16. Ở giữa mùa đông
Đồng Ngôn thức dậy rất sớm, suốt đêm (gần như) không mộng mị, đây là giấc yên bình đầu tiên hắn có được sau khi về nước. Hắn lưu luyến với chăn trần bông một thôi một hồi đến khi đầu óc mình tỉnh táo.
Thật là một ngày nắng đẹp. Ánh ban mai đi qua rèm gạc, nhuộm vỏ gối thành màu cam. Hắn giơ tay lên hứng nắng và ngạc nhiên khi thấy ba chiếc băng dán mới toanh trên ngón mình.
Hừm, mọc đâu ra vậy?
Câu hỏi này bám theo hắn tận lúc rửa mặt xuống lầu.
Trong phòng khách vang tiếng trò chuyện. Bữa sáng phong phú đã có sẵn trên bàn ăn. Đồng Ngôn đứng ở đầu cầu thang ló mặt ra, Yên Hồi Nam đang nói chuyện với bác Cầm.
"Thưa ngài, có cần dọn bàn trà không?"
"Không cần."
Yên Hồi Nam nghiêng đầu nhìn hắn. Anh cười khẽ: "Dậy rồi à."
Đồng Ngôn đứng thẳng lên, săm soi một Yên Hồi Nam buổi sớm. Anh mặc quần áo casual tối màu, vài lọn tóc con rũ trước trán. Anh chẳng hề bê bối luộm thuộm mà chỉ rút đi phân nửa khí chất sắc sảo thường ngày để trông bình dị hơn.
Bác Cầm cũng như bác Tú, đã giúp việc cho nhà họ nhiều năm. Bác coi Yên Hồi Nam như con cháu, nên yêu ai yêu cả đường đi, bác cũng quý Đồng Ngôn tự đáy lòng.
Nồi vẫn còn canh. Bác Cầm vồn vã đón hắn: "Thưa cậu, thử món canh tôi hầm này xem."
Đồng Ngôn cười mỉm: "Làm phiền bác rồi ạ." Hắn thường có những hành vi vô thức. Chẳng hạn như khảy miếng băng dính nước.
Yên Hồi Nam gọi: "Ngôn, em tới đây." Anh ngồi xuống sofa và lấy chiếc băng cá nhân mới từ hộp thuốc.
A, ra là "mọc" từ Yên Hồi Nam.
Sớm không nhớ, muộn không nhớ, Đồng Ngôn cứ phải nhớ lễ nghi phép tắc ngay lúc này. Hắn rụt tay lại, càng như cố ý. "Để tôi tự làm, thật ra nó hết chảy máu rồi."
Yên Hồi Nam kéo tay hắn, ghì mạnh xuống. Hắn miễn cưỡng lết về phía trước và đứng giữa hai ch@n gã đàn ông.
Băng thấm nước dễ xé hơn. Các ngón quả thật đã thôi rướm máu nhưng vùng da chịu tổn thương còn lì lợm chưa lành. "Tốt hơn vẫn nên băng lại, tránh cho thấm nước rồi bị nhiễm trùng."
Đồng Ngôn nói ừ, cúi nhìn mái đầu Yên Hồi Nam, từ góc độ này có thể thấy rõ đường sống mũi cao của anh. "Chú cũng nói như chị tôi. Có điều chị ấy muốn băng cả mười ngón tôi lại cơ."
"Hửm?" Yên Hồi Nam ngẩng đầu, nhướng mày.
Quá gần. Đây là lần đầu tiên họ nhìn nhau gần tới vậy. Yên Hồi Nam thấy con ngươi màu hổ phách run khẽ. Mắt hắn lăn tăn những gợn sóng.
Đồng Ngôn ngoảnh mặt đi. Yên Hồi Nam đánh mắt xuống tập trung vào vòng eo.
Anh đang nắm cổ tay hắn. Nó ấm dần lên theo thân nhiệt của anh. Và anh sẽ kéo hắn, ôm eo hắn. Để hắn ngồi nghiêng trên đùi mình và hai chân vắt vẻo lưng chừng. Đó sẽ là một tư thế càng gần, càng thân mật hơn.
"Ý tôi là băng bó không phải vì sợ nhiễm trùng," Đồng Ngôn nói nhỏ. "Vì chị tôi phát hiện ra rồi. Để tôi không được tự làm đau mình nữa."
