Biển Khát

Chương 9




9. Uncle

Những chuyến bay đường dài thường rất mệt nhưng Yên Hồi Nam chưa từng nghỉ ngơi đường hoàng. Anh chợp mắt một lúc và nhận ra ngay mình không ngủ được. Hai ngày, bốn mươi tám giờ, trữ đầy hỗn loạn. Mưa lớn, chuyến bay delay, và anh chưa từng rảnh rỗi khi tá túc ở nhà Văn Phong.

Anh bảo Chang nâng cấp hạng vé của tổ đàm phán lên khoang thương gia. Và nội trong mười giờ phải thảo hai hợp đồng, một trong số đó sẽ gửi cho gã. Chuyện rằng đêm trước, anh đề nghị Văn Phong đổi tiền thưởng thành lượng truy cập, có ai ngờ nó sẽ phản tác dụng và gây nên nhiều phiền phức. A Letter mới thành lập được nửa năm, đội ngũ của Văn Phong rõ còn cơ sở, quá trình xử lý kéo dài và bản thân trang web cũng còn nhiều hạn chế.

Yên Hồi Nam lẽ ra dứt áo bỏ đi, lẽ ra phải mặc xác mớ hỗn độn này. Nhưng sông có khúc người có lúc, chung quy cũng phải đổi thay. Những điều anh cho là không cần thiết trước đây sẽ được cân nhắc vì mối quan hệ mới; hơn nữa, người đứng sau No Taboos còn là Đồng Ngôn. Để xin lỗi và vì người nhà, anh quyết định đề xuất hợp tác với Văn Phong nhằm phát triển phần mềm cùng tên cho trang web.

Văn Phong ngỡ lương tâm anh trỗi dậy, nước mắt chực trào ra. Gã nhảy tưng tưng như mấy con khỉ múa may trong rạp xiếc.

Yên Hồi Nam nhìn lướt qua hợp đồng, lắc đầu. Cũng giống như việc vứt ô và chọn cách đi dưới mưa, anh làm tất thảy chỉ để cho mình một lời tựa.

Anh hiếm khi bốc đồng, chưa nghĩ mà làm. Nhưng gần đây anh đã làm ba việc cho bạn nhỏ.

Lý trí dứt áo bỏ nhà đi, được cái óc nháy bén trong kinh doanh vẫn còn. Anh gửi hợp đồng trở lại, dặn cấp dưới định giá doanh nghiệp cao hơn giá thị trường, đồng thời dùng tiền của Văn Phong đắp vào nhân lực vật lực đã hy sinh.

Xuống máy bay, thì cũng là lúc bản hợp đồng chính thức đến tay gã.

Tài xế riêng tới đón. Sân bay cách trung tâm thành phố khá xa, Yên Hồi Nam bèn lấy điện thoại lướt A Letter. Anh đã đăng ký một tài khoản khi Văn Phong tất bật với drama đầu đời, Card, để kỷ niệm cho tấm bưu thiếp. Ngày xảy ra vụ việc, anh đã xoá, chỉnh sửa và gửi một dòng ủi an rất chi nhạt nhoà cho No Taboos.

Giao diện nhắn tin riêng hiện lên, với bé đậu nành xúng xa xúng xính ôm trái tim màu đỏ. Đồng Ngôn ghi nhận tấm lòng của anh, trả lời lại rồi.

Anh vốn đã rất mệt, thật sự. Nhưng anh vẫn không khỏi háo hức cho cuộc hội ngộ sắp tới.

Trong phòng khách sạn.

Đồng Ngôn tròn mắt, nửa viên thịt trân châu nghẹn ứ ngay cổ họng. Hắn cầm ly nốc ừng ực cho nó trôi tuột xuống.


Bắt đầu với vị trí gần nhất, Yên Hồi Nam kính rượu từng cô dì chú bác anh chị em ở đây, thể hiện đúng cương vị của một người chơi làm chủ sân nhà.

Đồng Ngôn ngồi dính tại chỗ, tự hỏi đây có phải mơ không. Má hắn đỏ, nóng rẫy.

