Anh cứ sát tới rồi làm ra mấy cái dáng vẻ thân mật. Cậu cắn chặt môi rồi đấm mạnh vài lòng ngực anh:

- Tại sao phải làm thế với em, hức… Anh chỉ cần em vì cơ thể thôi, anh không yêu em nhưng cứ luôn làm như thế. Em ghét anh, hức, em ghét bản thân vì tại sao lại ngu ngốc vì anh như thế, hức…

Cậu òa lên bật khóc, Kang Dae run rẩy đưa tay chạm lên mặt cậu:

- Đừng khóc, tôi không ép nữa, đừng khóc

- Em ghét vì đã gặp được anh, sau này sẽ không vì anh mà khóc đâu, anh không xứng. À, không, là một kẻ bẩn thỉu như em mới không xứng với một người như anh…

- Em không bẩn, là tôi…

Cậu chẳng nghe rõ mà một mạch chạy ra ngoài. Cơn nóng trong anh không giảm nhưng chẳng lấy đâu ra cái hứng thú để làm chuyện đó nữa. Anh mệt mỏi đi lại giường rồi ngất lịm…