Biến Hình Ký

Chương 34




Bách Tử Nhân vỗ nhè nhẹ lên chăn Bảo Đậu, không nói gì nữa.

Anh đã biết được phần nào suy nghĩ của Bảo Đậu.

Anh không biết nên giải thích cho Bảo Đậu về xu hướng tính dục như thế nào, lại càng không biết phải mở lời với bà ngoại ra sao.

Những người sống ở trên núi đã lâu, chỉ sợ xu hướng tính dục là gì cũng không thể hiểu hết.

Khi còn rất nhỏ Bách Tử Nhân đã biết cuộc hôn nhân của bố mẹ anh không viên mãn. Anh không biết xu hướng tính dục của mình có bị ảnh hưởng bởi bố mẹ không, anh chỉ biết bà ngoại vẫn luôn yêu thương anh.

Bảo Đậu dần chìm vào giấc ngủ, đêm đã khuya mà Bách Tử Nhân vẫn trằn trọc. Anh ngồi dậy, nhẹ nhàng vén chăn che mặt Bảo Đậu xuống.

Khóc ướt hết mặt, nói không chừng còn chảy cả nước mũi.

Cũng may cậu vẫn đang trong dạng người, nếu không lông trên mặt sẽ bết lại với nhau.

Bách Tử Nhân giúp Bảo Đậu lau mặt sạch sẽ, nhìn cái mũi đỏ hồng của cậu hồi lâu rồi mới tắt đèn.

*

Mới sáng sớm mà điện thoại của Lê Đại Phi đã réo lên như đòi nợ, Bách Tử Nhân dịch Bảo Đậu ra vị trí giữa giường, ra phòng khách tìm điện thoại trong túi áo khoác của Lê Đại Phi.

“A lô?” Hôm nay bác sĩ Bách không vui nên giọng nói hơn trầm.

“… Cậu là ai?” Người đàn ông xa lạ hỏi.

Bách Tử Nhân nhíu mày, nhìn điện thoại.

Không có tên.

“Anh tìm ai?”

“Lê Đại Phi đâu rồi?”

“Cậu ấy đang ngủ.”

“Ngủ ở đâu?”

Bách Tử Nhân nghe ra giọng điệu không hề khách khí của đối phương khi nhắc tới Lê Đại Phi, nghĩ đến cảnh tối qua Lê Đại Phi lên cơn phá hỏng bữa lẩu thì nói ra địa chỉ.

Sau đó anh đi lôi Lê Đại Phi dậy.

“Ui da đau đau!” Lê Đại Phi nằm bò trên giường ôm đầu, “Đừng có đẩy tớ…”

“Có người tìm cậu.” Bách Tử Nhân ném điện thoại lên lưng anh.

Hai mắt Lê Đại Phi díp lại, sờ lung tung lên lưng mình.

“Ai thế?” Lê Đại Phi trợn mắt nhìn dãy số.

“Không biết, không nói tên.”

“Chắc là bán bảo hiểm. Kệ đi.” Lê Đại Phi quăng điện thoại ra chỗ khác, “Bách Bách bé nhỏ ngoan nhé, đừng làm phiền anh ngủ.”

“Không phải bố mà là anh hả?”

“?? zzzzzz…”

Nửa tiếng sau.

“Chào anh.” Lôi Tư Chiêu đứng ngoài cửa, “Làm phiền anh quá.”

Bách Tử Nhân nhìn Lôi Tư Chiêu: “Anh là?”

“Mèo!” Một giọng nói non nớt vang lên, quần của Lôi Tư Chiêu bị một bàn tay kéo kéo.

Đường Trắng kiêu ngạo nhìn nhóc mập lạ mặt, xoay người về nhà.

“Ây dà.” Lôi Ninh tiếc rẻ, “Đi rồi.”

Bách Tử Nhân nhận ra Lôi Ninh, anh nhớ nhóc mập này là bệnh nhân của Lê Đại Phi.

Chắc người đàn ông này là phụ huynh của nhóc.

Bách Tử Nhân nhường đường cho một lớn một nhỏ vào nhà.

“Lê Đại Phi say quá nên ngủ lại đây.” Bách Tử Nhân nói ngắn gọn, “Giờ vẫn chưa dậy.”

Lôi Tư Chiêu nhìn khoảng cách giữa phòng ngủ chính và phòng dành cho khách, quay sang Bách Tử Nhân gật đầu: “Tôi có thể vào không?”

“Anh cứ tự nhiên.” Bách Tử Nhân đi rót trà.

Năm phút sau Lôi Tư Chiêu quay lại, nhận lấy tách trà từ Bách Tử Nhân, đang định ngồi xuống thì chợt nhận ra cái đuôi quấn chân mình đã chạy đâu mất.