Yên Hồi Nam đã dán mắt vào hắn kể từ khi đặt chân tới cửa. Đồng Ngôn nhuộm tóc lại rồi, khuyên tai hình chữ thập cũng mất tăm; nay đóng comple nữa chứ. Có một thoáng anh cho rằng đây mới thực sự là Đồng Ngôn, là hình bóng anh cất giữ của mười năm trước.

Thật may vì tôi đã tới Edinburgh vào đêm mưa đó. Thật may khi tôi có thể nhìn thấy một phần chân thật nhất của em, my Laurel.

Lâm Nhân đang nói chuyện với hắn. Nhưng xin cô thứ lỗi, cháu nghĩ tai mình đã phồng to và mất khả năng nghe hiểu. Hắn không phải Đồng Ngôn. Hắn là con thỏ, ưa chui đầu vào hang. Hắn cảnh giác với mọi tiếng ồn bên ngoài nhờ trực giác mỏng manh của mình.

Một bộ phim, à không, kịch câm, đang chạy vù vù trong đầu thỏ. Nền tối hù, vỏn vẹn một dòng to oành ánh màu huỳnh quang: Không phải chứ, mày thực sự đi gạ tình bạn đời của mình ư!

Nhưng... Anh ta khó gần ở đâu, lạnh lùng chỗ nào? Người này này, cái ông anh này này, đã uống nhẵn hai chai rượu ngon của tôi đấy!

Lâm Nhân vỗ nhẹ tay hắn: "Cháu sao vậy, Tiểu Ngôn?"

Đồng Ngôn cười trừ. Trực giác nói nụ cười hiện tại của mi trông "dễ sợ" lắm đấy, thà thôi đừng cười. Hắn lắc đầu, cụp mắt nhìn tấm khăn trải bàn màu trắng được thêu viền vàng, mặc cho hàng tá suy nghĩ bay vèo qua. Có phải anh ta cố ý đến Edinburgh, để khảo sát bạn đời của mình là ai? Liệu anh ta có vạch trần hắn? Anh ta rốt cục muốn làm cái quái gì đây hả... Nhưng dù anh có làm gì Đồng Ngôn cũng thề với trời rằng tôi xin kiếu đấy, được chưa. Khiếp! Hắn lừa người ta về nhà, cho người ta xem hình xăm, còn tự tay dâng bí mật đi nữa! Mất mặt quá!

Bộ comple chỉnh tề kéo toạc thể diện hắn xuống. Dưới vẻ ngoài lộng lẫy hào nhoáng, hắn trong mắt Yên Hồi Nam đã lỗ chỗ vết đinh.

Đũa gác vào khay sứ đánh tiếng cách. Đồng Ngôn bế tắc với những suy diễn của mình. Kết quả tệ nhất hắn có thể nghĩ tới là anh chạy đến Edinburgh rắp tâm "đào rỗng" hắn, từ đó có lý do chính đáng hủy bỏ chuyện hôn ước.

Vậy Đồng Sĩ Hoa thì sao? Công ty phải thế nào?

Ngọn núi lửa im lìm nay muốn bùng lên. Hắn nhủ thầm, thôi, cứ để tôi tự đốt cháy mình cho vuông.

Yên Hồi Nam vô tư không biết trong lòng hắn mình đã trở thành một gã đàn ông đốn mạt khốn kiếp vô liêm sỉ. Anh nhìn Đồng Ngôn cách công khai hơn, lộ liễu hơn, khi thấy hắn cúi gằm xuống. Anh khoá chặt Đồng Ngôn trong tia nhìn của mình.


Xin lỗi nhưng tôi đã nói chưa nhỉ, rằng em trông giống mấy cậu trai mang hai dòng máu vì cái đầu vàng óng và chiếc mũi nhỏ cao kiểu cổ điển? Và giờ thì tóc em về đen rồi, trông càng xinh xẻo hơn đấy. Hừm, sao nhìn em có vẻ trẻ quá vậy? Khiến tôi đây đứng cạnh em chẳng giống quý ông chút nào, chẳng giống một bậc chính nhân quân tử.

