“Thế rồi lộ luôn ấy hả.” Lê Đại Phi nói, “Có cái kỹ năng dùng lá biến hình bố đời như thế mà vẫn không giấu được, đúng là vô tích sự.”
Bách Tử Nhân liếc Lê Đại Phi, định bụng phản bác để giữ thể diện cho Bảo Đậu, nhưng nghĩ kĩ lại, kỹ năng gián điệp của Bảo Đậu đúng là còn thiếu sót.
Khả năng cao bà ngoại cũng biết “bản lĩnh” của Bảo Đậu, nếu không sẽ chẳng mặc cho cậu phản đối mà bắt cậu cầm thư giới thiệu.
“Cơ mà nói cho cùng thì vẫn là của nhà cậu, ai nuôi cũng thế cả.” Lê Đại Phi lại nói, “Bây giờ mình nên bàn về vấn đề tổn thất của tớ rồi nhỉ?”
“Cậu tổn thất cái gì?” Bách Tử Nhân hỏi.
Lê Đại Phi hùng hổ đập bàn: “Danh tiết! Đồng chí ạ! Danh tiết của tôi mất rồi!”
Bách Tử Nhân đáp: “Cậu có cái thứ đó từ khi nào vậy.”
Từ khi tốt nghiệp, không, từ khi lên đại học ai cũng biết Lê Đại Phi là một cậu con trai không tìm được người yêu.
“Lần này khác!” Lê Đại Phi nói, “Bọn mình bị hiểu nhầm rồi! Bây giờ người ta truyền tai nhau tớ là tên gay đốn mạt lừa con gái kết hôn đấy!”
“Chuyện này do cậu gây ra mà?” Lê Đại Phi không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới Bách Tử Nhân đã thấy nhức nhức cái đầu.
Từ đầu đến cuối toàn là họa do cậu ta tự chuốc lấy: phách lối ở nhà người khác, không mặc quần áo chỉnh tề. Con gái người ta tình cờ thấy nên hiểu nhầm là phải.
Hơn nữa Bảo Đậu còn tố cáo Lê Đại Phi bắt nạt mèo nhà hàng xóm trước.
“Nếu cậu không nuôi ly miêu ở nhà thì liệu các cô ấy có tưởng cậu sống chung với bạn gái không?” Lê Đại Phi vặc lại, “Mà đang nói dở, sao bà ngoại với cậu lại không tỏ thái độ gì về việc nuôi ly miêu vậy? Do huyết thống mạnh quá à.”
Bách Tử Nhân ngẩn người.
Lê Đại Phi nói cũng có lý.
Đối với bà ngoại thì đây là một việc bình thường, hồi Bách Tử Nhân còn sống cùng bà trên núi, đã có không ít lần bà nhặt động vật bị thương về nuôi, nhặt một con ly miêu chẳng phải chuyện gì quá ly kỳ. Còn về việc nó đội cái lá lên đầu là có thể biến hình… theo như lời Bảo Đậu thì mãi sau này mới phát hiện.
Thế nhưng khi thấy dáng vẻ chăm chú của Bảo Đậu lúc viết thư, bên cạnh còn có cái tay nải, ý nghĩ đầu tiên của Bách Tử Nhân là “giữ Bảo Đậu lại.”
Và anh cũng làm thế thật, đã vậy còn vừa dỗ vừa lừa cậu. Vì muốn cậu cảm thấy tự trách, ngay cả mấy chuyện cỏn con như cậu làm hỏng cái mũ cỏ ngày trước anh dùng với không cần thận làm đổ nến khiến mặt bàn sứt sẹo anh cũng lôi ra hết.
Thế nhưng Bách Tử Nhân chưa từng nghĩ tại sao mình lại làm vậy.
Bảo Đậu chen vào cuộc sống của anh với một sự nhiệt tình kỳ quặc, ban đầu Bách Tử Nhân không từ chối, nhưng anh cũng chỉ không từ chối mà thôi.
Bởi anh không rõ xuất thân của Bảo Đậu, không rõ động cơ của Bảo Đậu, mà những thứ ấy vốn dĩ cũng chẳng liên quan đến anh.
