Yêu?
Đường Trắng ngẩng đầu đánh giá Bảo Đậu rồi lại nằm bẹp lên chân.
“Mày biết không?” Bảo Đậu hỏi.
Đường Trắng kêu meo một cách lười nhác.
Gần đây cặp chủ nhân của Đường Trắng cứ cãi nhau suốt, nhà cửa không lúc nào yên ổn khiến Đường Trắng sắp trầm cảm đến nơi rồi.
“Mày giúp tao đi.”Bảo Đậu nài nỉ, “Tao nấu đồ ăn cho mày.”
Đường Trắng phẩy tai, rốt cuộc vẫn đứng dậy. Dạo này trong nhà không ai cho nó ăn, Đường Trắng vốn đã kén ăn mà cứ phải ăn hạt, sắp chán ngấy luôn rồi.
Đường Trắng vung vẩy đuôi, ra hiệu Bảo Đậu đi theo nó.
“… Tao không vào được.” Bảo Đậu đứng ngoài cửa nhà hàng xóm, “Mày có chìa khóa không?”
Đường Trắng khinh bỉ nhìn Bảo Đậu, hiên ngang đi vào bằng lối nhỏ cho thú cưng phía dưới cửa chính.
Bảo Đậu: “…”
Thôi được, tuy ly miêu to hơn Đường Trắng một chút, nhưng nếu cố chen… thì vẫn có thể chui vào được.
Đường Trắng dẫn Bảo Đậu vào nhà lục tủ ti-vi, lôi ra mấy cái đĩa CD.
“Mửa ra máu cũng nguyện yêu em đến chết”, “Bánh kẹp thịt của tình yêu”, “Quằn quại vì yêu”.
Giáo trình đấy. Đường Trắng nói với ly miêu.
Mấy cái đĩa này là phim tình yêu đã được tuyển chọn, cô chủ Đường Trắng xem rồi mới mua sưu tầm.
Ly miêu nghiên cứu một lát, vỏ đĩa là hình đôi tình nhân, tuyết và thủy tinh dạng hoa cỏ phát sáng, trông có vẻ đáng tin cậy.
Vì thế Bảo Đậu bật ti-vi, Đường Trắng quen chân lấy đồ ăn vặt trong tủ.
Uống bia không? Đường Trắng với tâm trạng trầm uất hỏi ly miêu.
Bảo Đậu ra hiệu chỉ cần bỏng ngô thôi.
Vì thế ly miêu và mèo trắng cùng ngồi trên sô-pha xem ti-vi.
Cô chủ của Đường Trắng đã qua tuổi xuân thì nhưng trái tim thiếu nữ thì vẫn còn đó, Bảo Đậu nghiêm túc quan sát nhóm học sinh mặc đồng phục cháy hết mình với tuổi xuân, lặng lẽ ghi nhớ trong đầu.
Cần phải đi làm thêm.
Như thế anh cao to đẹp trai nhiều tiền mới có cơ hội phát hiện nữ chính là cô bé lọ lem.
Phải có dạ tiệc.
Như thế nữ chính mới có cơ hội khoe tạo hình khiến cả hội trường kinh ngạc.
Phải hôn nhau trong khoang đu quay khổng lồ.
Đôi yêu nhau phải hôn nhau ở đó mới được coi là đã thật sự đến với nhau, nếu không dù có kết hôn cũng sẽ không hạnh phúc.
*
Bảo Đậu cảm thấy tình yêu thật uyên thâm.
“Nhất định phải hôn nhau trong khoang đu quay khổng lồ mới được à?” Bảo Đậu hỏi Đường Trắng, “Nếu không cả đời sẽ không hạnh phúc?”
Đường Trắng lập tức đau khổ.
“Mày sao thế?” Bảo Đậu giật mình.
Bà chủ ông chủ chắc chắn là chưa từng đi công viên! Cũng chưa từng hôn nhau khi ngồi đu quay khổng lồ! Nếu không hiện tại sẽ không đến mức sắp ly hôn!
Đường Trắng đau đớn cuộn tròn người lại.
