Hôn hôn trầm trầm, giống mộng lại không phải mộng. Trong hoảng hốt, ta lại về tới Bắc Hải. Linh Trạch mỉm cười nhìn ta trong ánh sáng mờ ảo, ôn nhu nắm tay ta, dẫn ta xuyên qua đàn Huỳnh Ngư đang bơi lội.
Ở trong cảnh tượng bao la lộng lẫy, đôi môi hắn khép mở, đang nói gì đó, ta lại thế nào cũng không nghe được.
“Cái gì?”
Hắn ngậm cười, lại lặp lại. Rõ ràng xung quanh không có âm thanh nào khác, nhưng ta vẫn không nghe được.
Ta bắt đầu có chút nóng nảy, tiến đến trước mặt hắn, hỏi lại lần nữa: “Ngươi nói gì? Linh Trạch, ta không nghe được tiếng của ngươi.”
Đôi mắt như nước của hắn nhìn ta chăm chú, bàn tay dán lên gò má ta, nói một câu ngắn gọn, chỉ có ba chữ. Tuy rằng lần này vẫn không phát ra tiếng, nhưng ta nhìn liền hiểu.
Hắn đang nói: “Ta yêu ngươi.”
Trái tim nhảy kịch liệt, ầm ĩ trong thế giới an tĩnh.
Đầu mũi đầy chua xót, trước mắt càng thêm mơ hồ.
Trong lòng đang có một giọng nói đang không ngừng kêu ta bảo ta không cần tin tưởng hắn, thân thể lại như thiêu thân lao về phía số mệnh của ta.
Ta vùi vào ngực hắn, cánh tay ôm chặt lấy vòng eo hắn: “Ta biết đây là đang mơ, ta đều biết…”
Những nhớ nhung không cách nào nói ra khỏi miệng, chỉ có thể nói ra ở trong mộng, không ngừng thốt ra từ trong miệng ta: “Ta cũng yêu ngươi.”
Bằng không thì sao lại nói ta là người xui xẻo a, thật vất vả làm mộng đẹp, thế nhưng còn không có âm thanh.
“Ta rất nhớ ngươi, lại sợ nhớ ngươi…”
“Ngươi thật sự đáng giận, coi ta là thế thân thì thế thân đi, tại sao phải đối với ta như vậy?”
“Ngươi không nên đối tốt với ta như vậy…”
Từ nhỏ đến lớn, ở trong tộc ta nhận hết xem thường, dù là cha đẻ cũng chưa từng đối xử tử tế với ta. Ta đã quen lạnh lùng, quen ác ý, quen thờ ơ lạnh nhạt, cũng quen bo bo giữ mình*.
(*明哲保身 người sát suốt giỏi về bảo vệ chính mình. Cũng chỉ thái độ bởi vì sợ liên lụy đến mình mà lảng tránh nguyên tắc đấu tranh xử thế.)
Nếu Linh Trạch chỉ xem ta như một món đồ chơi thật sự, tùy ý đùa bỡn, có lẽ ta sẽ không cam lòng, sẽ phẫn hận, nhưng tuyệt đối sẽ không sinh ra thất vọng, bởi vì ta cũng chưa từng ôm chờ mong đối với sủng ái của hắn.
Nhưng hắn đối với ta quá tốt, mọi chuyện theo ta không nói, lại giao trứng rồng cho ta ấp, lại để cho ta cưỡi hắn xem Huỳnh Ngư. Hắn khiến cả người ta đều lâng lâng, bay đến bầu trời, không biết tên họ mình là gì.
Một chút tốt nếm đến mười phần ngọt, một nụ cười liền phải nhớ cả đời.
Kết quả… bay càng cao, rơi càng thảm. Gân cốt đứt từng khúc, tan xương nát thịt, đau đớn dù đã khỏi, lúc sau nhớ tới tên hắn đều cảm thấy run sợ.
Nắng sớm chiếu đến mi mắt ta, ta chậm rãi mở hai mắt đau nhức, phát hiện mình nằm bên cạnh bờ, trên người đắp áo ngoài cởi ở trên bờ lúc trước, thân thể dưới quần áo là không một mảnh vải.