Yên Hồi Nam gãi nhẹ chóp mũi, thấy Lâm Nhân đang nói chuyện với hắn. Đồng Ngôn trước mặt cha chú quả giống khối ngọc đẹp. Lưng thẳng đầu ngẩng cao, đẹp không tì vết. Nhưng vẻ đẹp này mang sắc thái gò bó, khuôn phép. Nụ cười của hắn cũng được chuẩn hoá, vừa phải và dè dặt.

Không một ai ở đây được chứng kiến nụ cười thật lòng của hắn ở Edinburgh. Không một ai ở đây được phép biết Đồng Ngôn sẽ gợi cảm đến nhường nào.

Yên Hồi Nam đi một vòng thật lớn và cuối cùng đến bên cạnh hắn.

Toàn phòng im bặt. Họ dán mắt về đây.

Anh gật đầu, "Mẹ."

Lâm Nhân mỉm cười, răn: "Sau này phải sắp xếp cho tỉ mẩn vào. Sẽ không ai sẵn lòng chờ đợi con mãi đâu."

Yên Hồi Nam đứng thẳng, toả bóng phủ lên hắn. Anh nói xin lỗi và đưa tay ra: "Xin chào, Đồng Ngôn."

Đồng Ngôn sao dám nhìn anh? Hắn bối rối ngó lơ, anh không định "bóc" tôi tại chỗ ư? Lạy chúa trên cao, đây là lần đầu tiên hắn biết ơn cái sĩ diện hão của bọn quý tộc. Mây đỏ trôi đi, có lẽ do rượu, ngực hắn đầy ứ thứ chất lỏng nóng cháy làm mình bỏng rát.

Đồng Sĩ Hoa gằn giọng, giục: "Đồng Ngôn, thưa."

Hắn mấp máy môi. Tim đập thình thịch. Hắn nhìn Đồng Cẩn, cứu em với chị ơi.

Đồng Sĩ Hoa hắng giọng, tôi cảnh cáo anh đấy, liệu sao đó mà làm.

Trong hắn giờ trống hoác. Mùa đông kéo đến vào nửa phút này. Hắn có một thoáng không rõ rằng rốt cục đây là Edinburgh hay Bắc Kinh? Và trước mắt mình là tay đàn ông xa lạ hay một gã bạn đời bụng đầy mưu mô toan tính?


Mắt họ là đèn pha, chiếu trực diện vào hắn. Mọi cảm xúc phức tạp thảy được khuếch đại trong nháy mắt. Mất mặt, chạm vào trúng dây thần kinh nổi loạn, hắn biến từ thỏ nhỏ thành bụi gai đen.

Hắn luôn miệng gọi người này người kia là chú. Mà Yên Hồi Nam cũng đã ngoài ba mươi?

"Uncle... Yan (Yên)."

Yên Hồi Nam sửng sốt, nhưng không quá mức kinh ngạc.

Đồng Ngôn nắm lấy bàn tay đương chờ đợi. Hắn thở ra, nói bằng giọng chỉ đủ hai người nghe: "Nice to see you," dừng một chút, hắn nhấn mạnh. "Again."

Họ ngỡ ngàng khi nghe thấy tiếng "Uncle" của Đồng Ngôn. Quả thật, nhìn kỹ sẽ có thể lờ mờ phát hiện khoảng cách thế hệ giữa hai người. Tiếng "Uncle" này nghe sao cũng vừa hợp lý vừa vô lý... Không biết làm gì hơn, họ đành chuyển sự chú ý sang Yên Chúng và Đồng Sĩ Hoa.

Lâm Nhân chợt cười, trêu ông sui: "Anh Đồng này. Xem anh doạ thằng bé đi kìa, dùng cả kính ngữ rồi đấy."

Đồng Sĩ Hoa cười giả lả. Đồng Cẩn nhìn hắn, lo lắng.

Bầu không khí sôi động trở lại. Câu chào vô thưởng vô phạt xin phép hạ màn tại đây.

Chỉ riêng Yên Hồi Nam nghĩ bạn nhỏ một khi giận rồi, bất kể dịp nào cũng sẽ cắn, cắn rất chặt, rất đau, trí mạng luôn cơ.

Gió đêm gào thét càn quét sân thượng. Rèm nhung đung đưa. Ly rượu sóng sánh.

Họ mất vỏn vẹn mười phút để giải quyết trọng điểm cho tiệc tối nay.

