Biển Cấm

Chương 38: 38: Chương 36




Lúc ta trố mắt nhìn, không biết từ lúc nào trong hình ảnh đã xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ. Tập trung nhìn vào, đôi mắt tròn xoe hơi nhếch, cái mũi nhỏ thanh tú, giống ta hiện tại khoảng bảy tám phần.

Thoạt nhìn đối phương chỉ có bốn năm tuổi, một mình đi ở trong trạch viện vắng vẻ, hai tay vô thức quấn vào nhau, tò mò lại khiếp sự đưa mắt nhìn bốn phía. Y đi đường còn không nhanh nhẹn, thế nhưng cũng không có ai ở bên trông chừng.

Bất tri bất giác càng đi càng lệch, dạ minh châu đã không còn, phòng ốc cũng không có, bốn phía cỏ hoang mọc thành cụm, dần dần tối om. Miệng y càng nhấp càng chặt, trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ sợ hãi, một bộ dạng tùy thời đều phải ngồi xuống đất òa khóc.

Không biết vì sao, phàm là những chỗ y đi qua, ta đều có một loại cảm giác quen thuộc.

Nước mắt rưng rưng sắp rớt, trong hình ảnh đôi tay của đứa nhỏ nắm chặt vạt áo trước ngực, mũi trở nên đỏ bừng bởi vì sợ hãi. Đột nhiên, phía trước có ánh lửa truyền tới. Hai mắt y hơi trợn to, không hề do dự liền lảo đảo chạy tới chỗ kia.

“Cha… cha…” Y vừa chạy vừa mở miệng kêu to, nghiêng ngả lảo đảo một đường chạy tới trước vách núi bò đầy dây leo.

Trên đá núi thô ráp gồ ghề tách ra một cửa đá hình vuông, hiện ra một lối đi chỉ đủ cho một người đi qua, ánh lửa chính là phát ra từ bên trong.

Đứa nhỏ vô tri không sợ, liền vịn vách núi đi vào.

Trong cửa ẩm ướt âm u, ban đầu mỗi khi có tiếng giọt nước nhỏ xuống từ đỉnh hang, đứa nhỏ đều phải bị giật mình một cái, thân thể khẩn trương dán sát vào vách hang, lúc sau nghe nhiều, cũng dần dần thành quen.

Y theo ánh lửa vào trong, cua qua một khúc cong, trước mắt rộng mở thông suốt, xuất hiện một chỗ đất trống rộng lớn. Chính giữa đất trống là một bệ đá đứng sừng sững, trên vách đá mọc ra vô số xiềng xích thô dài, lá bùa màu vàng dán lung tung phía trên, quấn kín một hộp sơn mài khảm trai màu đen bày ngay ngắn ở trên bệ đá.

Hộp sơn mài gần như bị xiềng xích cùng bùa vàng phủ kín, một bóng người thon dài đứng ở trước bệ đá, nghe thấy phía sau có động tĩnh, thu hồi ngón tay đang chạm vào hộp sơn mài, hơi nghiêng người nhìn về phía sau.

Áo trắng tóc đen, dung mạo tuyệt thế, chỉ tiếc một đôi mắt giống như bị một tầng sương xám dày đặc bao phủ, tử khí âm trầm, không chút linh động.

Này lại là Linh Trạch, Linh Trạch sau khi bị Giáng Phong đánh trọng thương, hai mắt bị kiếm khí phong ấn, không thể nhìn vật.

Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, nương theo vách núi, hai người duy trì tầm mắt một trên một dưới, ai cũng không mở miệng.

Qua hồi lâu, dường như đứa nhỏ cảm giác được đối phương sẽ không thương tổn y, không còn sợ như vậy nữa, đánh bạo đi về phía trước hai bước, miệng không ngừng hô: “Cha.. cha...”

Linh Trạch mặc kệ y dần dần tới gần, cuối cùng bắt lấy vạt áo của mình.

Đứa nhỏ ngửa đầu, mặt đầy vẻ ngu đần, lặp đi lặp lại đều là “cha”, dường như chỉ biết nói một chữ này.

“Ta không phải cha ngươi.” Linh Trạch nhấc cả người y lên không, đứa nhỏ chưa phát giác ra sợ hãi, ngược lại nhếch miệng cười ngây ngô với hắn, giang hai cánh tay làm bộ muốn hắn ôm.

Linh Trạch nhăn nhăn mày, bàn tay phủ lên trán của đứa nhỏ, một lúc sau lại bỏ xuống.

“Thì ra một đứa nhỏ ngốc.”

