Màn đêm dần buông xuống nơi chân trời phía Tây, ánh mặt trời cả ngày nấp sau những đám mây xám xịt bây giờ cũng đã mất hút. Không gian mang một hơi lạnh của cái thời tiết đầu đông, căn phòng tối om chỉ có ánh sáng duy nhất từ đèn đường và ánh trăng bên ngoài chiếu vào mờ nhạt. Bạch Uyển Đình ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt cô dường như chứa đầy mọi sự tổn thương trong đó đang dần trở thành oán hận, cô mân mê chiếc dao sắc nhọn trên tay.
Ánh sáng của ánh trăng bên ngoài chiếu vào con dao làm ánh lên một tia sáng chói, Bạch Uyển Đình đưa mắt nhìn nó hồi lâu sau rồi mới cẩn thận bỏ vào chiếc ba lô bên cạnh. Cô đứng dậy, cầm lấy chiếc ba lô trên tay rồi bước đến cửa sổ không chút do dự mà quăng nó xuống.
Bạch Uyển Đình muốn quay trở về nhà của mình, hung thủ giết ba đang ở nhà tìm cô, nhưng cô lại ở đây trốn tránh với một tên dở hơi thì sao có thể ngẩng mặt nhìn linh hồn của ba mẹ trên trời, Bạch Uyển Đình ngước nhìn bầu trời tối đen, sắc mặt bỗng trở nên kiên định.
Liếc mắt qua chiếc đồ hồ con lắc treo trên tường, vừa điểm chín giờ tối, Bạch Uyển Đình bước ra khỏi phòng. Ánh mắt cô cẩn thận dò xét căn phòng của Hàn Vũ Hi ở đối diện, đã ba phút trôi qua dường như không chút động tĩnh nào, cô bắt đầu bước chân đến thang máy.
Vừa bấm nút, cánh cửa thang máy đã mở ra, một mùi hương đặc biệt lẫn với mùi rượu vang nho thoảng phảng phất khiến đầu óc Bạch Uyển Đình có chút choáng váng.
“Bạch tiểu thư, muộn như vậy cô còn muốn đi đâu?” Triết Vỹ cất giọng ngạc nhiên.
Bạch Uyển Đình nhìn thấy Triết Vỹ đang dìu Hàn Vũ Hi bước ra từ thang máy, nhìn bộ dạng của Hàn Vũ Hi và mùi rượu nồng nặc trên người có lẽ đã uống say đến mức chẳng biết gì nữa, danh tiếng lẫy lừng của anh ta cô đã nghe nhiều nhưng hôm nay được diện kiến mới biết được hóa ra cũng có thế thôi.
Ánh mắt Bạch Uyển Đình lập tức thả lỏng, Hàn Vũ Hi say rồi, đây chính là cơ hội của cô, cô nở một nụ cười lấy lệ: “Khi chiều thức ăn không hợp khẩu vị, bây giờ bụng tôi lại kêu, tôi xuống bếp tìm gì đó ăn.”
Nói xong Bạch Uyển Đình lập tức bước đi, nhưng bị câu nói của Triết Vỹ ngăn lại: “Bạch tiểu thư cứ về phòng, tôi sẽ dặn dò nhà bếp nấu món khác cho cô.” .
||||| Truyện đề cử: Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân |||||
Nụ cười gượng gạo trên môi của Bạch Uyển Đình lại phải diễn một lần nữa, cô cất giọng nhỏ nhẹ: “Không cần đâu, thực ra tôi rất kén ăn, không phải khẩu vị của tôi thì sẽ không ăn được đâu, nên cứ để tự tôi làm là được.” Cô nhanh chóng nhìn Hàn Vũ Hi say khướt trên tay Triết Vỹ, đôi mắt nhắm nghiền, bước chân cũng không còn vững nữa, lập tức nói tiếp: “Anh mau đưa chú ấy về phòng đi.”