“Lôi Ninh đâu rồi?” Lôi Tư Chiêu đặt tách trà xuống.

Bách Tử Nhân: “?”

Lôi Ninh bé một mẩu nên ban nãy anh cũng không để ý.

Nếu ban nãy nó không theo Lôi Tư Chiêu vào phòng khách, thì…

“Chà!” Giọng nói phấn khích lạ thường của Lôi Ninh phát ra từ phòng ngủ chính.

Bàn tay cầm tách trà của Bách Tử Nhân khẽ run.

“Ninh Ninh.” Lôi Tư Chiêu đi tới đứng trước cửa phòng, “Tại sao lại tự tiện vào phòng người khác thế? Thả xuống!”

Thả cái gì cơ? Do ngủ không đủ giấc nên Bách Tử Nhân thấy hơi nhức đầu, anh cũng ra xem.

Lôi Ninh không cao hơn thành giường là mấy, cả người nằm nhoài ra trên giường, bàn tay mũm mĩm đang túm lấy nhúm lông trên đuôi Bảo Đậu.

Bảo Đậu thì đang nằm sấp trên chăn, liều mạng chui vào sâu hơn, tứ chi khua khoắng loạn xạ khiến chăn cuộn thành một cục.

Lúc ngủ Bảo Đậu thường sơ ý biến về hình dạng thật, ban nãy Bách Tử Nhân quên mất không đóng cửa phòng.

“Ninh Ninh!” Lôi Tư Chiêu nghiêm giọng.

Lôi Ninh không cam tâm buông tay, tiếp tục nhìn Bảo Đậu bằng ánh mắt lấp lánh.



Bảo Đậu thì vừa lăn vừa rúc tuột vào trong chăn.

“Ra ngoài.” Lôi Tư Chiêu đứng ở cửa phòng gọi nó.

Lôi Ninh chỉ đành rề rà nghe lời, vừa đi vừa ngoảnh lại.

“Thật ngại quá.” Lôi Tư Chiêu xin lỗi Bách Tử Nhân.

Bách Tử Nhân xua tay.

“Tại sao lại bất lịch sự thế hả?” Lôi Tư Chiêu đanh mặt, “Tại sao lại chạy vào đấy?”

“Anh ấy bảo cứ tự nhiên.” Lôi Ninh ấm ức.

“Đúng là tôi đã nói thế.” Bách Tử Nhân xoa đầu nhóc mập, “Em uống trà không?”

Lôi Ninh lắc đầu, xoay người ôm chân Lôi Tư Chiêu: “Em cũng muốn con ban nãy! Hôm nay…”

Lôi Tư Chiêu: “…”

Bách Tử Nhân: “…”

“Con gì thế ạ!” Lôi Ninh được Lôi Tư Chiêu ôm lên sô-pha, phấn khích hỏi Bách Tử Nhân, “Lông xù xù!”

“Lửng chó đấy.” Bách Tử Nhân bật cười.

“Mua một con.” Lôi Ninh tức khắc đi xin Lôi Tư Chiêu.

“Mới mua cho em một con vịt rồi mà.” Lôi Tư Chiêu tét vào chân Lôi Ninh, “Em bón cho nó ăn lá được mấy lần?”

Lôi Ninh bắt đầu đếm ngón tay.

“Đừng đếm nữa, toàn là anh bón.” Lôi Tư Chiêu nói, “Không cho mua.”

Lôi Ninh kinh hoàng nhìn Lôi Tư Chiêu.

“Sau này không được mua động vật nữa.” Lôi Tư Chiêu nói, “Mua rồi em cũng không tự bón, ban nãy em còn kéo đuôi nó kìa.”

“Lý Minh Tinh ở nhà trẻ đẩy em một cái em đã khóc nhè, giờ em kéo đuôi con lửng chó còn đáng ghét hơn, có khi nó đang đau phát khóc ấy chứ.”

Lôi Ninh khóc hu hu: “Em đi xin nhỗi nó…”

“Phải chờ nó chui ra đã.” Lôi Tư Chiêu vô tình, “Đừng có nhân cơ hội vào đấy sờ nó.”

Lôi Ninh không hu hu nữa: “Em không yêu anh nữa!”

“Vậy hôm nay không đi công viên, dù sao thì em cũng không yêu anh.” Lôi Tư Chiêu bất động như núi.

Lôi Ninh sững sờ, không thể tin nổi nhìn Lôi Tư Chiêu.

Lôi Tư Chiêu uống trà.

Một giây sau, giữa phòng khách nổ ra tiếng khóc làm rung chuyển đất trời.

Lê Đại Phi đang liêu xiêu trôi ra phòng khách thì bị tiếng khóc dội ngược, phải lùi sau ba bước.

“Chuyện gì vậy?!” Lê Đại Phi hỏi, “Tớ chưa tỉnh rượu?”