Ngày trước bà chủ đã từng ôm nó cùng xem bộ phim này vào buổi tối! Đã rất lâu rồi bà chủ không xem ti-vi nữa! Tối nào cũng cãi nhau!
Cũng đã rất lâu rồi ông chủ không sờ nó nữa! Không cãi nhau với bà chủ thì cũng sẽ lên mạng! Không nói câu nào!
Bây giờ Đường Trắng xem lại những bộ phim này, đau thương từ từ dâng lên, cảm giác bản thân không còn biết yêu nữa.
Bảo Đậu áy náy cực độ – xem lại những bộ phim này chẳng khác nào xát muối lên vết thương của Đường Trắng.
“Bọn họ còn cãi nhau không?” Bảo Đậu an ủi vị huynh đệ mèo.
“Meo meo meo meo!” Bọn họ suốt ngày cãi nhau.
Không những thế còn có ý định ly hôn! Đường Trắng cào sô-pha. Thế nên bọn họ chắc chắn chưa đi đu quay khổng lồ bao giờ!
Ly hôn?!
Bảo Đậu hoảng sợ.
*
“Đường Trắng cho em xem ảnh của bọn họ.” Bảo Đậu về kể cho Bách Tử Nhân, “Bọn họ chụp nhiều ảnh lắm, nhìn có vẻ rất hào hứng. Tại sao bây giờ lại muốn ly hôn?”
Đối với Bảo Đậu, ly hôn là một khái niệm trong truyền thuyết – từ thôn lên đến trấn, những người đã từng ly hôn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hễ có người ly hôn là đầu làng cuối xóm lại xôn xao bàn tán.
Bảo Đậu biết người thời nay rất cởi mở, nhưng cậu vẫn cho rằng nên thận trọng khi quyết định ly hôn.
“Đường Trắng bảo bọn họ yêu nhau từ rất lâu rồi.” Bảo Đậu nói, “Tình cảm rất sâu đậm, tại sao vừa cãi nhau đã muốn ly hôn?”
Bách Tử Nhân xoa đầu Bảo Đậu: “Đường Trắng thế nào rồi?”
“Nó rất buồn, cực kỳ buồn, nó không biết giờ có ai cần nó nữa không.” Bảo Đậu bất bình thay cho Đường Trắng.
Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường ngày, nhưng vì mâu thuẫn mà không chăm lo cho Đường Trắng thì đúng là quá đáng.
Thật ra không phải không ai chăm lo cho Đường Trắng – chỉ là so với cuộc sống được cưng nựng ngày trước, ngày ba bữa hạt mèo khiến cho Đường Trắng không quen và tiều tụy thấy rõ.
“Bởi vậy kết hôn chưa chắc đã là chuyện tốt.” Bách Tử Nhân thở dài, “Tình cảm đã rạn vỡ thì con cái cũng bỏ mặc được, huống chi là chó mèo.”
Bảo Đậu ngẩng đầu nhìn Bách Tử Nhân.
Cậu cảm thấy Bách Tử Nhân khi nói câu này hơi lạ.
“Bà chưa nói cho em biết vì sao trong nhà chỉ có bà và anh à?” Bách Tử Nhân khẽ hỏi.
Bảo Đậu lắc đầu.
“Con gái duy nhất của bà yêu một thầy giáo, yêu tới mức không kết hôn thì thà rằng bỏ nhà.” Bách Tử Nhân kể, “Bố của anh là giáo viên được phân công từ thành phố về thị trấn dạy học. Mấy năm đầu bọn họ yêu nhau tha thiết là thế, thế rồi cũng vẫn ly hôn.”
Bảo Đậu tròn mắt: “Tại sao chứ?”
“Cũng chẳng có lý do gì cả, không yêu nữa thôi.” Bách Tử Nhân nắn tai Bảo Đậu, “Chắc những người trời sinh lãng mạn đều như thế, tình càng nồng thì càng chóng nhạt phai.”
Bách Tử Nhân còn nhớ bố mẹ đã dành ra chút đồng lương còm cõi để chụp ảnh và mua giày mới cho anh, tuy vậy ký ức về một nhà ba người sau khi chuyển lên trấn chỉ vẻn vẹn có lần cắm trại ở công viên.