"Đây chỉ là biện pháp nhất thời," Yên Hồi Nam nhận xét. Anh hắng giọng, dán miếng băng cuối cùng vào. "Ăn sáng thôi."
Đồng Ngôn nhìn tay mình, trầm ngâm. Đoạn hắn cúi người chống lên gối Yên Hồi Nam khi anh toan đứng dậy. Hương bạc hà nhợt nhạt của đồ dùng vệ sinh loáng cái bùng nổ, hắn nghiêng người nhót quả táo gai trong túi giấy. Và giữ nguyên tư thế đó, hắn hé miệng cắn rồi để đầu lưỡi chặn quả táo thoáng chốc.
Nó diễn ra trong vài giây nhưng dư âm để lại khiến người ta bồi hồi thật lâu.
Hai má phồng phồng, Đồng Ngôn vừa rẽ vào góc đã bối rối ngó lại tìm anh.
Một vết nhăn hết sức đột ngột trên chiếc quần linen. Có con vật nhỏ đỏng đảnh vừa ghé thăm đây mà. Yên Hồi Nam rời mắt khỏi đầu gối, chừng hai giây sau thì đứng dậy theo.
Đồng Ngôn đói thật, bữa sáng này đánh chén thẳng tay.
Bác Tú ở nhà sành mì phở. Nhưng bác Cầm đến từ phương Nam cùng với Lâm Nhân, ninh súp hạt dẻ phải nói hết chỗ chê. Hắn li3m môi cảm phiền cho cháu bát nữa, rồi tíu tít theo bác Cầm xin bí kíp hầm canh. Hắn nào có dáng vẻ của cậu hoàng tử quần là áo lụa chứ.
Yên Hồi Nam thì khác, từ nhỏ đã trầm lặng ít nói. Ngôi nhà im phăng phắc giờ hốt nhiên náo nhiệt, bác Cầm vui khỏi bàn. Bác truyền thụ cho Đồng Ngôn ti tỉ thứ, còn dẫn hắn vào bếp chép lại tất tật công thức.
Một bữa sáng thôi mà đã tước đi quyền lên tiếng của Yên Hồi Nam. Nghe tiếng cười hí ha hí hửng, mặt anh còn đen hơn lọ nồi.
Cuộc họp online được xếp vào lúc chín giờ. Các kỹ thuật viên thiếu điều khâu miệng mình lại khi gặp phải gương mặt đầy mây của sếp. Để không biến họp phê duyệt thành họp phê bình, họ tập trung trăm hai phần trăm vào báo cáo số liệu và kế hoạch trù bị, chẳng dám hó hé về quyết định sếp ra.
Vậy là, cuộc họp dự kiến kéo dài một giờ đã kết thúc đầy hiệu quả sau ba mươi phút.
Yên Hồi Nam cho hoãn tất cả công việc trong ngày đặng dẫn bạn nhỏ ra ngoài ăn trưa và đích thân đưa về. Đồng Ngôn có vẻ rất sợ cha. Nghĩ cũng phải, người bình thường đã không chấp nhận được hạn chế tự do cá nhân, huống chi kẻ so mình với biển. Thoạt đầu, anh cho rằng tính hai mặt của hắn chỉ là những dồn nén do chịu đàn áp quá mức. Song đêm qua, khi Đồng Ngôn tựa vào lòng anh, những tiếng than nghẹn cùng lời thầm thì trong cơn mộng mị, bao gồm cả xung động tự làm đau bản thân, đã khiến anh lấy làm lo lắng.
Anh thực tình không biết hắn đã kinh qua những gì. Nhưng xem ra mọi chuyện không đơn giản.
Vào một đêm tối trời, anh cả quyết bứt mình ra khỏi vỏ bọc quân tử để thử tìm hiểu xem quá khứ của bạn nhỏ. Anh đã thấy nó, tài khoản Twitter của Đồng Ngôn, khi hắn đưa cho cậu chàng khó ưa ấy. Nói thật thì, không cần phải mất quá nhiều sức cho việc ghi nhớ, tên trang mạng xã hội của hắn vẫn là dòng tiếng Anh nọ, No taboos, giống với trang cá nhân ở A Letter.