Hắn thấp giọng nỉ non, nhìn đứa nhỏ một cái, có chút do dự, chậm rãi thu hồi cánh tay, cuối cùng ôm đối phương vào trong ngực.

“Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?”

Đối phương mở to mắt, giọng hàm hồ: “… Cha?”

Linh Trạch lộ ra chút ý cười: “Ta là Vương của Bắc Hải, Bạch long Linh Trạch. Con của ta phải là rồng, ngươi không phải, cho nên không làm được con của ta. Đương nhiên, cũng không thể gọi ta là cha.” Hắn nói “Ngươi có thể gọi ta ‘Vương’ cũng có thể gọi ta ‘Bệ hạ’.”

Đứa nhỏ cắn ngón tay, chớp chớp mắt, ngây ngây ngốc ngốc lại gọi một tiếng ‘cha’, ta tức giận đến thiếu chút nữa ném bể gương.

Có lẽ Linh Trạch cảm thấy người này quá mức ngu ngốc, lắc lắc đầu, cũng không sửa đúng nữa, một tay ôm đối phương đi ra ngoài động.

“Nơi này không phải nơi ngươi nên tới, ta đưa ngươi về.”

Hình ảnh tối lại, mặt gương lại chiếu ra bộ dạng lúc này của ta, đã biến thành một mặt gương đồng bình thường.

Vẻ mặt ta trong gương xấu hổ lại không thể tưởng tượng nổi, giữa gương đồng bị người bày pháp trận, thế nhưng ta đánh bậy đánh bạ cởi bỏ, tái hiện một đoạn hình ảnh ngày xưa.

Không, có lẽ cũng không phải đánh bậy đánh bạ, lời Tử Vân Anh có ẩn ý, bảo ta soi gương thật kỹ, nói không chừng chính là bảo ta cẩn thận một chút, đừng bỏ lỡ tin tức nàng cố ý để lại trong gương.

Nhìn đến cuối cùng ta nào còn có thể không biết đứa nhỏ kia là ai?

Đó chính là bản thân ta khi còn chưa khai trí, thiếu mỗi thức thần.

Khi đó ta còn ngu dại, tuổi lại quá nhỏ, thế nhưng không hề có ấn tượng đối với đoạn ký ức này.

Thì ra, ta cùng Linh Trạch đã gặp mặt ở thật lâu trước kia.

Dạ giao tộc cách Long cung ngàn dặm, hắn thân là Long vương vốn nên công việc bộn bề, lại phải trộm tới xem thức thần của Giáng Phong, thật sự si tình. Còn vừa khéo bị ta đánh vỡ, đến lúc này ta cũng chỉ có thể than một câu, này thật đúng là nghiệt duyên trời định.

Ta đang định tiếp tục đưa linh lực vào xem có còn hình ảnh nào khác hay không, cửa điện bị người gõ nhẹ một cái, nhóm ngư nô tới đưa cơm.

Đồ ăn đẹp đẽ tinh xảo, ngon hơn cả đồ ta ăn ở Xích Phong Cung, ta thật sự hoài nghi có phải bọn họ trực tiếp phân một nửa đồ ăn của Linh Trạch cho ta hay không.

Dùng xong cơm, ta dùng trà xanh súc miệng, hỏi ngư nô hầu hạ ta: “Ta có thể gặp Cao tổng quản không?”

Ông ta là Tổng quản của Long cung, hàng ngày vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Linh Trạch, hiện tại tuy rằng ta ở Thiên điện, nhưng Đế Cẩm Cung vô cùng rộng lớn, cũng không phải tùy ý là có thể gặp được.

Nếu là cố ý tránh mặt, cũng có thể liên tục không thấy.

“Tổng quản đang bận chuẩn bị tiệc rượu thiết đãi quần thần ba ngày nữa, không có ở trong Đế Cẩm Cung.” Ngư nô cung kính đáp.

“Ta đây có thể gặp Tử tướng quân không?”

“Này…” Đối phương lộ vẻ khó xử, “Nô tỳ chỉ là một ngư nô nho nhỏ, cũng không thể giúp Công tử truyền lời cho Tử tướng quân, nếu muốn gặp Tử tướng quân ở trong cung, còn cần phải được Bệ hạ cho phép.”

Được, nói tới nói lui vẫn là vòng trở về trên người Linh Trạch.

Ban đêm không thể đi vào giấc ngủ, ta nằm trên giường lớn rộng rãi, nhìn nóc giường phát ngốc.

Linh Trạch liền ở trong Chủ điện cách ta cũng không xa, chúng ta cách nhau phải nói là vô cùng gần, nhưng ta lại cảm thấy chưa bao giờ xa như vậy.