Nếu không thì tại sao anh lại thấy giáo đồ dị giáo người nước ngoài ngồi trong phòng khách?

Lôi Tư Chiêu quay sang nhìn Lê Đại Phi, mỉm cười: “Chào buổi sáng.”

“Em yêu anh mà!” Lôi Ninh hét lên xé ruột, nhào về phía trước.

Lôi Tư Chiêu duỗi thẳng tay chặn đầu Lôi Ninh lại: “Không cho hối hận.”

Tiếng của nhóc mập quá lớn, Bảo Đậu lén lút thò nửa cái đầu ra nhìn cũng thấy Lôi Ninh đang rất buồn bã.

Lôi Ninh ôm đùi Lôi Tư Chiêu mà không thấy tác dụng, mặt mũi tèm nhem đứng tại chỗ run run xoay nửa vòng, ánh mắt lướt qua từ Bách Tử Nhân, nửa cái đầu của Bảo Đậu rồi đến gương mặt ngơ ngác của Lê Đại Phi.

Sau đó quả quyết xông lên.

“Ui da!” Lê Đại Phi vội cúi người ngăn nhóc mập đang lao thẳng về phía anh lại.

“Em yêu anh.” Lôi Ninh sụt sịt ôm gối Lê Đại Phi.

Lê Đại Phi: “…” Uống say thật đáng sợ, hình như anh vẫn chưa tỉnh hẳn.

Lê Đại Phi khoác áo trắng nhưng lại là một tên ác ma cầm cưa, nhưng hiện tại không phải giờ làm việc, tuy không hiểu chuyển gì đang diễn ra, nhưng có một nhóc mập đang khóc thảm thương nhường này thì ai cũng khó mà đanh mặt được.

… À không, Lôi Tư Chiêu làm được.

Lê Đại Phi cúi đầu, Lôi Ninh buồn rầu ngửa mặt nhìn anh.

“Em yêu anh mà.” Lôi Ninh hít thật sâu.

Lê Đại Phi dở khóc dở cười bế nó lên: “Tại sao thế?”

“Em yêu anh, anh đưa em đi công viên.” Lôi Ninh ôm chặt cổ Lê Đại Phi.

“Chuyện gì vậy?” Đầu Lê Đại Phi đau như búa bổ – đây không phải phép so sánh, tửu lượng của anh không cao, cứ say là nhức đầu.

“Đi công viên đi.” Lôi Ninh đạp chân trong lòng Lê Đại Phi.

Lôi Tư Chiêu uống trà.

“Em đi công viên thì đòi anh làm gì?” Lê Đại Phi không hiểu đầu cua tai nheo.

Lôi Ninh chớp mắt, quay sang nhìn Lôi Tư Chiêu.

Lôi Tư Chiêu tiếp tục uống trà.

Lôi Ninh lại ôm cổ Lê Đại Phi: “Chị Uyển Uyển thích đi công viên.”

“Uyển Uyển thích đi công viên?” Mắt Lê Đại Phi bừng sáng, “Nên bảo hai anh em đến tìm anh?”

Lôi Ninh lại nhìn Lôi Tư Chiêu, chùi nước mắt vào cổ áo Lê Đại Phi.



“Đi thôi, vừa hay hôm nay anh không phải đi làm.” Lê Đại Phi cào tóc.

Bách Tử Nhân không nỡ nhìn trí thông minh của Lê Đại Phi, cầm áo khoác của Lê Đại Phi đưa cho Lôi Tư Chiêu.

Lê Đại Phi đã chạy ra xỏ giày ở cửa, Lôi Ninh vắt vẻo trên vai anh, giơ tay bai bai Bách Tử Nhân và Bảo Đậu.

Bảo Đậu vội vàng huơ chân đáp lại, nhưng nghĩ thế nào lại rụt về.

“Công viên?” Bảo Đậu nhìn bọn họ rời đi, “Giống trên ti-vi ạ?”

Bách Tử Nhân quan sát biểu cảm của Bảo Đậu… Thật ra ly miêu cũng không có biểu cảm gì mấy, chỉ là sau khi ngủ dậy, có vẻ Bảo Đậu đã không còn buồn như trước nữa.

“Giống trên ti-vi.” Bách Tử Nhân xách Bảo Đậu lên bồn rửa tay, để cậu tự rửa mặt.

Bảo Đậu nhìn anh.

“Tuần sau đưa em đi.” Bách Tử Nhân nói.

Bảo Đậu vui mừng: “Thật ạ?”

Ngoài trấn có công viên, lúc ra đó mua sắm bà ngoại đã dẫn cậu đi, tuy trong công viên chỉ có trò chèo thuyền nhưng Bảo Đậu vẫn rất thích.