Vậy mà anh chưa hề suy tính gì đã giữ Bảo Đậu lại, ngay cả khi Bảo Đậu chưa đưa thư giới thiệu, ngay cả khi vẫn chưa biết Bảo Đậu là ai.
Điều này cho thấy anh đã quen với sự tồn tại của một con ly miêu cả ngày kì cọ dọn dẹp trong nhà?
Hay Bảo Đậu đã lặng lẽ tác động đến tiềm thức của anh, thậm chí cả những lúc vô tình cậu cũng điều khiển suy nghĩ của anh?
“Mặt cậu sao đấy?” Lê Đại Phi ngạc nhiên khi thấy biểu cảm của Bách Tử Nhân tự dưng trở nên kỳ lạ, “Giờ mới ý thức được hành động của mình khác người đến mức nào hả? Cung phản xạ dài dữ ha?”
Bách Tử Nhân bình tĩnh lại: “Phắn đi, sắp hai giờ rồi, tôi phải làm việc.”
“Tớ không đi làm.” Lê Đại Phi nói.
Bách Tử Nhân: “?”
“Tớ xin nghỉ rồi.” Lê Đại Phi tình ngay lý thẳng, “Danh tiết của tớ đã bị hủy hoại, bây giờ mà về chỉ có thành trò cười cho thiên hạ.”
Nghe tới đây Bách Tử Nhân cũng ngạc nhiên: “Chuyện xem mắt của cậu chỉ lưu truyền trong giới xem mắt thôi chứ, liên quan gì đến đồng nghiệp ở bệnh viện?”
Lê Đại Phi → →: “Dù sao thì mấy hôm nay tớ vẫn xin nghỉ.”
Bách Tử Nhân: “…Người làm mối đến bệnh viện tìm cậu?”
Lê Đại Phi ôm mặt: “Còn khó nói hơn cả chuyện đấy.”
“Thế thì đừng nói, nuốt luôn đi.” Bách Tử Nhân đứng dậy, “Tôi đi thăm bệnh đây, tạm biệt.”
Lê Đại Phi: “…Cậu thật tàn nhẫn!”
Bách Tử Nhân nói: “Cậu có 30 giây để kể.”
“Lôi Uyển gọi anh trai ra bảo kê hôm qua anh ta chặn cửa phòng khám của tớ hai đứa suýt nữa oánh nhau nhưng việc này không quan trọng quan trọng là có rất nhiều người chứng kiến bây giờ đến cả cô lao công cũng đồn tớ làm bậy làm bạ với đàn ông rồi vẫn còn đi lừa con gái giờ tớ chẳng còn gì chỉ còn cái mác khốn nạn!” Lê Đại Phi khóc ròng, “Cậu nói đi sao tớ lại đen thế chứ lị! Từ bé tớ đã thấm nhuần tư tưởng về năm điều hay bốn điều đẹp*, thế mà giờ lại thành một tên khốn nạn!”
五讲四美: ngũ giảng tứ mỹ, ngũ giảng gồm văn minh, lễ phép, vệ sinh, trật tự (thứ bậc), đạo đức; tứ mỹ gồm lời nói đẹp, tâm hồn đẹp, hành động đẹp, môi trường đẹp.
“…” Bách Tử Nhân chịu hẳn, mức độ đen đủi của Lê Đại Phi luôn nằm ngoài sức tưởng tượng. An ủi cậu ta là chuyện của ông trời, chứ người bình thường xin phép bó tay.
—–
Bảo Đậu đi vòng vòng trong phòng khách.
Kế hoạch đi bụi thất bại rồi.
Có bao nhiêu tội cũng nhận hết với Bách Tử Nhân rồi.
Thế… tình hình hiện tại là sao?
Hình như Bách Tử Nhân không giận… hình như là thế.
Bảo Đậu nghĩ anh có giận cũng là chuyện thường tình, cậu đã soạn sẵn lời xin lỗi với dỗ ngọt rồi.