Ta cố hết sức mà chống người dậy, cả người giống như bị bánh xe nghiền qua, đặc biệt là eo lưng, loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời trộn lẫn với nhau, khiến ta nhíu chặt mày.
Áo trượt xuống, lộ ra một thân loang lổ dấu vết, trên người giống như đã được rửa sạch, giữa hai chân vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, cũng không dính nhớp.
Đêm qua quá mức điên cuồng, ký ức ta đều có chút gián đoạn, chỉ nhớ mình khóc thật sự lợi hại, cầu Linh Trạch buông tha chỗ túi nang kia, sợ bị hắn làm hư, về sau lại không thể khép lại.
Linh Trạch liếm đi nước mắt trên mặt ta, cúi người hôn ta, không dừng, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Toàn bộ nức nở thét chói tai đều bị hắn ngăn ở cổ họng, ta mang theo tâm tình có chút sợ hãi dần dần mất đi ý thức. Trong lúc đó có mấy lần tỉnh táo ngắn ngủi, đuôi rồng quấn lấy ta đã biến mất. Ta được Linh Trạch ôm vào trong ngực, vẫn còn ở trong nước, ngón tay thon dài hữu lực chạm nhẹ vào túi nang của ta, giống nhưng muốn đào đồ vật ở bên trong ra.
Ta run rẩy, trán dựa vào bả vai hắn, miệng phát ra nức nở kháng cự, hắn dừng một chút, lúc sau động tác càng nhẹ.
Ta lắc lắc đầu, ném đi những hình ảnh khiến người mặt đỏ tới mang tai kia đi, vừa đỡ trán, lại chạm tới xúc cảm cứng rắn của mặt nạ.
Kỳ quái, ta nhớ rõ ràng... hôm qua Linh Trạch ngại mặt nạ vướng bận, không màng kháng cự của ta, cởi bỏ nút buộc liền tùy tay ném nó vào trong nước, sao lúc này lại trở về trên mặt ta?
Chẳng lẽ là Linh Trạch nhặt về?
Ta chịu đựng thân thể không khỏe, khoác áo đứng lên, không quá tốn sức để tìm, liền ở bên bờ cách đó không xa tìm được một bóng dáng màu trắng đang chà xát giặt rửa gì đó.
Một thân hỗn độn này, đầu sỏ gây tội liền ở trước mắt, ta nào có thể nhịn, đi qua liền giơ chân đá người vào trong nước.
Một tiếng ùm lớn, sau khi bọt nước tan đi, thanh niên mặc đồ trắng kinh ngạc trồi lên mặt nước, bọt nước không ngừng chảy xuống từ đầu hắn, trong ánh mặt trời đang chậm rãi dâng lên, phát sáng rực rỡ.
Ta khổ tu mười năm, tâm trí sụp đổ trong một ngày, xem ra vẫn là nghị lực chưa đủ.
Tại sao ta lại không có biện pháp hạ quyết tâm đối với gương mặt này a!
Càng nghĩ càng giận, càng nhìn càng phiền, siết chặt tay, chân ta dẫm lên, muốn đạp khuôn mặt thiên chân ngây thơ của tên ngốc này vào trong nước, tốt nhất đừng nổi lên nữa.
Hùng hùng hổ hổ đạp chân qua, Linh Trạch không chỉ dễ dàng tránh đi, còn nắm lấy cổ chân ta.
“Buông ra!” Ta căm tức nhìn hắn, dùng sức rút chân, không chút sứt mẻ.
Ta vừa mới dậy vội, không tìm được đai lưng, áo ngoài chỉ quấn tùy ý, bên trong cũng không mặc gì. Hiện giờ áo khoác mở rộng, bị gió sớm thổi qua, còn có chút lạnh căm căm.
Một chân khác của ta hơi cong, duy trì động tác đến gian nan, mắt thấy sắp đặt mông ngồi xuống đất, lúc này sau lưng truyền đến tiếng bước chân đạp lên lá cây ở cách đó không xa.