Yên Hồi Nam kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn. Anh nhìn hắn khi được hỏi về chuyện đính hôn. Một cách thân mật vừa phải, anh quyết định thay Đồng Ngôn: "Hôn nhân không phải trò đùa. Ngôn đang là sinh viên năm cuối, cần phải hoàn thành chương trình học ở Anh. Không nói rõ với người lớn hai gia đình, là lỗi của cháu, là cháu suy xét chưa cẩn thận. Chúng cháu dự định sẽ từ từ tìm hiểu trước. Về chuyện đính hôn và cử hành lễ cưới, cháu hy vọng chúng ta sẽ thảo luận sau khi Ngôn tốt nghiệp và về nước."

Là sao? Nếu muốn huỷ hôn rút tiền, anh ta vốn không cần phải chờ thêm một năm nữa. Nhưng nếu đoạn này là đang quan tâm đ ến cảm nhận của hắn, đang đưa ra một sự sắp xếp hợp lý nhất cho cuộc hôn nhân đột ngột này, vậy xin thứ lỗi cho vì hắn đã không tìm ra được khuyết điểm nào.

Đồng Ngôn viện cớ xin phép gia đình cho cháu ra ngoài một lát. Đoạn hắn thả hồn bên lan can hóng gió. Đường vành đai II sáng rực một góc trời, chẳng khác gì ban ngày. Mà không khí nồng nặc mùi xăng xe, làm họng hắn buốt chết đi được.


Hắn gỡ miếng băng trên ngón tay ra. Hôm qua đến giờ đã thay ba lần, Đồng Cẩn giám sát hắn suốt. Không phải muốn tránh bị nhiễm trùng đâu, mà hắn từng có tiền án sẹo nọ chồng lên sẹo kia.

Cửa kính phía sau mở ra. Có tiếng giày da rất nhẹ.

Cha thực sự muốn ngay tại đây dạy cho con một bài học luôn ư? Đồng Ngôn đứng thẳng lên, không hề biết gã đàn ông đang ôm ghì eo mình bằng đôi mắt sâu hoắm.

(Eo) Nhỏ quá đi mất.

"Em ổn chứ?"

Đồng Ngôn quay đầu lại. Đây là lần thứ hai họ gặp mặt, ấy thế từ "người lạ" thăng cấp thành "bạn đời" luôn rồi. Không biết phải cư xử thế nào khi ở riêng, hắn luống cuống gật đầu.

Yên Hồi Nam bắt ép mắt mình nhìn đôi tay đặt trên lan can. Miếng băng màu da đã lỏng ra. Anh ôm hắn bằng mắt, cũng muốn chữa lành hắn bằng nó. "Tay em bị sao vậy? Lúc nấu ăn phải bỏng à?"

Đó là một lời thăm hỏi mập mờ, miễn họ đủ thân nhau. Đồng Ngôn lấy làm khó chịu, sẵng giọng: "Không phải."

Tôi không chấp nhặt việc em làm mình làm mẩy đâu. Yên Hồi Nam nói: "Trong khoảng thời gian này đừng để tay dính nước nhé."

Ông... chú à, đủ rồi đấy. Đồng Ngôn khước từ sự quan tâm của anh, hỏi thẳng vào chuyện chính: "Sao anh đến Edinburgh?"

"Để gặp em," anh thừa nhận.

"Anh lừa tôi. Cái gì tôi cũng không biết. Còn anh..." Hắn vừa tức vừa tủi, nói liến thoắng không mạnh lạc.

"Tôi chưa từng lừa em," Yên Hồi Nam nghiêng người, biện giải cho chính mình. "Là em coi tôi như người lạ để trút bỏ tình cảm. Là em không hỏi tên họ của tôi."

Hay lắm. Anh dùng cái từ "trút bỏ" này hay lắm. Lịch sự, nhưng không thiếu phần mập mờ.

Đúng, hắn lợi dụng anh. Nếu không phải Yên Hồi Nam kịp thời dừng cương trước vực, chưa biết chừng họ đã đi xa hơn.

Có quả bóng cao su xì hơi. Hắn dẹp lép, giận không nổi nữa.