Miễn cưỡng Triết Vỹ khẽ gật đầu rồi nói: “Được, vậy mai tôi sẽ tìm một đầu bếp tay nghề mong sẽ hợp với khẩu vị của Bạch tiểu thư.” Nói rồi, Triết Vỹ dìu Hàn Vũ Hi về phòng.
Nắm bắt lấy ngay cơ hội, Bạch Uyển Đình chạy thẳng vào thang máy, cuối cùng cũng xuống được đến phòng khách. Vẻ xa hoa bây giờ của nó không còn quan trọng nữa, Bạch Uyển Đình hồi hộp đưa mắt cẩn thận quan sát xung quanh, đảm bảo không có ai ngoài cô, cô mới lẻn ra cổng.
Bạch Uyển Đình vô cùng vui mừng cho đến khi nhìn thấy hệ thống khóa cửa trên chiếc cổng lớn, nụ cười trên môi lập tức cứng lại. Trước mắt cô là một cánh cổng lớn như một thành trì vững chắc, ổ khóa trên ó bao gồm vân tay đương nhiên cô không có, mật khẩu cô lại không biết một chút gì về Hàn Vũ Hi, cách duy nhất còn lại có lẽ là chìa khóa mới có thể ra khỏi đây.
Khuôn mặt đang nhăn nhó của Bạch Uyển Đình bỗng có chút sáng lên, cô nhớ đến cảnh lúc nảy ở thang máy, Hàn Vũ Hi say đến mức đứng còn không vững, đột nhiên cô nghĩ ra gì đấy rồi lập tức quay vào trong nhà.
Bước vào phòng khách rộng lớn chỉ có một mình cô, Bạch Uyển Đình quyết định đi bằng thang bộ để hạn chế tình huống bị Triệu Vỹ hay bất kì ai khác bắt gặp. Ánh mắt quyết tâm của cô đã nói lên tất cả, mặc dù đến trước cửa phòng của Hàn Vũ Hi cô vẫn chưa lấy lại được nhịp thở đều, nhưng cũng vẫn không có ý định kéo dài thời gian.
Trong không gian yên tĩnh, Bạch Uyển Đình áp sát tai vào cửa phòng của Hàn Vũ Hi để thăm dò tình hình bên trong, đã khoảng năm giây trôi qua bên trong vẫn giữ một trạng thái yên tĩnh. Tim của Bạch Uyển Đình bắt đầu đập mạnh hơn, tay run run nhưng cô cố hít một hơi như để lấy lại bình tĩnh rồi dứt khoát mở cửa phòng bước vào một cách nhẹ nhàng không gây ra bất kỳ một tiếng động nào cả.
Bên trong căn phòng tối om, chỉ thấy được ánh sáng mờ mờ từ ánh sáng của chiếc đèn ngủ trên trần cứ thế chớp nháy đều đặn như đang nhảy theo điệu của bản nhạc jazz nào đó. Bạch Uyển Đình lập tức nhận ra thiết kế căn phòng của Hàn Vũ Hi giống hệt với căn phòng của cô, đến cả những đồ trang trí cũng na ná với nhau. Cô lập tức bước đến chiếc giường ngủ đặt gần cửa sổ, Hàn Vũ Hi đang nằm trên đó nhắm nghiền mắt, nhịp thở đều đặn đến mức lúc nãy cô không tận mắt chứng kiến thì bây giờ cô đã không nhận ra Hàn Vũ Hi đang say mèm. Nhưng thực sự không thể phủ nhận hương mặt góc cạnh hoàn hảo của anh dưới ánh đèn mờ ảo, nó khiến người khác bất giác bị quyến rũ. Sau khi đã xác định Hàn Vũ Hi đã ngủ say, Bạch Uyển Đình mới yên tâm mà đi tìm kiếm chiếc chìa khóa cổng lớn.
Cô bắt đầu lục lọi khắp nơi từ trên bàn làm việc đến tủ quần áo, nhưng không một nơi nào có hình dáng của chiếc chìa khóa. Khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ thất vọng, lúc cô định bỏ cuộc thì chợt nhận ra chỗ duy nhất chưa động đến chính là chiếc giường của Hàn Vũ Hi.