Hỏng, sợ là cóc tinh đến đổi ca.
Mới nghĩ như vậy, bàn tay nắm ta dùng sức một cái, kéo ta qua.
Ta ngã vào trong nước, choáng váng ôm mặt uống vào một mồm nước lớn.
Cùng lúc đó, chủ nhân của tiếng bước chân cũng đẩy ra nhánh cây rũ xuống đi tới bên cạnh.
“Hả, đây là ai?” Lưu thúc khiếp sợ nhìn Linh Trạch, lại nhìn về phía ta, “Đồ, đồ ngốc?”
Linh Trạch dán ở phía sau ta, ta gần như có thể cảm nhận được tim đập của hắn từ da thịt chạm nhau.
“Đây mới là bộ dạng vốn có của hắn.” Nước ngấm vào trong mặt nạ, lau không tiện lắm, ta dứt khoát cởi ra ném lên bờ, cũng không muốn che giấu gì nữa, dù sao tối qua không nên nhìn đều nhìn hết rồi.
“Ai nha, trưởng thành càng thêm đẹp mắt.” Lưu thúc tấm tắc bảo lạ, “Trước kia ta nghe nói số lượng Long tộc thưa thớt, đều là thông hôn họ hàng gần, vốn dĩ không tin, hôm nay vừa thấy quả nhiên là thật. Đồ… huynh đệ Linh Trạch này thật giống tiểu thư nhà chúng ta a.”
Ta: “…”
May mắn một nhà cóc tinh ngu ngốc, bằng không thì ta thật đúng là nói không rõ vì sao tướng mạo của Linh Trạch cùng Mặc Diễm giống nhau như vậy.
Nếu năm đó ta nói mình là lưỡng tình tương duyệt* với một nữ tử Long tộc sinh ra Mặc Diễm, kết quả không những bị vô tình chia rẽ, còn lọt vào đuổi giết của nhân tộc, bọn họ đều sẽ tin.
(*两情相悦: hình dung hai bên đều có tình cảm với nhau.)
“Trở về cầm bộ quần áo cho hắn, hiện tại hắn không mặc được đồ lúc trước, lấy của ngươi là được.”
Lưu thúc không ngừng đáp ứng, xoay người liền chạy về.
“Ca ca…”
Bên tai đột nhiên bị hô hấp ướt nóng quét qua, ta giật mình, quay đầu lại chính là ấn một tay ở trên mặt nam nhân phía sau, ghét bỏ mà đẩy hắn cách xa mình.
“Đừng tới gần đây!” Ta dùng giọng điệu không tốt mà mệnh lệnh hắn, âm thầm hạ quyết tâm, trở về liền phải làm một pháp linh càng thêm kiên cố, tới gần ta trong vòng một trượng có thể phát ra cấm chế.
Linh Trạch bụm mặt, lộ ra vẻ ủy khuất mà gục xuống, giống như không rõ vì sao ta đột nhiên liền trở mặt không nhận người.
Ta nhìn hắn một lúc, bắt buộc mình dời mắt, bơi lên bờ.
Làm khô quần áo, mặc chỉnh tề, đợi đến khi ta quay đầu lại, Linh Trạch vẫn ở chỗ cũ, đôi mắt rũ xuống, mặt đầy cô đơn.
Ta không thèm quan tâm hắn, chịu đựng không khỏe đi vào trong rừng, đưa lưng về phía hồ nước chờ Lưu thúc quay lại.
Ước chừng một nén nhang, rốt cuộc nghe được tiếng của Lưu thúc, thế nhưng ông ta lại không phải tới một mình.
“Hả? Lại nhặt được một con rồng? Này thật ly kỳ a, đầu năm nay rồng đều có thể tùy tiện nhặt.”
“Đáng thương, lúc rơi xuống sừng rồng bị gãy, người cũng choáng váng…”
“… Hắn còn có sừng a.”
“Cũng không phải sao, cả hai cái!”
Một giọng nói khác già nua nhưng đầy sức lực, tiếng như chuông lớn, ta rất quen thuộc, là Lữ Chi Lương đã trở về.
