“Đây là lần thứ mấy rồi?” Lê Đại Phi nghiến răng cười, “Mi có thấy ánh mắt của mấy nàng không! Mi muốn hủy danh tiết của ta bao nhiêu lần mới vừa lòng hả?”
Bảo Đậu bị Lê Đại Phi xách gáy, giãy giụa: “Tôi có làm gì đâu…”
Rõ ràng lần nào cũng là Lê Đại Phi ức hiếp người khác.
Với lại Bảo Đậu chẳng hiểu Lê Đại Phi bị hủy danh tiết gì, một ông con trai to con quây độc cái khăn tắm ra mở cửa, nhìn kiểu gì cũng thành biến thái, con gái thấy xong quay gót bỏ đi là đúng mà!
Đã là hiểu nhầm thì chỉ cần giải thích là được.
Lê Đại Phi dùng sức vò đầu ly miêu: “Mi mà không làm gì! Lần này không cẩn thận chắc sau này ta khỏi hy vọng tìm vợ quá!”
Bảo Đậu bị Lê Đại Phi tóm gáy nên không biến hình được, trong lòng rất sốt ruột, vì thế lại tiếp tục giãy giụa: “Tôi đã bảo tôi không làm gì hết!”
Không mặc quần áo là anh! Bắt mèo cũng là anh! Đã thế anh lại còn là một tên đạo sĩ gian ác!
Lê Đại Phi xách ly miêu đi quanh phòng, miệng lẩm bẩm: “Mi được bảo vệ thì cũng đừng phách lối như thế! Mi có chỗ dựa, làm gì Bách Tử Nhân cũng sẽ không trách mắng mi. Nhưng ta ấy à…”
“Tự tôi muốn đến đây thôi!” Bảo Đậu vẫn giãy, “Một mình tôi!”
Lê Đại Phi nghe vậy ngớ ra: “Mi không coi Bách Tử Nhân là chỗ dựa?”
“Tôi có nói thế đâu!” Bảo Đậu rất hậm hực, “Ra ngoài xông pha thì không cần chỗ dựa!”
Lê Đại Phi: “…”
“Ly miêu cũng có lòng tự trọng!” Bảo Đậu nói, “Tôi muốn dùng chính sức mình để hoàn thành mục tiêu!”
“Mục tiêu gì?” Lê Đại Phi hỏi, “Dọn nhà hay nấu cơm? Giặt quần áo hay làm ấm giường?”
“Đương nhiên phải vĩ đại và lâu dài hơn!” Bảo Đậu đáp, “Chăm sóc nhà cửa chỉ là mục tiêu ban đầu!”
“Thế sau đấy thì sao?” Lê Đại Phi khiêm tốn học hỏi.
Bảo Đậu: “…”
Ừ ha, sau đấy thì sao?
Trước khi đi Bảo Đậu đã lập ra kế hoạch chi tiết, bao gồm hóa trang thành chủ quán hàng ăn, chú bán hàng ăn sáng, ông cắt tóc ven đường, thậm chí cả thợ hàn nồi, cứ thế lẳng lặng hòa nhập vào cuộc sống của Bách Tử Nhân, cho anh được ăn no mặc ấm.
Chỉ cần một trong các thân phận thân thiết với Bách Tử Nhân là cậu có thể tiến xa hơn nữa, tỉ dụ như dùng phép biến thân giúp anh trở thành người thành công trong các mối quan hệ cũng như trong sự nghiệp. Kiểu vậy.
Thế nhưng chuyện gì Bách Tử Nhân cũng làm rất tốt.
Tuy anh không chủ động kết thân với người khác, nhưng cũng không phải dạng lạnh như băng, đối đãi với bệnh nhân có thể nói là khá thân thiết.
Quan hệ với các đồng nghiệp cũng không có vấn đề gì, trong mắt các bạn nhỏ anh là một bác sĩ thân thiện.
Hình như lương của anh cũng cao, có nhà có xe, cứ hai ba hôm lại mua đồ cho A Quả, nếu như cậu không bị sâu răng thì ngày nào cũng có kẹo thỏ trắng.
Bảo Đậu chưa từng nghĩ đến việc kế hoạch mà cậu tự phác thảo chỉ thành hiện thực khi Bách Tử Nhân nghèo rớt mồng tơi, không có việc làm nên phải ngủ gầm cầu, hoặc là có chướng ngại giao tiếp.
Hiện tại trừ nấu cơm ra, một mình anh có thể xử lý tốt mọi chuyện, tốt đến mức Bảo Đậu ngoài nấu cơm với dọn dẹp nhà cửa mỗi ngày ra thì chẳng còn gì để làm. Hôm nay bỗng bị Lê Đại Phi hỏi như thế, cậu mới chợt nhớ lại chí lớn của mình lúc đầu.
*
“… Mọi người đang chơi gì à?” Bách Tử Nhân đứng ở cửa nhìn căn phòng bừa bộn.
Anh đã quen với cảnh ngày nào ly miêu cũng dọn nhà sạch sẽ tinh tươm, giờ nhìn mọi thứ lộn xộn lại thấy bất thường.
Bình hoa lăn lóc trong góc tường, dép lê lật úp trên nền nhà, đệm sô-pha cái nghiêng cái ngả, phòng bếp bốc mùi khét lẹt, Lê Đại Phi thì ăn mặc thiếu vải.