Bố của anh sinh ra ở thành phố, chủ động muốn được điều tới thị trấn dạy học, bởi ông cho rằng nơi ấy là vùng đất Utopia, là nguồn đào lý tưởng của ông. Ở nơi nguồn đào ấy, người con trai đã tình cờ gặp được thiếu nữ dân tộc thiểu số xinh đẹp, lửa tình đã cháy không thể dập tắt.
*Nguồn đào: đào nguyên. Từ dẫn trong tản văn “Đào hoa nguyên ký” của Đào Uyên Minh. Hiện tại mượn chỉ nơi sống lý tưởng.
Thiếu nữ sống từ nhỏ trong núi bị thu hút bởi phong cách lãng mạn của thầy giáo trẻ cũng là một chuyện vô cùng dễ hiểu.
Nhưng mấy năm sống trong cảnh thanh bần, thầy giáo trẻ lại cảm thấy tâm hồn phóng khoáng của mình đang bị cuộc sống cơ cực siết chặt lấy, dần dần cảm thấy đau khổ.
Thiếu nữ cũng thấy hẹn hò không có gánh nặng và vui hơn nhiều so với kết hôn, vì thế dần sinh lời oán hận.
“Về sau thì không yêu nhau nữa, bọn họ quyết định ly hôn để không ràng buộc lẫn nhau.” Bách Tử Nhân nói với Bảo Đậu, “Nhưng bố anh rời đi không lâu thì mẹ anh lại hối hận, quyết định đi tìm ông ấy.”
“Ngày đó anh đỡ hơn Đường Trắng một chút, bà ngoại lên trấn đón anh về.” Bách Tử Nhân nói, “Tình yêu chiếm một phần quá lớn trong cuộc đời mẹ anh, dường như bà đã quên mất mình còn một đứa con trai.”
Nhưng Bách Tử Nhân không nói cho Bảo Đậu biết, khi ấy anh còn mờ mịt hơn cả Đường Trắng.
Một đứa trẻ chưa tròn mười tuổi không thể hiểu nổi, tại sao mới đây bố mẹ còn yêu thương ôm mình đi chơi chỗ này chỗ khác bỗng dưng lại lạnh nhạt, thế rồi chẳng còn thấy bố ở nhà.
Ấy là chưa nói đến một ngày Chủ nhật nọ tỉnh dậy, cả mẹ cũng không thấy bóng dáng nữa.
Mãi đến chiều bà ngoại mới chạy tới nơi, Bách Tử Nhân bé nhỏ đã khóc rạc cả người.
Bách Tử Nhân chịu ảnh hưởng rất lớn từ chuyện của bố mẹ, về sau khi đã trưởng thành, anh trở thành một người vô cùng thực tế. Anh cho rằng tiếng gọi giục giã của tình yêu chẳng qua chỉ là cái cớ để bố mẹ anh chối bỏ trách nhiệm.
Bảo Đậu không biết phải làm gì.
Cậu không biết phải an ủi Bách Tử Nhân như nào… Mà chính ra Bách Tử Nhân cũng không còn cần sự an ủi ấy nữa.
Bách Tử Nhân nhận ra Bảo Đậu đang khó xử, anh cười nói: “Hôn anh đi, anh sẽ không buồn nữa.”
Bảo Đậu không đỏ mặt, mà chỉ nhìn Bách Tử Nhân thật kĩ.
Bách Tử Nhân pha trò thất bại, hơi hoảng khi bị Bảo Đậu nhìn không chớp mắt như thế: “Bảo Đậu?”
Đột nhiên Bảo Đậu ôm lấy cổ Bách Tử Nhân, vùi mặt bên tai anh.
“Em không đi đâu hết.” Bảo Đậu nói, “Em không phải người cũng không phải ly miêu, chẳng còn nơi nào khác dành cho em cả.”
“Em chỉ theo anh và bà ngoại. Em hứa.” Bảo Đậu chân thành hôn Bách Tử Nhân.