Tuy rằng Lữ Chi Lương nhìn già, nhưng thật ra tính theo tuổi còn phải nhỏ nhỏ hơn ta mấy chục. Ban đầu ta còn khách khách khí khí gọi lão là Lữ đạo trưởng, về sau liền trực tiếp gọi lão là “lão Lữ.”
“Lão Lữ, ở bên này!” Ta lên tiếng gọi hai người.
Lữ Chi Lương quay đầu nhìn về phía ta, nhướng mày, đi tới bên cạnh ta, Lưu thúc đưa quần áo trong tay cho Linh Trạch.
“Lão Mặc, nói một chút, xảy ra chuyện gì?” Lữ Chi Lương hỏi thẳng vào vấn đề
Ta liếc mắt nhìn về phía hồ nước, cóc tinh giũ giũ quần áo muốn Linh Trạch lên bờ, Linh Trạch nhìn ông ta một lúc lâu, không nhúc nhích. Cóc tinh giải thích với hắn đây là quần áo để cho hắn mặc, Linh Trạch chợt xoay người, bọt nước bắn lên ẩn vào trong nước.
Cóc tinh ở trên bờ vò đầu.
Ta thu hồi tầm mắt: “Tháng trước đột nhiên có người độ kiếp, không biết thiên lôi hạ xuống bao nhiêu…”
Ta kể cho Lữ Chi Lương nghe toàn bộ những gì xảy ra vào ngày hôm ấy, kể cả Mặc Diễm nhặt Bạch long về, kết quả lại là Linh Trạch thu nhỏ.
“Tam Thanh Đạo Tổ* của ta, Bắc Hải Vương cũng có thể cho ngươi nhặt được? Ngươi nói hắn thu nhỏ?” Lữ Chi Lương trợn mắt há mồm, “Còn choáng váng?”
(*三清道祖 ba vị thần phật tối cao.)
“Vốn là thu nhỏ, nhưng mấy ngày trước hắn vẫn luôn kêu nóng, ta chỉ có thể dẫn hắn đến đây ngâm, ngày hôm qua cũng không biết làm sao… liền khôi phục bình thường.” Ta bổ sung một câu, “Nhưng vẫn ngốc.”
Lữ Chi Lương suy tư một lát, vuốt chòm râu nói: “Trừ bỏ nóng người, hắn còn có dấu hiệu gì khác không?”
Có, còn rất kịch liệt, thế nhưng mấy thứ đó đều không thể nói ra, ta ấp úng, chính là không có biện pháp thẳng thắn với Lữ Chi Lương.
Lữ Chi Lương liếc nhìn ta một cái, mặt lộ vẻ nghi hoặc, đột nhiên tầm mắt ngưng ở trên cổ ta, ngay sau đó làm ra biểu tình đã hiểu.
“Người nóng xao động, khi thì uể oải ỉu xìu, khi thì tinh lực tràn đầy, chính là như vậy?”
Ta biết nhất định là lão nhìn ra cái gì, sờ sờ cổ, lúng túng nói: “Phải.”
Trên mặt Lữ Chi Lương không hề có vẻ kỳ quái, vung phất trần xoay người đi về phía hồ nước.
“Ta biết chuyện như thế nào.”
Ta khó hiểu đi ở phía cuối, chỉ thấy lão đi đến bên cạnh Lưu thúc, nói nhỏ với đối phương gì đó, Lưu thúc dùng sức gật đầu một cái, ném quần áo liền thả người nhảy, nhảy vào trong nước.
Linh Trạch ở phía xa xa ló đầu ra, đầu tiên là nhìn Lữ Chi Lương đầy cảnh giác, lại chuyển tầm mắt về phía ta. Lúc nhìn thấy ta, ánh mắt hắn mới bỗng chốc nhu hòa, mang theo vài phần tha thiết.
Ta dời mắt, cố ý không nhìn hắn.
“Làm gì vậy?”
“Ta cho Lưu Phúc đi tìm một thứ. Nếu ta đoán không sao, Bắc Hải Vương Bệ hạ hẳn là lột xác.” Lữ Chi Lương nói.
