Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba

Chương 91




Hai năm sau.]

"Hằng Hằng có muốn ăn kem không?" Bạch Uyển Đình nhìn Hàn Hằng trước mặt bằng ánh mắt mong chờ.

Lập tức đứa trẻ ngoan Hàn Hằng gật đầu liên tục.

Đúng như ý muốn, Bạch Uyển Đình vui cười đắc ý: "Vậy Hằng Hằng đòi ba mua hai phần cho mẹ con mình nha."

Hàn Hằng suy nghĩ một lúc lâu sau rồi khẽ lắc đầu: "Ba dặn mẹ không được ăn kem, vì mẹ đang bị bệnh."

Khuôn mặt Bạch Uyển Đình bắt đầu nhăn nhó: "Hằng Hằng không thương mẹ."

Tiếng bước chân từ bên ngoài bước vào làm Bạch Uyển Đình chột dạ giật mình, Hàn Vũ Hi bước đến nắm tay Hàn Hằng rồi nói: "Hằng Hằng ngoan ra ngoài với ba, mẹ đang có em bé, con không được làm phiền mẹ biết không?"

Hàn Hằng ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn Hàn Vũ Hi rồi cất giọng: "Mẹ muốn ăn kem, ba mua kem cho mẹ đi."

Nghe thấy đứa con trai yêu dấu bán đứng mình ngay trước mặt mình, Bạch Uyển Đình không biết trốn ánh mắt của Hàn Vũ Hi như thế nào, cô nằm xuống giường kéo chăn đắp phủ cả đầu như muốn tìm một chỗ trốn.

Hàn Vũ Hi khóe môi cong lên, anh nói: "Mẹ đang bị bệnh, không được ăn kem đâu."

Nói rồi anh bước đến cạnh giường, cúi xuống nói nhỏ vào tai của Bạch Uyển Đình: "Bà xã của anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt, khỏi bệnh muốn ăn gì Hàn Vũ Hi này cũng mang về cho em."

Nghe thấy Bạch Uyển Đình tung chăn ra, cô cau mày nhìn anh, hằng học nói: "Em không cần, bây giờ em chỉ muốn ăn kem thôi, nếu không có kem, từ giờ em sẽ chẳng ăn gì cả."

Hàn Vũ Hi đưa tay sờ đôi má ửng hồng của Bạch Uyển Đình: "Bà xã không ngoan rồi, tối nay anh phải phạt thôi."

Nghe vậy Bạch Uyển Đình có chút ngại ngùng, cô cũng không buồn cãi nhau với Hàn Vũ Hi. Cô mang thai đến nay là vỏn vẹn ba tuần, một tuần trước do cùng Hằng Hằng đi tắm mưa vô tình bị ho vài cái. Vì thế nên suốt một tuần nay Hàn Vũ Hi không cho Bạch Uyển Đình bước chân xuống giường nữa khiến cô phát chán đến nơi.

Mặt trời bắt đầu lặn dần sau đường chân trời phía tây, khiến những đám mây trên trời tạo thành những mảng màu đỏ vàng hồng rực rỡ. Nhân lúc Hàn Vũ Hi đi kiểm tra lô hàng mới về ở bờ cảng chưa về, Bạch Uyển Đình bước xuống khu vườn quen thuộc đi dạo.

Giọng nói của Triết Vỹ cất lên đằng sau Bạch Uyển Đình: "Chị Bạch à, anh Hàn có dặn không được để chị dính dù là một hạt sương. Chị lên phòng đi, anh Hàn mà thấy chị ở đây chắc tôi thành tên tàn phế mất."

Nụ cười tinh nghịch trên môi Bạch Uyển Đình xuất hiện, cô nói: "Vũ Hi đi cảng Thượng Thành, nhanh nhất cũng phải nửa đêm mới về."

Triết Vỹ ấp úng: "Nhưng anh Hàn mới dời ngày kiểm hàng, anh Hàn đi còn chở theo cả Hằng Hằng, chắc sẽ về sớm thôi, chị mau lên phòng đi."

Vừa nói dứt câu, tiếng xe ngoài cửa làm Triết Vỹ nhanh chóng thở dài: "Thôi xong, không kịp rồi."

Hàn Vũ Hi dắt tay Hàn Hằng xuống xe, vừa thấy bóng dáng của Bạch Uyển Đình liền cau mày quay sang Triết Vỹ: "Cậu chán sống rồi sao? Để  Uyển Đình hứng sương đêm sao?"

Bạch Uyển Đình lập tức bước lại giải vây cho Triết Vỹ: "Em vừa xuống thôi, trên phòng ngột ngạt quá." Nói rồi cô ra hiệu cho Triết Vỹ đi vào nhà, anh lập tức hiểu, khẽ gật đầu r rời đi.

Chiếc túi đựng gì đó trong tay Hàn Vũ Hi lập tức thu hút Bạch Uyển Đình, cô cất giọng hỏi: "Hai ba con mua gì cho em đó?"

Hàn Vũ Hi nhìn xuống chiếc túi trên tay, rồi đưa nó cho Bạch Uyển Đình: "Đồ ăn, ba con anh ăn không hết nên mang về. Em ăn đi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hằng bên cạnh bày ra chút khó hiểu: "Rõ ràng đâu phải mình ăn dư, là ba mua thêm cho mẹ mà."

"Con thì biết gì." Hàn Vũ Hi lập tức kéo Hàn Hằng như ra hiệu đừng nói gì, Bạch Uyển Đình mở chiếc túi ra, bên trong toàn là những vị kem cô thích, cô mỉm cười hớn hở như một đứa trẻ nhận được quà mình thích.

Dưới ánh hoàng hôn xinh đẹp, Bạch Uyển Đình ngồi cạnh Hàn Vũ Hi ăn kem, nhìn Hàn Hằng đùa nghịch với Triết Vỹ. Khoảnh khắc này cho dù có ai mua với giá bao nhiêu cô cũng không bán.

Hoàng hôn đối với một số người quan niệm là kết thúc, nhưng đôi với Bạch Uyển Đình nó không phải vậy. Hoàng hôn là một sự hoàn hảo cho một bắt đầu mới, tựa như chúng ta sẽ bỏ lỡ một vầng trăng đẹp và một bầu trời đầy sao nếu cứ mãi níu kéo hoàng hôn.

Bản thân con người cũng vậy, không vượt qua những khó khăn trước mắt thì làm sao bạn có thể gặt hái được niềm hạnh phúc sau này. Nên nhớ cuộc đời là do bạn chọn, người đàn ông bên cạnh có hoàn hảo hay không cũng phải do bạn chọn rồi.