“Lần nào em đi cũng chèo thuyền.” Bảo Đậu vừa rán trứng vừa kể cho Bách Tử Nhân nghe, “Bà ngoại cũng thích chèo thuyền.”

“Thế à?” Bách Tử Nhân nói, “Bà chưa từng dẫn anh đi.”

“Sao lại thế được?” Bảo Đậu xúc trứng rán ra đĩa, tỏ vẻ nghi ngờ quay sang nhìn Bách Tử Nhân, “Bà ngoại thích đi công viên, chỗ nghỉ chân có người hát sơn ca bà cũng sẽ dừng lại nghe rất lâu.”

*sơn ca: dân ca vùng núi.

Bách Tử Nhân cười.

Nói vậy thật không công bằng, nhưng không phải bà ngoại không dẫn Bách Tử Nhân đi công viên, mà vì hồi nhỏ Bách Tử Nhân không có hứng thú với những nơi giải trí.

Lần nào Bách Tử Nhân cũng ngoan ngoãn theo bà ngoại ra trấn mua sắm, chưa từng đòi bà dẫn đi mấy nơi tiêu khiển như công viên.

Nhưng giờ nghĩ lại, có thể năm ấy bà đã hy vọng anh thỉnh thoảng hãy cứ làm nũng với bà nhỉ?

Bách Tử Nhân thừa nhận, bất kể tuổi nào thì bản thân cũng không đáng yêu bằng Bảo Đậu.

Ấy là chưa kể Bảo Đậu vốn đã tinh tế và ngoan ngoãn.

Bà ngoại là người Bách Tử Nhân quan tâm nhất trên thế giới này, nhưng anh không thể bày tỏ sự quan tâm một cách đơn giản và thẳng thắn như Bảo Đậu được.

“Cảm ơn em.” Bách Tử Nhân xoa đầu Bảo Đậu.

Bảo Đậu rót sữa bò: “Đừng cảm ơn em, em cũng chỉ biết nấu cơm thôi.”

“Không chỉ việc ấy.” Bách Tử Nhân đáp, “May mà có em.”

Bảo Đậu: “?”

“Anh dẫn em đi công viên.” Bảo Đậu nghĩ vậy thì phấn khích, “Em mới là người phải cảm ơn chứ.”

“Thành phố L không chỉ có công viên.” Bách Tử Nhân nghĩ, “Còn có bảo tàng với thư viện nữa, cơ mà anh cũng chưa từng đến đấy.”

“Sao lại thế?” Bảo Đậu tròn mắt, “Anh không thích à?”

Bách Tử Nhân ngập ngừng.

“Không phải không thích… chưa từng nghĩ tới thì đúng hơn.”

“Vậy đi cùng nhau nhé.” Bảo Đậu nói.

“Em cũng muốn đi bảo tàng?”

Bảo Đậu gật đầu: “Đi với anh.”

“Mình đi cùng nhau.” Bách Tử Nhân đáp.

“Đi cả thư viện nữa.” Bảo Đậu bổ sung.

“Ừ, đi hết.”

“Thật không?” Bảo Đậu phấn khích tới nỗi nhún người trên ghế.

Bách Tử Nhân bật cười: “Thật. Ngày trước anh chưa từng nghĩ đến, giờ tự dưng muốn đi thử.”

“Có thể mang Đường Trắng đi không?” Bảo Đậu yêu cầu.

Bách Tử Nhân: “… Chắc thư viện sẽ không cho.”

“Thế ạ.” Bảo Đậu hơi thất vọng, nhưng rồi lại tiếp tục vui vẻ, “Cơ mà Đường Trắng nói nó chỉ thích xem ti-vi, không thích đọc sách.”

“Cơ mà…” Bảo Đậu nhìn cửa sổ, “Hai hôm nay không thấy Đường Trắng sang…”

“Meooo!” Khuôn mặt to bự của Đường Trắng ịn trên cửa kính.

Bảo Đậu hết hồn.

Đường Trắng bị nhốt bên ngoài cào cào cửa kính.

Bảo Đậu vội vàng mở cửa cho nó vào.

Vừa mở cửa Bảo Đậu đã nghe thấy tiếng đổ vỡ.

Đuôi Đường Trắng xù lên, phi như bay vào trong phòng.

Bách Tử Nhân cũng nghe thấy tiếng động, đứng dậy đến gần cửa sổ.

Âm thanh ấy lại vang lên lần nữa, nghe như có thứ gì bị đập vào tường, xen vào đó là một câu chửi thề.

Bảo Đậu thò đầu ra: “Tiếng gì thế?”

Bách Tử Nhân kéo cậu lại, đóng cửa sổ: “Không có gì.”

Đường Trắng vừa vào phòng đã chui vào đệm sô-pha, cả cái đuôi cũng cụp lại giấu kín.