“Lột xác?” Ta kinh ngạc không thôi, “Không nghe nói rồng lột xác sẽ thu nhỏ biến ngốc a?”
Tuy nói lần đầu tiên Linh Trạch lột xác ở ngàn năm trước, chính là từ thiếu niên bỗng chốc biến thành thanh niên, nhưng đó là bởi vì Long tộc trưởng thành vốn là như vậy. Bình thường mà nói, rồng sau khi lột xác chỉ biết duy trì bộ dạng của độ tuổi vốn có, sẽ không thay đổi nữa. Ít nhất, rồng lột xác ta nghe được là cái dạng này.
“Biến ngốc có lẽ là do hắn bị đụng đầu.” Ngón trỏ Lữ Chi Lương chỉ chỉ hộp sọ của mình, “Thu nhỏ cũng không phải hoàn toàn do lột xác. Ta cũng nghe được thiên lôi ngày ấy, không phải có người độ kiếp, mà là rắn hóa rồng.”
Hóa rồng?!
Ta đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, ngày ấy ta nhìn thấy trong mây có hai bóng dáng thon dài, một là Linh Trạch, còn lại… có phải là A La Tàng không?
Hắc giao hóa rồng, nhất định thực lực tăng rất nhiều, được tin tức này, chỉ sợ Linh Trạch sẽ tự mình ngăn cản A La Tàng vượt kiếp. Quá trình hóa rồng hung hiểm, Linh Trạch thân là Chân long, vốn nên có trên mười phần nắm chắc đánh chết Hắc giao, nhưng hắn lại không tính chuẩn bản thân lại lột xác trước.
Ta nhớ Tử Vân Anh đã từng nói, Linh Trạch hẳn là còn hơn một năm nữa mới có thể lột xác. Nếu như xuất hiện dấu hiệu lột xác trước thời hạn làm cho hắn không địch lại A La Tàng, bị thiên lôi đánh rớt xuống Long Hổ Sơn, gãy mất sừng rồng, biến thành đồ ngốc, hình như…. cũng có lý.
Suy nghĩ của Lữ Chi Lương cùng ta không bàn mà hợp*: “Một tháng trước hắn thân bị trọng thương, lại lập tức phải lột xác, long châu bởi vì bảo vệ tính mạng của hắn, tạm thời biến hắn thành trẻ nhỏ, giữ được mạng sống, cũng không phải không có khả năng.”
(*不谋而合 bất mưu nhi hợp.)
“Hiện tại thương lành, lột xác cũng lột xong rồi, hắn rốt cuộc có sức lực khôi phục thân thể.”
Lữ Chi Lương gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Lão vừa dứt lời, cóc tinh cũng đúng lúc ngoi lên từ đáy hồ.
Lưu Phúc lau vệt nước trên mặt, một tay giơ cao, hưng phấn mà lắc lắc về phía hai ta: “Tìm được rồi, phía dưới thật sự có vỏ lột!”
Đồ vật trên tay ông ta hơi lóe sáng dưới ánh mặt trời, giống như một dải sa mỏng điểm sao trời, đẹp đến khiến người hoa mắt. Nhưng khi cóc tinh đưa nó lên bờ, ta mới phát hiện đó là bởi vì dính nước, bản thân nó cũng không phát sáng.
Xúc cảm của vỏ lột trong tay vô cùng kỳ diệu, cứng hơn sa, mềm dai hơn bố, xé không rách, vò không nhăn. Hơn nữa giống như Giao sa, dính nước không ướt, nhẹ như lông hồng.
“Này chính là thứ tốt, ngươi thu đi, về sau có thể luyện pháp bảo.” Lữ Chi Lương nâng tay, vỏ lột dài mấy trượng liền được lão thu vào trong túi càn khôn, đưa cho ta.
Ta nhìn chăm chú túi nhỏ trong lòng bàn tay, vừa nhấc đầu, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Linh Trạch. Từ lúc đầu, hắn vẫn luôn nhìn ta. Hoặc là nói, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi ta.