Mơ mơ màng màng ngủ mất, không biết có phải hoàn cảnh đổi mới hay không, ta ngủ không được yên ổn, bắt đầu gặp ác mộng.

Trong mộng có một giọng nam hiểm ác không ngừng nói nhỏ bên tai ta, nói toàn bộ bất hạnh, bi ai, đau đớn muốn chết của ta, tất cả đều đến từ chính một người.

“Hắn cố ý kết hợp thức thần của ngươi cùng Giáng Phong, từ đầu tới cuối đều xem ngươi thành vật chứa. Ngươi ngây ngốc tin hắn, được đến chính là cái gì?”

“Hận hắn, ngươi phải hận hắn…”

“Hắn không yêu ngươi, hắn chỉ đang lợi dụng ngươi…”

Tứ chi đạp loạn, như thế nào cũng không thể tỉnh. Ý thức dần dần bị kéo về phía vực sâu, ác ý bao vây lấy ta, làm ta dần dần chìm vào trong đó.

Những giọng nói kia tiến vào trong óc ta, lặp đi lặp lại, khiến ta tin tưởng bản thân chỉ là một kẻ đáng thương không ai muốn, một quân cờ bị vứt bỏ, một người hèn mọn si tâm vọng tưởng.

“Giết hắn, giết hắn… ra tay vào đêm trăng tròn!”

Trong bóng đêm, cái đầu thật lớn của Ma long bỗng chốc xuất hiện trước mắt ta, hai mắt đỏ tươi hiện lên sát ý. Lúc này ta mới thấy rõ quấn đến chính mình không thể nhích nhích lại là thân thể to dài của Hắc long, gã quấn lấy ta không ngừng siết chặt, miệng phun ra cũng không phải là đầu lưỡi thật dày của rồng, mà là một lưỡi rắn phân nhánh.

“Giết hắn, ngươi biết tìm ta ở chỗ nào.”

Ta bật dậy khỏi giường, thân thể run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm tiết y, đưa tay lau mặt, đầy một tay không biết là nước mắt hay là mồ hôi.

Mọi thứ trong mộng trở nên mông lung không rõ, ta chỉ nhớ rõ mình làm ác mộng gì, lại quên mất nội dung cụ thể.

Người của Cao Giáp hỏi ta muốn lấy đi vỏ lột của rồng, này vốn cũng không phải là đồ vật của ta, muốn lấy thì cứ lấy. Chỉ là chưa đến hai ngày, ông ta lại sai người tới mời ta đến Chủ điện, nói là quần áo tham gia tiệc rượu đã làm tốt, bảo ta đi thử.

Quần áo gì? Tại sao ta phải tham gia tiệc rượu?

Dưới nghi hoặc tràn đầy trong lòng, ta được ngư nô thúc giục đi vào Chủ điện, liếc mắt một cái liền bị quần áo trên giá treo cách đó không xa trấn trụ*.

(*镇住 khí thế hoặc uy lực khiến người ta cảm thấy áp lực, khuất phục.)

Mấy vị Tú nương đang cẩn thận kiểm tra từng tấc áo bào, thấy ta tới, sôi nổi khom lưng hành lễ.

Trường bào màu trắng, vạt áo trước cùng dưới vạt áo thêu hình rồng uốn lượn màu bạc, lịch sự tao nhã lại không quá mức xa hoa. Bên ngoài phủ một lớp sa y* mềm nhẹ màu tuyết, khác với sa y thường, nó phát ra ánh sáng nhu hòa giống như trân châu, không khó để tưởng tượng khi bước đi sẽ lung linh rực rỡ như thế nào.

(*lụa mỏng.)

“Đây là…” Trường bào bên trong được tạo từ Giao sa, ta sẽ không nhận sai, nhưng tầng sa bên ngoài kia ta lại chưa từng thấy qua. Ngay cả Giao nhân cũng không thể dệt ra loại sa đẹp đến như vậy.

“Là Long y*.” Cao Giáp nói, “Lớp sa bên ngoài là do Bệ hạ dùng vỏ lột của rồng tạo thành.”

(*lớp da bên ngoài của rồng í.)

Ta đến gần đưa tay sờ lên bộ quần áo kia, nhìn gần quả thật bên ngoài của lớp sa có hoa văn của vảy. Vỏ lột của rồng làm thành quần áo, trân quý biết bao, lại chuẩn bị vì ta...

Ngư nô cởi xuống ngoại bào cho ta, nhóm Tú nương cẩn thận gỡ quần áo từ trên giá xuống, vây quanh ta mân mê một hồi. Chờ đến khi các nàng lui ra sau, trên người ta đã mặc vào Long y mới tinh, kích cỡ vừa vặn, nửa điểm không lệch.