Thế nhưng Bách Tử Nhân lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tối hôm ấy, anh nghe Bảo Đậu thú tội xong cũng chẳng nói lời nào, chỉ xoa đầu cậu rồi tắt đèn và rời khỏi phòng.
Hình như cũng không định đuổi cậu đi.
Nhưng anh cũng đâu có nói cậu được phép ở lại.
Do chưa nghĩ ra cách xử lý mình à?
Không đúng, có bà ngoại chống lưng, Bách Tử Nhân chắc chắn không đuổi mình đi đâu.
Nhưng thế cũng không có nghĩa là anh không giận.
Hồi trước giấu Bách Tử Nhân biến thành bao nhiêu người, hành vi tùy hứng như thế, nói không chừng sẽ khiến Bách Tử Nhân phản cảm.
Nhỡ đâu Bách Tử Nhân ghét cậu trong lòng, nhưng vì cậu có quan hệ với ngoại nên anh không thể không cho cậu ở lại thì sao?
Bảo Đậu ủ rũ lăn trên sô-pha, chẳng buồn xem thời sự như mọi ngày nữa.
…Nếu đúng là thế thì sầu để đâu cho hết.
—-
Bách Tử Nhân không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Một con mèo mập ú chặn trước cửa nhà anh, nhác thấy anh bước ra từ thang máy nó lập tức trở nên hung hăng.
Bách Tử Nhân không cần lại gần cũng cảm nhận được ánh mắt bén nhọn của nó, trông nó như luôn sẵn sàng tặng anh một nhát cào.
…Mình đắc tội với nó từ khi nào vậy? Bách Tử Nhân nghĩ thầm.
“Meo ngoao ngoao ngoao ngoao ngoao?” Mi định đuổi Bảo Đậu đi à?
“?” Bách Tử Nhân thử bước một bước thăm dò, thấy lông mèo trắng dựng ngược cả lên, lại lặng lẽ rụt chân về.
“Ngoáo ngoáo ngoáo ngoéo ngoáo!” Không được phép đuổi anh em của ta đi!
“Mày sao thế?” Bách Tử Nhân thử giao tiếp với mèo: “Tao nhớ mày tên là… Đường Trắng?”
“Ngoáo ngoáo ngoáo ngoéo ngoéo!” Cậu ta đi rồi không ai nấu cá cho ta nữa!
Bách Tử Nhân: “…”
Giao tiếp thất bại, mèo trắng kích động hơn rồi.
Mèo trắng đang chiếm thế thượng phong, hung dữ giơ móng vuốt chặn cửa: “Meo meo meo!”
Ngay lúc Bách Tử Nhân đang khó xử, cánh cửa sau lưng mèo trắng mở hé, Bảo Đậu thò nửa đầu ra ngó: “Có chuyện gì mà ồn thế?”
Mèo trắng quay lại đáp: “Meo meo meo!” Ông đây đang ra mặt cho mi đấy!
Bấy giờ Bảo Đậu mới nhìn thấy Bách Tử Nhân đang bị chặn cửa, cậu giật nảy mình.
Bách Tử Nhân đứng yên tại chỗ nhìn Bảo Đậu vội vàng bế mèo vào nhà, một lúc sau mới lại chạy ra mở cửa.
“Á, anh về rồi.”
Bách Tử Nhân gật đầu: “Anh vào được chưa?”
“Vào đi vào đi.” Bảo Đậu đỏ mặt.
Bách Tử Nhân giả vờ không thấy Bảo Đậu mặt đỏ tía tai kéo mèo trắng ra góc nói chuyện, coi như không có chuyện gì vào nhà.
Bảo Đậu ngượng chết mất.
“Mày làm gì thế?” Bảo Đậu nói, “Làm thế anh ấy sẽ giận mất.”
Mèo trắng liếc cậu cháy mặt.
Bảo Đậu vò đầu: “Mày đừng gây sự được không? Tao đang cố gắng không làm phật lòng anh ấy, mai tao nấu cá cho mày, giờ mày về giùm tao nha?”