Được rồi, coi như thù lao của mấy ngày hắn ăn ta dùng ta còn ngủ ta cả đêm. Ngón tay ta cuộn lại, yên tâm thoải mái nhét túi càn khôn vào trong ngực.
“Đi lên mặc quần áo.” Ta vẫy tay với hắn.
Lần này hắn không làm lơ ta giống như làm lơ cóc tinh lúc nãy, ngược lại ngoan ngoãn bơi tới đây.
“Hắc, hắn còn rất nghe lời ngươi.” Lữ Chi Lương vung phất trần, quần áo dưới đất liền tới tay lão.
Ta nhận quần áo, chờ đến khi Linh Trạch lên bờ, hắn lại bỗng nhiên dừng lại.
Hắn nhíu mày nhìn Lữ Chi Lương cùng Lưu phúc, sau đó dùng giọng điệu ôn nhu nói với ta: “Không muốn bọn họ.”
Được, vẫn còn ghét bỏ.
“Không dám xem, không dám xem.”
Không đợi ta mở miệng, Lữ Chi Lương cùng cóc tinh sôi nổi thức thời quay lưng đi, thậm chí Lữ Chi Lương còn dùng tơ của phất trần che lại mắt.
Linh Trạch vừa lòng, khóe môi cong cong, thoáng cái nhảy lên từ trong nước.
Thân hình cao lớn thẳng tắp, giống như vừa mới lột xác vừa rồi, phát sáng dưới ánh mặt trời giống như ngôi sao.
Ta hắng giọng, rũ mắt cầm quần áo mặc vào cho hắn.
Chiều dài quần áo của cóc tinh thật ra không sai biệt lắm, nhưng độ rộng lại không được, cũng may Linh Trạch đẹp, mặc gì cũng không thấy khó coi, còn có chút vẻ đẹp của Ngô đới đương phong*
(*吴带当风 tượng phật do họa sĩ Ngô Đạo Tử vẽ, thế bút xoay tròn, vạt áo trong bức họa giống như bị gió thổi bay; người sau dùng để xưng kỹ năng vẽ cao siêu cùng phong cách phóng khoáng tự nhiên.)
Cuối cùng ta buộc lại đai lưng cho hắn, vừa muốn lui ra, giữa cổ liền bị đầu ngón tay lành lạnh đụng đụng.
Ta sợ tới mức lui một bước, che lại chỗ đó, muốn hỏi hắn làm gì, lại sợ Lữ Chi Lương bọn họ nghe thấy động tĩnh.
“Đỏ.” Mặt Linh Trạch đầy vẻ vô tội, chỉ chỉ vào cổ hắn nơi vừa mới đụng ta.
Ta giật mình nhớ tới, hình như tối qua trên cổ bị Linh Trạch cắn một cái, hẳn là… ở vị trí này.
Trách không được vừa rồi Lữ Chi Lương liếc mắt một cái liền nhìn ra, thế nhưng ta lại quên mất chuyện này.
Chút lành lạnh Linh Trạch để lại lướt qua trong nháy mắt, theo tới chính là nhiệt độ nóng bỏng nhanh chóng lan đến bên tai.
Vận chuyển linh lực làm vết thương kia khép lại, ta ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Linh Trạch, vội vã xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua Lữ Chi Lương bọn họ, chân bước không ngừng, giọng khô khốc.
“Được rồi, đi thôi…”
Trở lại Mặc Trang, mới biết được Mặc Diễm đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, cũng không biết đi đâu.
Ta mặc kệ Linh Trạch, chỉ dặn dò cóc tinh để ý hắn, sau đó liền lôi kéo Lữ Chi Lương vào trong tĩnh thất đàm luận bí mật.
Ngồi khoanh chân, ta im lặng trong chốc lát, mặc dù trong lòng có vạn phần không muốn, vẫn là chậm rãi mở miệng.
Lữ Chi Lương nghe hiểu ý tứ của ta, a một tiếng, dường như có chút sợ hãi.
“Ý ngươi là, muốn ta mau chóng tiễn Long vương cùng Mặc Diễm quay về Bắc Hải?”