Cao GIáp thỏa mãn gật đầu, vươn một tay dắt ta nói: “Mời Công tử đi vào điện.”

Ta sửng sốt, trong điện chính là nơi ở của Linh Trạch.

“Mời Công tử đi vào điện, Bệ hạ cho mời.” Ta thật lâu không có phản ứng, Cao Giáp đành phải lặp lại lần nữa.

Ta khụ một tiếng, làm bộ làm tịch sửa sửa vạt áo cũng không xốc xếch, nhấc chân đi vào trong điện.

Lúc ta đi vào, Linh Trạch tỉnh, đang ngồi trên giường xem sổ sách, trên người khoác một hạc sưởng* màu nhạt. Nhìn thấy ta, hắn ném sổ con thật dày trong tay qua cho ngư nô, lại bảo lui ra.

(*鹤氅.)

Ngư nô rũ mắt, động tác nhanh nhẹn mà bước nhanh ra khỏi điện, nhất thời, trong điện chỉ có mình ta cùng Linh Trạch.

Mùi thuốc nồng đậm kia vẫn chưa tan, ngược lại giống như càng thêm nặng. Ta hít hít mũi, ngửi được nơi phát ra mùi thuốc —— một bát nước thuốc đen ngòm đặt ở trên bàn nhỏ đầu giường.

Dường như hắn cũng đã nhận ra ta mẫn cảm đối với vị thuốc, hất cằm nói: “Mở cửa sổ ra.”

Ta theo lời xoay người, mở một cửa sổ lớn đối diện giường ở trong tẩm điện.

Không khí trong lành ngoài điện tiến vào trong, cuốn đi mùi vị đắng chát ngột ngạt. Ta hít sâu một hơi, lúc xoay người, Linh Trạch đã uống cạn chén thuốc trên bàn nhỏ, đang đặt bát xuống.

“Ngươi mặc bộ này rất đẹp.” Hắn cầm khăn ở một bên lên lau miệng, lại tùy ý ném về, “Lại đây.”

Ta rùng mình một cái, cọ tới cọ lui đi qua, dừng lại cách giường khoảng chừng ba thước.

Linh Trạch nhìn chằm chằm ta, trầm giọng: “Lại gần một chút.”

Ta nhìn hắn, không dám cãi lợi, đành phải dịch thêm vài bước.

Đột nhiên cổ tay bị người bắt được, trên eo siết chặt, cả người liền ngã xuống. Chờ đến khi lấy lại tinh thần, ta đã nằm trên người Linh Trạch, một tay hắn nắm chặt cổ tay ta, tay còn lại vòng ở eo ta, hô hấp của hai ta quấn lấy nhau, ta chỉ cần hơi nghiêng người về phía trước, liền có thể chạm được môi hắn.

Ta khẩn trương trên cổ nổi một tầng da gà, chống ngực hắn liền phải đứng dậy.

Hắn siết chặt cánh tay, hướng ta về phía thân thể hắn, cổ họng phát ra một tiếng rên ẩn nhẫn, lông mày đồng thời nhăn lại, giống như bị ta đụng phải chỗ đau.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của hắn có chút khàn khàn.

Ta nào còn dám động, đành phải lẳng lặng nằm sấp trên người hắn, cúi đầu đánh giá ngực hắn.

“Trên người ngươi có thương?”

Tiết y của hắn bởi vì động tác vừa rồi mà mở ra một chút, lộ ra da thịt rắn chắc ở dưới xương quai xanh, cùng với... băng vải quấn kín.

Không biết có phải do động tác vừa rồi của ta quá lớn hay không, trên băng vải lộ ra chút màu máu, giống như miệng vết thương lại bị nứt ra.

Ta hoảng sợ, vội vàng muốn đứng lên: “Ngươi... vết thương của ngươi bị nứt, ta đi tìm Đại vu y, ngươi…. ngươi chờ ở đây!”

Nhưng hắn lúc này lại nổi cơn bướng bỉnh, ấn chặt lấy ta, chính là không cho ta lên.

“Mặc kệ nó.” Hắn ôm ta, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay ta.

Ta thoáng cái mềm eo, nơi bị hắn đụng chạm ngay cả khuôn mặt đều bắt đầu nóng lên.

“Ngươi liền không muốn ở bên ta như vậy sao?”

Sao có thể chứ, hắn cũng không biết ta muốn ở bên hắn đến cỡ nào. Ngày ngày tháng tháng, mỗi thời mỗi khắc, hận không thể hóa thành chu sư*, làm bạn quanh thân rồng.