Đồng Ngôn thoạt nhìn không phải người có đam mê chia sẻ cuộc sống lên mạng nhưng, điều đáng ngạc nhiên là tài khoản Twitter của hắn chất đầy nội dung. Đa số là ảnh phong cảnh, ẩm thực; ngoài ra còn có những vần thơ được đăng trên A Letter. Nhìn thế nào cũng trông chủ tài khoản thuộc về tuýp lạc quan yêu đời. Người theo dõi không nhiều; có một tài khoản rất thường chia sẻ bài đăng của Đồng Ngôn, giao diện cá nhân trống không, tên là Leaf.
Khi sự ghen trỗi dậy và dần lấn át lý trí một cách hồn nhiên, Yên Hồi Nam đã tình cờ lướt thấy một trạng thái được đăng vào mùa thu năm ngoái, với hình chiếc lá rơi trên ghế sắt, cùng dòng chú thích hiếm hoi bằng tiếng Trung.
No taboos: (Image) Nhặt về làm bookmark cho chị.
Leaf, người chưa bao giờ trả lời bất kỳ tag nào của No taboos, đã phản hồi dưới bài đăng này. Giọng kiểu mắng yêu của người thân với nhau:
↪ Leaf: Mang về rồi cũng chả dùng được.
↪ No taboos trả lời Leaf: Chị không muốn dùng quà của em thì có 😭
Yên Hồi Nam ơi Yên Hồi Nam, mày cũng có ngày hôm nay, chọn con tim thay vì lý trí. Anh bật cười giễu. Một vị chua lạ, tựa táo chín dở gói trong giấy nâu.
Đồng Ngôn cập nhật trạng thái gần như mỗi ngày cốt vì Đồng Cẩn. Twitter hẳn đóng vai trò là một công cụ trung gian cho hắn dùng để chia sẻ với chị về cuộc sống ở nước ngoài. Nếu anh chịu khó phân tích, bóc tách, tổng hợp thì đã phát hiện nội dung Đồng Ngôn đăng tải có rất ít nói về chính bản thân hắn.
Anh lướt đến ngày mới tạo tài khoản, một đêm thu ba năm trước, có vẻ là khi Đồng Ngôn mới tới Edinburgh. Anh rốt cục đã thấy một phiên bản chính diện của ảnh cá nhân kia trên A Letter.
Gió đêm thả mình buông lơi. Biển khơi ngả màu mực đậm. Đống lửa sắp tàn là nguồn sáng duy nhất.
Đó là một bức ảnh đầy tính ngẫu hứng.
Nghe được tiếng gọi, chàng thanh niên đứng bên bờ nghiêng nghiêng đầu lại với mắt còn hấp háy cười, chất cả trời si mê với biển rộng bao la. Nó mang tới một cảm giác khó tả, khi ta cho rằng hắn sẽ rồi trở lại với biển, với nơi mình thuộc về, và chỉ chừa lại tàn ảnh sau cuộc dạo chơi chốn dương gian.
Anh là tên trộm, một tên trộm thời gian. Anh đã tìm thấy kho báu, và anh muốn phá huỷ sự tồn tại của bản đồ dẫn tới kho báu này. Anh trộm khoảng thời gian đó qua việc lưu lại bức ảnh và đặt tên là Daphne, với nghĩa cây nguyệt quế bên bờ biển.
Ảnh đi kèm với một bài thơ của Camus, giọng văn tích cực và giàu nội lực.
Ở giữa mùa đông
tôi đã tìm thấy
trong chính tôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Tôi Lỡ Chặn Cửa Của Trùm Trường Rồi!
4. Trà Hơn Trà
=====================================
một mùa hè bất diệt.
Nếu mùa hè là Edinburgh, vậy mùa đông thì sao?
Đồng Ngôn là hoá thân của hàng vạn bí ẩn. Những tin tức vụn vặt này cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, dẫu mười năm trước hay mười năm sau, những gì Yên Hồi Nam biết về hắn thảy là phiến diện.
Đó là vì sao nó ám ảnh anh, thôi thúc anh tìm hiểu và chiếm hữu Đồng Ngôn một cách hoàn toàn.
Anh là kẻ thống trị, quen với việc kiểm soát, những bước đi khôn ngoan đã mang lại cho anh tiền tài danh vọng. Nhưng tình cảm không phải hạng mục hay điều khoản trong các dự án, không phải chỉ cần lập trình thì sẽ cho ra một phần mềm hoàn hảo. Tư duy logic mà anh kiêu hãnh đã thất bại trong chiến trường cảm xúc, thậm chí anh còn chẳng biết tí gì về những thủ thuật mẹo vặt mà giới trẻ thành thạo.