Lê Đại Phi đúng là cái thứ phá vỡ bình yên của gia đình người khác.
Bách Tử Nhân đi làm về xấu tính nghĩ.
Bảo Đậu sợ cứng người.
Về về về về về rồi á!
Cậu đang lo muộn thế này rồi, có khi nào Bách Tử Nhân sẽ bất chợt về nhà không!
Cậu đang bị Lê Đại Phi xách cổ!
Đang trong hình dạng ly miêu!
Nhà cửa thì rõ bừa bộn!
A a a a a a a!
Bách Tử Nhân không nhận ra những ý nghĩ đang xoay vần trong đầu ly miêu, anh vào phòng, cởi áo khoác, cảm thấy lạ khi ly miêu cứ cụp đuôi để yên cho Lê Đại Phi túm cổ như thế.
Anh vừa định hỏi chuyện thì đụng phải ánh mắt buồn bã của ly miêu.
… À.
Ừ nhỉ.
Bách Tử Nhân mới kiệt sức sau giờ làm nên không tinh ý, giờ mới nhận ra vấn đề, giả bộ nhìn quanh nhà hỏi: “A Quả đâu?”
Ý? Bảo Đậu chớp chớp mắt.
Lê Đại Phi chán chả buồn nói: “Chắc đang chơi dưới tầng, đói tự khắc về.”
Bách Tử Nhân đi tắt bếp, canh trong nồi đã cạn hết.
“Cậu bắt trộm mèo nhà ai đấy? Trả cho người ta đi.”
“Ờ…” Lê Đại Phi xách Bảo Đậu ra cửa: “Hây!”
Bảo Đậu bay ra thang máy, lăn hai vòng trên đất, ngồi thừ ra chưa kịp hiểu gì.
À há?
Chuyện gì thế này?
… Bách Tử Nhân chưa phát hiện à?
Cơ mà đúng là Bách Tử Nhân chưa từng thấy hình dạng ly miêu của mình nhỉ…
Bảo Đậu ngồi trên đất nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa thang máy.
Người anh em mèo béo sát vách nghe thấy tiếng động nên ló đầu ra xem, nhìn thấy Bảo Đậu thì lại thụt đầu vào, chốc sau lại thấy nó đẩy bát thức ăn mèo ra cho Bảo Đậu.
“Meo.” Cho mi ăn một ít đấy, bù đắp tổn thương tinh thần ban nãy.
“Áu!” Bảo Đậu thấy bát thức ăn mèo thì giật mình nhảy dựng lên, vội vàng lộn ra sau một vòng.
A Quả mặt đầy bụi bặm đẩy trả bát thức ăn mèo: “Vẫn đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng!”
–
“Bách Bách bé nhỏ!” Lê Đại Phi xỏ dép lê, đi múc thịt đã nát nhừ trong nồi ra ăn, “Tớ có chuyện muốn báo cáo với cậu.”
“Lôi Uyển Uyển vừa đến đây với bạn.” Lê Đại Phi nói, “Chúng tớ hết hy vọng rồi.”
Bách Tử Nhân: “Thế hả.”
“Cậu lạnh lùng quá.” Lê Đại Phi oán trách.
Bách Tử Nhân phủi tay Lê Đại Phi.
Anh cũng đã nhận được điện thoại của người giới thiệu, người đó nói hai cô gái sẽ đưa vé mời cho anh, hỏi anh có thời gian không.
Anh nghĩ thầm, bình thường ly miêu chỉ ở nhà nên chắc sẽ ổn, hai cô gái dự định làm gì anh cũng đoán được phần nào: bữa trước dù có giải thích là không sống chung với bạn gái rồi, nhưng người ta hẳn là vẫn muốn đích thân đi xác nhận một phen.
Ví dụ như… trong phòng có dấu vết của bạn gái hay không. Mấy chuyện như thế không cần phải điều tra quá kỹ lưỡng, chỉ cần nhìn tủ giày hoặc xem ban công là biết.
Anh không sống chung với bạn gái, A Quả sẽ ra mở cửa, hai cô gái cũng sẽ không làm khó một đứa trẻ.
Đây chẳng phải là chuyện gì to tát, Bách Tử Nhân bận quá rồi cũng quên luôn.
Nhưng Lê Đại Phi lại là yếu tố nằm ngoài kế hoạch.
“Cậu đã làm gì rồi?” Bách Tử Nhân hỏi.
“Cậu nên hỏi A Quả đã làm gì ấy!” Lê Đại Phi rất ấm ức.
“Cậu là đạo sĩ.”
Ngụ ý người bắt nạt là cậu thì có.
“Thật bất công.” Lê Đại Phi kể lể, “Tình bạn của tụi mình đơm hoa từ cái thời trộn nước tè với cát… Thôi được rồi đừng nhìn tớ chằm chằm như thế, không lâu đến mức đấy được chưa. Nhưng ít nhất là tụi mình đã có tận bốn năm giặt tất chung chậu! Thế mà giờ cậu lại đi thân với một con ly miêu! Cho nó ở cho nó ăn còn chơi với nó! Chẳng hề tin tưởng tớ chút nào hết hu hu hu…”
“Đừng hót nữa.” Bách Tử Nhân cắt ngang lời anh, “Cậu nhớ nhầm rồi, một tuần cậu giặt tất có một lần, với người giặt chung với cậu là A Mao giường dưới, chứ không phải tôi.”