(*loài cá j á, search hình thấy cả đàn cộng sinh với cá mập.)

Thấy ta không nói lời nào, Linh Trạch nói tiếp: “Ngày mai mở tiệc, ngươi đi cùng với ta, liền mặc bộ đồ này, nghe không?”

Ngày mai… là đêm trăng tròn. Lòng ta hoảng hốt một cái chớp mắt, trong đầu đau đớn bén nhọn, không chờ ta hô đau lại biến mất thật mau.

Ta nhắm mắt lại: “... Được.”

“Sau bữa tiệc, chờ ta ở chỗ này, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Trong đầu đột nhiên xuất hiện đau đớn lại biến mất khiến ta có chút bất an, liền không kịp thời đáp lại. Phản ứng của Linh Trạch cũng thật trực tiếp, lập tức tăng thêm lực cánh tay trên eo, sức lực khiến ta cảm thấy eo đều phải bị bóp gãy.

“A… Được!”

Lúc này, Cao Giáp ngoài cửa kịp thời ra tiếng, nói Thái tử tới rồi, hỏi Linh Trạch có muốn gặp hay không.

Lông mày Linh Trạch hơi nhíu, trên mặt có vẻ không vui khi bị quấy rầy, nhưng cũng buông ra ôm ấp để ta đi.

“Cho nó vào.”

Hắn lại nhìn về phía ta: “Ngươi lui trước đi.”

Có lẽ là cố kỵ ta cùng Thái tử không hợp, hắn không để đối ta đối mặt trực diện.

Ta gật đầu, từ trong điện lui ra ngoài, xoay người lại, liền thấy tiểu thiếu niên lạnh mặt đứng sau lưng ta, thấy ta mặc Long y, trong mắt lộ ra hiểu rõ.

“Thái tử điện hạ.” Tuy ta lớn hơn y, nhưng thân phận của y cao hơn ta, ta chỉ có thể chào hỏi y một cách quy quy củ củ.

Mặc dù mắt y đầy bắt bẻ, nhưng cũng không còn động một chút liền phải đưa ta vào chỗ chết.

“Ngươi mê hoặc được Phụ vương ta, mơ tưởng mê hoặc ta. Chỉ cần ta sống, tuyệt đối sẽ không đồng ý ngươi làm Long hậu!” Nói xong y hừ lạnh một tiếng, vòng qua ta khập khiễng đi vào trong điện.

Cao GIáp cúi đầu, biểu tình trên mặt không hề thay đổi, xem như không nghe thấy gì.

Ta dở khóc dở cười nhìn chăm chú vào bóng lưng của Ngao Yến, vô cùng muốn hung hăng đánh y một trận giống như đánh Mặc Diễm không nghe lời khi còn bé.

Đứa nhỏ mới bao lớn a, cả ngày treo chết treo sống ở bên miệng, thật là thiếu dạy dỗ.

Ta có làm Long hậu hay không ngươi đồng ý có tác dụng sao? Muốn ta đồng ý mới được!

Cởi ra Long y xa hoa kia, mặc lại quần áo vốn có, trước khi rời đi, ta làm như vô tình dò hỏi Cao Giáp chuyện về mặt gương kia.

“Gương là vật cũ của Bệ hạ.”

Đồ của Linh Trạch?

“Gương có từng qua tay Tử tướng quân?” Ta truy hỏi.

Cao Giáp chụm tay, không trả lời trực diện, chỉ nói: “Việc này ngày mai Công tử có thể tự mình hỏi thử Tướng quân.”

Thôi được, dù sao chỉ có một đêm, ngày mai ta tự mình đi hỏi Tử Vân Anh là được.

Sau khi từ biệt Cao Giáp, ta trở lại Thiên điện, cho ngư nô lui xuống, cầm gương đồng kia lại chuyển linh lực vào.

Mặt gương bóng loáng nổi lên một trận gợn sóng, một lúc sau, hang động tối tăm phong ấn thức thần của Giáng Phong lại xuất hiện trong gương.

Linh Trạch vẫn đứng trước bệ đá giống như lần trước, nghe thấy phía sau có động tĩnh, hắn xoay người lại, liền thấy một bóng người nho nhỏ xuất hiện ở lối vào, lộ ra một nụ cười ngọt ngào với hắn.

“Cha!”

Ài, hiện tại ngẫm lại, lúc Linh Trạch biến ngốc vừa mở miệng liền gọi ta là cha cũng không phải không có nguyên do, này là trả lại nghiệt nợ mấy tiếng cha ta gọi hắn không biết bao nhiêu lần lúc trước a.