Biến Em Thành Bà Xã Tài Ba

Chương 62




Ngày cuối tuần, xe cộ trên đường dường như cũng thưa thớt đi bớt, không khí ngày đông dường như cũng trở nên ấm áp hơn mọi ngày. Bạch Uyển Đình thức dậy từ rất sớm, dường như là một căn bệnh khó chữa từ lúc còn đi học vậy, ngày thứ phải đi học thì cô mải mê quyến luyến chiếc giường êm ái, thầm dặn lòng ngày cuối tuần được nghỉ sẽ ngủ một giấc cho đã, nhưng đến khi chủ nhật đến, sáng sớm lại thức dậy từ rất sớm, đến bây giờ cô cũng không hiểu nổi.

Những ngày này Hàn Vũ Hi cứ đi đi về về làm việc gì đó có vẻ mờ ám, liên tục mang về nhà cho Bạch Uyển Đình những thứ đắt tiền, khi là trang sức đá quý bản giới hạn, khi là quần áo hàng hiệu, mặc dù chuyện đó rất bình thường với một ông chủ dư tiền như Hàn Vũ Hi, nhưng Bạch Uyển Đình lại đa nghi cảm thấy như anh đang dùng quà để mua chuộc tội lỗi của mình.

Sáng sớm, Bạch Uyển Đình đã đi dạo quanh khu vườn hoa cúc trắng rộng lớn dành riêng cho cô, những tia nắng yếu ớt đua nhau xuyên qua những tán cây ngọc lan thưa thớt lá, những chú chim còn quyến luyến thành phố này chưa bay về phía nam tránh đông cũng hội tụ lại cất tiếng hót trong trẻo khiến cho tâm trạng của Bạch Uyển Đình cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Lâu rồi mới thấy cô Bạch đây có tâm trạng như vậy.” Chưa đến nơi, đã nghe thấy tiếng của Triết Vỹ nói vọng lại.

Đôi môi của Bạch Uyển Đình khẽ mỉm cười, cô quay người lại nhìn Triết Vỹ đang tiến lại, trên tay là một túi xách được viết tên của thương hiệu trang sức nổi tiếng nhất nhì thế giới Tiffany & Co, nụ cười trên môi cô có chút cứng lại, vẻ mặt có chút chán nản cất giọng: “Lại là quà của Hàn Vũ Hi nữa sao?”

Lập tức bắt được cảm xúc của Bạch Uyển Đình, Triết Vỹ liền cất giọng: “Cô không thích hãng này sao? Để tôi nói anh Hàn đổi.”

Nhanh chóng lấy lại tâm trạng, Bạch Uyển lắc đầu: “Không cần đâu. Dạo này Hàn Vũ Hi làm gì vậy, cả ngày đi sớm về muộn, làm gì thấy có lỗi với tôi hay sao mà suốt ngày mua quà?”

Nghe được câu nói của Bạch Uyển Đình, Triết Vỹ phải rất khó để không phụt cười ra tiếng, anh bây giờ mới được chứng kiến cảnh trẻ con của một người trước giờ vốn nghiêm túc, suy nghĩ chín chắn như Bạch Uyển Đình, anh vội cất giọng giải thích: “Không phải như cô nghĩ đâu, anh Hàn dạo này bận một số việc, nhưng bản thân lại trách mình không chăm sóc chu đáo cho cô, nên mới…”

Không muốn Triết Vỹ khó xử, Bạch Uyển Đình cũng cố gắng mỉm cười lấy lệ, đưa tay cầm lấy chiếc túi trang sức kia rồi nói: “Không sao đâu, tôi chỉ nói đùa thôi, anh đi làm việc đi.” Vừa dứt câu, không để Triết Vỹ có cơ hội đáp lời, Bạch Uyển Đinh đã cất bước đi về phòng của mình. Triết Vỹ cũng không nói thêm gì, cứ thế đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô đến khi khuất bóng, đôi môi cũng mỉm cười một nụ cười có vẻ như pha lẫn giữa một chút tiếc nuối và sự thành tâm chúc phúc.

Bạch Uyển Đình vừa quay về phòng, mặt xị xuống như một đứa trẻ, cô giận cá chém thớt đóng cửa khá mạnh tay với cánh cửa đáng thương. Cô thầm trách móc: “Bận đến vậy sao? Bận đến thời gian gọi điện cũng không có, thần thần quỷ quỷ tưởng mình sẽ quan tâm sao? Hàn súng đáng ghét.” Nói rồi, Bạch Uyển Đình đi thẳng về chiếc giường ấm áp, trực tiếp nằm xuống, không biết đã đã lăn qua lăn lại trên giường bao lâu, đôi mắt cũng bắt đầu nặng trĩu mà thiếp đi lúc nào không hay.

Ánh mặt trời cũng dần dịu lại của cái nắng ban chiều, màn mây xanh mướt phủ lấy cả nền trời tuyệt đẹp, Bạch Uyển Đình hôm nay đã vô tình bỏ mặc thời tiết đẹp thế này để quấn lấy chiếc giường ấm áp.

“Cốc… cốc… cốc… cốc…” Tiếng gõ cửa phòng vang lên có chút chói tai nhưng nó dường như không đánh thức hoàn toàn được Bạch Uyển Đình trên giường, cô chỉ khẽ cựa mình rồi lấy chiếc gối bịt tai lại.

“Cốc… cốc… cốc…” Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên khắp căn phòng, lần này ngày càng trở nên dồn dập. Bạch Uyển Đình cũng nhanh chóng nhận ra có điều bất thường, cô liền ngồi bật dậy, bước đến mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, Triết Vỹ khuôn mặt có chút nghiêm trọng cất giọng: “Mau thay đồ, có người muốn gặp cô, anh Hàn… anh Hàn…”

Câu nói ấp úng của Triết Vỹ không thể làm Bạch Uyển Đình giữ được bình tĩnh nữa, cô vội hỏi: “Hàn Vũ Hi làm sao?”

Nhưng Bạch Uyển Đình có hỏi như thế nào, Triết Vỹ cũng không trả lời, anh chỉ nói: “Đến nơi cô sẽ biết.”

Cũng không muốn mất nhiều thời gian thêm nữa, Bạch Uyển Đình liền đi chuẩn bị, nhưng chỉ kịp thay một chiếc váy đơn giản màu đen tuyền, rồi tiện tay lấy theo một chiếc áo khoác lông, vội vàng chạy xuống nhà. Triết Vỹ đã đứng sẵn ở xe đợi Bạch Uyển Đình xuống, nhìn thấy cô chưa được năm phút đã xuất hiện, khuôn mặt có chút ngỡ ngàng cất giọng: “Cô… có cần thêm thời gian không, cũng không gấp đến nỗi đó đâu.”

Nhưng Bạch Uyển Đình không kịp nói gì đã chui thẳng vào xe, cô nhìn Triết Vỹ hối thúc: “Đi thôi, nhanh lên.”