Cậu ngồi đó rất lâu, ngồi cho đến khi những cơn gió lạnh bắt đầu thổi về. Đột nhiên Kang Dae từ đâu đi tới ngồi xuống bên cạnh, cậu giật mình mà nhìn anh. Anh cúi đầu mà nghiêng về phía cậu:
- Nhìn đủ chưa?
- Nhưng mà, tôi tưởng anh về rồi, sao anh lại ở đây?
- Không biết, chắc là tôi cũng muốn hít thở không khí một chút, được không?
Hóa ra anh không đi về, chỉ là tìm tạm chỗ để đỗ xe rồi đi phía sau cậu. Anh đứng nhìn ánh mắt trong vắt tràn đầy khao khát kia một lúc rồi mới tiến tới ngồi bên cậu. Tae Yang thấy anh thì lại cười rất tươi:
- Cảm ơn vì đã đợi tôi về
- Tôi không đợi cậu, thật ra là tôi tò mò xem cậu đi đâu thôi. Ai ngờ cậu lại nhạt nhẽo đến mức ngồi đây ngắm nhìn bọn nhóc con kia. Đúng là ngớ ngẩn
Cậu ngả đầu về phía sau rồi đưa tay che đi nụ cười của mình:
- Hơi chán thật…
- Thế sao cười mãi vậy?
- Vì anh ở đây…
Anh hừ một tiếng rồi quay đi. Cả hai ngồi một lúc nhưng cũng không tìm được chủ đề nói chuyện. Anh đứng dậy rồi rời đi:
- Về thôi, muộn rồi
Về đến nhà, anh giúp cậu lấy ít thuốc giảm đau rồi đặt lên bàn:
- Hôm nay ngủ tạm ở phòng dành cho khách, tôi đã gọi người giặt chăn gối rồi, mai sẽ có
- Sao không để tôi làm, tôi nhận tiền từ anh thì phải hoàn thành công việc chứ.
- Nếu thấy bất công thì để tôi trừ vào lương của cậu nhé?
Cậu xua tay mà cười ngượng:
- Không, không cần đâu. Cảm ơn anh vì lòng tốt
Anh đi đến tủ đồ rồi lấy đồ thay trước mặt cậu, Tae Yang vừa nhìn đã ngại, hai tai cậu ửng hồng mà quay đi. Anh nhẹ nhàng đi tới rồi ngồi lên giường, cậu hoảng loạn mà lùi về sau:
- Anh làm gì thế, không về sao?
- Cậu nghĩ chỉ có phòng cậu bẩn à?
Kang Dae vơ vội lấy túi thuốc rồi kéo áo cậu:
- Đưa đây, tôi bôi thuốc cho
- Không cần, tôi tự làm được
Ánh mắt sắc lẹm nhìn cậu khiến cậu phải rụt rè đưa tay về phía trước, giọng của anh cũng nhỏ lại mà xoa nhẹ thuốc lên tay cậu:
- Hôm qua tôi hơi phấn khích, với lại tại cậu làm tôi tức giận. Chắc là cậu không tỉnh táo nên mới cả gan làm như vậy, thực sự tôi rất ghét ai đó chạm lên mặt tôi hoặc là hôn tôi nên tôi mới mạnh tay với cậu. Tôi chỉ nói nốt lần này, nếu còn lần sau, kể cả khi cậu không tỉnh táo, tôi vẫn sẽ đánh chết cậu
- Tôi không phải kẻ giỏi kiểm soát bản thân khi say nên mới làm trò như thế. Xin lỗi anh, sau này sẽ cẩn thận hơn.
Anh thoa thuốc cho cậu xong cũng đứng dậy ra ngoài, cậu thấy vậy liền hỏi:
- Anh đi đâu vậy?
- Ngủ ngoài sofa, tôi thích ngủ một mình
- Anh ngủ ở đây cũng được, để tôi ra ngoài, dù sao tôi cũng quen nằm sofa mà
- Tốt nhất là đừng từ chối lòng tốt của tôi, tôi có thể đá cậu ra khỏi nhà đấy
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, cậu ngồi nhìn vào khoảng trống. Trong lòng cậu bắt đầu hình thành lên những cảm xúc riêng, những rung cảm này cậu đều có thể biết là gì. Tae Yang cười một cách nhăn nhó mà ngả lưng vào tường:
Lại một lần nữa rung động với người không yêu mình sao? Haaa, cuộc đời này thật là…
Vì không quen ở ghế sofa chật hẹp nên anh không thể ngủ nổi. Nằm một lúc thì lại đứng lên đi lại, Kang Dae ngồi phịch xuống ghế mà thở dài:
Biết thế để cậu ta ngủ ngoài, đau lưng chết đi được
Bỗng có tiếng bước chân làm anh giật thót mà vội vàng lao vào trong chăn. Cậu từ từ bước xuống rồi uống nước, cơ thể nhỏ hiện lên dưới ánh trăng sáng rực. Anh mở to mắt nhìn cậu thật kĩ thì nghe thấy giọng nói:
- Anh chưa ngủ sao? Nhìn gì vậy?
Kang Dae biết mình bị lộ thì vội vàng cáu gắt:
- Tại tiếng bước chân của cậu to quá nên tôi không ngủ được, với lại ở đây hơi chật nên tôi sẽ vào trong phòng ngủ cùng. Nhớ lấy thêm chăn gối ở phòng kho đấy, tôi không thích đắp chung đâu
Anh hậm hực bước vào, cậu chỉ cười nhẹ rồi đi lấy chăn gối. Nhưng anh nằm mãi mà vẫn chẳng thấy cậu đâu nên nhanh chóng ra ngoài tìm. Vừa ra đến nơi thì thấy cậu nằm ngủ trên sofa, anh nhíu mày tỏ ra khó chịu:
Hóa ra là ghét ngủ chung với tôi đến vậy, tên chết tiệt
Có lẽ cái lí do không thể ngủ ở ghế sofa là giả, đến khi nằm trên giường êm mà anh vẫn chẳng thể say giấc. Anh bực dọc mà ngồi dậy hút thuốc, anh không tìm được ra lí do bản thân lại luôn khó chịu như này. Đến khi ánh mắt vô tình lướt qua cậu, anh mới giật mình quay đi:
Điên thật rồi, haaaa