Mi không sợ hắn đuổi mi đi à? Mèo trắng kiêu ngạo ngẩng đầu – ông đây cảnh cáo hắn!
Bảo Đậu: “Thôi thôi mày cứ kệ tao.”
Bách Tử Nhân thấy Bảo Đậu tiễn huynh đệ mèo đi rồi mới gọi cậu lại.
“Quần áo hồi trước mua không mặc được nữa rồi, dù sao em cũng không phải là trẻ con.” Bách Tử Nhân nói.
Bảo Đậu lập tức căng thẳng.
Bách Tử Nhân nhìn Bảo Đậu, đưa tay xoa đầu cậu: “Anh chỉ nghĩ giờ anh vẫn phải đi làm, tạm thời chưa đưa em đi mua quần áo được, chỉ đành đợi đến cuối tuần thôi.”
Bảo Đậu phút chốc nhẹ lòng: “Không cần đâu! Không cần phiền anh như thế!”
“Quần áo mặc rồi sẽ phải giặt chứ?” Bách Tử Nhân đang nói dở thì nghĩ tới điều gì, anh nhìn cậu, “Đừng bảo quần áo cũng là lá cây nhé…?”
“Không không.” Bảo Đậu vội vàng đính chính, “Quần áo thật đấy.”
“Thế cuối tuần anh đưa em đi.” Bách Tử Nhân nói, “Quần áo ngủ hồi trước toàn mua theo size của A Quả.”
Bảo Đậu cảm động quá mức, Bách Tử Nhân không những không giận mà còn vô cùng quan tâm cậu!
“Không sao hết.” Bảo Đậu đáp, “Em lại biến thành A Quả là mặc được thôi.”
“Ở nhà không cần biến hình, như thế không thoải mái.” Bách Tử Nhân đáp, “Trước anh có mua ít đồ… chắc em sẽ mặc được.”
Bảo Đậu: “??”
Bách Tử Nhân → →: “Quà tặng kèm lúc mua hàng, anh có giữ lại, giờ mới nhớ ra. Nếu em đồng ý thì mặc tạm.”
Bảo Đậu theo Bách Tử Nhân vào phòng, nhìn Bách Tử Nhân cầm “quần áo”.
Bảo Đậu: “=□=! Có kiểu quần áo thế này luôn á?”
Bách Tử Nhân giả vờ bình tĩnh trải bộ quần áo chó con ra: “Anh đang nghĩ, lúc em không biến hình thì…”
“Đỉnh quá vậy!” Hai mắt Bảo Đậu sáng quắc, “Đúng là thành phố lớn có khác! Em chưa thấy quần áo kiểu này bao giờ luôn á!”
Bách Tử Nhân = =
“Có bán quần áo như này thật ạ? Đỉnh quá!” Bảo Đậu cảm thán, “Lại còn được may rất khéo léo nữa! Mấy bộ này cho em thật hả?”
Bách Tử Nhân: “…Em không chê là tốt rồi.”
Bảo Đậu nhìn quần áo, lại nhìn Bách Tử Nhân, miệng cứ mấp máy mà không nói nên lời.
Bách Tử Nhân thấy khóe mắt Bảo Đậu ửng hồng thì hoảng hốt: “Em sao thế?”
“Anh đối xử tốt với em quá.” Bảo Đậu không muốn khóc trước mặt Bách Tử Nhân, nhưng cậu không kiềm chế được, “Em tưởng anh sẽ giận.”
Bách Tử Nhân nhìn Bảo Đậu sụt sịt, tự dưng đổi ý.
“Anh không giận.” Bách Tử Nhân kéo Bảo Đậu ra trước mặt, ôm chặt cậu.
“Em đừng mặc mấy thứ này, anh đưa em đi mua đồ ngủ mới. Mấy bộ như này có nhiều kiểu dáng lắm, tới lúc ấy em có thể chọn bộ em thích.”
Hết chương 27
Măng (chống nạnh): Đồng chí Bách Tử Nhân! Đồng chí đang có ý đồ gì với bé Đậu nhà tui đấy?! Tẩm ngẩm tầm ngầm vậy tui sợ á!