Đồng Ngôn lãng mạn thanh tao, tự do gợi cảm. Anh không thể bắt hắn như bắt một cơn gió.
Anh chôn chặt cái h@m muốn kiểm soát và lắm lần nhắc nhở bản thân, rằng chớ làm Apollo liều lĩnh mà hãy trở thành quý ông chuẩn mực tạo không gian cho em lựa chọn.
Yên Hồi Nam mở cửa ra. Đồng Ngôn đang ngồi ở bậc thang trên cùng, mân mê thứ gì đó.
Hắn ngoảnh đầu lại và lắc chiếc lá thơm dùng làm gia vị. "Uncle! Lá nguyệt quế này," hắn cười tươi rói.
Này thì tạo không gian lựa chọn. Yên Hồi Nam nghĩ, chìm trong biển thì phải học cách sống sót trước đã.
Họ đến một nhà hàng món Thái.
Yên Hồi Nam nhận được tin tốt từ phía Đồng Cẩn. "Cô Đồng vừa ra khỏi nhà, muốn đến đón em đấy."
Tôm tái chanh có vị tươi mát cay cay, Đồng Ngôn nhấp môi ly sữa dừa đặng giảm bớt vị nồng dưới họng. Yên Hồi Nam rút khăn giấy đưa hắn: "Nhà xưởng cần phải điều chỉnh khẩn cấp trước lễ Quốc Khánh. Ngài Đồng mấy ngày tới sẽ không về."
Vốn tưởng hắn cười mừng khi nghe tin chị tới đón, có ai ngờ, Đồng Ngôn ngẩng đầu hỏi: "Chứ không phải chú đưa tôi về hả?" Môi đo đỏ, hắn lau miệng thật qua loa.
Yên Hồi Nam quên cả trả lời.
Đồng Ngôn nắm tay anh, kéo điện thoại áp vào tai mình nói với Đồng Cẩn.
Anh thủng thẳng lau môi dưới của Đồng Ngôn khi đã cúp máy. Anh làm quá nhẹ quá nhanh, Đồng Ngôn chưa kịp sửng sốt.
Bình tĩnh th... Hửm? Yên Hồi Nam thoáng đánh mắt đi và phát hiện thuỳ tai em đỏ rồi.
Đối diện nhà hàng là một toà trung tâm thương mại. Logo sản phẩm công nghệ cạnh sảnh tầng một nổi bần bật giữa nền đen trắng. Yên Hồi Nam khoác hờ vai Đồng Ngôn, "Em có cần mua cho mình một chiếc điện thoại mới không?" Anh nói rất khẽ, như đang thảo luận cho một âm mưu, như dỗ dành một bạn nhỏ. "Làm bí mật thôi, đừng để cha em biết."
Đồng Ngôn nhìn anh, cười to. "Không cần đâu. Tôi cũng sắp về Edinburgh rồi," hắn nghe gò má mình nóng rẫy. "Nếu hồi mười tuổi nghe được câu này, tôi hẳn sẽ mừng như mở cờ trong bụng. Nhưng uncle ơi, tôi đã hai mươi."
Tôi không đồng ý với cách nói này của em chút nào. Anh nói, vẻ dửng dưng, trước sự bác bỏ của Đồng Ngôn: "Là tôi có lòng riêng, chứ không phải coi em như đứa trẻ." Gã đàn ông sõi đời cúi đầu.
Anh nói, cô đơn đến lạ: "Em không có điện thoại, rồi khi về Anh, tôi phải liên lạc với em như thế nào đây? Lỡ tôi không tìm được em thì sao? Và nếu tặng nó cho em, em sẽ nghĩ đến tôi nhiều hơn chút đỉnh chứ?"
Lời tác giả:
"Ở giữa mùa đông
tôi đã tìm thấy
trong chính tôi
một mùa hè bất diệt."
- trích trong Mùa Hè của Albert Camus.
| Bản dịch của Kim, được đăng trong nhóm Quora Việt Nam. |
Editor: Dưới phần bình luận của chương này là xếp đều một hàng icon 🍵 cho chú =)))))